(*) Lão thực có nghĩa là thành thật.
BL: Có ai cảm thấy Hứa Lân không xứng với HTY không? Thấy Hứa Lân không có phong độ của nam chính, không che chở bảo vệ nữ chính được?
“Ba ngày nữa, chúng ta sẽ đến Tây Thùy trấn, có một số việc muốn thương lượng cùng mọi người.” Nói tới đây, thần sắc Hứa Tử Yên nghiêm túc lại, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người, nặng nề nói: “Các ngươi hiện tại sống rất thoải mái, nhưng ta muốn nói cho các ngươi, đừng tưởng rằng bây giờ chúng ta đã an toàn, kể cả chúng ta tiến vào rừng rậm Vô Tận, các thế lực truy đuổi chúng ta cũng chưa hẳn sẽ không đuổi đến. Trên đường đào vong, chúng ta không có một giờ phút nào an toàn, thế nên, tuyệt đối không được thả lỏng, mà phải luôn bảo trì lòng cảnh giác.”
Nói xong lời này, ánh mắt Hứa Tử Yên theo thứ tự đảo qua mọi người, khi thấy trên mặt bọn họ vẫn là vẻ thoái mái như trước và còn tỏ ý phản đối, Hứa Tử Yên liền biết bản thân nói lời vô ích rồi.
“Có chuyện gì muốn thương lượng? Tử Yên muội muội, muội có sắp xếp gì? Cần chúng ta làm gì? Muội cứ việc nói thẳng đi.” Hứa Kỳ hơi cười nói, hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh cáo vừa rồi của Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên thầm than nhẹ một tiếng, giữa hàng lông mày hiện lên một tia u sầu. Hứa Lân đồng tình nhìn Hứa Tử Yên, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sau khi đến Tây Thùy trấn, chúng ta không thể ngừng ở bến tàu, mà phải tìm một nơi vắng vẻ lên bờ, sau đó xóa sạch tất cả dấu vết của chúng ta.”
“Tất cả dấu vết?” Vẻ mặt mọi người rõ ràng đều ngây ra một lúc, những người này tuy rằng trẻ tuổi, có lẽ còn có chút ngây thơ, nhưng đều là người thông minh, làm sao có thể không rõ ý của Hứa Tử Yên.
“Ý của muội là đem người trên thuyền…” Hứa Kỳ khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên.
“Ta là đội trưởng các ngươi tuyển chọn, cho nên ta chỉ có trách nhiệm gánh vác sự an toàn của mọi người, những người khác không liên quan gì đến ta.” Hứa Tử Yên nói nhàn nhạt.
Trong phòng nhất thời trầm mặc hẳn, không khí bắt đầu trở nên đè nén, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng trầm trọng. Hứa Tử Yên cũng không nói gì, nàng chỉ ngồi tại chỗ, yên lặng quan sát biểu cảm của mọi người. Người đào vong phải có một trái tim kiên định thậm chí là lãnh khốc, đối với với những người mới trước mắt này, khó khăn nhất thời là phải trải qua. Có thể nhịn được, thích ứng được, cơ hội sống sót cuối cùng mới lớn hơn, không nhịn được, không thể thích ứng, vậy chỉ còn một con đường tử vong để đi.
Hiện giờ trong lòng mọi người đều đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nếu bảo bọn họ quyết đấu cùng người tu tiên, bọn họ sẽ không chút do dự giết chết đối phương, nhưng muốn bản thân giết chết dân chúng vô tội tay không tấc sắt, lòng dạ bọn họ cũng không ác độc đến thế, đặc biệt là Vương Lão Thực trong khoảng thời gian này luôn vui vẻ ở cùng bản thân. Lời Hứa Tử Yên nói, bọn họ đều hiểu rõ. Muốn không để lại dấu vết, vậy mấy chục người trên thuyền đều phải giết hết, rồi dìm cả người lẫn thuyền xuống sông.
“Tử Yên muội muội, mấy chục người kia đều là người bình thường, hơn nữa bọn họ mấy ngày nay luôn tỏ ra thiện chí với chúng ta, muội xem chúng ta có thể…”
Hứa Tử Yên cùng Hứa Lân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều để lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Đặc biệt là Vương Lão Thực kia.” Hứa Kỳ nói tiếp: “Cách làm người của hắn rất giống với tên, thành thật hàm hậu, mấy ngày nay luôn chạy trước chạy sau, tận tâm tận lực vì chúng ta. Muội xem, Tử Yên muội muội, Tây Thùy trấn cách rừng rậm Vô Tận chỉ chưa đến trăm dặm lộ trình, chỉ cần chúng ta ngự kiếm bay đi, chúng ta rất nhanh sẽ tiến vào rừng rậm Vô Tận, đến lúc đó kể cả người trên thuyền bán đứng chúng ta, chúng ta cũng đã sớm trốn vào rừng rậm Vô Tận. Nếu chúng ta cứ giết chết những người tận tâm tận lực chiếu cố chúng ta suốt dọc đường, vậy… có phải hơi quá đáng rồi không?”
Hứa Tử Yên im lặng không nói gì, trong lòng nàng cũng biết rất khó thuyết phục bọn họ giết hết toàn bộ người trên thuyền, sau đó dìm cả người lẫn thuyền xuống đáy sông. Những người này trước mắt này là ai? Đều là thế hệ thiếu niên quen được nuông chiều của Hứa gia, ở Trung Đô thành toàn là nhân vật đi ngang. Bình thường chỉ tranh đấu với mấy gia tộc trong Trung Đô thành, chứ chưa đến mức đánh tới sống chết, hơn nữa mấy gia tộc kia cũng không dám chém giết tinh anh đệ tử Hứa gia. Cho nên, thành thực mà nói, trong lòng bọn họ chưa ý thực được tình cảnh tàn khốc không phải ngươi chết thì ta sống này. Vì thế, Hứa Lân mới phải đề ra ý kiến phản đối của bản thân.
“Các ngươi đều có ý này?” Hứa Tử Yên nhìn sang mọi người, mọi người trầm mặc một lát, ngoại trừ Hứa Lân thì đều xấu hổ gật đầu.
Ánh mắt Hứa Tử Yên lộ vẻ thất vọng, có điều nàng liền nhanh chóng che giấu tia thất vọng ấy đi, nói nhàn nhạt: “Được rồi, nếu mọi người đều phản đối kế hoạch của ta, như vậy cứ dựa theo lời các ngươi nói mà làm. Chỉ là ta cảm thấy tên Vương Lão Thực kia cũng không thành thật giống cái tên của hắn, các ngươi nên cẩn thận một chút.”
Tất cả mọi người do dự liếc nhìn Hứa Tử Yên một cái, thấy Hứa Tử Yên đã rũ mi xuống, cả đám đành đứng dậy cáo từ. Khi bọn họ ra khỏi phòng Hứa Tử Yên, trong lòng đều bất an một trận. Nguyên nhân là Hứa Tử Yên quá dễ dàng đáp ứng ý kiến của mọi người, phải biết rằng lúc trước khi Hứa Tử Yên đáp ứng làm đội trưởng của bọn họ, đã từng nhấn mạnh, người trong đoàn đội này có thể tuyên bố mệnh lệnh chỉ có một mình nàng, việc người khác phải làm chính là phục tùng. Nhưng vừa rồi, đám người mình đưa ra quyết định trái ngược với Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên chẳng những không tức giận, mà còn lập tức đáp ứng kế hoạch của bọn họ, điều này làm cho họ có chút cảm giác không chân thực.
Chỉ có Hứa Lân không rời khỏi phòng Hứa Tử Yên, đợi đến lúc tất cả mọi người rời khỏi, Hứa Lân mới đứng dậy đóng cửa lại, sốt ruột nói: “Tử Yên, sao muội lại đồng ý kế hoạch của bọn họ? Đây chẳng phải làm bậy sao?”
Hứa Tử Yên xòe hai tay sang bên, nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Lân sư huynh, huynh cảm thấy nếu ta không chấp nhận ý kiến của bọn họ, sẽ có tác dụng sao? Nếu bọn họ bằng mặt không bằng lòng. Kết quả chỉ sợ sẽ càng tệ hơn.”
“Vậy… làm sao bây giờ? Liền mặc cho bọn họ làm bậy như thế?”
Hứa Tử Yên lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi tại chỗ, im lặng không nói gì. Hứa Lân kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên một lát, thần sắc đột nhiên trở nên tiều tụy mất mát đứng lên, xoay người đi tới cửa.
“Lân sư huynh, chính huynh cẩn thận một chút.” Sau lưng truyền đến giọng nói mệt mỏi của Hứa Tử Yên.
Sống lưng Hứa Lân lập tức cứng đờ, nhưng cũng không xoay người, kéo ra cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Muội cũng cẩn thận.” Nói xong liền bước ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Tử Yên lẳng lặng ngồi trong phòng, đáy lòng hết sức bất đắc dĩ. Thấy nhàm chán vô bổ, liền gọi tiểu Côn Bằng trong Côn Bằng tâm ra. Tiểu Côn Bằng vừa ra tới, Hứa Tử Yên liền dở khóc dở cười, thì ra tiểu Côn Bằng không biết từ lúc nào đã xông vào không gian khác của Côn Bằng tâm, coi những thứ Hứa Tử Yên đặt ở Côn Bằng tâm thành đồ ăn vặt của mình. Miệng ngậm một bình đan dược, trong hai móng vuốt mỗi bên còn nắm một lọ nước linh tuyền.
Hứa Tử Yên buồn cười cầm lại bình đan dược và nước linh tuyền trên miệng cùng móng vuốt nó, tiểu Côn Bằng kia không ngừng đạp lên người Hứa Tử Yên, biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Cho đến khi Hứa Tử Yên đổ ra một viên đan dược nhét vào miệng nó, nó mới ngoan ngoãn nằm trong lòng Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên ôm tiểu Côn Bằng vào trong ngực, chìm ý thức của bản thân vào trong Côn Bằng tâm, sau đó chỉ biết cười khổ không thôi. Tiểu Côn Bằng kia bới tung bới mù các thứ nàng gửi trong Côn Bằng tâm đến lộn xộn bừa bãi, la liệt khắp nơi.
Rơi vào đường cùng, Hứa Tử Yên đành phải thu hồi mấy thứ mình để ở Côn Bằng tâm vào trong vòng trữ vật lần nữa, cúi đầu thoáng suy nghĩ một chút, lại bỏ hai phần ba đan dược vào Côn Bằng tâm. Hứa Tử Yên là nghĩ thế này, nếu tiểu Côn Bằng muốn ăn đan dược, đó là bởi vì nó cần để tu luyện, nếu nó cần thì cứ cho nó ăn, để nó sớm trưởng thành, mình cũng có thêm trợ giúp. Lại nói, nó nhỏ như vậy, dù có ăn cũng ăn được bao nhiêu đâu? Hơn nữa, mình đã giữ lại một phần ba đan dược, chừng đó cũng đủ cho mình tu luyện mười mấy năm, thêm vào đó mình còn có thể luyện đan, ăn sạch thì lại luyện chế là được.
Nhưng mà, mấy thứ còn lại, ví dụ nước mắt Côn Bằng, nước linh tuyền này nọ, Hứa Tử Yên vẫn thu hồi hết vào vòng trữ vật, bởi vì mấy thứ này đối với Hứa Tử Yên mà nói đều là có hạn, dùng hết sẽ không còn, cho nên Hứa Tử Yên không có khả năng cho tiểu Côn Bằng làm đồ ăn vặt. Vì vậy nàng chỉ bỏ lại hai phần ba đan dược vào Côn Bằng tâm, còn lại đều lấy ra hết.
Thoáng suy nghĩ một chút, Hứa Tử Yên lo lắng về sau có tình huống gì khẩn cấp, vì để tiện lợi, nên lấy một trăm viên thượng phẩm linh thạch, một trăm viên trung phẩm linh thạch, cùng một trăm viên hạ phẩm linh thạch từ Côn Bằng tâm bỏ vào trong vòng trữ vật. Lại lấy mười viên thượng phẩm linh thạch, mười viên trung phẩm linh thạch cùng mười viên hạ phẩm linh thạch bỏ vào túi trữ vật.
Suy nghĩ thêm một lúc, để cho yên tâm lại lấy một trăm viên thượng phẩm yêu đan hệ thủy, một trăm viên trung phẩm yêu đan hệ thủy cùng một trăm viên hạ phẩm yêu đan hệ thủy trong Côn Bằng tâm bỏ vào vòng trữ vật, sau đó lại bỏ mười viên yêu đan hệ thủy các cấp vào túi trữ vật. Như thế, ở trong Côn Bằng tâm chỉ còn lại thi thể phượng hoàng, thi thể đại Côn Bằng, cùng một không gian linh thạch, một không gian yêu đan hệ thủy, và thêm rất nhiều đan dược, thì không còn gì khác. Nhưng mà, những vật ấy mới là thứ quý giá chân chính của Hứa Tử Yên, là tài sản chân chính của Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên lui ý thức ra khỏi Côn Bằng tâm, lại đùa nghịch một lát với tiểu Côn Bằng, rồi mới đuổi tiểu Côn Bằng về Côn Bằng tâm. Đứng dậy đi vài bước trong phòng, ngón tay khẽ động, liền lấy một lọ nước mắt Côn Bằng trong vòng trữ vật ra. Lúc này nước mắt Côn Bằng đã từ trạng thái đóng băng hòa tan thành chất lỏng, Hứa Tử Yên ngửa đầu, nhỏ hai giọt vào mỗi bên mắt, sau đó nhắm mắt lại, nhanh chóng đậy kín nắp lọ, thu hồi vào trong vòng trữ vật.
Một khắc sau, Hứa Tử Yên mở hai mắt. Cảm giác được thị lực trong suốt hơn rất nhiều, nhưng hình như không có biến hóa gì khác. Hứa Tử Yên biết việc này không thể ngày một ngày hai là biến đổi được, mà yêu cầu nhiều lần dùng nước mắt Côn Bằng rửa mắt, mới có thể đạt tới cảnh giới không phân biệt cấp bậc nhìn thấu tu vi đối phương cùng nhìn thấu trận pháp và phù. Hơn nữa cũng không thể rửa liên tục, mà phải cách một ngày rửa một lần, bằng không ánh mắt không tiêu hóa hết phản ứng của nước mắt Côn Bằng, chẳng những sẽ thành làm việc vô ích, mà ngược lại còn tai hại.
Sau khi thu dọn xong tất cả, Hứa Tử Yên điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Ba ngày sau.
Đêm u ám.
Trời không trăng không sao.
Theo lý thuyết thời tiết như vậy cực kỳ không thích hợp di chuyển, nếu không phân rõ phương hướng, chạy nhầm vào chỗ nước cạn hoặc trúng bãi đá ngầm, sẽ triệt để trì hoãn hành trình của nhóm Hứa Tử Yên. Nhưng thái độ của Hứa Tử Yên vô cùng kiên quyết, bắt các thủy thủ phải tiếp tục lái thuyền.
Vương Lão Thực thành thật chấp hành mệnh lệnh của Hứa Tử Yên, chạy trước chạy sau, thỉnh thoảng lại hô to gọi nhỏ với bọn thủy thủ, cổ họng đã kêu đến khản đặc, gấp gáp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu.
Thái độ nghiêm túc tích cực của Vương Lão Thực không khỏi triệt để chiếm được hảo cảm và tín nhiệm của đám người Hứa Kỳ, cả bọn rất nhanh liền quên mất lời dặn dò của Hứa Tử Yên. Ngay cả Hứa Tử Yên nhìn thân ảnh hắn vội trước vội sau, cũng không khỏi hoài nghi bản thân có phải quá đa nghi rồi không, nhưng Hứa Tử Yên vẫn nhanh chóng vứt phần hoài nghi bản thân kia ra ngoài, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại lần nữa.
Nửa đêm, bầu trời đêm rốt cuộc trong hơn. Một vầng trăng sáng treo cao ở phía chân trời, chiếu sáng khắp nơi. Vương Lão Thực thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn Hứa Tử Yên cười lấy lòng. Đám thủy thủ cũng đều thở dài nhẹ nhõm, nhờ ánh trăng có thể phân biệt rõ phương hướng, thuyền liền vững vàng chạy lướt trên sông.
Khẩn trương cả nửa đêm nên mọi người đều ngồi xuống ngay sàn tàu, Vương Lão Thực lập tức sai người mang cái bàn lên sàn tàu, sau đó rượu và thức ăn cũng lần lượt được bưng tới.
Đám người Hứa Kỳ nghĩ hôm nay sẽ phải rời khỏi thuyền này, đi tới rừng rậm Vô Tận, trong lòng liền hơi thả lỏng. Mười ngày nay là quãng thời gian bọn họ vui vẻ nhất trong suốt chặn đường đào vong, nhưng bọn họ vẫn còn duy trì một tia cảnh giác, sau khi thử qua rượu và thức ăn không có độc, mới bắt đầu ăn uống.
Trải qua nửa đêm khẩn trương, đến khi vừa yên ổn lại, lòng cảnh giác cũng dần trôi theo thời gian. Nửa canh giờ sau, mọi người đều đã uống không ít rượu, không khí cũng hòa hợp hơn, bất kể là nhóm tu tiên Hứa Kỳ hay là những thương nhân và thủy thủ, ai nấy đều trò chuyện vui vẻ. Vương Lão Thực kia càng nói khéo như rót mật, khiến tâm trạng đám thiếu niên Hứa Kỳ hớn hở thoái mái, choáng váng ngất ngây, kể cả Hứa Thiên Lang kia cũng há to miệng cười lớn.
Lại một canh giờ sau, bên cạnh mỗi người đều chất đống bình rượu, Vương Lão Thực nâng một bình rượu, dáng điệu ngây ngô ngờ nghệch đứng dậy từ sàn tàu, lung la lung lay bắt đầu kính rượu mỗi người. Có thể bởi vì hắn đã hơi say, nên ngay cả đám thủy thủ trước đây hắn luôn hô to gọi nhỏ, cũng lần lượt đòi kính rượu, sau đó thất tha thất thểu bắt đầu kính rượu nhóm Hứa Tử Yên.
“Tiên… tiên nữ… ta… chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng mà… ta muốn khẩn cầu người… cho ta một cơ hội được kính rượu người.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên có chút mơ màng, nhếch miệng, cười khúc khích bưng chén rượu lên, Vương Lão Thực lóng ngóng vụng về đổ rượu vào chén cho Hứa Tử Yên, nhưng hắn cũng say, nên đổ thật sự không chuẩn, có rất nhiều rượu đều đổ ra ngoài chén, rơi vào trên người Hứa Tử Yên. Mà lúc này Hứa Tử Yên lại giống như không phát giác ra, nhìn thấy chén rượu của mình đã đầy, lập tức uống vào một hơi, mi mắt liền hơi trĩu xuống. Lại thấy bóng lưng Vương Lão Thực kia lung lay đi ngang qua Hứa Tử Yên, tới chỗ Hứa Lân…
“Ha ha ha…” Hứa Kỳ được kính rượu cuối cùng cười lớn uống cạn chén rượu, vươn tay dùng sức vỗ bả vai Vương Lão Thực, nói năng không rõ: “Vương Lão Thực, có thể gặp được ngươi cũng là một duyên phận, ngươi thật đúng là một người thú vị…”
Đột nhiên, ánh mắt vốn mơ màng của Hứa Kỳ liền trở nên tỉnh táo, bởi vì hắn phát hiện cánh tay vỗ bả vai Vương Lão Thực không nâng nổi, cánh tay kia nặng nề khoát lên vai Vương Lão Thực, giống như nặng đến nghìn cân. Vương Lão Thực hất bả vai, tay Hứa Kỳ liền vô lực rơi xuống. Đôi mắt lại bắt đầu mơ màng.
Cố sức quay đầu quan sát bốn phía, phát hiện nhóm đồng đội của mình đều đã ngửa người nằm trên sàn tàu, hai mắt đang sợ hãi nhìn Vương Lão Thực đứng bên cạnh mình, mà lúc này trông hắn lại không hề có dáng vẻ say rượu…