Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 137: Phong ấn




Mười sáu mũi tên dài bắn ra toàn bộ. Phân tán ở không trung, hình thành một vòng tròn. Duy trì khoảng cách bằng nhau giữa các bên, rồi lập tức chiếu vào vách đá xung quanh sơn động. Trên vách đá xung quanh sơn động, một chùm ánh sáng chớp lóe, dập dờn hoa văn phức tạp. Lập tức kết thành một tấm lưới ở cửa vào sơn động, hơn nữa tấm lưới kia đang không ngừng siết chặt vào trong.
Một tiếng hét dọa người vang lên, con xà yêu kia đã ý thức được Hứa Tử Yên muốn làm gì, hét lớn lao ra ngoài sơn động, nhưng tấm lưới Hứa Tử Yên bố trí đã vây chặt lấy xà yêu ở bên trong, bất kể xà yêu vùng vẫy thế nào, cũng không thoát ra được.
Dần dần, tấm lưới kia càng ngày càng siết chặt, cuối cùng, ánh sáng chớp lóe mãnh liệt, đợi ánh sáng tan mất, sơn động xà yêu kia đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người. Hóa thành một vách đá dày đặc rêu xanh giống xung quanh.
Thân hình Hứa Tử Yên khẽ động, thong thả xuất hiện trên vách đá, hai mắt nhìn chằm chằm ba cây An Hồn thảo trên đó. Màu sắc ba cây An Hồn thảo đang dần phai nhạt một tia xanh biếc cuối cùng, mắt thấy sắp trở nên trong suốt, trưởng thành.
Nơi xa nhóm Hứa Kỳ bắt gặp cảnh xà yêu bị Hứa Tử Yên đánh vào sơn động, lại đang liều mạng xông ra ngoài, trái tim ai nấy đều treo tọt tới cổ họng. Đợi chùm sáng rực rỡ lóe lên, sơn động đột nhiên lại biến thành một vách đá, giống như nơi đó vốn dĩ chưa từng tồn tại sơn động nào. Trong lòng biết là Hứa Tử Yên bố trí trận pháp gì đó, nhưng khi nhìn thấy Hứa Tử Yên vẫn đứng lơ lửng ở chỗ cũ như trước, bất động đưa lưng về phía mọi người, liền cho rằng Hứa Tử Yên còn chưa bố trí xong trận pháp, đang đứng tại chỗ quan sát. Vì thế, mọi người cũng không dám bay đến phụ cận, sợ quấy rầy đến Hứa Tử Yên, chỉ dám đứng xa nhìn xem.
Thời gian trôi qua thật nhanh, rốt cuộc ba cây An Hồn thảo trên vách đá đã phai hết màu sắc, trở nên trong suốt. Hứa Tử Yên bay vút tới chìa tay ra, thu ba cây An Hồn thảo vào, rồi mới ngự kiếm trở về.
Nhóm Hứa Kỳ luôn dõi theo bóng lưng Hứa Tử Yên, nhưng cũng không biết vừa rồi Hứa Tử Yên làm gì. Hiện giờ, thấy Hứa Tử Yên bay trở về, vội vàng chạy tới nghênh đón, thân thiết hỏi: “Tử Yên, thế nào?”
“Xà yêu kia đã bị ta phong ấn trong sơn động, đời này có thể ra hay không phải xem tạo hóa của nó.”
“Thật tốt quá.” Mọi người lập tức thả lỏng, cả đám cực kỳ hưng phấn.
Hứa Tử Yên liếc nhìn mọi người một cái, bắt gặp thần sắc của mọi người, biết rằng không ai phát hiện chuyện nàng thu An Hồn thảo, Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ không chủ động nói toạc ra, bèn nhẹ giọng nói: “Chúng ta quay về trước đi, ngày mai lại đến khảo sát tiếp.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu, biết bản thân có thể ở trong sơn cốc này. Tâm trạng mọi người lại tốt lên, hưng phấn rời khỏi sơn cốc, ngự kiếm quay về.
Về tới động nhện, mệt mỏi một ngày nên bọn họ đều ngồi xuống nền đất, bắt đầu nhấm nháp đồ ăn thức uống trong túi trữ vật, trong sơn động chỉ còn sót lại tiếng nhai nuốt. Đợi tất cả mọi người ăn xong, tinh thần phơi phới lần nữa, cả đám liền tiếp tục hưng phấn thảo luận phát hiện ngày hôm nay trong sơn cốc. Khi bàn bạc với Hứa Tử Yên việc phong ấn tam giai xà yêu, ánh mắt cả đám nhìn Hứa Tử Yên tràn ngập sự tôn kính đối với cường giả. Đến khi mọi người giảm bớt hứng thú trò chuyện, Hứa Kỳ đột nhiên quay sang Hứa Tử Yên hỏi: “Tử Yên, chúng ta phải trốn ở rừng rậm Vô Tận bao lâu? Khi nào chúng ta mới có thể trở về gia tộc?”
Mọi người bỗng chốc trầm mặc lại, tuy rằng bọn họ phát hiện một sơn cốc bình yên xinh đẹp, không cần tiếp tục sinh hoạt tại động nhện khủng bố này. Nhưng có tốt cũng chẳng bằng gia tộc, những người này dù sao vẫn chỉ là mấy đứa nhỏ, ở trong gia tộc có cha mẹ mình thương xót yêu chiều, hiện tại lưu lạc bên ngoài, gặp phải vô vàn nguy hiểm, mất đi sự chiếu cố của người thân, tất cả đều dựa vào chính mình độc lập đối mặt, nên bọn họ càng thêm tưởng nhớ quê nhà, tưởng nhớ người thân. Ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người Hứa Tử Yên, hy vọng Hứa Tử Yên có thể mau chóng cho bọn họ biết thời gian trở về nhà.
Hứa Tử Yên nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, trong lòng không khỏi cười khổ. Chỉ mới rời nhà vài ngày, bọn họ đã chịu không nổi. Nhưng mà, Hứa Tử Yên cũng không tiện răn dạy bọn họ, đành phải sắp xếp câu từ trong đầu, chậm rãi nói: “Chúng ta tạm thời vẫn chưa thể nghĩ đến chuyện này, chờ chúng ta khảo sát sơn cốc kia xong, hoàn toàn thu xếp ổn thỏa, lại ở hơn một tháng, ta liền tự mình ra ngoài tìm hiểu chút tin tức. Kế đó mới an bày hành tung sau này của chúng ta.”
“Không biết gia tộc hiện tại thế nào?” Vẻ mặt Hứa Lam ngồi cạnh Hứa Tử Yên sầu lo nhẹ giọng than.
Hứa Lam vừa dứt lời, trong sơn động liền yên tĩnh hẳn, ngay cả tiếng nhai nuốt đồ ăn cũng biến mất tăm. Trên mặt mỗi người đều biểu hiện vẻ vô cùng trầm trọng, bọn họ không dám tưởng tượng một khi gia tộc diệt vong, con đường sau này bọn họ phải đi sẽ thế nào? Trong lúc nhất thời bầu không khí trong sơn động cực kỳ nặng nề, tiếng hít thở của mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Nhưng tiếng hít thở kia càng rõ ràng, tâm trạng mọi người lại càng thêm trầm trọng, phảng phất tiếng hít thở kia chính là một cây chùy sắt đập mạnh vào trái tim mỗi người.
Hứa Tử Yên nhìn thấy dáng vẻ nặng nề của mọi người, trong lòng biết đây là vấn đề mọi người cần phải đối mặt, tránh né không phải biện pháp, điều cần thiết là dũng cảm đi đối mặt. Bởi vậy, ánh mắt Hứa Tử Yên lần lượt đảo qua mọi người, từ tốn nói: “Ta nghĩ mọi người hiện tại đều biết đến tình cảnh gia tộc gặp phải là thế nào? Tam đại gia tộc phương bắc đã liên minh, hơn nữa sau lưng còn có Hoa Dương tông chống lưng. Nếu chỉ là tam đại gia tộc phương bắc kết minh, tấn công Hứa gia chúng ta, gia tộc chúng ta có lẽ sẽ tổn thất một ít địa bàn và mối làm ăn bên ngoài, chứ không dao động đến căn cơ của Hứa gia chúng ta, nếu chỉ có như thế, chúng ta sẽ lập tức trở về gia tộc, cùng gia tộc kề vai chiến đấu.”
“Tử Yên, vì sao nói chỉ có tam đại gia tộc phương bắc tấn công Hứa gia chúng ta, thì sẽ không dao động đến căn cơ của Hứa gia chúng ta? Theo hiểu biết của ta về gia tộc và tam đại gia tộc phương bắc khác, nếu Thương Lãng thành Chu gia, Nam Lâm thành Dương gia và Cự Khuyết thành Hàn gia thật sự liên thủ tấn công Hứa gia chúng ta, dựa vào thực lực của Hứa gia chúng ta, quả thực sẽ không ngăn cản nổi.” Ánh mắt Hứa Lân lộ vẻ không tin và sầu lo.
“Đó là hiểu biết trước kia của các ngươi về gia tộc.” Hứa Tử Yên thản nhiên nói, sau đó vươn tay chỉ vào nhị phù trận phẩm bố trí để ngăn cách sơn động: “Các ngươi cảm thấy phù trận này thế nào?”
Thần sắc mọi người sửng sốt, làm trưởng tử của tộc trưởng, Hứa Kỳ lập tức phản ứng lại, mừng rỡ nhìn Hứa Tử Yên: “Tử Yên, chẳng lẽ muội bố trí phù trận trong gia tộc?”
Hứa Tử Yên hơi lắc đầu, thấy bộ dạng thất vọng của Hứa Kỳ, mới cười nhẹ giải thích: “Không phải ở trong gia tộc, mà là ở xung quanh gia tộc, bao phủ toàn bộ gia tộc Hứa gia chúng ta vào trong.”
“Hộ… hộ tộc đại trận.” Hứa Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối. Những người khác cũng đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, trong lòng thật sự khó có thể tiêu hóa sự thật này. Hộ tộc đại trận… đó chỉ có tông môn mới có, tứ đại gia tộc phương bắc khi nào thì có được hộ tộc đại trận đâu chứ?
“Không chỉ có hộ tộc đại trận, ta còn bố trí một tòa phù trận càng mạnh hơn ở xung quanh Nghị Sự đại điện gia tộc, để lại cho gia tộc dùng vào giờ phút giữ mạng cuối cùng…”
Nghe Hứa Tử Yên nói đã để lại cho gia tộc hai tòa đại trận lợi hại, nỗi sầu lo của mọi người lập tức tiêu tan một nửa, mang vẻ mặt hưng phấn nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên tiếp tục từ tốn nói: “Về phần phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia Trung Đô thành. Cùng lắm chỉ là mấy con nghé con nhảy nhót, hoàn toàn có thể vẫy tay tiêu diệt.”
“Vậy… chúng ta còn chờ gì nữa? Chúng ta lập tức trở về gia tộc đi.” Hứa Thiên Lang bật dậy từ trên mặt đất, kích động hô: “Trở về cùng tam đại gia tộc phương bắc quyết một trận.”
Hứa Tử Yên buồn cười nhìn Hứa Thiên Lang hiếu chiến, lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta nghĩ các ngươi cũng biết, gia tộc sở dĩ để chúng ta trốn đi, chẳng phải bởi vì tam đại gia tộc kết minh, mà là vì Hoa Dương tông. Nếu Thái Huyền tông thật sự xảy ra chuyện, mà Hoa Dương tông lại thật sự nhân cơ hội tiêu diệt Thái Huyền tông, như vậy Hứa gia chúng ta chỉ còn mỗi một con đường diệt tộc để đi. Thời điểm một gia tộc đối mặt với một tông môn, cũng chỉ là một con kiến.”
“Thế… chúng ta rốt cuộc phải làm gì?” Hứa Lân cũng nhịn không được hỏi ra tiếng.
“Theo như trước mắt, chúng ta chỉ cần che giấu tốt bản thân, không bị phát hiện, đó chính là sự trợ giúp lớn nhất cho gia tộc.” Hứa Tử Yên dừng một chập, suy tư rồi nói: “Hiện tại gia tộc không ngoài hai loại kết quả, một là Thái Huyền tông bị Hoa Dương tông tiêu diệt, mà gia tộc chúng ta cũng sẽ bị Hoa Dương tông tiêu diệt theo, kể từ đó, lúc này phương bắc có lẽ đã không còn Hứa gia chúng ta. Như thế, chúng ta phải trốn ở nơi này lâu một ít, sau đó đợi đến khi không còn ai đuổi giết chúng ta nữa, mới rời khỏi phương bắc. Bởi vì từ nay về sau kẻ địch của chúng ta không chỉ là tam đại gia tộc thế tục giới phương bắc, mà là Hoa Dương tông đã trở thành đệ nhất tông môn phương bắc. Chúng ta phải rời khỏi phương bắc, đi đến nơi khác, tìm nơi nương tựa ở tông môn càng có thực lực, đợi đến lúc chúng ta tu luyện có thành quả, rồi trở về báo thù. Con đường này sẽ cực kỳ lâu dài, cần mười người chúng ta có quyết tâm lớn, nghị lực lớn.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên lần lượt đảo qua gương mặt mỗi người, thấy mọi người ban đầu là bi thống và mê man, tiếp đó lại là vẻ mặt kiên nghị cùng quyết tâm. Hứa Tử Yên vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Một loại kết quả khác chính là Thái Huyền tông vượt qua cửa ải khó khăn, tu tiên giới phương bắc lại khôi phục kết cục vốn có, nhưng tam đại tông môn thế tục giới đã trở thành thế liên thủ, gia tộc chúng ta vẫn nguy nan như trước. Vì vậy, chúng ta phải ẩn nấp một quãng thời gian, đợi đến khi thế lực đuổi giết chúng ta bỏ cuộc, chúng ta sẽ lập tức trở về gia tộc, cùng gia tộc kề vai chiến đấu, đi đoạt lại những gì vốn thuộc về Hứa gia chúng ta.”
“Nếu Thái Huyền tông vượt qua cửa ải khó khăn, gia tộc cũng không gặp chuyện không may, tỷ nói, gia tộc liệu có phái người đi tìm chúng ta không?” Hứa Mỹ Nhược nhỏ giọng hỏi.
“Nhất định có.” Hứa Tử Yên kiên định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.