...
Sau nghe xong Đặng Dịch kể lại toàn bộ sự việc và kể về 'Huyết Thần Điện' thì mọi người đều không thể nào tưởng tượng được...
Hóa ra chuyện Huyết Nguyệt Tông trong một ngày bị giải thể chính là do Huyết Thần Điện một người tên Huyết Vương làm ra.... Và bọn họ cũng không thể nào tin được con, cháu của mình trong suốt thời lại là người của một thế lực thần bí như Huyết Thần Điện mà không ai biết (Cái này là Đặng Dịch chém gió).
Suy nghĩ một chút, Đặng Chính Minh liền đối với Đặng Dịch nói:
“Ý cháu là Huyết Thần Điện sẽ mở những chi nhánh Huyết Thần Điện khác rồi tung nhiệm vụ ra bên ngoài để mọi người cùng làm? Hoặc là giao nhiệm vụ vào đó? Và cháu muốn ta cho tất cả đệ tử đến đó làm và báo cáo nhiệm vụ để kiếm cái gọi là 'Điểm cống hiến'?”
Đặng Dịch nghe xong Đặng Chính Minh nói thì lập tức gật đầu. Lúc nãy hắn đã giải thích hoàn toàn cho ông của mình nghe về vấn đề Huyết Thần Điện hay các loại đan dược có thể đổi bằng điểm cống hiên. Có cả đang dược thức tỉnh Nguyên Tố Lực lượng, trở Thành một Linh Sư cường hãn. Hoặc là có nhiều đan dược để gia tăng tu vi Võ giả, tu luyện dễ dàng hơn...
Đặng Dịch mặc dụ có thể lập tức đưa đan dược cho cả gia tộc tăng lên cảnh giới nhưng hắn lại không hề làm như vậy... Bởi vì có hai lý do:
Thứ nhất là hắn nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ không đủ Cực Phẩm Điểm để mua đồ cho toàn bộ Đặng gia.., Đặng Dịch chỉ có thể mua đồ cho ông bà và cha mẹ của hắn mà thôi... Còn lại thì chỉ đành tự bọn họ kiếm điểm để đổi.
Thứ hai là nếu làm vậy thì sau này bọn họ sẽ chỉ ỷ lại vào mình, không đi kiểm đan dược, hay điểm cống hiến, không rèn luyện bản thân. Đó là điều không hay một chút nào.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ chỉnh cho thẻ của Đặng gia mua đúng với giá của Hệ Thống. Hắn sẽ không ăn phần trăm... Như vậy người của Đặng gia sẽ có lợi hơn rất nhiều!!
Toàn bộ những điều này đối với Đặng Chính Minh mà nói thực sự là quá hấp dẫn. Thử hỏi làm gì có ai không muốn gia tộc của mình trở nên lớn mạnh hơn chứ?
Đặng Chính Minh nhìn Đặng Dịch một cái, thấy được ánh mắt chờ mong của Đặng Dịch thì ông liền cười khẽ một cái rồi nói:
“Được rồi, để khi nào nó thành lập thì ta sẽ cho đệ tử đến thử một lần xem sao....”
Sau chuyện về Huyết Thần Điện thì một gia đình năm người không hề bàn đến chuyện gì khác mà dùng hầu như cả đêm để ôn lại kỉ niệm, nói về chuyện xưa... Trông tất cả mọi người lúc này đều cười tươi như hoa... Vui vể vô cùng!!
...
Nhìn thấy bầu trời đang sáng dần, Đặng Dịch liền đối với một nhà bốn người ông bà và cha mẹ hắn chào tạm biệt muốn rời đi, dù sao bọn họ cũng đã nói chuyện cả đêm rồi... Võ giả đạt tới Võ Vương cảnh giới có thể 1 ngày 1 đêm cũng không sao nhưng người vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi nên hắn muốn sớm rời đi cho mọi người còn về nghỉ ngơi. Hắn đã thiết kế một cái truyền tống trận trong gian phòng này. Tí nữa hắn chỉ cần vào trong Tiểu Thế Giới thiết kế đầu còn lại là xong... Muốn ra vào lúc nào cũng được......
Phương Hoàng nghe thấy con mình muốn rời đi thì làm sao có thể chấp nhận được chứ. Bốn năm trời nàng với gặp lại Đặng Dịch, Phương Hoàng kiên quyết muốn Đặng Dịch ở lại không để cho Đặng Dịch đi đâu cả...
Đặng Dịch thấy mẹ lo lắng cho mình thì trong lòng ấm áp vô cùng, vậy mà bấy lâu nay hắn lại không hề để ý tới... Đặng Dịch khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:
“Mẹ à! Con hiện tại cũng đã lớn nha...Con muốn đi ra khám phá thêm những thứ huyền ảo trên Thiên Vũ Đại Lục này. Con sẽ thường xuyên về để thăm mọi người...Con xin hứa con sẽ không mất tích như trước nữa đâu!! Mẹ phải tin tưởng con trai mẹ chứ!! Được không mẹ??”
Phương Hoàng nghe Đặng Dịch nói vậy thì ngẩn người, nàng cau mày, lưỡng lự không biết phải làm sao...
Đặng Thanh Sơn thấy vẻ mặt của vợ mình thì biết là nàng không thể đưa ra quyết định được nên liền nói:
“Vợ thân yêu, nàng không thể nào giữ chân Dịch nhi ở mãi trong Đặng gia được. Nàng phải để cơ hội cho Dịch nhi phát triển ra thế giới bên ngoài.. Tiện thể tìm luôn mấy cái tiểu lão bà về nữa chứ... Lúc đó chúng ta mới có cháu để bế chứ!!”
Phương Hoàng nghe xong lời của Đặng Thanh Sơn thì lập tức thở dài ra một hơi, lời có chút buồn bã nói:
“Được rồi, nhưng nhớ cẩn thận nhé. Thi thoảng phải về thăm mọi người để mọi người đỡ lo cho con. Rõ chưa nào?”
Đặng Dịch lập tức vui mừng gật đầu, ôm chầm lấy Phương Hoàng và nói:
“Mẹ!! Cảm ơn mẹ nhiều lắm....”
Phương Hoàng lập tức hơi cay khóe măt nhưng nàng cố kìm nén lại. Gõ một cái vào đầu Đặng Dịch trách mắng:
“Cảm ơn cái con khỉ, ta cho con đi là để cin cho ta tìm vài cái tiểu lão bà về đây! Rồi sinh cho ta vài đứa cháu để ta được lên chức bà nội!! Rõ chưa??”
Đặng Dịch xoa xoa đầu cười khổ gật gật đầu vâng dạ đồng ý... Sau đó hắn lại chào ông nội, bà nội và cha của mình một lúc... Sau đó lập tức chuồn ra ngoài cửa sổ, dùng ẩn thân thuật rồi lén lút rời đi...
Đặng Chính Minh nhìn bóng lưng cháu mình rời đi, liền uống một ngụm trà cười ha hả nói:
“Đúng là cháu của Đặng Chính Minh ta, có tiền đồ như ông của nó vậy!!”
Kim Hoa và Đặng Thanh Sơn nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, đều khinh bỉ nhìn Đặng Chính Minh một cái. Đặng Chính Minh thấy vậy thì lập tức hơi đỏ mặt, Kim Hoa bà bà thì lão không dám nói gì nên đành trút giận lên Đặng Thanh Sơn, hắng giọng nói:
“Cái thằng con chết bầm này, dám nhìn ta với ánh mắt đó?? Thích ăn đòn hả?”
Đúng lúc này, Phương Hoàng ngồi ở một bên cười trộm thì chợt nghĩ tới cái gì đó, vội vàng chạy ra cửa hướng về phía Đặng Dịch vừa đi hô to:
“Con nhớ đến thăm đứa em trai ở Thiên Vũ Học Viện nhé!! Nó mong con lắm đấy!!!”
Nàng cũng không sợ ai nghe thấy bởi vì căn nhà cách khá xa so với nhà chính nên không có người qua lại nhiều...
Đặng Dịch mặc dù đã chạy hơi xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng của Phương Hoàng, lập tức liền ngẩn người. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh một đứa bé tầm mười tuổi thường lẽo đẽo theo mình khi xưa... Trong lòng lại càng ấm áp hơn, lẩm bẩm:
“Em trai yêu dấu, để ta đến xem em đã tiến bộ ra sao nào...”
...
Thiên Vũ Học Viện. Trong một căn phòng nhỏ.
Chỉ thấy ngồi đó là một thiếu niên tầm 16, 17 tuổi đang cởi trần, ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt tu luyện... Cả người hắn đổ đầy mồ hôi, răng cắn chặt lại trông thống khổ vô cùng.
Người này không ai khác chính là Đặng Thiên, em trai của Đặng Dịch... Sau vài tháng đến Thiên Vũ Học Viện, nhờ có tài nguyên tu luyện và người chỉ đạo giỏi nên Đặng Thiên đã tăng liền lên Võ Sư Thập Trọng đỉnh phong một cách vô cùng nhanh chóng và hiện tại đang ngồi cố gắng đột phá lên Võ Vương cảnh giới.... Tốc độ tu luyện thực sự mà nói là quá khủng bố.
16 tuổi đã đạt tới Võ Sư Thập Trọng hay Võ Sư Cửu Trọng cũng không phải là ít... Nhưng mà 16 tuổi có thể đột phá được một bước này, đạt tới Võ Vương Nhất Trọng thực sự thì hiếm có vô cùng...
“Ahhhh....Uỳnh!!.. Phụt!!”
Ngay khi mà Đặng Thiên sắp đạt đến cực hạn, chuẩn bị đột phá lên Võ Vương Nhất Trọng thì đúng lúc này không biết từ đâu lao ra một bóng đen.. Vỗ một chưởng vô cùng mạnh lên người của Đặng Thiên khiến hắn khí huyết tán loạn, trọng thương phun ra một ngụm máu tươi, người kia thấy vậy lập tức rời đi không rườm rà một chút nào...
Đặng Thiên lúc này sắc mặt trắng bệch nằm bệt trên nền nhà... Hắn thật không ngờ rằng mặc dù đã giấu rất kĩ chuyện đột phá mình đột phá lên Võ Vương nhưng thật không ngờ vẫn có kẻ đến ám toán hắn được... Hắn biết tộc độ tu luyện của mình là quá nhanh khiến đến rất nhiều người ghen tị và kiêng kỵ, muốn phế bỏ hắn.. Bóp nát hắn khi còn ở trong trứng...
Đặng Thiên khóe mắt cay cay... miệng khó khăn lẩm bẩm từng chữ một:
“Đại...Đại ca...chả nhẽ..cả...đời này đệ không...thể gặp..lại....Phụt!!”
Lời còn chưa nói hết, Đặng Thiên đã không nhịn được nữa lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi...
P/s : Xin Chào mọi người!!! Củ Hành đã trở lại và.....ăn hại hơn xưa T.T
★ ★
ღCủ Hành Thần Bíღ
ღTks Allღ
8✫ 9✫ 2016