Động nhện, trong hang nhỏ.
Hứa Tử Yên đánh thủ quyết một cái, kích phát tấm Hỏa Linh phù, một luồng lửa nóng bùng cháy phía trước Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên lại tế mũi tên nỏ trong ngọn lửa nóng, vận dụng pháp lực khống chế nó, làm nó chậm rãi hòa tan. Một giờ sau, Hứa Tử Yên lại kích phát một tấm Hỏa Linh phù, tiếp tục thiêu đốt mũi tên nỏ kia. Dần dần, tên nỏ trong ngọn lửa đã hóa thành chất lỏng, Hứa Tử Yên đem bình máu phượng hoàng nhỏ chín giọt vào chất lỏng, sau đó một mặt dùng chân nguyên kéo dài chất lỏng, một mặt vận dụng tinh thần lực khống chế máu phượng hoàng trong chất lỏng kia hình thành một sợi tơ dài nhỏ, đều đặn không ngừng.
Thời điểm tấm Hỏa Linh phù thứ hai tiêu hao sạch sẽ, một tấm Hỏa Linh phù từ trong túi trữ vật Hứa Tử Yên bay ra, gia nhập vào ngọn lửa, bảo trì độ nóng nhất định cho ngọn lửa. Hứa Tử Yên cẩn thận vận dụng tinh thần lực khống chế máu phượng hoàng trong chất lỏng, thái dương bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, mỗi một tế bào trong cơ thể Hứa Tử Yên đều bị vây trong trạng thái khẩn trương, phù trận dần hình thành từ máu phượng hoàng, Hứa Tử Yên khống chế chân nguyên chậm rãi kéo dài chất lỏng, tạo thành hình dạng một mũi tên nỏ.
Tất cả tiến trình đều cực kỳ thong thả, từng tấm Hỏa Linh phù không ngừng bay ra trong túi trữ vật Hứa Tử Yên, sinh ra ngọn lửa cực nóng. Cửu phẩm phù đỉnh phức tạp dần hình thành, mà chất lỏng kia cũng từ từ hình thành dáng vẻ một mũi tên nỏ. Tròn mười hai tiếng đồng hồ, Hứa Tử Yên rốt cuộc hoàn thành khắc chế phù trận, một mũi tên nỏ hiện ra trước mặt Hứa Tử Yên.
Lập tức, ánh sáng chớp động, một đường lửa nóng lưu động trên mũi tên nỏ, rồi ẩn vào bên trong. Hứa Tử Yên tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên toàn nộ tên nỏ, từ đầu tên đến đuôi tên đều bao phủ từng sợi nhỏ, hình thành một bộ hoa văn phù trận. Hứa Tử Yên biết bản thân đã thành công, vui sướng lật lên lật xuống mũi tên nỏ trong tay quan sát. Tuy rằng nàng hiện tại còn chưa biết uy lực của mũi tên nỏ này thế nào, nhưng ở trong lòng cũng cho rằng, nó nhất định bất phàm. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tâm huyết của mình, khóe miệng hàm chứa ý cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi là một mũi tên nỏ có chứa phù trận, vậy ta sẽ gọi ngươi phù tiễn.”
Cẩn thận thu phù tiễn vào, Hứa Tử Yên biết bản thân từ nay về sau lại nhiều một biện pháp giữ mạng, đối với tương lai đào vong, lại nhiều một phần tin tưởng. Đồng thời, Hứa Tử Yên cũng bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, chế tác một thanh phù tiễn, tiêu hao quá lớn, không chỉ tiêu hao chân nguyên vĩ đại, gần như tiêu hết một nửa chân nguyên Trúc Cơ kỳ của mình, mà tinh thần lực cũng mệt nhọc quá độ, còn Hỏa Linh phù kia, mới đó đã tiêu hơn mười tấm.
Hứa Tử Yên xoa mồ hôi chảy trên trán. Nuốt mấy viên Tăng Linh đan, lại nhỏ hai giọt nước mắt Côn Bằng vào mắt, sau đó tiến sâu vào điều tức. Lần điều tức này tiến hành đến một ngày một đêm, Hứa Tử Yên mới thôi mệt mỏi khôi phục lại tinh thần và thể lực.
Lại lấy ra một mũi tên nỏ cùng hơn mười tấm Hỏa Linh phù, và một lọ máu Côn Bằng trong vòng trữ vật. Vừa rồi Hứa Tử Yên dùng máu phượng hoàng luyện chế một thanh phù tiễn hệ hỏa, lần này Hứa Tử Yên chuẩn bị dùng máu Côn Bằng luyện chế một thanh phù tiễn hệ thủy.
Lại trôi qua mười hai tiếng, Hứa Tử Yên tuy kiệt sức nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười vui sướng, một thanh phù tiễn hệ thủy rốt cuộc đã được luyện chế thành. Cẩn thận thu gom tất cả mọi thứ, Hứa Tử Yên lại nuốt đan dược lần nữa, tiến sâu vào điều tức.
Lúc bấy giờ Hứa Tử Yên cùng mọi người đều không biết, ở bên ngoài động nhện, có hàng loạt tu sĩ đang tìm kiếm. Có điều nhìn thấy nơi nơi đều là nhện, căn bản không giống tình trạng có bảo vật xuất thổ, một đám liền thất vọng rời khỏi.
Trong động nhện.
Từ khi Hứa Tử Yên tiến vào hang nhỏ, ngoại trừ đi ra một lần, thời gian đã trôi qua năm ngày năm đêm, tất cả mọi người trong sơn động không biết Hứa Tử Yên ở trong hang làm gì, tuy rằng mỗi người đều muốn biết, nhưng không có ai dám vào xem. Đến ngày thứ sáu, Hứa Tử Yên điều tức xong, tinh thần dồi dào đi ra khỏi hang. Mọi người căn bản giống như chưa hề phát sinh điều gì, không có ai đến hỏi Hứa Tử Yên, mà chỉ nhìn Hứa Tử Yên bằng ánh mắt tràn ngập tò mò.
Hứa Tử Yên tập hợp mọi người lại một chỗ, lấy ra chín tấm trong số mười sáu tấm cửu phẩm phù đỉnh trong vòng trữ vật, phát cho mỗi người một tấm, nghiêm túc nói: “Đây là cửu phẩm phù đỉnh, các ngươi mỗi người chỉ có một tấm, là cho các ngươi dùng để giữ mạng vào thời điểm sống còn, các ngươi phải sử dụng cẩn thận.”
Nghe Hứa Tử Yên nói, trong lòng mọi người đều chấn động mãnh liệt, trên mặt ai nấy đều mất đi sự trấn tĩnh của đệ tử đại gia tộc. Thậm chí hai tay cầm tấm phù kia đã bắt đầu hơi run run.
Cửu phẩm.
Cửu phẩm phù.
Cửu phẩm phù đỉnh lận đó.
Trước kia chỉ nghe nói qua, chứ làm gì được nhìn thấy, kể cả tộc trưởng gia tộc cũng chẳng nhìn được nữa là. Đối với tu giả thế tục giới mà nói, thì phải là truyền thuyết trong mộng, chứ đừng mơ nghĩ tới.
Hiện tại cửu phẩm phù lại ở trong tay mình, mà còn là cửu phẩm phù đỉnh, đây thật sự không phải mơ chứ? Lúc này, mỗi người đều không giống ban đầu dùng một bàn tay cầm tấm phù kia, mà chuyển sang dùng hai tay dè dặt cẩn thận nâng tấm cửu phẩm phù đỉnh. Tâm trạng hớn hở nhìn tấm phù giữa hai tay.
Đột nhiên, thân thể mọi người chấn động, tất cả đều ngẩng đầu, lia mắt nhìn sang Hứa Tử Yên. Phương diện này Hứa Kỳ càng nghĩ ngợi nhiều hơn, làm trưởng tử của tộc trưởng gia tộc, đương nhiên biết giá trị tấm phù trong tay này, trong lòng tính toán, nếu những cửu phẩm phù này đều do Hứa Tử Yên nhiều ngày nay ở trong hang chế ra. Như vậy Hứa gia ở thế tục giới còn có cái gì phải sợ? Ngay cả ở tu tiên giới, có lẽ cũng sẽ so sánh được chút chút với mấy tiểu tông môn. Vậy có phải bây giờ bọn họ có thể trở về gia tộc rồi không?
Nghĩ đến đây, Hứa Kỳ rốt cuộc nhịn không được, cố nén cơn kích động trong lòng, nhìn chăm chú vào Hứa Tử Yên, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên, những cửu phẩm phù này đều do chính muội chế tác?”
Hứa Kỳ vừa hỏi ra câu này, ánh mắt tất cả mọi người trong sơn động đều phát ra sắc thái kích động. Mỗi người đều biết nếu chuyện này là thật, thì sẽ có ý nghĩa gì.
Trước khi Hứa Tử Yên lấy ra số cửu phẩm phù, cũng đã ý thức được loại tình huống này, nhưng nàng lại không thể không làm như vậy, bởi vì sáng hôm kia, trên đỉnh vách núi đen, nàng thấy được đông đảo thân ảnh, đây cũng có nghĩa cục diện các nàng gặp phải sẽ càng thêm phức tạp, sẽ càng thêm nguy hiểm. Cho nên, Hứa Tử Yên cảm thấy bản thân phải cho bọn họ một phương thức giữ mạng. Nếu cuối cùng vẫn không giữ được tính mạng của bọn họ, Hứa Tử Yên cũng hết cách, trong lòng cũng sẽ không có tiếc nuối. Đến lúc đó, nàng chỉ còn nước tự mình bứt ra mà chạy, trốn tới nơi xa.
Cho nên, Hứa Tử Yên đã sớm nghĩ sẵn lý do thoái thác, bèn mỉm cười nói: “Mấy ngày nay, theo tu vi tăng lên, có một ít lĩnh ngộ với chế phù thuật, ta đã thử nghiệm vài ngày nay, thật không ngờ vậy mà thành công, hắc hắc…”
Trên mặt mọi người hiện ra vẻ mừng như điên, Hứa Kỳ càng trực tiếp hỏi: “Thế chúng ta có thể trở về gia tộc chưa?”
Nhìn sắc mặt mừng rỡ của mọi người, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được, hiện tại chúng ta phải đối mặt đã không chỉ có tu sĩ thế tục giới, mà còn có một số lực lượng tông môn, huống chi chúng ta còn chưa biết tình huống gia tộc, chúng ta không thể mạo hiểm. Vẫn nên đợi một quãng thời gian, đợi tin đồn lắng xuống, ta đi ra ngoài tìm hiểu một chút rồi hẵng tính tiếp.”
“Có cửu cấp phù cũng không được sao?” Hứa Thiên Lang cũng ở một bên không cam tâm hỏi.
“Không được.” Hứa Tử Yên cười khổ giải thích: “Một là chế tác cửu phẩm phù thật không dễ dàng, số lượng rất ít, chỉ có thể đủ cho chúng ta dùng vào thời điểm giữ mạng. Hơn nữa, đừng quên chúng ta vẫn đang đối mặt với lực lượng tông môn, cho dù là tiểu tông môn, cũng sẽ có vài pháp khí hoặc là pháp bảo, cửu phẩm phù ở trước pháp khí cùng pháp bảo chưa hẳn đã có uy lực bao lớn, dù sao chúng ta ngoại trừ phi kiếm, đều chưa từng trông thấy pháp khí và pháp bảo.”
Hứa Tử Yên dứt lời, thần sắc mọi người đều trở nên ảm đạm. Trong lòng cũng biết Hứa Tử Yên nói có lý, nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm. Hứa Lân nhếch mày kiếm, cất giọng căm phẫn nói: “Ta Hứa Lân thề tại đây, lúc còn sống, nhất định phải để Hứa gia chúng ta đứng thẳng ở đỉnh phương bắc, kể cả lực lượng tông môn, cũng phải làm cho bọn họ không dám khinh thường Hứa gia chúng ta.”
“Tốt.” Hứa Tử Yên tán thưởng nhìn Hứa Lân, mọi người cũng bị Hứa Lân kích thích dâng trào nhiệt huyết, một đám xoa tay, tựa như cảnh tượng tốt đẹp kia ở ngay trước mắt.
Đợi cảm xúc mọi người bình tĩnh lại, Hứa Tử Yên mới nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay, cũng không có người vào trong sơn động này, chứng minh vẫn chưa ai phát hiện nơi đây, mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến trời tối, ta lại đi ra ngoài xem thử.”
“Ừ.” Mọi người ào ào gật đầu đồng ý, ánh mắt Hứa Lân nhìn Hứa Tử Yên đột nhiên biến đổi, thốt ra: “Tử Yên muội muội, muội đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư?”
Hứa Thiên Lang bỗng chốc ngước mắt, chán nản nhìn Hứa Tử Yên, trong lòng nói không rõ có mùi vị gì, thật không ngờ, bản thân luôn là con cưng của Hứa gia, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, đã bị Hứa Lân và Hứa Tử Yên song song vượt qua, hơn nữa cách bản thân càng ngày càng xa. Hứa Thiên Lang âm thầm nắm chặt hai tay thành quyền, hò hét trong lòng: “Không, không, mình không thể bị bọn họ vượt qua như vậy, tối thiểu mọi người hiện tại vẫn ở trong cảnh giới Luyện Khí kỳ, mình nhất định sẽ vượt qua, nhất định sẽ.”
Người khác cũng khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, vừa thầm cảm thán Hứa Tử Yên tiến cảnh thần tốc, vừa không tự chủ bật ra hai từ ‘yêu nghiệt’ trong lòng. Nhưng nghĩ đến Hứa Tử Yên không chỉ có tu vi tiến cảnh thần tốc, sức chiến đấu kinh người, trí tuệ cũng nổi bật, mà còn biết chế phù, ánh mắt cả đám nhìn Hứa Tử Yên liền tràn ngập tôn kính, đó là một loại tôn kính khi đối mặt với cường giả. Lúc này, ở trong lòng bọn họ, chỉ sợ ngoại trừ tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên, địa vị Hứa Tử Yên đã xếp thứ nhất trong lòng bọn họ.
Tuy nhiên, trong lòng rối rắm nhất không phải Hứa Thiên Lang, cũng không phải những người khác, mà là Hứa Lân. Chỉ có hắn biết Hứa Tử Yên đã ẩn giấu tu vi thật, bởi vì Hứa Tử Yên đã từng chính miệng nhắc đến với hắn, tu vi của nàng cao hơn hắn một ít. Bây giờ, Hứa Tử Yên đã hiển lộ tu vi cao thêm một tầng, kết quả chính là điều chỉnh tu vi cao lên, hay là Tử Yên lại có đột phá?