Không trung xẹt qua một chuỗi bóng người, đâm thẳng về phía mà người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là một vách đá dựng đứng. Rồi lập tức xuyên qua phù trận, vọt vào trong sơn động. Kế tiếp, nhóm Hứa Tử Yên tiến sâu vào sơn động. Hứa Tử Yên chuẩn bị thu hồi phù bố trí sơn động mà hai người Lăng Tiêu dùng để vào lúc trước, sau đó đến khi đám người mình rời khỏi, lại thu hồi phù của sơn động này.
Đoàn người rất nhanh đã đi tới tận cùng sơn động, ở cuối sơn động, bọn họ thấy được bóng lưng của Lâm Nhu Nhi, đang tập trung tinh thần chăm chú quan sát bên ngoài sơn động, bắt gặp thân thể nàng không ngừng run rẩy, có thể thấy lúc này nàng cực kỳ khẩn trương, cũng không chú ý tới nhóm mười người Hứa Tử Yên đã đứng ở phía sau nàng.
Mười người Hứa Tử Yên nhìn theo ánh mắt Lâm Nhu Nhi ra ngoài, trong lòng lập tức chấn động, ở bên ngoài sơn động, Lăng Tiêu đang bị Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc dẫn đầu mười lăm đệ tử Xích Dương tông bao vây. Trong gió đêm mơ hồ truyền đến tiếng bọn họ nói chuyện: “Lăng Tiêu, ngươi vẫn nên thành thật theo chúng ta trở về Xích Dương tông đi. Tông chủ những năm gần đây luôn chờ ngươi.” Bộ dạng Mặc Nhiễm tự tin nắm chắc, trên mặt hiện ra ý cười nhạo.
“Mặc Nhiễm, Kinh Ngọc, hai lão tặc các ngươi, lúc trước hại cha ta, các ngươi cũng có phần đúng không?”
“Ha ha ha…. Lăng Tiêu, chúng ta đừng nên nhắc lại đề tài làm người ta mất hứng này nữa, muội muội ngươi ở nơi nào, kêu nàng ra, chúng ta cùng nhau trở về tông môn.” Kinh Ngọc ở bên cạnh cười ha hả nói.
“Mơ tưởng.” Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi quát.
“Lăng Tiêu, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi tốt nhất nên thức thời, bảo trì tinh thần hợp tác, bằng không, chúng ta bắt ngươi lại, chặt từng ngón từng ngón tay của ngươi, ta không tin muội muội của ngươi sẽ không đi ra.” Mặc Nhiễm thâm độc nói.
Lâm Nhu Nhi trong sơn động thoáng chốc run rẩy cả người, ra sức muốn đứng dậy đi tới cửa động. Hứa Tử Yên tiến lên một bước, vẫy tay lấy ra một chuôi dao, đập một phát lên gáy Lâm Nhu Nhi, làm Lâm Nhu Nhi ngất đi.
“Chúng ta làm sao đây?” Hứa Mai đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài sơn động, làm một cái thủ thế, khẽ nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này.”
Hứa Lam đứng bên kia khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ bất đắc dĩ thương cảm nhìn thoáng qua Lâm Nhu Nhi té xỉu trên mặt đất, xoay người đi theo sau Hứa Tử Yên. Mà mấy nam đệ tử Hứa Lân lòng dạ cứng rắn hơn nhiều, nghe Hứa Tử Yên bảo rời khỏi, bọn họ không hề phản ứng, chỉ lập tức lui về sau sơn động. Thậm chí không có ai liếc nhìn Lâm Nhu Nhi té xỉu nằm trên đất lấy một cái.
Nhóm Hứa Tử Yên rón ra rón rén, lui chầm chậm về phía sau sơn động. Hứa Tử Yên vừa chậm rãi lui, vừa nói khẽ với đám người Hứa Lam: “Ta biết các ngươi lúc trước nghe được chuyện xưa của Lăng Tiêu cùng Lâm Nhu Nhi, trong lòng vô cùng cảm động. Nhưng cảm động thì cảm động, hiện thực vẫn là hiện thực, chúng ta bây giờ phiền toái đã không ít, không có thời gian và tinh lực đi chõ mõm vào, kể cả đó là người đã từng làm cho các ngươi cảm động.”
Hứa Tử Yên vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói bên trong sơn cốc truyền vào sơn động: “Sư huynh, lần này chúng ta quá may mắn, thời gian ngắn như vậy đã bắt được Lăng Tiêu, nếu lại thuận tiện lấy luôn bảo tàng của Hứa gia thế tục giới gì đó vào tay, ấy mới thật sự là chuyến đi này không tệ.”
“Ha ha ha…” Người Xích Dương tông cùng nhau càn rỡ cười ầm lên, căn bản không thèm để tâm đến Lăng Tiêu bị vây ở giữa.
Hứa Tử Yên bỗng nhiên dừng bước, người khác cũng ào ào biến sắc, quay đầu chăm chú nhìn Hứa Tử Yên. Trong đầu Hứa Tử Yên cấp tốc suy tư, Xích Dương tông này đã có ý đồ với đám người mình, dù bản thân lần này né tránh được, nhưng chưa hẳn có thể tránh thoát lần sau. Quan trọng hơn là, nếu lần này đám người mình rút đi, lần sau lại gặp được Xích Dương tông, sẽ chỉ có mỗi đám người mình độc lập đối mặt. Nhưng hiện tại thì khác, tối thiểu còn có một Lăng Tiêu Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm có thể liên thủ.
“Tử Yên, chúng ta làm sao bây giờ?” Hứa Lân thấp giọng hỏi.
“Chúng ta vòng lại.”
Hứa Tử Yên cắn răng một cái, thấp giọng nói: “Xem thử có cơ hội, một lưới bắt hết người Xích Dương tông hay không.”
“Ừ.” Mọi người đều gật đầu, đi theo Hứa Tử Yên rón ra rón rén đi vòng trở về. Hứa Tử Yên đi tới bên cạnh Lâm Nhu Nhi, nắm cổ tay nàng ấy, một luồng chân nguyên vận chuyển vào trong cơ thể nàng ấy. Lâm Nhu Nhi khẽ ‘ưm’ một tiếng, tỉnh lại từ cơn hôn mê. Mắt thấy Lâm Nhu Nhi sắp phát ra tiếng kêu sợ hãi, Hứa Tử Yên vội vàng đưa tay bịt kín miệng nàng. Đợi đến khi Lâm Nhu Nhi thấy rõ là nhóm Hứa Tử Yên, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, Hứa Tử Yên mới nhẹ nhàng buông lỏng tay, rồi gọi Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang đến cửa vào sơn động, quan sát sơn cốc ngoài động.
Trong sơn cốc cách cửa động không xa, Lăng Tiêu bị người Xích Dương tông vây chặt bên trong, không chừa chút khe hở nào cho Lăng Tiêu đào tẩu, đến cả không trung cũng có ba người Xích Dương tông ngự kiếm phi hành, chặn lại lối đi trên không. Tuy rằng những người Xích Dương tông, ngoại trừ Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn lại đều là tu vi Luyện Khí kỳ. Nhưng mà, chỉ cần bọn họ trong chớp mắt Lăng Tiêu đào tẩu, ngăn cản Lăng Tiêu một lát, đã đủ cho Lăng Tiêu mất đi cơ hội chạy trốn, bởi vì tu vi của Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc đều cao hơn hắn, chỉ cần thời gian một cái chớp mắt là đã có thể bắt được hắn.
Vì vậy, Lăng Tiêu luôn không động, hắn đang chờ đợi cơ hội, tuy rằng hắn không biết liệu có cơ hội hay không.
Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua người Xích Dương tông, ngoại trừ Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc, tổng cộng có mười lăm đệ tử Xích Dương tông Luyện Khí kỳ. Ba người phập phềnh ở không trung là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, mười hai người còn lại vây quanh Lăng Tiêu trên mặt đất, có bốn người là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, tám người là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.
Hứa Tử Yên vận tu vi tới hai mắt, trong đôi mắt lóe ra một màn màu thủy lam sáng rọi, đó là hiệu quả hình thành sau khi ánh mắt được tẩy bởi nước mắt Côn Bằng, Hứa Tử Yên đặt một cái tên cho nó, gọi là mắt Côn Bằng. Có điều, làm Hứa Tử Yên tiếc nuối là, mắt Côn Bằng của nàng còn chưa luyện thành, nên vẫn không nhìn thấu tu vi của Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc.
Nàng phất phất tay, Hứa Mai liền gọi Lâm Nhu Nhi đến cửa động, đứng cạnh Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên kề sát lỗ tai Lâm Nhu Nhi, đè thấp giọng nói: “Lâm Nhu Nhi, ta còn nhớ ngươi đã từng nói với chúng ta, lần này tiến đến đuổi bắt các ngươi có hai cao thủ, một là Mặc Nhiễm, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, một là Kinh Ngọc, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Hai người bọn họ ai là Mặc Nhiễm? Ai là Kinh Ngọc?”
Lâm Nhu Nhi đưa miệng kề sát vào tai Hứa Tử Yên, nhỏ giọng nói: “Người có râu bạc là Mặc Nhiễm, đứng bên cạnh hắn không có râu là Kinh Ngọc.”
Hứa Tử Yên gật đầu, ánh mắt nhìn phía sơn cốc lần nữa, đồng thời nhẹ giọng nói với Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đứng cạnh: “Đối phương có mười bảy người, trong đó kẻ có râu bạc là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, kẻ đứng bên cạnh hắn không có râu là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Ba người phập phềnh ở không trung là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, mười hai người vây quanh Lăng Tiêu trên mặt đất cũng đều là tu vi Luyện Khí kỳ. Bốn phương hướng đông tây nam bắc, mỗi phương hướng có ba người, đều có một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai cùng hai tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.”
Nói tới đây, Hứa Tử Yên dừng một chập, mới tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Các huynh có đề nghị gì?”
Ba người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời đáp khẽ: “Tử Yên, muội nói đi, chúng ta nghe muội.”
Hứa Tử Yên thầm than một tiếng, hai mắt lại nhìn bên trong sơn cốc lần nữa, nói nhỏ: “Lần hành động này của chúng ta, phải một lưới bắt hết mười bảy người trong sơn cốc, không thể để sót một người nào, bằng không sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cho chúng ta và gia tộc.”
“Nhưng mà… tu vi bọn họ đều cao hơn chúng ta, chúng ta…” Hứa Lân muốn nói lại thôi, mày nhíu chặt.
Hứa Tử Yên dùng tinh thần lực đảo qua trong vòng trữ vật, lấy ra tám tấm phù hệ thổ trong số ba mươi tám tấm bát phẩm phù, hơi nhíu mày một cái, lại tìm tòi trong đống thất phẩm phù một lần, lấy ra mười tấm phù hệ thổ, cắn đứt đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu tươi lên mỗi tấm phù, tinh thần cùng mỗi tấm phù lập tức có một tia liên hệ.
Nhẹ nhàng phóng mười tám tấm phù xuống đất, mười tám tấm phù kia thoáng chốc ẩn vào dưới đất. Ánh mắt Hứa Tử Yên chăm chú quan sát tình huống trong sơn cốc, tinh thần khống chế mười tám tấm phù, lặn dưới đất tới chỗ đám người trong sơn cốc.
Trong sơn cốc, Mặc Nhiễm kia đột nhiên hơi nhíu mày một cái, hai mắt cảnh giác quan sát xung quanh. Mà lúc này, Hứa Tử Yên đã khống chế mười tám tấm phù hệ thổ tiềm hành đến dưới chân đám người trong sơn cốc, rồi lập tức ngừng tiềm hành. Đôi mày của Mặc Nhiễm dần giãn ra, ánh mắt vẫn do dự tìm kiếm bốn phía, cuối cùng không phát hiện bất cứ tung tích gì, nhưng lại lớn tiếng quát khắp nơi: “Lâm Nhu Nhi, ngươi vẫn nên lập tức xuất hiện đi, vừa rồi ta đã phát hiện hành động của ngươi. Nếu không ra, thì đừng trách ta không khách khí với ca ca của ngươi.”
Trong sơn động thân thể Lâm Nhu Nhi run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay dùng sức một chút, muốn bật dậy. Hứa Tử Yên đứng cạnh lập tức đặt một bàn tay lên bờ vai nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, đưa mắt ý bảo nàng hãy tin tưởng mình. Lâm Nhu Nhi liền vô lực té xuống đất, để mặc nước mắt chảy ào ạt.
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Nhu Nhi, sau đó lại lấy ra chín tấm ngũ phẩm phù phân phát cho mọi người, đè thấp giọng nói với Hứa Kỳ, Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang: “Một lát nữa, ta sẽ khởi động phù trận, vây người trên mặt đất vào trong. Ba tên Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một trên bầu trời kia liền giao cho các huynh. Đợi lát nữa, ta phát động trận pháp, ba người các huynh hãy dẫn theo từng tiểu tổ xông lên, thừa dịp bọn họ vẫn còn ngây người, tổ thứ nhất và tổ thứ hai nhanh chóng ném phù trong tay tới ba người ở không trung, tổ ba phải chú ý có người lọt lưới hay không, nếu có, lập tức dùng ngũ phẩm phù đỉnh trong tay các huynh nổ giết hắn.
Kế tiếp, các huynh phải cấp tốc rút về. Bởi vì ta không có nhiều bát phẩm phù đỉnh hệ thổ như vậy, ta là dùng bát phẩm và thất phẩm phù miễn cưỡng hợp thành một ‘nhà giam địa ngục’ phù trận, chỉ sợ không vây được Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc kia bao lâu.”