“Người cầm đầu hẳn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mang theo một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ.” Nói tới đây, Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, cất giọng nghiêm trọng: “Những tu sĩ Luyện Khí kỳ tuy rằng tu vi không cao, cũng chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất và tầng thứ hai, nhưng trên người bọn họ phóng thích khí tức cực kỳ dũng mãnh, phát ra khí tức giết chóc, nhất định đã từng trải qua vô số lần chiến đấu đẫm máu. Hơn nữa theo phương thức bọn họ phi hành, đều mơ hồ lộ ra phối hợp cực kỳ ăn ý, sợ rằng nếu chúng ta thật sự đụng phải bọn họ, kể cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia không ra tay, chúng ta cũng chưa chắc có thể thoải mái thoát khỏi bọn họ. Huống chi số lượng bọn họ đông hơn, có gần năm mươi người. Bọn họ đã từng tiến vào sơn cốc này, may mà ta kịp thời né tránh, nên bọn họ không phát hiện ra chúng ta, nhưng vẫn cẩn thận tra đi xét lại mấy lần, ngày hôm trước mới rời khỏi sơn cốc đi tìm kiếm ở phương hướng khác.”
Thần sắc mọi người nghiêm trọng hẳn, ai nấy đều nhíu chặt này, cúi đầu trầm tư. Thật lâu sau, Hứa Lân ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Nói như thế, động nhện này là nơi an toàn nhất trước mắt. Chúng ta có nên tiếp tục trốn ở trong này không?”
Hứa Tử Yên chậm rãi lắc đầu nói: “Bất kể chúng ta muốn trốn ở chỗ này hay không, thì chúng ta cũng phải hiểu rõ địa hình xung quanh trước đã, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể nhờ việc quen thuộc địa hình nhanh chóng rút lui.”
“Tử Yên, muội cứ việc nói thẳng đi, muốn chúng ta làm thế nào?”
Hứa Tử Yên thoáng trầm ngâm một lúc, ánh mắt lần lượt đảo qua mọi người, nghiêm giọng nói: “Mấy ngày nay ta cũng từng đi ra ngoài điều tra, nhưng đều không đi xa, chỉ trong phạm vi mười dặm xung quanh đây. Có điều chỉ cần trong phạm vi mười dặm này thôi, đã tràn ngập nguy hiểm chưa rõ…”
Hứa Tử Yên từ tốn kể các loại tình huống nguy hiểm mấy ngày nay nhìn thấy ở ngoài sơn cốc cho mọi người, cuối cùng mới nói: “Hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ổn định lại cảnh giới bản thân. Ngày mai chúng ta phân thành bốn tổ nhỏ, chia ra bốn phương hướng, tra xét địa hình và khu vực nguy hiểm trong vòng năm mươi dặm, cùng với có nơi nào thích hợp cho chúng ta ở lại hay không.
Tổ một của Lân sư huynh hướng đông, tổ hai của Thiên Lang sư huynh hướng nam, tổ ba của Kỳ sư huynh hướng tây, một mình ta hướng bắc. Không cần mạo hiểm đi tra xét nơi xa, rạng sáng chúng ta sẽ xuất phát, trước hoàng hôn phải trở về đây. Quan trọng nhất là, nếu phát hiện cái gì, không được hành động một mình, nhất định phải đợi sau khi mọi người trở về tập hợp, thương lượng ra biện pháp rồi mới hành động, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Mọi người đồng loạt gật đầu.
“Được, hiện tại mọi người nghỉ ngơi đi, rạng sáng ngày mai xuất phát.”
Mọi người không nói thêm lời vô nghĩa, đều tự đi điều tức ổn định cảnh giới. Rạng sáng ngày thứ hai từng tổ nhỏ thương lượng một chút, rồi ra khỏi sơn động, ngự kiếm bay đi.
Vào lúc hoàng hôn, Hứa Tử Yên quay trở về động nhện trước, thấy mọi người vẫn chưa trở về, liền vòng lại cửa cốc lần nữa, tìm một chỗ cao, dựa vào một thân cây quan sát bên ngoài sơn cốc.
Qua khoảng một khắc, tổ hai của Hứa Thiên Lang trở về trước tiên. Hứa Tử Yên gật đầu với Hứa Thiên Lang, nhẹ giọng nói: “Thiên Lang sư huynh, các người về nghỉ ngơi trước đi, một lát sau bọn họ trở về hết, chúng ta lại cùng nhau thương lượng.”
Hứa Thiên Lang gật đầu, ngự kiếm bay vào sơn cốc, Hứa Mỹ Nhược thấy một mình Hứa Tử Yên đứng ở cửa cốc, liền đáp phi kiếm xuống, ngồi bên cạnh gốc cây Hứa Tử Yên dựa vào. Nhưng hai người đều không nói gì, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời ngoài cốc, tựa như đang chờ đợi tổ một và tổ ba, lại tựa như có tâm sự gì đó.
Hứa Mỹ Nhược chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Tử Yên bên cạnh. Dưới ánh chiều tà, trên người Hứa Tử Yên được bao phủ bởi một tầng ánh vàng, quần áo màu thủy lam, da thịt trắng nõn nà, lông mi thật dài, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, một đôi mắt trong suốt to tròn, ngay cả Hứa Mỹ Nhược là nữ cũng không khỏi kinh ngạc về vẻ xinh đẹp của Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên hơi quay đầu, nhìn Hứa Mỹ Nhược bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
“Tử Yên… tỷ thật đẹp.” Hứa Mỹ Nhược cất lời khen tận đáy lòng.
Hứa Tử Yên vốn muốn nói đùa vài câu, tỷ không phải thật đẹp, mà là vô cùng đẹp. Nhưng thân ở trong rừng rậm Vô Tận, lại nghĩ tới đang đào vong, liền mất đi hứng thú, chỉ cười nhạt lắc đầu, vươn tay vén lại những sợi tóc hai bên bị gió thổi rối tung.
“Tử Yên, tỷ… nhớ đến tình lang của tỷ?” Hứa Mỹ Nhược nhỏ giọng hỏi.
Hứa Tử Yên kinh ngạc liếc nhìn Hứa Mỹ Nhược một cái, cười khẽ hỏi lại: “Ta nào có tình lang gì, không phải là ngươi nhớ đấy chứ?”
Hứa Mỹ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói: “Nào có, thân ở đại gia tộc, áp lực rất lớn, tỷ cũng không phải không biết mỗi ngày đều chỉ tu luyện, dù từng có, cũng đã quên từ lâu.”
“Hề hề… Mỹ Nhược, ngươi mới bao lớn? Vậy mà đã từng có, ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ nha.”
“Hề hề… tỷ đừng đẩy sang ta, ngày đó chúng ta vừa đến cửa sơn cốc này, lúc chúng ta đều đang khôi phục pháp lực, ta nhìn thấy tỷ và Hứa Lân sư huynh đứng cách xa chúng ta, ở nơi đó thì thầm, hai người có phải đang ấy ấy rồi không?”
Hứa Tử Yên bật cười nói: “Mỹ Nhược, ngươi choáng váng rồi hả, chúng ta là đường huynh muội, còn là đường huynh muội cận huyết, ngươi cảm thấy chúng ta có khả năng sao?”
“À, cũng phải.” Hứa Mỹ Nhược cũng bật cười theo.
Hứa Tử Yên bị nàng gợi lên hứng thú trò chuyện, liền cong đôi mắt to, cười tủm tỉm hỏi: “Thiếu niên mà ngươi từng ấy ấy có bộ dạng gì? Hình mẫu lý tưởng của ngươi là gì?”
Hai cô gái một khi nói mấy chuyện riêng về phương diện này, liền nhất thời cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Hứa Mỹ Nhược hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài giống như thác nước xõa xuống, ánh mắt có chút mơ màng nói: “Bộ dạng không cần quá anh tuấn, nhưng phải kiên cường, có nghị lực, quả cảm, cẩn thận chăm sóc ta, tóm lại là vừa muốn anh hùng, vừa muốn dịu dàng. Tử Yên, vậy hình mẫu lý tưởng của tỷ là gì?”
Hứa Tử Yên trong lúc nhất thời ngẩn ra tại chỗ. Nàng làm người hai kiếp, hiện tại nhớ tới, bản thân vậy mà chưa từng yêu đương, cũng không biết mùi vị yêu đương. Yêu sẽ có cảm giác thế nào? Kiếp trước gia đình nàng chính là khảo cổ thế gia, gia học sâu sắc, cho nên bản thân chưa đến ba mươi tuổi đã được giới khảo cổ trên thế giới công nhận, còn bản thân cũng vì hứng thú ấy xem nhẹ tình cảm. Một kiếp này, lại luôn vì sinh tồn mà liều mạng tu luyện, tu luyện mãi cuối cùng dẫn đến kiếp sống đào vong hiện tại, thành thử chữ yêu xa xôi biết mấy.
“Tử Yên, tỷ làm sao vậy?” Hứa Mỹ Nhược chú ý tới ánh mắt Hứa Tử Yên hơi mê man, nhịn không được hỏi ra.
Suy nghĩ Hứa Tử Yên như thủy triều ập tới rồi rút lui, bèn hơi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là không biết yêu đương sẽ có tình cảnh gì, nên nhất thời nghĩ đến thất thần.”
“Chẳng lẽ tỷ đang nhớ tới nam nhân nào? Nam nhân nào xấu xa thế? Dám để cho Tử Yên của chúng ta ngày nhớ đêm mong?”
Hứa Tử Yên bị lời nói của Hứa Mỹ Nhược chọc cho cười duyên một trận, vươn tay vỗ nàng một cái nói: “Sức tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú thật…”
Vừa dứt lời, không trung liền truyền đến tiếng phi kiếm xé gió, thì ra là hai tổ của Hứa Kỳ và Hứa Lân đều đã trở lại. Mọi người cùng quay về động nhện, sau khi tiến vào trong động, mọi người lần lượt báo cáo kết quả tra xét, cuối cùng chỉ có tổ ba của Hứa Kỳ tìm được một nơi, nghe Hứa Kỳ miêu tả, có vẻ rất thích hợp cho bọn họ ở lại. Vì thế, Hứa Tử Yên ra quyết định: “Được rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cùng nhau đi tới đó xem thử.”
Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm Hứa Tử Yên tới địa điểm nằm tại phía tây cách động nhện bốn mươi dặm, dưới sự dẫn dắt của Hứa Kỳ tiến vào một rừng cây. Ở cuối rừng cây thấy được một vách đá cao nghìn nhẫn (*), ở trên vách đá, cách mặt đất chừng trăm thước xuất hiện một sơn động lớn cỡ hai người, ở cửa vào sơn động bị thực vật dây leo che kín. Hứa Tử Yên thật sự rất bội phục sự cẩn thận của Hứa Kỳ, vậy mà có thể phát hiện chỗ này tồn tại.
(*) Theo hệ đo lường cổ: 1 nhẫn = 8 thước; 1 thước = 0,333 mét. Vậy nghìn nhẫn khoảng 2664 mét.
Mọi người ngự kiếm ở không trung, đi theo Hứa Kỳ tiến vào trong sơn động, sau đó thu hồi phi kiếm đi bộ dọc theo sơn động, đi khoảng một khắc, ở phía trước mọi người lập tức xuất hiện ánh sáng. Mọi người đi đến nơi phát ra ánh sáng, thì ra lại là một cửa sơn động. Hứa Tử Yên đứng ở cửa sơn động quan sát bên ngoài, chỉ thấy cái cửa động này cũng cách mặt đất khoảng trăm thước. Quan sát một cái, liền thấy trước mắt là một tiểu bình nguyên rộng lớn bao phủ cả sơn cốc.
Hứa Tử Yên ngự kiếm bay ra sơn động, mọi người cũng ào ào ngự kiếm theo sát phía sau Hứa Tử Yên, đứng lơ lửng ở không trung, đánh giá mọi nơi. Tóm tắt ngắn gọn một chút, nơi này hẳn là một cái sơn cốc vĩ đại, hơn nữa bốn phía đều là vách đá nghìn nhẫn. Mọi người ngự kiếm chậm rãi đáp xuống, ngẩng đầu nhìn lại, ở giữa vách đá là hàng loạt đám mây trắng. Căn bản không nhìn thấy tình cảnh bên trên mây. Trong lòng Hứa Tử Yên âm thầm cân nhắc, nếu nơi này là một cái sơn cốc phong bế, vậy đúng là một nơi tốt, bèn quay đầu nhìn Hứa Kỳ hỏi: “Kỳ sư huynh, các huynh đã tra xét nơi này chưa?”
Hứa Kỳ lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, thời điểm ngày hôm qua chúng ta phát hiện nơi này, đã sắp đến hoàng hôn, mà muội đã nói, không cho chúng ta một mình tiến vào thăm dò, vì vậy chúng ta liền trực tiếp quay trở lại.”
Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một chút, nói với mọi người: “Các ngươi ở phụ cận nơi này khảo sát trước đi, ta trở lại cửa sơn cốc bên kia, bố trí một cái phù trận, để tránh bị người khác phát hiện.”
Mọi người gật đầu, tự giác gộp lại thành tổ bắt đầu khảo sát ba hướng. Còn Hứa Tử Yên thì bay nhanh vòng về cửa sơn động bên kia, lấy ra ba mươi sáu tấm phù, thủ quyết huy động, ba mươi sáu tấm phù lập tức ẩn vào vách động, một trận ánh sáng chớp lóe, đến khi khôi phục lại như thường, cửa sơn động liền biến mất, thay vào đó lại hiện ra một phiến vách đá, mặt trên phủ đầy rêu xanh, che lấp dưới từng lớp dây mây.
Hứa Tử Yên bay nhanh quay về sơn cốc, đáp xuống từ không trung, ánh mắt chuyển động khắp nơi, tìm kiếm đồng đội của mình…