Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 57: BẤT TỐC CHI KHÁCH




CHƯƠNG 57: BẤT TỐC CHI KHÁCH
Editor: Luna Huang
Kinh qua tối hôm qua, tứ diện đều có thám tử đến đây tìm hiểu tin tức, độc nhãn long tử lý đào sanhm đây chính là thành tiêu điểm, cả ngày, chỉ là nửa tin tức, cũng làm cho hà bao của hắn trở nên lớn.
Nhưng, chưa chắc lá gan của mỗi người đều giống như độc nhãn long. Ngoài lão đại, còn có mấy người khác đều không đề cập tới chuyện này, đến bây giờ nhớ tới đều cả người run. Hừng đông, không phải là người của Phong Lôi cũng đều mau chóng tán đi, miễn cho dẫn họa sát thân.
Trong quán rượu, độc nhãn long ăn uống no đủ, cất túi ngân phiếu nghênh ngang đi ra đại môn. Ngửi được một cổ vị đạo toàn bộ bất an, hắn len lén trở lại.
“Chưởng quỹ, mở cho ta một gian phòng hảo hạng.” Hắn đại đại liệt liệt nói, cố ý đem thả thanh âm rất lớn, mắt nhìn quét qua tiền thính. Tạm thời không thấy được có nhân vật khả nghi, hắn theo tiểu nhị lên gian phòng thiên tự hào ở lầu hai.
Thái dương còn chưa xuống núi, người của khách sạn bình dân còn không tính là rất nhiều, lầu hai lặng im một mảnh, đến giọng nói nhỏ cũng có thể nghe được.
Tiểu nhị dẫn độc nhãn long vào gian phòng lầu hai, cho tiểu nhị một thỏi bạc vụn, phân phó tiểu nhị đừng cho người nào tới quấy rối. Tiểu nhị thấy bạc, gật đầu khép cửa phòng lại.
Độc nhãn long kiểm tra gian phòng, dán tai sát tường, nghe động tĩnh sát vách một chút, xác định sát vách không ai, hắn lại mở cửa sổ ra từ cửa sổ bò qua.
Gian phòng cách vách vừa vặn ở cuối hành lang, đây là căn phòng duy nhất trên tường có cửa sổ. Hắn vươn cổ nhìn phương hướng cửa sổ phòng sát vách, có người quỷ quỷ túy túy nhìn về phía bên này, hắn lại chuyển tới một cánh cửa sổ khác quan sát. Trời vừa tối, hắn nhắm ngay thời gian từ cửa sổ nhảy xuống lầu, dọc theo đường nhỏ ly khai con đường này.
Hô….
Cuồn cuộn liên tục mấy con phố, hắn cho rằng an toàn, thật dài thở khẩu khí, cất ngân phiếu dự định tìm một chỗ đặt chân, sau đó đem ngụy trang bản thân. Tiền kiếm đủ rồi, hắn tìm một chỗ tiêu mới được. Len lén nhìn mấy đường nhỏ không có bao nhiêu người, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới cái hẻm nhỏ.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, hắn cũng không biết người phía sau theo hắn mấy con phố, chờ hắn lần thứ hai đi vào cái hẻm nhỏ, một thanh kiếm từ phía sau hắn trực tiếp đâm thủng thân thể.

“Ngươi… Ngươi…” Hắn quay đầu lại thấy rõ người sau lưng, kinh ngạc mở to mắt. Nhưng người phía sau không nói, rút kiếm ra liên tục thọc vài cái.
Loảng xoảng lang!
Độc nhãn long không kịp hô lên, trợn to hai mắt ngã trên mặt đất.
“Người miệng quá tiện không nên lưu trên đời này.” Người phía sau lạnh lùng rút thanh kiếm, lấy mũ trên đầu xuống, lộ ra dáng dấp yêu nghiệt, người này chính là Mộc Hưu không có dịch dung.
Mộc Hưu rất muốn giết hết tất cả người thấy hắn và Mộ Dung Tuyết, nhưng, Mộ Dung Thanh Phong không thể giết, bởi vì đó là người duy nhất tốt với mẫu nữ Mộ Dung Tuyết. Nếu như giết Mộ Dung Thanh Phong, Mộ Dung Tuyết sẽ hận mình cả đời.
Nghe phía sau có tiếng bước chân dị dạng, hắn đem huyết của độc nhãn long trên thân kiếm lau trên y phục, thanh kiếm thu hồi vỏ kiếm, hắn như không có chuyện gì xảy ra ly khai.
Không bao lâu, sát thủ của Mộ Dung Cuồng chạy tới. Thấy độc nhãn long nằm trong vũng máu, bất động thần sắc theo sát Mộc Hưu. Bởi vì, bọn họ phụng mệnh lệnh của Mộ Dung Cuồng là theo người đội nón này.
Ai…
Đi qua hai con đường, Mộc Hưu ai thán một tiếng. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, ánh trăng mười sáu so với mười lăm càng tròn, ánh trăng sáng sủa như thế, muốn núp cũng không dễ dàng. Tránh nhất định là không tránh được, muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ không may.
Hai người theo kịp cho rằng Mộc Hưu chỉ là một tiểu nhân vật hỏi thăm tin tức, căn bản là không có để Mộc Hưu vào mắt, chỉ muốn theo hắn tìm được nhiều đầu mối hơn, có thể đòi thưởng chỗ Mộ Dung Cuồng.
Mộc Hưu mang theo hai người sau lưng kéo vài vòng đến đường cái ở trong thành, cuối cùng mang đưa bọn họ vào một hẻm cụt, không chờ bọn họ phản ứng kịp, võ nghệ cao cường quay đầu lại hai kiếm kết thúc tính mạng của bọn họ.

Nửa đêm, Khiếu vương phủ an tĩnh dị thường. Tòa viện của ba cô nương đều nghe nói tối hôm qua ngoài thành phát sinh chuyện, biết tam gia tâm tình khẳng định bất hảo, không ai dám vào lúc này chạm tam gia, nên, trời vừa tối vài vị cô nương khó có được ăn ý về đến phòng tắt đèn.
Tam gia tuy rằng không cần đi sử lý chuyện của nha môn, nhưng tối hôm qua tử thương không ít, hắn vẫn len lén đến phân đà của quỷ diện sơn trang, xác định nhân số tử thương tối hôm qua, chờ dặn dò xong chuyện cần phải chú ý, thời gian trở lại vương phủ, trời đã tối rồi.
Mệt mỏi trở lại thư phòng, hắn đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy thiếu khuyết chút gì. Chắp tay sau lưng đi tới cửa thư phòng, cả tiếng phân phó nói: “Cho người chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm rửa.”
“Vâng!” Văn Mặc lên tiếng trả lời xoay người ly khai, chợt nghe tam gia lại mở miệng hỏi: “Thuận tiện đem gọi Lý Huyền đến.”
“Vâng!” Văn Mặc minh bạch gật đầu.
Thế nào vẫn là nhớ nữ nhân kia?
Tam gia vỗ đầu một cái, trong đầu hò hét loạn cào cào một mảnh, mà lúc uể oải như vậy, hắn nghĩ tới Mộ Dung Tuyết.
Không phải là hận nàng sao?
Nàng giết mình nữ nhân mình yêu mến nhất, cha của nàng còn có thể là đầu sỏ hại chết mẫu phi? Hắn tiếp cận nàng mục đích chỉ là vì bí mật của kỳ lân kiếm, chỉ là vì dằn vặt nàng, nhưng vì sao?
Tại sao lại biến thành như ngày hôm nay?
Hắn ngã ngồi ghế trên, nhắm mắt lại trong đầu hiện lên chính là dáng dấp ngày ấy nàng ghé vào ngực thương tâm khóc thầm. Kinh lịch của nàng bi ai, phảng phất giống mình. Mẫu phi vì mình gánh vác quá nhiều, mà nương của nàng cũng vì nàng nhận dằn vặt không thuộc mình.
Không!
Tuyệt không thể thích nữ nhi của cừu nhân, nhất định, nhất định là ít ngày ngây ngô bên người nàng, quen có nàng bồi. Chỉ cần cách xa nàng chút, nhất định sẽ từ bỏ loại cảm giác xấu này.
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Xốc tư tự để hắn cảm thấy bất an, đang muốn đứng dậy đi tới bên chỗ Mẫu Đơn, chỉ thấy Văn Mặc mang theo Lý Huyền đến cửa viện đến cửa viện.
“Lý Huyền gặp qua Vương gia!” Lý Huyền tiến lên hành lễ với tam gia, Văn Mặc coi chừng viện môn.
“Thân thể của nương nương thế nào?” Tam gia rất không tình nguyện nói rằng, chắp tay sau lưng tận lực không nhìn Lý Huyền, dù sao đối với quan tâm Mộ Dung Tuyết đã vượt quá dự liệu.
Lý Huyền ngẩng đầu, mắt thấy tam gia quay mặt qua chỗ khác, hắn đoán ra tâm tư của tam gia, có thể minh bạch tam gia vì sao vô pháp đối mặt với cảm tình của Mộ Dung Tuyết. Tiến lên một bước, hắn chậm rãi nói: “Hồi tam gia, như tam gia dự liệu, nương nương cùng tiểu Cẩm đều là bị người mê hương, mà loại mê hương này cũng không phải là của Phong Lôi. Phàm là trong mê hương, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng loại này nội tạng cốt tủy, sẽ dẫn đến mất hết nội công, nếu nặng hơn chút, còn cho người nhiều năm nằm trên giường không dậy nổi, người hạ độc này…”
Muốn nói lại thôi, đây là chuyện hậu viện của tam gia, hắn làm thuộc hạ chỉ có thể làm những thứ này. Len lén liếc tam gia, hắn thức thời cúi thấp đầu.
Đầu mày của tam gia sớm ninh thành một đoàn, lúc này xử lý Phượng Điệp không thể nghi ngờ là đả thảo kinh xà, còn không bằng tìm hiểu nguồn gốc, độc thủ sau lưng nàng mới là trọng yếu nhất.
“Đã biết, gần đây chú ý nương nương một chút. Đi xuống trước đi!” Phất phất tay, đau đầu hắn ngồi ở ngưỡng cửa. Trầm mặc một hồi, vẫy vẫy tay Văn Mặc.
Văn Mặc tiến lên nâng dậy tam gia uể oải không ngớt, tam gia mang theo Văn Mặc đến Đan viện. Đến Đan viện, tam gia phân phó Văn Mặc nhìn Mộng viên, mình thì hưởng thụ hầu hạ của Mẫu Đơn.
Tam gia vừa bước vào Đan viện, hai nha đầu đến đây tham phong phân biệt trở lại hồi bẩm chủ tử nhà mình. Hương Nhứ chính đang tắm, sau khi nghe xong chỉ là cười nhạt một tiếng, ngược lại thì nha đầu Linh nhi nhìn qua tương đối khẩn trương, nhưng thấy chủ tử không giận phản tiếu, cũng sẽ không dám hỏi nhiều cái gì.
Phượng Điệp bên kia thì không như vậy, lời của Băng nhi còn chưa nói hết, Phượng Điệp cuồng nhiên giận dữ. Ném đi bàn trước mắt, làm vỡ bình sứ lưu ly thích nhất. Đau lòng ngồi xổm người xuống nhặt bình sứ, lại bị bình sứ cắt ngón tay, đau đến nước mắt của nàng ào ào chảy ròng.
“Chủ tử, người đừng như vậy. Có thể… Có thể tam gia chỉ là nhất thời hưng khởi, mới có thể… Mới có thể…” Băng nhi nói đến đây cũng không biết nên nói tiếp thế nào, liền sợ nói sai một câu phải ăn đại bản.
Hừ!

Phượng Điệp vung tay áo, mắt xinh đẹp trừng lớn, cắn răng nghiến lợi nói rằng: “Hưng khởi, hưng khởi vì sao không đến chỗ bổn cô nương, lại chỗ hồ ly tinh kia, xem ra ta không để cho nhìn chút nhan sắc, sau này đều không thể có chỗ cho ta dung thân.”
“Chủ tử, người nghìn vạn lần không thể…” Băng nhi nói dừng một chút, nhìn qua lấy hết dũng khí, nhưng thanh âm cũng trầm thấp hầu như cho người nghe không rõ: “Nếu là bị Vương gia đuổi ra khỏi vương phủ, chủ tử cũng vô pháp hướng chủ nhân ăn nói.”
Ba ba!
Hai cái tát tai vang dội rơi vào trên mặt Băng nhi, hai chân của Băng nhi như nhũn ra quỳ rạp xuống đất, vừa vặn quỳ gối trên mảnh lưu ly, đau đến nàng nước mắt chảy ròng.
“Ngươi toán vật gì? Lại dám chỉ huy bổn tiểu thư.” Phượng Điệp không hết hận cố sức cho ngực của Băng nhi một cước.
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám!” Băng nhi biết nói sai, liên tục dập đầu với Phượng Điệp.
“Người đến!” Phượng Điệp căn bản cũng không nghe lọt, vốn có lửa giận trong lòng, Băng nhi tự làm tự chịu. Hét lớn một tiếng, ngoài cửa tiến đến hai tên sai vặt. Nàng liếc ngang nhìn về phía Băng nhi, quát lạnh: “Mang xuống, đánh nàng hai mươi đại bản, xem nàng lần sau còn dám tranh luận với bổn tiểu thư nữa hay không?”
“Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng!” Băng nhi biết rất rõ ràng cầu xin tha thứ cũng là vô dụng, nhưng vẫn là hy vọng chủ tử chuyển cơ.
Phượng Điệp nhìn cũng không nhìn Băng nhi, mặc hai tên sai vặt đem người mang xuống, lại quét sạch mọi thứ trên mặt đất. Ngã ngồi ghế trên, khó chịu hộc đại khí, trong con ngươi hiện ra sát khí đáng sợ, cũng không biết nên hạ thủ như thế nào?
Gió, thổi mành bay, hoa trong viện tử chập chờn, hoa dưới ánh trăng nở rất diễm lệ. Nhưng, nàng không có tâm tình này, bởi vì thiếu một người làm bạn ngắm hoa.
Không chỉ có như vậy, đêm nay còn có một khách không mời mà đến, ngay ban nãy nàng ăn dấm nghiêm phạt người nọ đã xuất hiện. Đợi tất cả hạ nhân trong viện lui ra, khách không mời mà đến xuất hiện ở phía sau của nàng.
Hô!
Lạnh lùng rút khẩu khí, cảm giác được khí tức người sau lưng, nàng chất phác xoay người, thấy rõ người tới là ai, cả người run run quỳ xuống: “Gặp qua Tân tỷ tỷ, Tân tỷ tỷ đại giá, không biết chủ nhân có gì phân phó?”
“Lâu như vậy đều không tìm được bí mật của kỳ lân kiếm, chủ nhân là có chút không nhẫn nãi rồi.” Người đến trong miệng mang theo bất mãn, đưa tay kéo cằm của Phượng Điệp, trong ánh mắt xẹt qua quang căm hận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.