Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 115: Nguy cơ nối liền




“Vậy chúng ta cần làm gì bây giờ?” Hứa Kỳ hỏi.
“Trốn, có thể trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Sâu trong đáy mắt Hứa Tử Yên hiện lên một tia lo âu, trong lòng nghĩ, không biết gia tộc hiện tại thế nào? Cha mẹ có ổn không? Nếu gia tộc không có chuyện, phải chăng sẽ phái người đi tìm đám người mình? Còn nếu gia tộc xảy ra chuyện, mười người mình sau này phải đi phương nào?
Nàng âm thầm kiềm chế cảm xúc lo âu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói tiếp: “Chúng ta là người một nhà, trước kia có lẽ giữa chúng ta tồn tại một ít tranh đấu, nhưng đó dù sao cũng là mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc chúng ta. Người một nhà có ý gì? Chính là càng đến giờ phút khẩn cấp, thời khắc nguy hiểm, chúng ta phải càng đoàn kết, bện thành một sợi dây thừng, như vậy mới có thể vượt qua khó khăn.” Ánh mắt lại một lần nữa đảo qua mọi người, thấy biểu cảm mọi người đều có biến hóa, lại tiếp tục nói: “Chúng ta đã thu hút nhiều lực lượng như vậy, bên gia tộc cũng sẽ giảm bớt một ít áp lực, đây coi như góp phần trợ giúp cho gia tộc. Mọi người đưa ra ý kiến đi, xem chúng ta nên chạy đi đâu?”
“Chúng ta đi phương hướng Thái Huyền tông đi.” Hứa Mai gợi ý.
“Không được, bất kể chạy đi đâu đều được, chỉ mỗi phương hướng Thái Huyền tông là không thể đi.” Hứa Tử Yên lắc đầu nói.
“Vì sao?” Hứa Mai không hiểu hỏi.
“Nếu Thái Huyền tông đã xảy ra chuyện, như vậy giờ phút này chúng ta đi cũng như chịu chết. Còn nếu Thái Huyền tông không có chuyện, những thế lực kia nhất định đoán rằng chúng ta sẽ đi Thái Huyền tông, kể từ đó, không biết giữa đường sẽ có bao nhiêu người đang chờ chúng ta.” Hứa Lân bên cạnh đột nhiên nói.
“Không sai.” Hứa Tử Yên gật đầu khen ngợi: “Cho nên, chúng ta chỉ có thể đào vong tới phương hướng khác, chờ chúng ta ẩn nấp kỹ rồi, lại từ từ suy nghĩ biện pháp.”
“Vậy… chúng ta có thể đi đâu đây?” Hứa Lam sợ hãi hỏi.
“Chúng ta phải tìm một nơi hiếm có dấu chân người, vì vậy mọi người nên chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng chịu khổ trước đi.” Nói tới đây, Hứa Tử Yên nhìn lướt qua vài người trước mặt, hơi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, chẳng biết nhóm cậu ấm cô chiêu quen được nuông chiều này có thể chịu khổ được không đây.
“Nơi hiếm có dấu chân người? Thế… Thương Mang sơn mạch chả phải được rồi sao?” Hứa Thiên Lang ngây ngô hỏi.
“Thương Mang sơn mạch cách Trung Đô thành quá gần, nơi đó nhất định sẽ có rất nhiều người tìm kiếm chúng ta.” Hứa Tử Yên lắc đầu nói.
“Tử Yên muội muội, chẳng lẽ muội muốn nói đến rừng rậm Vô Tận?” Hứa Kỳ đột nhiên mở miệng hỏi.
“Rừng rậm Vô Tận? Đó là chỗ nào?” Hứa Tử Yên nào biết cái rừng rậm Vô Tận gì kia? Hiện tại nghe giọng nói của Hứa Kỳ có vẻ hơi hoảng sợ, trong lòng không khỏi có chút tò mò.
“Nơi đó…” Ngay cả Hứa Thiên Lang luôn không sợ trời không sợ đất cũng sợ hãi nói: “Nơi đó là thiên đường của yêu thú, bên trong tràn ngập các loại yêu thú, ở giáp ranh phương bắc và phương tây Thương Mang đại lục.”
“Nơi đó rất ít khi bắt gặp con người?” Hứa Tử Yên nghiêm túc hỏi.
“Gần như không gặp, giống như lời muội, là nơi không thấy dấu chân người.” Hứa Kỳ liếc nhìn Hứa Tử Yên một cái, nói tiếp: “Muội không thật sự muốn đi nơi đó chứ?”
“Chúng ta liền đi nơi đó.” Hứa Tử Yên nói như đinh đóng cột.
Ở trên một quan đạo, nhóm Hứa Tử Yên xen lẫn vào giữa mấy đoàn thương hội lên đường, Hứa Tử Yên vén mành cửa sổ đánh giá trước sau. Tổng cộng có năm thương đội, khi mọi người khởi hành, đều đi chung với nhau. Trong đó có ba thương đội khá lớn, mỗi thương đội đều có hơn mười người. Nhưng vẫn có một thương đội có quy mô còn nhỏ hơn nhóm Hứa Tử Yên, chỉ có hai người, một nam tử trung niên đánh xe, còn có một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp ở trong xe, chỉ khi nào nàng ấy ngẫu nhiên vén mành cửa sổ dịu dàng nhìn bóng lưng nam tử trung niên kia, Hứa Tử Yên mới thấy được dung mạo nàng ấy. Hứa Tử Yên chú ý tới người trung niên, là vì nàng ngửi được khí tức Liễm Tức phù trên người hắn và nữ tử kia.
Đột nhiên, Hứa Tử Yên hơi nhíu mày một cái, đồng thời nàng cũng kinh ngạc bắt gặp nam tử trung niên kia cũng nhăn lông mày thô đen lại. Hứa Lân quay đầu nhìn quanh một lượt, giục ngựa đi đến cạnh xe Hứa Tử Yên, thấp giọng nói: “Là người Ngô gia, tổng cộng có chín tên, tu vi không cao, xem ra là dò thám.”
Hứa Tử Yên khẽ cau mày, đè thấp giọng nói: “Bọn họ có thể nhận ra chúng ta không?”
“Có thể, tối thiểu bọn họ đều đã từng gặp ta và đại ca, còn có Thiên Lang.”
“Nói cho mọi người, chuẩn bị sẵn sàng giết người, động tác phải mau lẹ, sau đó chúng ta lập tức trốn đi ngay.” Hứa Tử Yên bất đắc dĩ nói.
Người bốn thương đội kia đều giảm tốc độ, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Chỉ có đội của Hứa Tử Yên, tuy rằng cũng phối hợp quay lại, nhưng đều hơi cúi đầu, che khuất gương mặt mình.
Rất nhanh, chín tên kia đã tiếp cận, Hứa Tử Yên lén đảo qua, liền biết trong chín tên này chỉ có hai Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, bảy tên khác đều là tu vi Hậu Thiên. Xem ra thật sự chính là một đội quân thám thính.
Chín tên kia đuổi tới sau thương đội, ánh mắt đảo qua mọi người trên xe. Bọn chúng chỉ chú ý tu vi người trong thương đội, chứ không chú ý tới gương mặt. Cho nên khi ánh mắt bọn chúng xẹt qua đoàn người Hứa Tử Yên, phát hiện chỉ có một Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, liền xem nhẹ nhóm Hứa Tử Yên, đi tra xét người khác.
Tra xét một vòng, bọn họ phát hiện tu vi cao nhất trong số những người này chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, đến cả thương đội lớn hơn, cùng lắm là nhiều thêm vài người Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Do đó, ánh mắt bọn chúng đều tập trung vào mấy cỗ xe của thương đội. Kẻ có tu vi hơi cao chút trong chín tên lớn tiếng quát: “Người trong xe bước ra hết cho ta.”
Toàn bộ thương đội nổi lên một trận xôn xao, phải biết rằng, phàm là người ngồi trong xe đều là nữ quyến, hiện tại lại bị buộc đi ra, ai biết những người trước mắt này là loại người nào, nếu nổi lòng háo sắc, vậy chẳng phải gặp phiền toái rồi sao. Lại nói, tu vi chín tên trước mắt này quả thực không ra vào đâu, cho nên những người trong thương đội đều không coi bọn chúng ra gì, chỉ là thương nhân đều có tính cẩn thận, không muốn gây phiền toái mà thôi.
Hiện tại thấy chín tên này kiêu ngạo như thế, tức thì có người không khách khí. Chỉ thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất trong thương đội lạnh lùng nói: “Bảo người bọn ta bước ra? Chỉ bằng hai Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất cùng bảy Hậu Thiên các ngươi?”
“Thế nào? Ngươi không phục?” Tên thủ lĩnh Ngô gia kia lạnh giọng nói: “Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là người Trung Đô thành Ngô gia.” Nói tới đây, liền móc từ trong ngực ra một tấm phù, quơ quơ trước người vừa châm chọc hắn: “Nhận ra cái này không? Đây là phù đưa tin. Chỉ cần ta vừa ném lên trời, lập tức sẽ có thiên quân vạn mã tới đây. Đến lúc đó các ngươi chết còn không biết mình chết thế nào.” Dứt lời, sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: “Còn không mau bảo người trong xe bước ra cho ta.”
Người trong thương đội nghe tên Ngô gia kia nói, trong khoảng thời gian ngắn đều trầm mặc. Ngô gia tuy rằng không phải tứ đại gia tộc phương bắc, nhưng cũng không phải mấy hiệp hội trung tiểu thương nghiệp bọn họ có thể đắc tội. Nếu là hiệp hội đại thương nghiệp, có lẽ sẽ chẳng cần nể mặt Ngô gia, còn bọn họ thì không dám.
Mấy tên Ngô gia bên kia đã chờ không kịp, bọn chúng vội vã muốn kiểm tra xong nhóm người này, để tiếp tục tra xét tới phía trước. Tên thủ lĩnh Ngô gia vung tay lên, lập tức bảy Hậu Thiên đệ tử Ngô gia liền giục ngựa chạy tới toa xe của thương đội.
Nhìn người Ngô gia chạy tới hướng mình, nhóm Hứa Lân đã chuẩn bị sẵn sàng. Vài người ngầm trao đổi ánh mắt, phân chia chín tên Ngô gia kia xong xuôi, chỉ còn chờ những tên đó vừa đến trước mặt liền bắt đầu động thủ.
Người Ngô gia càng ngày càng gần, trong cổ họng Hứa Lân vừa tính bật lên tiếng ‘động thủ’, lại nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng quát chói tai: “Bỏ cái tay ngươi ra.”
Tên đệ tử Ngô gia đang bước tới toa xe của Hứa Tử Yên nghe tiếng liền sửng sốt, ghìm ngựa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hán tử trung niên ban nãy Hứa Tử Yên chú ý đang trợn mắt nhìn một tên đệ tử Ngô gia. Mà tên đệ tử Ngô gia căn bản không thèm ngó ngàng đến hắn, chỉ mê mẩn nhìn thiếu nữ xinh đẹp lộ ra bên trong toa xe vừa mở.
Thì ra tên đệ tử Ngô gia kia, vừa rồi lúc người trung niên mở cửa xe, thấy được thiếu nữ xinh đẹp, liền nhịn không được đi sờ soạng mặt một phen. Tuy rằng nữ tử kia tỉnh táo né tránh, hơn nữa ở trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, nhưng tên đệ tử Ngô gia vẫn cứ mất hồn mất vía ngắm đối phương, bộ dạng Trư ca điển hình, tiếp tục vươn tay đi kéo ống tay áo nữ tử kia.
Hán tử trung niên đứng bên cạnh thật sự không nhịn nổi, liền đẩy tên đệ tử Ngô gia một cái, vẻ mặt sát ý trừng hắn. Lúc này, ánh mắt gã thủ lĩnh Luyện Khí kỳ đột nhiên nheo lại, thốt ra: “Ngươi là Lăng Tiêu?”
Hai mắt người trung niên thoáng lóe lên sát khí, thân hình bỗng chốc chuyển động như chớp, thân ảnh nhẹ nhàng lướt tới lướt lui bốn phía, rồi lại đứng cạnh toa xe. Gã thủ lĩnh Ngô gia vậy mà không chút phản ứng bị người trung niên giết chết trong chớp mắt, càng đừng nói đến phóng thích tấm phù đưa tin kia.
Sau khi người trung niên giết chết hết người Ngô gia, một đôi mắt tràn ngập sát khí quét về phía mọi người. Mọi người dưới ánh mắt của hắn đều cúi đầu, những người này đều là người thông minh, một kẻ lập tức có thể giết chết chín người, hơn nữa có hai tên là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Như vậy, người trung niên trước mắt này tuyệt đối không phải người bọn họ có thể ứng phó. Ngay cả nhóm Hứa Tử Yên thấy người nọ giết người mau lẹ, cũng biết bản thân không phải đối thủ của người nọ, do đó mọi người đều ngừng hô hấp, hy vọng không khiêu khích tới sát ý của đối phương.
Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang và các đệ tử Hứa gia càng cúi đầu, vừa rồi người trung niên kia giết sạch đệ tử Ngô gia, vô hình trung giải quyết vấn đề khó khăn giúp bọn họ. Bọn họ vừa tránh thoát một kiếp, lúc này lại càng không muốn phức tạp. Chỉ ngóng trông người trung niên cùng thiếu nữ kia mau chóng rời đi.
Nhưng sự thật lại không như mong muốn, người trung niên đảo mắt xong, liền lạnh lùng nói: “Các ngươi đã nghe được tên ta, chính là bất hạnh của các ngươi, trên đường hoàng tuyền các ngươi có bạn đi cùng, coi như cũng không cô đơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.