Một tấm bình phong rộng lớn sau lưng Hứa Hạo Nhiên, đang không tiếng động dời đi trên sàn nhà, Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng nhẹ chân nhẹ tay ló ra, giấu mặt sau tấm bình phong.
Hứa Hạo Nhiên kinh hãi nhìn vị Đường sư huynh kia, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rối bời. Vị Đường sư huynh kia thật vừa lòng phản ứng hiện giờ của Hứa Hạo Nhiên, thản nhiên nói: “Hoa Dương tông chúng ta đã khởi xướng tấn công Thái Huyền tông, lúc này bọn họ đã bị ép phải phong bế sơn môn, lão tổ chúng ta đang tự mình dẫn đầu đệ tử Hoa Dương tông phá giải hộ sơn đại trận của Thái Huyền tông, một khi hộ sơn đại trận của Thái Huyền tông bị phá vỡ, Thái Huyền tông sẽ giống như đám gà đất chó kiểng, bị Nguyên Anh lão tổ của chúng ta vẫy tay dẹp yên, về sau phương bắc sẽ không còn Thái Huyền tông nữa.”
Hàn Khôi cười khổ nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hứa huynh, huynh hiện tại đã biết vì sao Hàn gia chúng ta đột nhiên đổi ý chuyện kết minh cùng huynh rồi chứ, huynh nói xem, Hoa Dương tông người ta là đệ nhất đại tông môn phương bắc, làm sao ta và huynh nói dối vài câu liền có thể lừa gạt?”
“Hàn huynh, vậy lúc ta cùng huynh thương lượng làm cách nào lừa gạt Chu gia và Dương gia, huynh đã biết tình huống này rồi?” Hứa Hạo Nhiên run run nói.
“Phải.” Hàn Khôi gật đầu, nói tiếp: “Bảy ngày trước khi ta đến Trung Đô thành, may mắn gặp được Đường sư huynh.”
“Vậy… tại sao ngươi còn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Hứa Hạo Nhiên dần hiện vẻ tức giận.
Hàn Khôi cười khổ đáp: “Đường sư huynh không cho ta nói.”
Hứa Hạo Nhiên dời ánh mắt không hiểu sang phía Đường sư huynh.
Đường sư huynh cười ha hả nói: “Không có gì. Chỉ là đùa giỡn mấy con kiến thế tục giới các ngươi chút thôi, chơi cho vui ấy mà.”
Đường sư huynh vừa dứt lời, trên mặt Hứa Hạo Nhiên đột nhiên biến sắc, gương mặt hết tím lại đỏ, không rõ là phẫn nộ, hay là xấu hổ. Trên mặt Dương Duệ, Chu Bá cùng Hàn Khôi cũng tràn ngập xấu hổ và chua xót. Nhưng có biện pháp nào chứ, đám người họ ở thế tục giới ra vẻ rất lợi hại, nhưng ở trong mắt tông môn như Hoa Dương tông, cũng chỉ là một con kiến, ngoại trừ nhẫn nhịn thì còn có thể làm được gì?
Sắc đỏ tím trên mặt Hứa Hạo Nhiên dần dần biến mất, thay vào đó là chua xót giống đám người Dương Duệ. Trong lòng hắn biết, lần này Thái Huyền tông chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ tồn tại khoảng cách cực lớn, tu sĩ Kết Đan kỳ ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh chính là con kiến. Ở phương bắc, chỉ Thái Huyền tông và Hoa Dương tông mới có một Nguyên Anh sơ kỳ lão tổ tọa trấn, hiện tại Nguyên Anh lão tổ của Thái Huyền tông đã ngã xuống, như vậy từ nay về sau, phương bắc e rằng sẽ là thiên hạ của một mình Hoa Dương tông.
Khó trách Hàn Khôi bỗng dưng thay đổi, đầu nhập vào Hoa Dương tông. Như vậy bản thân có nên đầu nhập vào Hoa Dương tông luôn không? Nếu đối chọi với Hoa Dương tông, không thể nghi ngờ, gia tộc mình lập tức sẽ bị san thành bình địa, kể từ đây phương bắc không còn gia tộc Hứa thị nữa.
Lúc này, ở sau bình phong, vẻ mặt Hứa Hạo Lượng đã dại ra. Nhưng Hứa Tử Yên lại bởi vì mới đến đây, nên trong lòng không quá sợ hãi tông môn. Chính là cái gọi: Không biết thì không sợ.
Hứa Tử Yên âm thầm suy nghĩ thật nhanh, nàng cho rằng lời vị Đường sư huynh kia nói hẳn là thật, cũng không có chút lừa gạt. Đối với loại đại sự thế này, làm đại tông môn phương bắc, Hoa Dương tông sẽ không nói dối, cũng không cần phải nói dối. Nếu Thái Huyền tông không như lời bọn họ, đợi đến khi Thái Huyền tông phái người đến, vậy bọn họ chẳng phải là tốn công vô ích, tóm lại, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
“Rốt cuộc nên làm thế nào đây?” Hứa Hạo Nhiên cũng để tay lên ngực tự hỏi, nhưng hình như đặt trước mặt Hứa Hạo Nhiên chỉ có một con đường để đi, đó chính là đầu hàng bằng không chỉ còn nước diệt vong. Nhưng sau khi bản thân đầu hàng, Hoa Dương tông sẽ xử lý gia tộc mình như thế nào, dù sao gia tộc mình đến cuối cùng mới chọn đầu hàng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên sợ hãi nhìn vị Đường sư huynh kia.
Đường sư huynh mỉm cười nhìn Hứa Hạo Nhiên, song chưởng đột nhiên chấn động, trên người bỗng phóng ra khí thế mãnh liệt, một uy lực khó có thể kháng cự phát ra từ trên người hắn, trực tiếp khiến vài người ở đây cúi mình, mồ hôi lạnh trên mặt như thác nước chảy ra. Hứa Tử Yên trước khi vị Đường sư huynh kia phóng thích uy lực, đã sâu sắc cảm nhận được Liễm Tức phù trên người hắn dao động. Vừa lóe suy nghĩ, lập tức lôi kéo Hứa Hạo Lượng ẩn vào trong mật đạo, rồi đóng cửa mật đạo lại lần nữa.
Kể cả như thế, uy lực như núi kia vẫn từ bên trên thẩm thấu xuống dưới, trực tiếp ép Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên ngồi bệt trên đất. Hai người im lặng ngồi tại chỗ, nhìn nhau trong bóng đêm, chỉ có thể thấy tia sáng lóe ra từ mắt đối phương.
Trên đại điện, Đường sư huynh chậm rãi thu hồi uy lực, bắt gặp sắc mặt tái nhợt như cũ của tộc trưởng bốn đại gia tộc phương bắc, trong lòng hết sức sảng khoái. Nhìn sang vẻ mặt đầy mồ hôi của Hứa Hạo Nhiên, hờ hững nói: “Các ngươi đúng là quá yếu.”
Hứa Tử Yên vừa cảm giác được khí thế như núi kia đã biến mất tăm mất tích, lại nhổm dậy từ mặt đất lần nữa, bò tới cửa mật đạo. Hứa Hạo Lượng phía sau kéo Hứa Tử Yên lại, đưa mắt ra hiệu với Hứa Tử Yên, ý là, ngươi không cần lên nữa, đi cũng giúp không được gì. Lúc này Hứa Hạo Lượng đã hoàn toàn mất đi lòng tin chống cự, bởi vì xét theo uy lực lúc nãy Đường sư huynh phóng thích, đã vượt xa lão tổ nhà mình, như thế bảo hắn làm sao còn có lòng phản kháng cho được.
Hứa Hạo Lượng lén lút đi đến bên cạnh Hứa Tử Yên, ghé miệng tới sát tai Hứa Tử Yên, kể cả như thế, vẫn dùng công pháp truyền âm nhập mật nói: “Yên nhi, con cứ ở trong này, nếu Hứa gia xảy ra chuyện, con hãy chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt rồi hẵng đi ra, sau đó rời xa phương bắc, tự mình chạy trốn đi.”
Lời nói của Hứa Hạo Lượng khiến lòng Hứa Tử Yên cảm thấy một chút ấm áp. Thật không ngờ vào giờ phút này, Hứa Hạo Lượng lại quan tâm mình, cách nhìn về Hứa Hạo Lượng ở trong lòng cũng thay đổi. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là, người sắp chết, lời cũng tốt hơn? Thấy Hứa Hạo Lượng nói xong, lập tức thả mình ra, lui về phía sau mật đạo, nàng liền nhẹ nhàng kéo Hứa Hạo Lượng lại, truyền âm hỏi: “Cửu bá, người tính đi đâu?”
“Ta tính đi ra ngoài, xem thử có thể lén đưa mấy thiếu niên tinh anh trong gia tộc đi ẩn nấp hay không, hoặc là để bọn chúng rời khỏi Hứa gia trước, trốn ra bên ngoài.” Hứa Hạo Lượng truyền âm trả lời.
“Vô ích thôi, cửu bá. Bọn họ nhất định đã làm tốt công tác chuẩn bị, người không hành động còn may, nếu một khi bị bọn họ phát hiện người hành động, chỉ sợ bọn họ sẽ phát động tàn sát trước.”
“Vậy phải làm thế nào mới được?”
“Cửu bá cứ ở trong này, con ra xem thử.”
Dứt lời, Hứa Tử Yên liền dè dặt cẩn thận mở cửa mật đạo, rón ra rón rén bò ra ngoài. Hứa Hạo Lượng ở đằng sau thoáng suy nghĩ chốc lát, rồi cũng rón rén bò theo Hứa Tử Yên, hai người lại một lần nữa tránh sau tấm bình phong, nghe lén cuộc nói chuyện trên đại điện.
Trên đại điện, Đường sư huynh đang cất giọng khinh thường nói: “Thế nào? Hứa gia chủ, ngươi cũng muốn đầu nhập vào Hoa Dương tông chúng ta?”
Hứa Hạo Nhiên khó khăn cất lời: “Đường sư huynh, Hạo Nhiên bằng lòng dẫn đầu tất cả trên dưới Hứa gia quy phụ (*) Hoa Dương tông.”
(*) Quy phụ: Quy thuận và phụ thuộc.
“Ha ha…” Đường sư huynh cười ha hả nói: “Ngươi muốn quy phụ Hoa Dương tông, nhưng ngươi đã hỏi qua ý kiến ta chưa?”
“Vậy… xin hỏi ý kiến của Đường sư huynh?” Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ ăn nói khép nép.
“Quỳ xuống.” Sắc mặt Đường sư huynh đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát.
Thái Huyền tông.
Ngoài sơn môn.
Một người có dáng dấp trung niên khoanh tay đứng lơ lửng ở không trung. Ngoài sơn môn Thái Huyền tông, chi chít đệ tử Hoa Dương tông ngự kiếm phi hành ở không trung. Đang tổ chức tiến hành tấn công hộ sơn đại trận của Thái Huyền tông. Người trung niên khoanh tay mà đứng kia vừa không ngừng đưa mắt dò xét hộ sơn đại trận, vừa thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, dưới sự chỉ điểm của hắn, hộ sơn đại trận đang chậm rãi yếu bớt, có thể nhìn ra chỉ cần hơn một ngày nữa sẽ bị công kích sụp đổ.
Mà người trung niên đứng lơ lửng trên không chẳng phải ai khác, đúng là Nguyên Anh lão tổ Hạng Tử Vân của Hoa Dương tông. Đứng bên cạnh hắn là tông chủ Hoa Dương tông Lý Mại, lúc này vẻ mặt Lý Mại tươi rói, mắt thấy hộ sơn đại trận của Thái Huyền tông sắp bị công phá, đến lúc đó, dựa vào thực lực của một mình lão tổ Hạng Tử Vân, đã có thể giết sạch Thái Huyền tông. Từ nay về sau, Thương Mang đại lục phương bắc chỉ còn một đại tông môn là Hoa Dương tông.
Đột nhiên, thần sắc Hạng Tử Vân bên cạnh Lý Mại ngẩn ra, đưa mắt nhìn bầu trời Thái Huyền tông. Thấy hành động của lão tổ, Lý Mại cũng sửng sốt, nhìn lên bầu trời Thái Huyền tông theo ánh mắt lão tổ. Vừa nhìn một cái, đã cảm thấy trong lòng chấn động, trên bầu trời truyền đến một luồng uy áp, khiến Lý Mại Kết Đan kỳ tầng thứ mười hậu kỳ suýt chút nữa ngã từ trên không xuống. Nỗ lực ổn định tinh thần, vận một thân tu vi tới cao nhất, mới đứng vững ở không trung lần nữa. Lại nghe giọng lão tổ vang lên bên tai: “Đệ tử Hoa Dương tông nghe lệnh, lập tức ngừng tất cả hành động, hạ xuống mặt đất, cố gắng cảm ngộ thiên đạo.”
Dứt lời, Hạng Tử Vân hạ xuống từ không trung, dẫn đầu khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm hai mắt lại. Tông chủ Hoa Dương tông theo sát lão tổ đáp xuống, khoanh chân ngồi phía sau lão tổ, có chút không xác định hỏi: “Lão tổ, chẳng lẽ bên trong Thái Huyền tông có người đột phá Kết Đan, đạt tới Nguyên Anh?”
Lão tổ nhắm mắt gật đầu, hơi thở dài một hơi nói: “Thái Huyền tông vận khí chưa tận, theo khí tức có thể kết luận, là Liễu Thanh Hàn kia đột phá Nguyên Anh. Xem ra phương bắc vẫn phải bảo trì kết cục vốn có. Tông chủ, ngươi không cần tiếc nuối, có một số việc là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Vẫn nên tranh thủ nhờ lần đột phá này của Liễu Thanh Hàn mà cảm ngộ một chút thiên đạo, sẽ giúp ích rất lớn cho tâm tình tu luyện.”
Dứt lời, liền không nói thêm gì nữa, phóng ra tinh thần lực của bản thân, vươn lên phía trời cao, đi cảm ngộ sự thâm ảo của thiên đạo.
Lúc này, tất cả đệ tử Hoa Dương tông đều ào ào ngự kiếm đáp xuống, khoanh chân ngồi trên đất, nhắm hai mắt lại, phóng ra tinh thần lực, cố gắng bắt lấy thiên đạo ẩn chứa trong thiên kiếp.
Gia tộc Hứa thị.
Trên quảng trường trung ương, bầu không khí bất an và sốt ruột khuấy động trên không, nhưng mỗi người đều cố hết sức khắc chế bản thân, đều đang chờ kết quả đàm phán cuối cùng trong Nghị Sự đại điện.
Nghị Sự đại điện.
Đường sư huynh hô một tiếng ‘quỳ xuống’, làm Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc cứng đờ tại chỗ. Đường sư huynh nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Hứa Hạo Nhiên, cười lạnh nói: “Thế nào? Không muốn? Quỳ trước một Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười như ta lẽ nào còn ấm ức cho ngươi?”