Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 102: Một thế hệ thiếu niên




Hứa Tử Yên sau cơn kinh hãi. Lập tức phản ứng lại, vội vàng dừng phóng thích Hư Cảnh phù, vận dụng tinh thần lực xem xét một chút, phát hiện chỉ trong vài hơi thở như vậy, linh khí trên phù cũng đã tiêu hao một phần mười. Thoáng tính toán thử, cảm thấy Hư Cảnh phù này nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể phóng liên tục trong hai mươi hơi thở, hiện tại tổn thất một phần mười, ước chừng cũng còn lại mười tám hơi thở.
Hứa Tử Yên phong bế Hư Cảnh phù cực nhanh, loại uy lực Kết Đan kỳ này cũng không lan quá xa, nhưng chỉ cần như thế, những người ở xung quanh phòng của Hứa Tử Yên đều cảm nhận được loại uy áp khủng bố chưa bao giờ trải nghiệm này. Hứa Thanh Tuyết và mấy người trực tiếp bị loại uy áp này đè ép nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo, thiếu chút nữa đã tè ra quần. Cũng may luồng uy áp này biến mất cực nhanh, vài người vừa cảm thấy hít thở không thông muốn ngất đi, luồng uy áp kia đã giống như thủy triều rút trở về. Vài người mờ mịt đưa mắt quan sát khắp nơi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vẫn mơ hồ còn nhớ luồng uy lực kia là phát ra từ phòng Hứa Tử Yên, đám người Hứa Thanh Tuyết lập tức càng thêm kính sợ Hứa Tử Yên hơn nữa, trong đầu đồng thời xẹt qua một ý nghĩ: “Tử Yên lão đại đúng là lão đại, khí thế cũng mạnh đến vậy, nàng hiện tại đã là cảnh giới gì? Vừa rồi chẳng lẽ lại đạt được đột phá?”
Khoan đề cập tới Hứa Tử Yên ở nơi đó lĩnh ngộ chế phù thuật, ngày Cự Khuyết thành Hàn gia và Trung Đô thành Hứa gia kết minh rốt cuộc đã đến. Khách khứa khắp nơi tới dồn dập, tộc trưởng các tiểu gia tộc phương bắc đều tự mình tới tham dự lần thịnh yến này, còn có rất nhiều tán tu có tiếng cũng ào ào đến, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông trong Trung Đô thành đương nhiên cũng xuất hiện tại Hứa gia, trên mặt mang theo vẻ tươi cười chúc mừng, trong mắt lại không ngừng lóe lên một tia sắc nhọn. Sáng ngày hôm đó, gia chủ Thương Lãng thành Chu gia Chu Bá và gia chủ Nam Lâm thành Dương gia Dương Duệ cũng tự mình dẫn đầu một số cao tầng trong gia tộc tới Hứa gia.
Hứa Hạo Nhiên và Hàn Khôi đương nhiên cùng tới trước đại môn nghênh đón, sau một phen khách sáo giả dối, mọi người cùng nhau đi đến quảng trường trung ương của gia tộc Hứa thị. Ở trước quảng trường trung ương, Hứa gia xây một tòa đài cao hết sức rộng lớn, vài tộc trưởng gia tộc và một số tán tu đặc biệt có danh tiếng được mời lên trên đài cao. Mà những cao thủ các tộc trưởng mang đến cùng mấy tán tu không phải rất có danh tiếng thì chỉ có thể ngồi ở chòi che nắng được dựng hai bên dưới đài cao. Ngay cả các đường chủ và trưởng lão Hứa gia cũng đều ngồi ngay ngắn dưới chòi che nắng kế bên.
Nội đường đệ tử Hứa gia lúc này đều đảm đương nhiệm vụ bảo vệ an toàn trật tự, bởi vì có số lượng lớn các tu sĩ khắp phương bắc đều tới xem lễ, những người này không có chỗ ngồi, nhưng lại là nhân số đông nhất, thảo luận bàn tán khiến cả quảng trường trung ương ồn ào lên hẳn. Có đôi khi gặp được kẻ thù, còn có xu thế rút kiếm chĩa vào nhau, cũng may bọn họ đều còn nhớ rõ nơi này là một trong tứ đại gia tộc phương bắc Hứa gia, hơn nữa tộc trưởng ba đại gia tộc khác lúc này đều đang ngồi trên đài cao. Cho nên vẫn ráng nhịn thù hận trong lòng xuống, có điều cất tiếng chửi mắng là không thiếu được, vì thế nội đường đệ tử Hứa gia mệt đến mồ hôi chảy đầy đầu.
Mà ngoại đường đệ tử Hứa gia đều trở thành tiểu nhị, không ngừng dâng nước trà và hoa quả lên đài cao cho các vị tộc trưởng cùng khách khứa dưới chòi che nắng. Hứa Tử Yên tuy rằng đã hiển lộ ra tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, nhưng lại chưa tiến vào nội đường, cho nên nội đường đương nhiên không đi tìm nàng. Mà tu vi hiện tại của nàng hiển nhiên cũng không thuộc ngoại đường, do đó quản sự ngoại đường cũng không an bày nàng đi bưng trà đưa nước. Lại nói, quản sự ngoại đường đã thấy ngày đó tộc trưởng tự mình dẫn theo cao tầng gia tộc ở ngoài cửa phòng chờ Hứa Tử Yên, ai còn dám tự tìm phiền phức bắt Hứa Tử Yên đã không ở ngoại đường đi làm? Vì thế, toàn bộ Hứa gia, Hứa Tử Yên lại trở thành một đệ tử nhàn rỗi duy nhất.
Lúc này, ở trên đài cao, bốn vị tộc trưởng bắc đại gia tộc đang nói cười vui vẻ, không ai đề cập tới chuyện xảy ra trong gió tuyết ngoài Trung Đô thành đêm hôm đó, tựa như chuyện kia trước giờ chưa từng xảy ra. Ngay tại giờ phút này, trong đám người dưới đài cao, không biết là ai hô một câu: “Hứa tộc trưởng, Hàn tộc trưởng, hôm nay là ngày lành hai gia tộc kết minh, chẳng biết có thể để nhị vị công tử tộc trưởng tỷ thí một trận hay không, cũng coi như góp vui.”
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên nhìn lại theo tiếng, nhưng đã không tìm thấy người nọ, mà mọi người dưới đài nghe được lời ấy, liền cùng nhau hô to: “Mời nhị vị công tử thi triển sở trường và tài học, góp vui cho việc kết minh, cũng để chúng ta mở rộng tầm mắt.”
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên đảo qua trên mặt Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Là bọn họ an bày sao? Muốn mượn sự nóng nảy của người trẻ tuổi tạo thành chuyện ngoài ý muốn. Phá hỏng việc kết minh giữa Hứa gia và Hàn gia bằng cách này, cho dù phá không được, cũng sẽ gieo rắc mầm móng vào trong lòng bên thất bại. Bọn họ đúng là có chút quá mức sốt ruột rồi.”
Nhưng mà, hiện giờ đã không phải do Hứa Hạo Nhiên không đáp ứng là được, trong lòng nghĩ ngợi, trong hai đứa con trai của mình, tính tình Hứa Lân còn hơi xốc nổi, vẫn là trưởng tử Hứa Kỳ của mình tương đối ôn hòa hơn một ít, hơn nữa tu vi của Hứa Kỳ và Hàn Thành con trai Cự Khuyết thành Hàn Khôi kia vừa vặn đều là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, như thế hai đứa có thể giao đấu, mà không bị thương hòa khí đó là tốt nhất. Nghĩ đến đây, Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Hàn Khôi ngồi bên cạnh mình, hơi cười nói: “Hàn huynh, không bằng để cho Hứa Kỳ con ta cùng quý công tử Hàn Thành luận bàn một chút?”
“Được.” Hàn Khôi vui vẻ đáp ứng, hắn thấy Hứa Hạo Nhiên phái ra là trưởng tử Hứa Kỳ, mà không phải Hứa Lân đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, đương nhiên hiểu rõ hàm ý của Hứa Hạo Nhiên, nói với Hàn Thành ngồi trong chòi che nắng dưới đài cao, giọng tuy rằng không lớn, nhưng cũng truyền khắp toàn trường: “Thành nhi, con liền cùng Hứa Kỳ sư huynh của con luận bàn một chút đi, coi như góp vui vì buổi lễ long trọng này.”
“Kỳ nhi, con cũng đi đi, luận bàn một chút với Hàn Thành sư đệ của con, cũng tiện mở mang thêm kiến thức.” Hứa Hạo Nhiên ở trên đài cao cười ha hả nói.
Ở giữa quảng trường trung ương của gia tộc Hứa thị có một tòa lôi đài sừng sững, đó là nơi đệ tử Hứa gia bình thường hay luận võ, cũng là địa điểm tỷ thí cuối năm. Sau khi Hứa Hạo Nhiên và Hàn Khôi dứt lời, hai thân ảnh mạnh mẽ từ trong đám người phóng lên cao. Ở không trung xẹt qua một đường cong tuyệt đẹp, nhẹ nhàng dừng ở trên lôi đài.
Hứa Tử Yên vừa mới tu luyện xong, thân hình lặng lẽ xuất hiện sau lưng đám người, nhìn lên đài cao. Lúc này Hứa Kỳ và Hàn Thành trên lôi đài đã giao thủ, hai người đều là tu vi Luyện Khí kỳ sơ kỳ, chỉ có thể dùng một ít pháp thuật sơ cấp, sử dụng ra vừa khó coi vừa duy trì không dài, cho nên hai người đều ăn ý lựa chọn so kiếm.
Hai người đều xuất thân từ gia tộc có nguồn gốc, đương nhiên đều có lĩnh ngộ độc đáo về kiếm pháp, giao đấu trong chốc lát khó mà phân cao thấp, nhưng các điểm tinh diệu đã hấp dẫn hết những người cảnh giới thấp dưới lôi đài, nhìn xem như say như si, chỉ cảm thấy lần này chẳng phải là đến không công, còn có lợi cho việc nắm kiếm thuật trong tay không ít.
Có điều, loại đấu pháp này ở trong mắt người có tu vi khá cao, lại chỉ như trò đùa, nhìn được vài lần, liền bĩu môi không có hứng thú, hết uống trà lại ăn hoa quả, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng tán gẫu. Ở hai bên chòi che nắng có một thiếu niên. Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt lộ ra hàm ý cực kỳ khinh thường, cắn răng rắc một ngụm hoa quả trong tay, nhai hai phát đã phụt một tiếng phun ra đất, tùy tay cầm hoa quả ném lại trên bàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Bá trên đài cao, thấy Chu Bá hơi gật đầu với hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy, giống như một con chim lớn bay ra khỏi chòi che nắng, xoay quanh trên không lôi đài, vươn tay phải trảo một cái ở không trung. Mộc linh khí giữa không trung nhanh chóng ngưng tụ, ở trước tay phải của hắn xuất hiện một cái cây lớn, phất tay liền lao tới giữa Hứa Kỳ và Hàn Thành.
“Oành ~~” Một tiếng nổ vang, cái cây lớn kia cắm ở chính giữa lôi đài, Hứa Kỳ và Hàn Thành bị chấn động lảo đảo lui thẳng về sau, lùi một mạch đến bên cạnh lôi đài, suýt nữa đã rớt xuống dưới. Hai người đồng thời ngẩng đầu, căm tức nhìn Chu Hạo đang chậm rãi hạ xuống từ không trung. Chu Hạo từ từ dừng trên đỉnh cái cây lớn kia, một thân bạch y, áo choàng phần phật, hai tay khoanh lại, tay áo phất phới, mái tóc tung bay, một bộ dạng cực kỳ kiêu căng, nhếch miệng nói: “Ta nói này nhị vị sư huynh, hai người các ngươi đang làm gì thế? So kiếm? Hai người chính là tinh anh tu vi Luyện Khí kỳ, công tử gia tộc của Trung Đô thành Hứa gia và Cự Khuyết thành Hàn gia cơ mà, làm sao có thể ở trước mặt các anh hùng phương bắc đùa giỡn cấp độ Hậu Thiên thế kia, chẳng lẽ hai người là đang khinh thường anh hùng phương bắc?”
Trên lôi đài, sắc mặt Hứa Kỳ và Hàn Thành lập tức biến đổi, trong ánh mắt Hứa Kỳ tràn ngập phẫn nộ, còn trong ánh mắt Hàn Thành kia lại lộ vẻ phức tạp.
Trên đài cao, gương mặt Hứa Hạo Nhiên liền chìm xuống, chuyển mắt nhìn gia chủ Chu gia Thương Lãng thành Chu Bá, vừa định nói gì đấy, lại không ngờ Chu Bá kia giành mở miệng trước: “Ha ha, Hứa huynh, chuyện của mấy đứa nhỏ, chúng ta làm trưởng bối không cần quản làm gì. Cứ để bọn chúng làm quen nhau một chút cũng tốt.”
Chu Bá vừa nói như thế, Hứa Hạo Nhiên cũng không tiện nói gì nữa, nhưng trong lòng đã nghiêm lại. Hắn làm người đứng đầu một tộc, từ lời nói và thái độ của Chu Bá đã cảm nhận được điểm khác biệt, ánh mắt nhìn về phía Nam Lâm thành Dương Duệ, thấy hắn cũng tỏ vẻ đồng ý, Hứa Hạo Nhiên liền cảm thấy lần này Chu Bá và Dương Duệ đến chẳng phải để thử thật giả của Hứa gia mình, mà là muốn ra oai. Lẽ nào bọn họ có âm mưu gì?
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên quét qua đám người Thương Lãng thành và Nam Lâm thành ngồi dưới chòi che nắng một lần, cũng không phát giác ra điều gì khác lạ. Tuy có một gương mặt mới, nhưng lại chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, Hứa Hạo Nhiên cũng không quá chú ý đến hắn.
Ngay tại thời khắc Hứa Hạo Nhiên phân vân, một thân ảnh bay ra từ trong đám người, giống như một cây thương sắc bén phóng lên cao, phịch một tiếng đứng trên lôi đài. Lạnh lùng nhìn Chu Hạo đứng trên cái cây to kia, hùng hồn thốt ra: “Trung Đô thành Hứa gia, Hứa Thiên Lang xin chỉ giáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.