Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 72: QUẢ THỰC LÀ NÀNG




CHƯƠNG 72: QUẢ THỰC LÀ NÀNG
Editor: Luna Huang
Phượng Điệp lại càng hoảng sợ, chậm rãi lui về phía sau mấy bước. Dù cho Mộ Dung Tuyết không tức giận, cổ khí tức kỳ quái kia trên người cũng sẽ để cho nàng cả người rét run.
“Cút!” Mộ Dung Tuyết từ trong kẻ răng bức ra một chữ.
Hừ!
Phượng Điệp lạnh mặt, phất tay áo thở phì phò mang theo nha đầu đi ra viện tử.
Nhiên, thời gian xui xẻo nước lạnh cũng sẽ sặc. Phượng Điệp còn chưa ra cửa, Vương gia mang theo Lạc Khê xuất hiện ở viện môn, Phượng Điệp chỉ lo tức giận, đi quá nhanh liền trực tiếp đụng ngã, nhìn Lạc Khê nhược bất kinh phong.
A…
Khẽ kêu một tiếng, lui về phía sau lui về phía sau hai bước trật chân, may là động tác của tam gia nhanh, bằng không nàng nhất định sẽ ngồi dưới đất.
“Không…. Không có việc gì!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Khê vo thành một nắm, lê hoa đái lệ nhìn tam gia, tựa như bị ủy khuất rất lớn vậy.
Tam gia vẻ mặt đau lòng ôm lấy Lạc Khê, nhìn qua tựa như sợ bị rơi vào băng vậy, tiểu tâm dực dực đem nàng ôm vào viện tử, lại mệnh nha đầu dời cái ghế ra. Buông Lạc Khê xuống, hắn cởi hài của nàng, rất cẩn thận vì nàng trị liệu cái chân bị trật lúc nãy.
Nhìn ở trong mắt Phượng Điệp cũng nhanh cắn bể môi. Nhưng thấy Lạc Khê cực kỳ giống Tử Huân đã chết đi, nhất thời thân thể vô lực ngã nhào trên đất.
Tam gia lúc này mới ngẩng đầu, thấy Phượng Điệp xuất hiện ở viện tử của Mộ Dung Tuyết bội cảm ngoài ý muốn, lại nhìn cả khuôn mặt của Mộ Dung Tuyết bị băng gạc quấn quanh, tim của hắn lại có loại cảm giác mơ hồ bị đau.
Không!
Nhanh dời đường nhìn, hắn tận lực không nhìn tới Mộ Dung Tuyết. Ánh mắt rơi vào trên mặt Lạc Khê, hắn vì nàng lau giọt mồ hôi trên trán, thanh âm ôn nhu vang lên lần nữa: “Khá hơn chút nào không?”

“Cảm tạ gia, Lạc Khê không đau.” Lạc Khê khẽ mỉm cười, dáng tươi cười như gió nhìn qua thanh thuần động lòng người, trên người không có khí tức đi ra từ kỹ viện.
Là nàng!
Quả thật là nàng!
Mộ Dung Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt của Lạc Khê, nàng rất xác định nhận thức nữ nhân này, hơn nữa còn là quen thuộc không ai bằng.
Lạc Khê, kim bài sát thủ dưới tay Mộ Dung Cuồng, không khéo Lạc Khê trước mặt chính là Tần Song cùng một tổ của đời trước, có thể nói từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất nhiều lúc các nàng cũng sẽ phái đi làm cùng nhiệm vụ. Mấy năm trước, Lạc Khê đột nhiên thất tung, lúc đó Tần Sương còn tưởng rằng nàng chết, quy củ của sát thủ rất nhiều, một cái trong đó đó là không được hỏi đến nhiệm vụ cùng sinh tử của những người khác. Nhìn phân thượng cùng nhau lớn lên, Tần Sương len lén ở bãi tha ma ngoài thành vì Lạc Khê lập bia dâng hương.
Ai…
Lão Thiên chính là hành hạ người như thế, nghĩ không ra Lạc Khê sẽ tới cái chỗ này, còn có thể cùng bản thân hầu hạ cùng một nam nhân.
Lòng Mộ Dung Tuyết tràn đầy cảm khái, lại đột nhiên sợ có một ngày có thể sẽ chính tay giết chết nữ nhân này. Trình độ thủ đoạn độc ác của Lạc Khê nàng đã thấy qua, vì hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao xuống, chuyện gì đều làm được, huống chi bây giờ Mộ Dung Tuyết chính là tình địch lớn nhất của Lạc Khê.
“Ách… Lạc Khê gặp qua nương nương!” Lạc Khê giả vờ hoàn hồn đứng lên, hướng phía Mộ Dung Tuyết khom người.
Kỳ quái!
Nữ nhân này làm sao sẽ biết nữ nhân bị băng bó kín mặt chính là Mộ Dung Tuyết?
Phượng Điệp nhìn Lạc Khê thế nào đều cảm thấy có loại quái dị?
Không chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Khê, Phượng Điệp lớn mật nói rằng: “Tam gia, đây là nữ nhân tối hôm qua người mang về?”
“Ân!” Tam gia gật đầu, mãng chàng mới vừa rồi không để ở trong lòng, bất quá Phượng Điệp xuất hiện ở viện tử của Mộ Dung Tuyết, hắn phải đề cao cảnh giác.
Phượng Điệp nghiên đầu nhìn mặt của Lạc Khê, trong lòng vô tận thống hận, ngoài miệng vẫn như cũ nịnh nọt nói: “Lạc Khê cô nương không hổ là hoa khôi của Ngọc Mãn Hương, quả nhiên lớn lên tiêu trí thủy linh, thảo nào sẽ làm gia để bụng như vậy.”
“Tỷ tỷ quá khen!” Lạc Khê nũng nịu lời nói nhỏ nhẹ khom người với Phượng Điệp, len lén nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, phát hiện ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn mình kỳ quái như vậy?
Mộ Dung Tuyết nghe thanh âm của Lạc Khê đầu mày nhăn chặt, vết thương vừa đau. Vì nhiệm vụ lần này, Lạc Khê đến tiếng nói cũng chỉnh rồi, thực sự là tốn không ít tâm tư. Cha an bài Lạc Khê tiến đến như vậy, là giám thị bản thân, hay giúp đỡ bản thân?
Tam gia thấy ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn Lạc Khê bình thản, giả vờ quan tâm hỏi: “Thương trên mặt Vương phi như thế nào?”
“Nhờ phúc của Vương gia, sợ rằng gương mặt này không giữ được.” Ánh mắt chán ghét của Mộ Dung Tuyết liếc về phía tam gia, trong giọng nói mang theo châm chọc nặng nề.
Tam gia lãnh nhiên cười, thân thiết ôm Lạc Khê vào trong ngực. Cúi đầu, hôn cái trán Lạc Khê Lạc Khê, lạnh nhạt nói: “Vương phi chỉ phải hiểu vai của mình ở trong vương phủ là được, bổn vương cũng không muốn dùng phương thức giống nhau lần thứ ba nhắc nhở ngươi, như vậy quá tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn?
Hừ!
Mộ Dung Tuyết cười lạnh, con mắt miệt thị nhìn tam gia một mắt, ngồi xuống tiếp tục lắc cái ghế, nhìn như bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Lệ mâu đảo qua, ánh mắt như kiếm của Lạc Khê rơi vào trên mặt Mộ Dung Tuyết, đáy mắt hiện lên sát khí ngay lúc nàng ngẩng đầu tức khắc thu hồi, không muốn để cho bất luận kẻ nào phát hiện sự khác thường của nàng.
Nhiên, hết lần này tới lần khác ánh mắt như thế bị Linh nhi nhìn ở trong mắt, đầu mày của Linh nhi nhíu chặt, bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh, nhìn một chút xem mặt còn sẽ phát sinh cái gì?
Mộ Dung Tuyết không định gặp tam gia, tam gia tự nhiên cũng không muốn tiếp tục ở tại chỗ này. Nâng Lạc Khê nhìn như nhu nhược dậy, tam gia nhìn về phía Phượng Điệp. Ánh mắt có vài phần sắc bén, để Phượng Điệp sợ cúi đầu.
Tam gia mang theo Lạc Khê đi ra viện tử, Phượng Điệp theo ở phía sau không dám dừng lại. Chờ xuất viện, tam gia đột nhiên quay đầu lại hỏi Phượng Điệp: “Ngươi là tới đây xem chê cười của nàng?”
“Không không không! Phượng Điệp nghe nói nương nương bị thương, đặc biệt sang đây xem.” Phượng Điệp nghe khẩu khí không vui của tam gia, vẻ mặt lo lắng giải thích.
Tam gia cũng không tính chân chính vạch trần Phượng Điệp, đó là đạm nhiên nói rằng: “Nơi này ngươi sau này tốt nhất cũng là ít đến, Mộ Dung Tuyết nếu là xảy ra chuyện gì, cẩn thận Mộ Dung tướng gia tìm phiền toái cho ngươi.”
“Vâng!” Phượng Điệp khéo léo ứng tiếng, minh bạch đây là cảnh cáo mình.
Tam gia không hề cùng Phượng Điệp dong dài, nắm tay của Lạc Khê, vừa nói vừa cười đi. Phượng Điệp đứng ở nơi đó, ngoại trừ cắn răng trừng mắt, nàng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trước mắt một màn này, bị Mẫu Đơn vừa lúc muốn đi qua ‘Vấn an’ Mộ Dung Tuyết nhìn ở trong mắt. Khóe miệng của Mẫu Đơn câu dẫn ra cười âm hiểm, ghé vào bên tai Châu nhi nói thầm hai câu, chỉ thấy chủ tớ đều âm tiếu ly khai.
Những người không có nhiệm vụ sau khi rời khỏi, Mộng viên cũng lần thứ hai khôi phục bình tĩnh. Ngồi ở ghế trên, nhẹ nhàng mà lay, Mộ Dung Tuyết không có thể ngủ, xuất hiện Lạc Khê Lạc Khê để cho trong đầu nàng trong lúc nhất thời chất đầy ngổn ngang.
Loạn!
Cục diện của vương phủ tiếp theo sẽ loạn hơn, thấy, không thấy được, tựa hồ nữ nhân đều của vương phủ nữ nhân đều đang vì chủ tử bất đồng, mà mục đích cuối đều tương đồng.
Chỉ là, tam gia có thể có năng lực lớn như vậy bãi bình những yên chi họa này sao?
Hơi mở mắt ra, chỉ thấy Linh nhi chính như có điều suy nghĩ đang suy nghĩ cái gì, nàng liền thuận miệng nói rằng: “Suy nghĩ gì nghĩ đến nhập thần như thế?”
Ách…
Linh nhi phục hồi tinh thần lại, do dự một lúc sau hồi lời: “Linh nhi thấy nữ tử được kêu là Lạc Khê, ánh mắt nhìn chủ tử bất hữu thiện.”
Hừ!
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh, một tiếng thờ ơ lắc đầu nói rằng: “Hữu thiện mới là kỳ quái, kỹ viện là địa phương nào? Nơi đó nội đấu không thể so với vương phủ yếu, huống chi…”
Muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy có mấy lời cùng không nên nói với Linh nhi. Dù sao nha đầu này còn không biết là địch hay bạn, nếu thật là người Lương thúc thì dễ nói, nếu không phải, lời kia vừa thốt ra chắc chắn đưa tới tai họa cho mình.
Mắt thấy chủ tử muốn nói lại thôi, Linh nhi thông minh chính là có thể nghĩ đến chủ tử có khả năng biết lai lịch của Lạc Khê, liền cũng không nói thêm nữa thành thật ngậm miệng lại.
“Buổi chiều đi! Không có việc gì không cần tiến đến, phân phó, đồ ăn hôm nay thanh đạm chút. Thế nhưng cấp cho Tiểu Bạch chuẩn bị thịt gà cùng thịt vịt, nói không chừng gia hỏa kia đã trở về.” Mộ Dung Tuyết lần thứ hai nhắm hai mắt lại, bên tai truyền đến tiếng xào xạc của gió thổi lá cây, tựa như khúc ru ngủ vậy, để cho nàng dần dần mơ màng ngủ.
Linh nhi ngẩng đầu nhìn về phía gian nhà, Tiểu Bạch vẫn ngồi ở trên bệ cửa sổ phơi nắng như không có chuyện gì xảy ra. Hình dạng nhìn qua tựa như mèo con rất thông thường. Mà, khi nàng chớp mắt, vật nhỏ kia cũng không biết đi về phía nào?


Vào đêm, chấm nhỏ khắp bầu trời. Gió mát phất qua, trong Mộng viên mùi hoa trận trận, cho người đến hô hấp đều cảm thấy thông thuận rất nhiều.
Mơ mơ màng màng một buổi chiều, đến lúc này, Mộ Dung Tuyết so với bất luận kẻ nào đều thanh tỉnh hơn. Ngồi ở trong đình, nhẹ vuốt cầm, nhớ lại mấy năm đáng sợ làm sát thủ.
Sát thủ, theo như rất nhiều người chỉ biết giết người, công phu rất cao là được rồi. Nhưng, nhóm sát thủ đỉnh cấp dưới trước của Mộ Dung Cuồng. Tất cả đám sát thủ này đều là nữ tử, từ nhỏ đã có chuyên gia giáo thụ cầm kỳ thư họa, võ công ám khí, thuật dịch dung.
Mà, những nữ tử này tương đối ưu tú, cũng sẽ được đưa đến bên người những đại thần, không phải là làm thiếp chính là làm nha đầu, vì chính là làm người giám thị của Mộ Dung Cuồng. Mà, những nữ tử này mặc dù cách vinh hoa phú quý rất gần, từ lúc ly khai tổ chức, cũng sẽ bị ép ăn độc dược mạn tính, đúng hạn phải ăn giải dược, bằng không sẽ mất tính mạng.
Nghĩ không ra, Lạc Khê cuối cùng cũng chạy không thoát an bài của tổ chức, thành nữ nhân bên người tam gia. Xem ra, mấy năm nay cha ở trên người tam gia quả nhiên tốn không ít tâm tư.
Bảnh bảnh!
Thất thần, ngón tay lực đạo quá nặng, cầm huyền đứt hai dây, trên tay nhất thời xốc lên một khối. Huyết, tích lạc trên cầm huyền, nàng chất phác nhìn vết máu trên cầm huyền.
“Chủ tử!” Tiểu Cẩm chẳng biết lúc nào đã đứng ở trong đình.
Nàng sớm tỉnh, ngủ một ngày, hiện tại cả người đau nhứt. Vết thương ở cái mông, nàng chỉ có thể nằm ngủ, thỉnh thoảng sẽ bởi vì không thở nổi mở mắt, lúc xế chiều mơ mơ màng màng nghe được trong viện hình như có rất nhiều người.
“Ngươi thức dậy làm gì? Chiêu nhi đâu?” Mộ Dung Tuyết vẫn chưa vội vã xử lý vết thương trên tay, mà là thân thiết quan sát tiểu Cẩm.
Ô ô…
Tiểu Cẩm kích động khóc rống lên, quỳ trên mặt đất hướng chủ tử dập đầu một cái.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Tuyết không hiểu hỏi.
“Chủ tử đều bị thương thành như vậy, còn nghĩ cho tiểu Cẩm, tiểu Cẩm thật sự là không đảm đương nổi a!” Tiểu Cẩm nhào vào đầu gối của chủ tử thống khổ mình vô dụng.
Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng mà ngẩng đầu, cuối cùng là cảm giác được đau nhức của vết thương, khẽ hừ một tiếng. Tiểu Cẩm ngẩng đầu, nước mắt cũng không cẩn thận rơi vào vết thương.
“Chủ tử, xin lỗi, chủ tử!” Tiểu Cẩm nói đau lòng lại lần nữa khóc lên.
“Ngươi lại đã quên bổn cung nói qua với ngươi cái gì?” Nhãn thần của Mộ Dung Tuyết tản ra quang lạnh như băng, khẩu khí mệnh lệnh cứng ngắc nói xong, giật giật cái lỗ tai, nghe được tiếng bước chân vang lên trên nóc nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.