Hứa Tử Yên khẽ ừ một tiếng. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Dương Linh Lung ở đối diện. Hứa Kỳ xoay người cõng Hứa Lân, Hứa Lân tuy rằng bị Hứa Kỳ cõng trên lưng, nhưng tay phải lại cứ nắm chặt trường kiếm, thân thể vẫn thẳng như cây thương. Cả người tản ra một loại cảm giác anh dũng.
Bỗng nhiên, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, chỉ ngay lập tức, dưới lôi đài vang dội một trận tiếng vỗ tay, ngoại trừ Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia, còn lại đều nhiệt liệt vỗ tay, ánh mắt nhìn phía Hứa Lân tràn ngập tôn kính. Nhưng kỳ quái là, ánh mắt Cự Khuyết thành Hàn gia sắp kết minh cùng Hứa gia lúc nhìn Hứa Lân lại cực kỳ phức tạp.
Sau khi Hứa Tử Yên biết Hứa Lân đã xuống lôi đài, mới khẽ cười nói, trong mắt tràn ngập vẻ châm chọc: “Không biết đệ nhất thiên tài phương bắc, muốn Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất ta đây làm thế nào, ngươi mới cảm thấy công bằng?”
Dương Linh Lung bị Hứa Tử Yên nói móc đến đỏ bừng mặt, mà lúc này dưới lôi đài cũng vang lên tiếng nghị luận xôn xao của mọi người. Nghe tiếng cười nhạo bên tai, lại nhìn vẻ châm chọc trong mắt Hứa Tử Yên, Dương Linh Lung thật sự có một loại ý nghĩ muốn xoay người bước đi. Có điều vì chấp niệm muốn đấu một trận với Hứa Tử Yên để trả lại nỗi sỉ nhục dưới đêm tuyết hôm trước, Dương Linh Lung nhịn xuống tất cả, hiện giờ trong lòng nàng chỉ có sát niệm. Dương Linh Lung nàng, đệ nhất thiên tài phương bắc, cho tới bây giờ đều là kiêu ngạo xuất hiện trước mặt người khác, khi nào thì bị người gần bằng tuổi, hơn nữa tu vi còn thấp hơn mình đánh bại?
Quan trọng hơn là, nàng còn nhớ rõ ràng, vào đêm tuyết rơi ngoài Trung Đô thành, Hứa Tử Yên vẫn chỉ là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một, trong hơn một tháng ngắn ngủi, người trước mắt vậy mà đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, điều này làm cho Dương Linh Lung hết sức kinh ngạc, tư chất như vậy, sao có thể không khiến Dương Linh Lung sinh lòng cảnh giác, nếu lại cho đối phương một năm, vậy chẳng phải sẽ đứng trên đầu mình?
Bởi vì thế, mặc cho mọi người cười nhạo, Hứa Tử Yên châm chọc, chẳng những không làm cho Dương Linh Lung sinh lòng rút lui, ngược lại còn khơi dậy sát ý trong lòng nàng. Nghĩ rằng nếu có thể dùng lời nói bắt ép Hứa Tử Yên, không để nàng vận dụng phù, bản thân tuy rằng bị thương, lúc này tu vi ước chừng chỉ còn cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, nhưng nếu muốn giết chết Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, hơn nữa còn là vừa vặn đột phá không lâu, tin rằng tuyệt đối không thành vấn đề. Cho nên, Dương Linh Lung giả vờ không nghe thấy tiếng cười nhạo như thủy triều, cũng không ngó ngàng đến vẻ châm chọc trong mắt Hứa Tử Yên, mà bình tĩnh nói: “Ta muốn công bằng chính là ngươi và ta dựa vào tu vi của bản thân đánh một trận. Mà không dựa vào phù, chỉ thắng bằng vũ lực.”
Vào lúc Dương Linh Lung suy tư, Hứa Tử Yên cũng nhanh chóng nghĩ ngợi thật nhanh, dựa vào thực lực chân chính Trúc Cơ kỳ của nàng, nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra Dương Linh Lung bị thương không nhẹ, trước mắt chỉ còn cấp độ Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, dựa vào thủy linh thể của bản thân, vốn có thể khiêu chiến với cấp cao hơn, nói cách khác, hiện tại Hứa Tử Yên là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, bởi vì có thủy linh thể, bất kể sức bật, hay độ hùng hậu của chân nguyên, đều hoàn toàn có thể đánh một trận với tu giả Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, hơn nữa còn không dừng ở thế hạ phong.
Do đó, kể cả Hứa Tử Yên vận dụng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, cũng chỉ yếu hơn Dương Linh Lung một chút, vả lại công kích bề ngoài tuy giảm đi, nhưng về mặt phòng thủ cơ thể Hứa Tử Yên vẫn hoàn toàn là tu vi Trúc Cơ kỳ. Nói cách khác, cùng Dương Linh Lung đánh một trận, Hứa Tử Yên đã đứng ở thế bất bại. Nàng là đang suy nghĩ cách vừa không hiển lộ thực lực chân chính của mình, vừa có thể đánh bại, thậm chí là giết chết Dương Linh Lung.
Đầu óc xoay chuyển, trong đầu Hứa Tử Yên hiện lên một ý nghĩ, nhớ tới lúc vừa mới tiến vào ngoại đường, bản thân đã từng đánh với Hứa Hoa Linh một trận, đến khi không địch nổi, thì làm bộ như đột phá trong chiến đấu, cuối cùng đánh bại Hứa Hoa Linh. Như vậy, mình sẽ biểu diễn một lần nữa, ở trên lôi đài này, giả bộ đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh, kể từ đó, bản thân chắc hẳn có thể đánh chết Dương Linh Lung. Dù sao mình còn có thể trong lúc chiến đấu, làm hao tổn một ít chân nguyên của Dương Linh Lung, khiến tu vi của nàng ta tụt xuống thêm một bậc.
Một khi hạ quyết tâm, Hứa Tử Yên liền không tiếp tục do dự, nhìn Dương Linh Lung thản nhiên nói: “Được thôi, vậy để hôm nay ta mở rộng tầm mắt về đệ nhất thiên tài phương bắc xem sao, chẳng qua ngươi cũng đừng nói ta khi dễ người bị thương đấy.”
“Xì xào ~~” Toàn bộ quảng trường trung ương sôi trào, một Luyện Khí kỳ tầng thứ năm yêu cầu đánh một trận công bằng với Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, mà Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất kia còn ngu ngốc đáp ứng luôn. Những khách khứa không biết Hứa Tử Yên đều dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, một đám cảm thán trong lòng: “Một người xinh đẹp tuyệt mỹ, vậy mà phải ngã xuống thế này.”
Cao tầng Hứa gia thì đã ngây người, bọn họ biết Hứa Tử Yên rất lợi hại, cũng có thể đánh bại người mạnh hơn nàng, nhưng đó toàn bộ là dựa vào sức mạnh của phù, bọn họ không biết sau khi Hứa Tử Yên không có phù, làm cách nào có thể đánh bại Dương Linh Lung. Hứa Hạo Nhiên rốt cuộc không nhịn được, dùng sức vỗ bàn, thấp giọng quát một tiếng: “Hồ đồ.”
Nhưng các đệ tử Hứa gia thì lại khác, Hứa Tử Yên nhờ một trận ở Thông U cốc mà thành danh, sau này lại được tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên đưa lên làm thần tượng của một thế hệ thiếu niên Hứa gia. Hiện tại thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Hứa Tử Yên trên lôi đài, trong lòng bọn họ liền tự động xem nhẹ tu vi của Hứa Tử Yên, chỉ còn mỗi ý niệm Hứa Tử Yên tất thắng, nếu để Hứa Tử Yên biết được suy nghĩ trong lòng một thế hệ thiếu niên Hứa gia, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cảm thán: “Sức mạnh của thần tượng đúng là vô hạn.”
“Được, hôm nay chúng ta liền quyết trận sinh tử.” Dương Linh Lung nghe Hứa Tử Yên đáp ứng, trong lòng vui vẻ, cao giọng quát.
Khi lời Dương Linh Lung còn chưa dứt, thân hình Hứa Tử Yên đã ngự kiếm xông ra ngoài, tay phải nắm chặt ở không trung, nơi tay bất ngờ ngưng tụ ra một cây băng chùy khổng lồ hoàn toàn đông kết từ thủy linh khí, trực tiếp nhắm thẳng mặt Dương Linh Lung mà vọt qua.
Dương Linh Lung ngự kiếm ở không trung xoay một vòng, tránh né một cách nhanh nhạy. Hứa Tử Yên tựa như gió lướt tới bên cạnh Dương Linh Lung. Ngay khi Dương Linh Lung lộ vẻ châm biếm nắm chặt tay phải, đang dần ngưng tụ một thanh trường thương màu vàng trong tay, Hứa Tử Yên lại lướt nhanh như gió không thèm quay đầu, vung tay phải về phía sau, cây chùy khổng lồ kia lập tức gào thét nổ vang tới chỗ Dương Linh Lung.
Sau khi ném cây chùy khổng lồ, Hứa Tử Yên giẫm chân trên phi kiếm lộn một cái, thân mình liền tao nhã vòng lại, hai tay chắp trước người kéo sang hai bên, mấy ngàn thanh băng châm liền xuất hiện phía trước nàng.
Đối diện, Dương Linh Lung vừa mới ngưng tụ ra trường thương màu vàng, phát hiện một cây chùy khổng lồ đã oanh kích đến trước mặt. Rơi vào đường cùng, Dương Linh Lung đành phải điều khiển trường thương đâm tới cây chùy kia.
Một tiếng ầm ầm vang dội, cây chùy khổng lồ Hứa Tử Yên ném ra đã chia năm xẻ bảy, băng vụn bắn khắp bốn phía. Trường thương màu vàng trong tay Dương Linh Lung vừa va chạm cùng băng chùy lập tức vang lên một trận tiếng răng rắc, vài vết rạn từ mũi thương bắt đầu lan dài tới cán thương.
Dương Linh Lung vội vàng siết chặt tay, vết rạn đang lan dài kia đột nhiên ngừng lại, hơn nữa còn lấy tốc độ nhanh chóng khôi phục về hướng mũi thương. Nhưng còn chưa đợi thanh kim thương này hoàn toàn khôi phục, bên tai đã chợt nghe thấy tiếng quát của Hứa Tử Yên: “Đi.”
“Ong ~~” Trên lôi đài vèo một trận, Dương Linh Lung bỗng nhiên ngẩng đầu, đã thấy vô số băng châm đập vào tầm mắt nàng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ngàn vạn hào quang, Dương Linh Lung bị chói đến không thể mở nổi mắt.
“Kim bích (*) huy hoàng.” Dương Linh Lung quát to một tiếng, ở trước mặt nàng bỗng xuất hiện một vách tường màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra ngàn vạn ánh vàng.
(*) Kim bích: Bức tường kim loại, bức tường bằng vàng hoặc màu vàng.
Một trận leng keng vang lên, tương tự những viên ngọc trai lớn nhỏ rớt khỏi khay. Sau cả vạn châm quyết, Hứa Tử Yên giống như một mũi tên sắc bén bắn về phía Dương Linh Lung, vào lúc băng châm và kim bích va vào nhau nổ vang, thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên phóng lên cao, xoay quanh bay lượn trên bầu trời, tay áo phất phới, dưới muôn vàn ánh nhìn chăm chú, tựa như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm.
Trên lôi đài, vô số băng châm đều đã trở thành băng vụn rơi xuống. Kim bích kia cũng nứt vỡ, nhưng lại vẫn đứng sừng sững tại chỗ. Dương Linh Lung đứng trên lôi đài ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên đang uyển chuyển bay lượn trên bầu trời, chợt nghe thấy một tiếng quát khẽ truyền xuống từ không trung: “Đóng băng.”
Hai tay áo Hứa Tử Yên như vằn nước dập dờn, lại như điệu múa nhẹ nhàng. Chỉ thấy băng vụn vốn đã vỡ nát trên lôi đài bất chợt di chuyển tới dưới chân Dương Linh Lung, hơn nữa dưới sự điều khiển của Hứa Tử Yên, tuyết đọng trên quảng trường như sóng biển phóng lên cao, dựng thẳng tới hướng lôi đài, rồi đổ ập xuống đầu Dương Linh Lung, biến thành màn nước đá trong suốt giữa không trung che phủ cả người Dương Linh Lung.
Tiếng ken két không ngừng vang bên tai, chỉ trong mấy hơi thở, Dương Linh Lung đã bị đông cứng trong một tảng băng lớn. Hứa Tử Yên đột nhiên nhảy khỏi phi kiếm, vươn tay một cái, nắm lấy phi kiếm dưới chân vào tay, dồn sức nghiêng người lao đầu xuống, chân chắp lên trên, hai tay cầm chặt thanh kiếm, thân thể cấp tốc xoay tròn, đâm thẳng tới huyệt Bách Hội của Dương Linh Lung trong tảng băng.
Từ lúc Dương Linh Lung nói một tiếng ‘được’, đến bây giờ còn chưa qua thời gian mười hơi thở, Hứa Tử Yên lại tấn công liên tiếp, đoạt trước cơ hội, khiến Dương Linh Lung hoàn toàn rơi vào thế bị động chịu đánh. Hiện tại Hứa Tử Yên đã dùng đến chiêu sát thủ. Mà Dương Linh Lung lại bị đông cứng trong tảng băng, không thể động đậy.
Toàn bộ quảng trường trung ương yên tĩnh như tờ, đó là tuyệt đối yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng biến mất. Ánh mắt mỗi người đều chăm chú quan sát hai người trên lôi đài, kết quả này làm người ta quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi khiến trái tim người ta hoàn toàn không tiếp thu được. Kể cả một thế hệ thiếu niên Hứa gia, tuy rằng mù quáng cho rằng Hứa Tử Yên sẽ thắng, nhưng cũng thật không ngờ Hứa Tử Yên sẽ đánh nhanh thắng gọn như vậy.
Trên đài cao, Dương Duệ và Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc bật dậy, nắm đấm của hai người đều cùng siết chặt ở hai bên hông, nhưng biểu cảm trên mặt cả hai lại hoàn toàn khác nhau. Hứa Hạo Nhiên là vẻ mặt kích động, Dương Duệ là vẻ mặt khẩn trương, kết quả này đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ, ngay cả thân là người đứng đầu một tộc, giờ phút này cũng không khỏi biến sắc.