Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 70: LÀ HẮN PHÁT NGƯƠI ĐẾN




CHƯƠNG 70: LÀ HẮN PHÁT NGƯƠI ĐẾN
Editor: Luna Huang
“Đại sự gì không tốt? Không thấy được chủ tử đang tắm sao?” Tay của Linh nhi vừa trợt, đem bình hương liệu lớn đổ xuống trên tóc của chủ tử, nàng cuống quít nhận sai nói: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
“Bỏ đi! Tiếp tục đi!” Mộ Dung Tuyết đạm nhiên nói rằng, sau đó lại nhìn về phía Chiêu nhi ý bảo nàng nói tiếp.
Chiêu nhi lau mồ hôi trên trán một cái, cuối cùng là trấn định lại. Nhìn Linh nhi một chút, lại mới ấp úng đã mở miệng: “Ban nãy… Ban nãy Chiêu nhi chuẩn bị đồ ăn sáng cho chủ tử, nghe…nghe hạ nhân của quý phủ nói, tối hôm qua Vương gia, Vương gia hắn…”
Câu nói kế tiếp cắm ở trong cổ họng, nàng thế nào đều nói không nên lời, nhớ kỹ Mộ Dung Tuyết có chút tức giận quát: “Nói mau! Vương gia làm sao vậy?”
“Vương gia lại dẫn theo nữ nhân trở về, còn để nữ nhân kia tiến vào Tử viên, phân phó ba vị cô nương khác, không có chuyện cấm bất luận kẻ nào đi quấy rối.” Chiêu nhi một khẩu khí mang tin tức biết được nói xong, sau đó đem đầu cuối đến cực thấp.
Mộ Dung Tuyết nhíu nhíu mày, vết thương bị kéo đau. Đưa tay, bưng chỗ đau, nàng không hoảng hốt không chậm mà hỏi thăm: “Nữ nhân kia lai lịch ra sao?”
“Nghe nói là hoa khôi của Ngọc Mãn Hương tối hôm qua, hình như tên…tên Lạc Khê! Đúng, chính là Lạc Khê.” Chiêu nhi nghiêm túc cân nhắc, cuối cùng rất là khẳng định nói rằng.
“Lạc Khê! Lạc Khê!” Trong miệng phản phục lẩm bẩm tên này, Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, rất nhanh trong đầu hiện ra gương mặt tuyệt mỹ, nàng lại đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng người.
Chẳng lẽ là nàng?
Không!
Làm sao có thể là nàng?

“Chủ tử, người nhận thức nữ nhân kia?” Linh nhi rất là tò mò hỏi một câu.
Mộ Dung Tuyết phát hiện thất thố, lại dựa trở về, nhắm mắt lại lười biếng nói rằng: “Cảm thấy tên này có vài phần quen mắt, hình như ở địa phương nào nghe qua.”
“Chủ tử, Chiêu nhi hỏi thăm một chút.” Chiêu nhi biết cô nương có thể vào ở Tử viên, khẳng định thân phận không bình thường, bằng không trước đó vài ngày Mẫu Đơn được sủng ái như vậy cũng sẽ không ở biệt viện khác.
Mộ Dung Tuyết gật đầu phất tay một cái, Chiêu nhi thối ra ngoài cửa, nàng như có điều suy nghĩ hưởng thụ hầu hạ của Linh nhi. Linh nhi còn lại là trong lòng nghi ngờ nhìn nàng, chỉ tiếc trên mặt nàng bị băng gạc băng lại, căn bản là nhìn không ra biểu tình của nàng trong thời khắc này.
Hơn nửa canh giờ qua đi, tắm rửa thay y phục xong Mộ Dung Tuyết dùng qua đồ ăn sáng, để Linh nhi dời cái ghế ra phơi nắng, vừa mới nằm xuống, chỉ thấy Lý Huyền mang theo y sương xuất hiện ở trong viện.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết có thể nhẹ nhàng như vậy nằm ở trong viện phơi nắng, hắn có chút cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao, ngày hôm qua còn thấy biểu tình tan vỡ của nàng, chỉ là một buổi tối, lại biến thành tòa băng sơn như ngày xưa vậy. Nàng thực sự có thể chẳng quan tâm chuyện tam gia gây nên, cũng bất tại hồ tình địch bên người có bao nhiêu đáng sợ sao?
“Hạnh khổ Lý đại phu rồi, từ lúc bổn cung tiến nhập vương phủ, ngươi là đại phu chuyên chức của bổn cung, bổn cung thực sự là cảm thấy băn khoăn trong lòng.” Mộ Dung Tuyết mở mắt ra lại nhắm lại, nói chuyện khẩu khí nhẹ nhõm như thường, hoàn toàn không giống người bị đả kích.
“Hào hiệp của nương nương để Lý Huyền bội phục!” Lý Huyền thẳng thắn chắp tay hành lễ với Mộ Dung Tuyết.
“Miễn đi, tới nơi này không cần những lễ tiết này. Ngươi trước đi xem vết thương của tiểu Cẩm, nha đầu kia sáng sớm bò dậy, thân thể nàng yếu đuối, thật để cho bổn cung lo lắng.” Không đợi Lý Huyền đến gần, Mộ Dung Tuyết trước phân phó hắn đi thăm tiểu Cẩm trọng thương nằm trên giường.
“Vâng!” Lý Huyền cũng lo lắng tiểu Cẩm, dù sao thân thể của Mộ Dung Tuyết so với tiểu Cẩm mạnh hơn nhiều. Tiểu Cẩm cũng là tập võ chi nhân, hắn cũng không biết tại sao lại nhược nhiều như vậy?
Linh nhi chờ Lý Huyền đi vào căn phòng của tiểu Cẩm, khẩu khí có vài phần ghen tức nói: “Chủ tử người đối với tiểu Cẩm tỷ thật tốt, có thể theo chủ tử như người vậy, đây chính là phúc khí của tiểu Cẩm tỷ.”
“Bổn cung từ trước đến nay tốt với người mình, rất ác độc địch nhân. Nên, có thể tốt nhất đừng chọn đối kháng với bổn cung!” Lời này của Mộ Dung Tuyết một lời hai ý nghĩa, nếu Linh nhi thật muốn gia hại bản thân, hy vọng nàng có thể tam tư hậu hành, miễn cho đến lúc đó bản thân không thủ hạ lưu tình.
Trong mắt Linh nhi lóe lên hồ nghi, rất nhanh lại khôi phục khuôn mặt tươi cười trả lời: “Vậy Linh nhi cảm tạ Lương thúc, nếu không Linh nhi đã có thể không có cái phúc khí hầu hạ chủ tử này rồi.”
Mộ Dung Tuyết chỉ cười không nói, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vừa muốn vựng nặng nề ngủ, nghe được một trận tiếng cầm quen thuộc vang lên. Mà thanh âm này chính là từ bên Tử viên truyền đến, để một cái nghi vấn ban nãy nghĩ tới lần thứ hai xoay quanh ở trong đầu.
Thật chẳng lẽ chính là nàng?
Mắt đột nhiên mở, nàng ngồi thẳng người gỡ gỡ tóc dài, như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngươi biết khẩy cầm?”
“Học qua một ít, thế nhưng cũng không tốt.” Linh nhi vừa chải tóc dài cho chủ tử, vừa ngượng ngùng trả lời lời của chủ tử.
“Không có việc gì, khảy hai khúcm bổn cung muốn nghe.” Mộ Dung Tuyết lấy lược trên tay Linh nhi, bản thân chậm rãi chải tóc dài đen bóng.
“Vậy Linh nhi liền khảy mấy khúc, chủ tử đừng chê cười mới đúng.” Linh nhi nói xong hạ thấp người đi vào đình, ngồi xuống trước đàn cổ.
Tiếng đàn lang lãng, nghe không ra chút tỳ vết nào, có thể thấy được Linh nhi nói. Nếu không phải người thường khảy cầm, tuyệt đối không thể xuất âm du dương như vậy.
Mộ Dung Tuyết cẩn thận nghe, càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp. Từ khúc này cho người nhập thần, đến tiếng bước chân tới gần phía sau cũng không phát giác.
“Nương nương, vết thương của tiểu Cẩm bắt đầu khép lại, chỉ phải mấy ngày, là có thể mau chóng khôi phục.” Thanh âm ôn nhu của Lý Huyền từ phía sau vang lên.
Ách…
Mộ Dung Tuyết bị thanh âm của Lý Huyền kéo lại, bất quá, tịnh chưa dời đường nhìn, chỉ là trong miệng cảm khái nói: “Nghĩ không ra một hạ nhân của vương phủ, đều có thể xuất tiếng đàn êm tai như vậy, xem ra vương phủ thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Khi nào nên kiến nghị Vương gia, cũng nên chú ý những hạ nhân này một chút.”
“Là không nghĩ tới, trước đây đều chưa từng thấy qua Linh nhi nha đầu đánh đàn. Quy củ của vương phủ rất nhiều, đồ của chủ tử chưa được chủ tử đồng ý, hạ nhân không cho phép tự ý sử dụng.” Lý Huyền theo ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn về phía đình.
Hắn cũng hiểu được có chút kỳ quái, Linh nhi nha đầu được Lương thúc mang đến, trước đây hắn ở quân doanh, thỉnh thoảng sẽ hồi vương phủ, cho nên đối với nha đầu này cũng không toán quá quen. Thế nhưng, hắn khẳng định có thể xuất giai điệu ưu mỹ như vậy, không có sư phụ chỉ đạo chỉ đạo đó là không có khả năng.
“Nga! Vậy cần phải hỏi Lương thúc một chút rồi, nàng vốn là theo vị chủ tử nào?” Lời của Mộ Dung Tuyết rất minh, nàng cũng không hy vọng bên người có một sát thủ.
Ân!
Lý Huyền minh bạch gật đầu, trên mặt đã không có đạm nhiên mới vừa rồi, vẻ mặt lo lắng. Dừng một chút, hắn cung kính nói rằng: “Nương nương, vết thương của người nên hoán dược.”
“Hảo!” Mộ Dung Tuyết để cái lược xuống, đặt tóc dài trên ghế dựa, nhắm mắt lại nhất phó dáng dấp mặc cho người làm thịt.
Lý Huyền để rương thuốc xuống, từ bên trong lấy cái băng, lại dùng dây đỏ buộc lại tóc dài của Mộ Dung Tuyết, như vậy mới có thể làm cho tóc không bám vào vết thương.
Tiểu tâm dực dực tháo băng gạc trên mặt, băng gạc dán sát thịt, dù cho Lý Huyền rất cẩn thận, cũng sẽ để Mộ Dung Tuyết cảm giác đau nhức của vết thương bị xé. Nàng nhắm mắt lại, cố nén, chờ Lý Huyền lấy xuống tất cả băng gạc.
“Kế tiếp sẽ đau hơn, nương nương nhịn chút.” Lý Huyền từ dược sương xuất ra cái kìm, bước tiếp theo phải đem băng gạc lưu lại trên vết thương thanh lý sạch sẽ.
Hai tay Mộ Dung Tuyết cầm lấy hai bên cái ghế, cảm giác được lạnh băng băng ở trên mặt, sau đó lại là loại đau bị xé rách này. Nước mắt không tự chủ chảy xuôi xuống, nước mắt mặn mặn rơi xuống trên vết thương, chẳng khác nào xát muối trên vết thương, đau đến cái trán nàng lại toát mồ hôi lạnh.
Lý Huyền mau vì Mộ Dung Tuyết lau mồ hôi trên trán, lại lau khô lệ khóe mắt nàng, đem tàn dư băng gạc trên mặt thanh lý sạch sẽ, mang thuốc mỡ tối hôm qua ngao chế ra vẽ loạn trên vết thương.
Một trận thanh lương truyền đến, Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy hòa hoãn lại. Chờ thuốc mỡ bôi đầy mặt, Lý Huyền lại quấn băng gạc sạch sẽ cho nàng.
“Thuốc này hiệu quả tốt, bôi thêm mấy ngày là có thể kết vảy.” Lý Huyền vì Mộ Dung Tuyết cột chắc băng gạc, lại vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch.
“Cảm tạ Lý đại phu, ngươi cũng không cần quá lãng phí tâm tư. Phản chính, dù cho ngươi giúp bổn cung khôi phục dung nhan, sợ rằng không bao lâu lại có thể càng tàn.” Mộ Dung Tuyết nói chuyện khẩu khí mang theo vài phần thê lương, nghĩ lúc này người nào đó lại nạp tân hoan, lòng của nàng có chút vô pháp bình tĩnh. Tay của Lý Huyền run rẩy, trong lúc bất chợt có chút đau lòng nữ nhân Mộ Dung Tuyết này. Như có điều suy nghĩ vì nàng vì nàng băng bó kỹ băng gạc, hắn cũng không nói gì thêm nữa, hành lễ xong đi ra viện tử.
Viện môn, có người sớm lần thứ hai quan vọng hồi lâu, trên mặt hắn hiện ra áy náy, nhìn qua hình dạng rất là bất an. Mắt thấy Lý Huyền từ bên trong đi tới, hắn lại nhanh chóng đem thân thể núp sau giả sơn.

(Luna: Ta đoán là lục gia ^,^)
Nếu là bình thường, Mộ Dung Tuyết sớm có thể cảm giác được bên ngoài viện có người. Nhưng, lúc này lòng của nàng từ lâu mê loạn, căn bản là không có nghĩ những thứ này.
Nguyên bản khảy đàn chuyên tâm Linh nhi thấy Lý Huyền ly khai, trong mắt xẹt qua thần sắc thất vọng, ngón tay đột nhiên kích thích cầm huyền không nên kích thích, để âm bị lạc.
Nguyên lai Linh nhi có ý tứ với Lý Huyền?
Mộ Dung Tuyết nghe ra ý tại ngôn ngoại, khóe miệng câu dẫn ra cười nhìn không ra dụng ý. Mất tiếng để cho nàng lấy lại tinh thần, không cẩn thận quét về phía viện môn, nhìn đến Văn Mặc đứng ở cửa viện.
“Văn thống lĩnh nếu muốn nghe cầm mời vào bên trong!” Nàng đề cao giọng.
(Luna: Ta đã đoán sai sao @@)
Văn Mặc thác lăng một trận, lập tức mại khai bộ tử đi tới trước mặt Mộ Dung Tuyết: “Văn Mặc gặp qua nương nương!”
“Là hắn phái ngươi tới?” Mộ Dung Tuyết trực tiếp hỏi.
“Không… Không phải! Là Văn Mặc biết được nương nương thụ thương, đặc biệt sang đây quan vọng.” Văn Mặc lắc đầu liên tục, nếu để cho tam gia biết mình chuồn êm đến bên này, sợ rằng còn có thể mắng.
Ha hả…
Mộ Dung Tuyết tự giễu mà cười, vuốt băng gạc vừa được băng bó kỹ lưỡng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Bổn cung cũng dự đoán được, hắn hiện tại nào có ở không để ý tới chết sống của bổn cung. Nghe nói cô nương gọi là Lạc Khê là hoa khôi của Ngọc Mãn Hương, nói vậy nhất định rất đẹp đi?”
“Văn Mặc không biết, tối hôm qua tam gia đi ra không cho phép Văn Mặc theo. Văn Mặc cũng là sáng nay nghe hạ nhân quý phủ đàm luận, mới biết việc này.” Lời này của Văn Mặc nghe có chút hối hận, hối hận tối hôm qua không theo tam gia đi ra ngoài.
“Mà thôi! Chích đắc tân nhân tiếu, na khán cựu nhân khốc. Ngươi có phần tâm này là được, tiểu Cẩm ở trong phòng, ngươi đi thăm chứ?” Mộ Dung Tuyết không phải người ngu, sao không biết dụng ý thực sự của Văn Mặc đến đây, chỉ chỉ phương hướng gian nhà của tiểu Cẩm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.