Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn chằm chằm tám tu sĩ tông môn vừa đáp xuống, hai tay triển khai, mười ngón chuyển động theo quy luật. Do đã sớm an bày xong tất cả, cho nên chỉ mất hai giây, hai tay đang nâng lên của Hứa Tử Yên đột nhiên nắm chặt.
Ở trên phế tích Lang Gia sơn trang, trong giây lát liền mọc lên một tòa nhà giam địa ngục. Tốc độ mọc lên cực kỳ mau, hơn nữa còn mang theo lực hấp dẫn mãnh liệt, ngay khi tám tu sĩ tông môn vừa cảm thấy kinh hãi, đã nhốt tám tu sĩ tông môn vào trong.
“Nổ.” Lăng Tiêu kích động quát to một tiếng. Nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, cũng không thấy nhà giam địa ngục nổ sập. Khó hiểu quay đầu nhìn Hứa Tử Yên, phát hiện Hứa Tử Yên đang ở nơi đó nhìn nhà giam địa ngục hoảng hốt xuất thần, liền nhẹ giọng hỏi: “Đội trưởng, sao ngươi không phát nổ tòa nhà giam địa ngục kia?”
Hứa Tử Yên khẽ lắc đầu, có vẻ cuối cùng đã hạ quyết tâm, ngữ khí kiên định nói: “Hiện tại không phải thời điểm, ta muốn nhân cơ hội này, dọa lực lượng tông môn, để bọn họ rời khỏi Lang Gia trấn.”
Lăng Tiêu nghe xong vẻ mặt lập tức sửng sốt, trong ánh mắt lóe lên tia khiếp sợ, lại có chút hoài nghi hỏi: “Ngươi tính làm thế nào? Nói đi, ta giúp ngươi tham khảo xem.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Còn nhớ rõ Hư Cảnh phù ta đưa cho huynh không?”
“Còn nhớ.” Lăng Tiêu gật đầu nói: “Ta đã thu vào cơ thể, chuẩn bị kích phát bất cứ lúc nào.”
“Bây giờ chúng ta đi ra ngoài, sau đó cùng nhau kích phát Hư Cảnh phù, như thế sẽ có hai uy lực Kết Đan kỳ lan tràn khắp Lang Gia trấn. Nó chỉ có tác dụng trong khoảng bốn mươi giây, nhưng vậy là đủ rồi. Hai chúng ta đồng thời phóng thích Hư Cảnh phù, hô hoán toàn bộ Lang Gia trấn.”
“Hô hoán cái gì?” Ánh mắt Lăng Tiêu phút chốc sáng ngời, tựa như đã nghĩ tới điều gì đó.
“Kêu gọi những tông môn kia lập tức rời khỏi Lang Gia trấn, bằng không trong vòng ba ngày, sẽ chém giết tất cả tu sĩ lưu lại Lang Gia trấn.”
“Liệu… bọn họ có tin không?” Lăng Tiêu do dự hỏi.
“Chưa hẳn sẽ tin toàn bộ, cho nên bọn họ nhất định sẽ tiến đến nơi này xem xét, đến lúc đó ta lại phát nổ tòa nhà giam địa ngục. Ta nghĩ tới khi ấy, bọn họ sẽ hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ mảy may.”
“Ý kiến hay.” Lăng Tiêu vỗ tay hoan hô tán thưởng, sau lại có chút mơ hồ hỏi: “Đội trưởng, vậy sao ngươi không dọa luôn mấy gia tộc thế tục giới?”
Hứa Tử Yên cười khổ đáp: “Lăng sư huynh, huynh quên rồi à, tông môn là không thể tham dự cuộc tranh đấu giữa thế tục giới thì làm sao có thể có tu sĩ Kết Đan kỳ? Nếu chúng ta nói như vậy, chẳng khác nào lòi đuôi?”
Lăng Tiêu nâng tay dùng sức vỗ đầu một cái, cười hề hề nói: “Ta nhất thời kích động, nên quên mất.”
“Hì…” Hứa Tử Yên cũng ở bên cạnh cười khẽ. Đợi tiếng cười của hai người tan đi, Hứa Tử Yên mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Được.” Lăng Tiêu gật đầu, hai người cất bước đi ra Liễm Tức phù trận.
Lúc này, toàn bộ Lang Gia trấn đều bị một bầu không khí khủng hoảng bao phủ. Hy vọng của người Hàn gia đã sụp xuống tại hai nửa thi thể của Hàn Sư trên phế tích căn phòng, trên mặt mỗi người đều hiện ra khủng hoảng. Phải biết rằng, Hàn Sư là chết ở trong phòng của mình, là trong phạm vi thế lực của họ, hơn nữa ở chỗ họ còn có một tiền bối Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm.
Đã như thế, vẫn cứ bị người im hơi lặng tiếng lẩn vào, một kiếm chém thành hai nửa. Sau đó lướt đi cao chạy xa bay, mà ngay cả nhân vật lão bối trong gia tộc họ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn sát thủ ngang nhiên bỏ đi, thế những người họ ở trong mắt sát thủ phải chăng chỉ là cặn bã? Vậy khi nào sẽ tới giết họ?
Mà lúc này tâm trạng khủng hoảng cực độ không phải Hàn gia, mà là Dương gia. Đệ tử Dương gia đứng ở trong sân của Dương Long, nhân số tuy rằng đông, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, giống như bản thân đang ở tại vùng hoang vu không người, tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy. Trên mặt mỗi người đều biểu lộ thần sắc khủng hoảng, ánh mắt sợ hãi nhìn xuống đất, ánh mắt bọn họ không phải nhìn thi thể Dương Long, mà là hàng chữ cạnh thi thể Dương Long: “Lấy đạo của người, trả lại cho người.”
Nhìn lại cổ họng Dương Long cắm cây kim thương thành danh của hắn, mỗi người đều cảm thấy sau lưng phát lạnh một trận. Là người nào có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào trung tâm gia tộc đóng quân, sau đó lại lặng yên không một tiếng động chế trụ chiến tướng nổi tiếng phương bắc, Dương Long Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, hơn nữa còn dùng binh khí thành danh của hắn, giết chết hắn? Một người như vậy, quá mức khủng bố.
Đồng thời khủng hoảng còn có Hứa Đỉnh Thiên dẫn dắt đệ tử Hứa gia luôn lo lắng đề phòng, tuy rằng không biết rốt cuộc phát sinh sự tình gì, nhưng hiện tại bọn họ là cá nằm trên thớt, đối với mỗi tiếng gió thổi cỏ lay đều lo lắng thấp thỏm.
Còn khủng hoảng nhất không ngoài đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang. Lúc này bọn họ đều đồng loạt đứng trước sân, nghe ngóng tiếng gió thổi cỏ lay trong Lang Gia trấn. Bọn họ ở nơi đó đợi thật lâu, nghe ngóng thật lâu, vẫn không thấy bất cứ tiếng động gì.
Nhưng càng là như thế, những đệ tử tinh anh trong thế hệ thiếu niên Hứa gia lại càng nôn nóng bất an. Thời gian cứ trôi qua từng chút, lòng mọi người lại càng thêm thấp thỏm. Bị ép phải ở lại đây, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, khiến trong lòng ai nấy đều hết sức khó chịu, trên mặt mỗi người đều xuất hiện biểu cảm phức tạp, còn có xấu hổ, lo lắng, bất an…
“Oành ~~” Một kiếm nổ vang do Lăng Tiêu chém ra truyền tới, thân thể mọi người đều chấn động, trong lòng vang lên một giọng nói: “Bắt đầu rồi.”
Ngay sau đó là một tiếng hô lạnh lẽo: “Là ai?”
“Có bị phát hiện không?” Trái tim đám người Hứa Kỳ đồng thời thắt lại.
Chỉ mấy giây qua đi, bầu trời đã đỏ rực cả mảng, chiếu sáng một nửa Lang Gia trấn. Tiếp đến tất cả đều biến mất, trở nên im hơi lặng tiếng một lần nữa. Đám người Hứa Kỳ, Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang đứng đối diện nhau, trong mắt mỗi người đều biểu lộ lo lắng. Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Mỹ Nhược và Lăng Nhu Nhi thì ôm nhau đứng chung một chỗ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Thân hình Hứa Lân lập tức khẽ động, nhảy vút lên. Nhưng lại bị hai bàn tay một trái một phải đặt trên vai đè xuống, ấn hắn trở lại mặt đất, bên tai vang lên tiếng Hứa Kỳ quát khẽ: “Nhị đệ, đệ muốn làm gì?”
“Đệ muốn đi tìm Tử Yên.”
“Hồ đồ.” Hứa Thiên Lang ở một bên thấp giọng quát: “Đội trưởng muốn chúng ta ở chỗ này chờ, ngươi biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà lỗ mãng liều lĩnh lao ra như thế? Ngươi như thế không phải đi hỗ trợ, mà là gây thêm phiền toái. Đội trưởng đã nói, nàng không cần mấy đứa trẻ ngây ngô, mà nàng cần chiến hữu có thể giao lưng mình cho họ. Ngươi làm như vậy, sẽ mang đến nguy hiểm cho mọi người.”
Hứa Thiên Lang hiếm khi nói nhiều thế này, thân mình Hứa Lân lập tức cứng đờ, im lặng đứng dưới trời đêm, hai hàng lệ trào ra hốc mắt, chậm rãi chảy xuống…
Cũng vào giờ khắc ấy, các gia tộc thế tục giới trong Lang Gia trấn, mỗi người đều rơi vào khủng hoảng. Tuy rằng bọn họ còn chưa biết kết quả phát sinh chuyện gì, nhưng bọn họ thấy được tám tu sĩ tông môn đuổi theo hai người, cuối cùng biến mất ở phương hướng phế tích Lang Gia sơn trang, ngay sau đó nơi ấy bốc lên một ngọn lửa ở không trung, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Không lâu sau, phương hướng phế tích Lang Gia sơn trang lại truyền đến một trận pháp lực dao động mãnh liệt, rồi rốt cuộc không có bất cứ tin tức gì nữa. Việc này không khỏi làm đáy lòng tất cả mọi người trong Lang Gia trấn sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng không rõ.
Tám tu sĩ tông môn hiện giờ chỉ còn mỗi cảm giác không thể tin, trong lòng nẩy lên mầm móng khủng hoảng. Từ khi bọn họ tiến vào thế tục giới tới nay, liền luôn cao cao tại thượng, coi tu sĩ trong thế tục giới chỉ như con kiến, hoàn toàn là tư thế của một người bề trên. Cho nên, thời điểm mấy tu sĩ tông môn Trúc Cơ kỳ cấp cao nhìn thấy Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu lướt đi, liền không chút do dự đuổi theo, hơn nữa những tu sĩ tông môn còn lại, cũng không ai cảm thấy có gì không đúng, đều ở tại chỗ chờ xem náo nhiệt.
Tuy rằng náo nhiệt bọn họ đợi đã đến, nhưng lại không phải náo nhiệt như bọn họ mong muốn. Ngọn lửa trên bầu trời kia, khiến bọn họ ý thức được điểm bất ổn, theo sau đó khí tức của tám tu sĩ tông môn biến mất toàn bộ, càng làm cho bọn họ khiếp sợ tột đỉnh. Ngay tại thời điểm bọn họ không biết phải làm gì, trong giây lát, từ phương hướng phế tích Lang Gia sơn trang truyền đến một luồng uy lực làm người ta hít thở không thông, giống như thủy triều đổ ập tới.
Tất cả tu sĩ phập phềnh ở không trung, thân mình đột nhiên trầm xuống, không tự chủ được lắc lư lay động. Cả đám vội vàng đáp xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phương hướng uy lực truyền đến. Từ phế tích Lang Gia sơn trang truyền đến một giọng nói trong trẻo, giống như tiếng hạc kêu phượng hót, lan rộng khắp cả Lang Gia trấn: “Tám tông môn trong Lang Gia trấn nghe đây, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày rời khỏi Lang Gia trấn, không cho phép nhúng tay vào chuyện của thế tục giới.”
Ngay sau đó lại là một giọng nói vang dội như tiếng chuông truyền đến: “Bằng không, chém tận giết tuyệt, không lưu một ai.”
Uy lực Kết Đan kỳ càng ngày càng mạnh, dâng đến mênh mông mãnh liệt, làm cho tất cả người trong Lang Gia trấn cảm thấy hít thở không thông, phảng phất uy lực kia đang đè ép lồng ngực họ, trái tim yếu ớt có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hơn hai mươi giây sau, luồng uy lực lăng tuyệt giống như thủy triều rút lui, chỉ mấy giây đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Trong Lang Gia trấn đồng loạt vang lên một tiếng: “Phù ~~”
Thế lực các phương đều có cảm xúc khác nhau. Thế lực gia tộc trong thế tục giới, đáy lòng đều âm thầm mừng rỡ, bọn họ đoán rằng, có khả năng là Thái Huyền tông phái người ra tay, nói không chừng đã giải quyết luôn tám tu sĩ tông môn kia. Nếu chuyện này là thật, tất cả thế lực tông môn bị trục xuất, như vậy bọn họ sẽ có càng lớn cơ hội đoạt được bảo tàng Hứa gia.
Có điều, trong số ít những gia tộc này, chỉ có trong lòng một gia tộc vừa sợ hãi lại vừa vui sướng. Bởi vì Hứa Hạo Thương đã nghe ra đó chính là giọng của Hứa Tử Yên, đồng thời hắn cũng biết chuyện Hứa Tử Yên có Hư Cảnh phù, không thể nghi ngờ, tiếng nói vừa rồi chính là Hứa Tử Yên phát ra. Còn giọng nam tử còn lại thật xa lạ, không biết là ai, nhưng Hứa Tử Yên vậy mà ngang nhiên thể hiện thái độ, khiến trái tim Hứa Hạo Thương bỗng chốc thắt lại. Ai biết sau khi Hứa Tử Yên hô như vậy, sẽ phát sinh sự tình gì…