Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 55: NGƯƠI THẬT DỰ ĐỊNH MẶC KỆ




CHƯƠNG 55: NGƯƠI THẬT DỰ ĐỊNH MẶC KỆ
Editor: Luna Huang
Mơ mơ màng màng mở mắt, Mộ Dung Tuyết thấy tam gia, nhất thời xác định mình phỏng chừng không sai. Tam gia quả nhiên tới, mà mê hương này cũng thật để cho tam gia phát bối rối.
“Hắn là ai vậy?” Khẩu khí của tam gia mang theo chèn ép.
“Cái gì là ai? Thần thiếp tối hôm qua rất sớm nghỉ ngơi, nhắc tới cũng kỳ quái, giấc ngủ này chưa từng tỉnh qua. Nếu như ngươi không gọi ta, không biết có thể ngủ đến khi nào?” Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, khó chịu xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng thoá mạ ‘Con chuột’ chết tiệt kia, lại dám hạ dược mình nặng như vậy.
Hô…
Thật sâu thở hắt ra, đầu nàng cúi xuống, mơ mơ màng màng lại nhắm mắt lại, thầm thì trong miệng: “Bổn cung đây là thế nào? Thế nào đau đầu lợi hại như vậy?”
“Có người ở hạ mê hương trong phòng ngươi.” Tam gia bình thản nói, cau mày nhìn Mộ Dung Tuyết, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra chút gì.
Mộ Dung Tuyết trực tiếp nhắm mắt lại, phất phất tay Văn Mặc. Văn Mặc nhìn tam gia một mắt, thành thật bước đến chắp tay hành lễ: “Nương nương có gì phân phó?”
“Ngươi có thể hay không goi Lý Huyền đến cho bổn cung, đầu của bổn cung sắp nổ rồi.” Mộ Dung Tuyết cũng không nghĩ ra kết quả như vậy, không biết rốt cuộc là gió trong rừng quá lớn, hay là vấn đề của mê dược, đau đến nàng cũng không muốn mở mắt.
Tam gia nhìn hình dạng của Mộ Dung Tuyết không giống như là giả vờ, gật đầu với Văn Mặc. Văn Mặc chạy ra gian nhà, mới ý thức tới đã quên mục đích đến tìm tam gia. Quay đầu lại, hắn còn muốn nói chút gì, chỉ thấy tam gia ôm Mộ Dung Tuyết thật chặt, để hắn không có ý tứ tiến thất nữa, chỉ có thể gọi Lý Huyền tới trước.
Ghé vào trong lòng tam gia, cả người Mộ Dung Tuyết đều là mê hương cảm giác rất an toàn. Nàng rất muốn mở mắt, nhưng lại cảm giác được thể lực chống đỡ hết nổi, mí mắt thập phần trầm trọng. Không được bao lâu, nàng nặng nề đã ngủ.

Tam gia không hoài nghi Mộ Dung Tuyết xuất môn nữa, tâm tư toàn bộ đều đặt ở nơi phát ra mê hương, rốt cuộc là ai động thủ với Mộ Dung Tuyết, mục đích chân chính của người kia là cái gì?
Nhẹ nhàng mà đem đầu của Mộ Dung Tuyết đặt ở gối đầu, hắn lần thứ hai đi tới góc tường thả ra mê hương, theo bột phấn mê hương rơi xuống đi tới cửa.
Meo meo…
Dáng dấp cao ngạo của Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt tam gia, nó liếm liếm móng vuốt, trên có móng vuốt trên có hương tro giống mê hương. Tam gia kinh ngạc đi ra ngoài, thấy móng mèo đầy đất, theo móng mèo đi đến dưới cây lớn tường viện, móng vuốt mèo cũng mất ảnh.
Tiểu Bạch đi theo, bỗng nhiên vừa nhảy bò lên trên vai của tam gia, ở bên tai hô hai tiếng. Tam gia vỗ vỗ đầu của Tiểu Bạch, tán thưởng vài câu: “Ngươi thật đúng là không bình thường.”
Meo meo…
Tiểu Bạch kiêu ngạo mà kêu một tiếng, từ vai tam gia nhảy lên cây. Dùng móng vuốt sắc bén vuốt vuốt cành khô, như là đang ám chỉ cái gì cho tam gia?
Tam gia phi thân nhảy tới, trên cây ngửi được vị đạo của mê hương, vừa định truy tra chút gì trên cây, đã thấy Tiểu Bạch nhảy lên tường vây, nhất bất tam hồi đầu lên trên tường. Tam gia nhìn ra được Tiểu Bạch là phát hiện cái gì, theo Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Kinh qua vài toà tường vây, Tiểu Bạch rơi xuống tường vây của Phượng Điệp. Sau khi rơi xuống đất, Tiểu Bạch ngồi xổm bất động, ưu nhã liếm liếm móng vuốt, ánh mắt nhìn tam gia tựa như nói cho hắn biết xem mà làm.
Tam gia nổi giận trong bụng, lần trước tiểu Mẫn chết ở Mộng viên hắn mở một con mắt nhắm một con mắt. Không nghĩ tới Phượng Điệp lại còn chưa từ bỏ ý định, nhưng nàng thả mê hương trong phòng Mộ Dung Tuyết là vì cái gì? Mê hương kia không thể chết người, tối đa có thể giống bây giờ ngủ lâu một chút.
Lẽ nào cũng là vì kỳ lân kiếm tới?
Nghĩ vậy, cả người hắn run lên, phải biết rằng mỹ nhân chẩm là rắn rết, đổi thành ai cũng sẽ cả người sợ hãi.
Không có đả thảo kinh xà, chỉ là nhìn gian nhà tắt đèn một mắt, tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch phi thân nhảy lên phòng lương, theo đường lúc đến trở lại Mộng viên.
(Luna: nữ sắc riết rồi cái gì cũng không biết @@)
Lúc này, Văn Mặc mời Lý Huyền qua đây. Hai người hầu cửa, không nghe được thanh âm bên trong cũng không dám đi vào. Nghe được tiếng bước chân phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại, mắt thấy tam gia, tiến lên vội vàng hành lễ.
“Tiểu Cẩm!” Tam gia hướng về phía viện môn hô một tiếng.
“Vâng!” Tiểu Cẩm sợ từ trong nhà chạy ra, nhưng, nàng hít rất nhiều mê hương, tuy rằng chiếu ý của chủ tử vận công điều tức một trận, nhưng tựa hồ vẫn không thể nào để đầu hoàn toàn thanh tỉnh, còn chưa có tiến thất hai chân như nhũn ra té ngã cửa.
Tam gia nhìn sắc mặt của tiểu Cẩm, đã cảm thấy không đúng lắm, nghiêm túc ép hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, nô tỳ tỉnh lại chính là cảm thấy vựng vựng trầm trầm, đầu rất nặng, rất khó chịu.” Tiểu Cẩm ôm đầu nói ra tình hình thực tế, nói ra xong có chút hối hận cúi đầu.
“Văn Mặc, ngươi đi xem.” Tam gia nhìn về phía Văn Mặc, Văn Mặc lo lắng nhìn tiểu Cẩm một mắt, thật nhanh chạy đi gian nhà của tiểu Cẩm.
Tam gia mang theo Lý Huyền đi vào gian nhà của Mộ Dung Tuyết, trong phòng như trước tràn ngập mùi của mê hương. Tiểu Cẩm đi tới cửa, lần thứ hai cổ vị đạo này khiến hai chân như nhũn ra ngã ra cửa.
“Tiểu Cẩm!” Lý Huyền lo lắng quay đầu lại chạy đến cạnh cửa, từ trên người xuất ra dầu thuốc vì tiểu Cẩm xoa xoa.
Tiểu Cẩm chậm rãi mở mắt, cả người vô lực nhìn Lý Huyền: “Lý đại phu, ta… Ta đây là thế nào?”
“Nàng cũng trúng mê hương.” Không đợi Lý Huyền mở miệng, Văn Mặc tra xét xong trạng huống chạy tới. Ngồi xổm người xuống, đỡ tiểu Cẩm dựa vào cửa, hắn nhanh chóng vào phòng.
(Luna: Shop tiểu Cẩm Lý Huyền cơ *kêu la kêu la*)
Ăn ý liếc nhau, Văn Mặc gật đầu với tam gia, tam gia từ bên giường tránh ra. Lý Huyền đi tới vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch, phát hiện Mộ Dung Tuyết không có dị thường, hướng về phía tam gia lắc đầu.
Tam gia chưa mở lời, chậm rãi đi hướng bên tường. Đưa tay, vuốt ve chuôi kỳ lân kiếm. Đồ án phía trên trông rất sống động, băng lãnh truyền đến lòng bàn tay, hắn để tay xuống.
“Tam gia, rất rõ ràng đây là bị hạ mê hương.” Lý Huyền lòng tràn đầy nghi hoặc. cùng tam gia có vấn đề giống như vậy xoay tròn ở bên trong tâm, mục tiêu cũng đều phóng tới trên người mấy cô nương trong các viện khác.
Trầm mặc, tam gia mặc dù có lửa, nhưng lúc này hắn cũng không tính lập tức phán đoán chút gì. Dù sao, chuyện phát sinh tối nay nhiều lắm, đầu của hắn đến bây giờ còn ông ông tác hưởng.
“Tam gia, giang hồ nhân sĩ còn đang chờ, tiếp qua một canh giờ sắp thượng triều rồi.” Văn Mặc ở bên nhắc nhở, có một số việc trước khi thượng triều phải biết rõ.
Ai cũng không dám bảo chứng, thái tử gia cùng lục gia có thể hay không cũng phái người ra khỏi thành?
Tam gia minh bạch ý tứ của Văn Mặc, nhìn Mộ Dung Tuyết trên giường một chút, phân phó Lý Huyền: “Gọi nha đầu phía ngoài tiến đến hầu hạ, ngươi trước xem nha đầu kia.”
“Vâng!” Lý Huyền lĩnh mệnh rời khỏi gian phòng.
Tam gia mang theo Văn Mặc đi ra cửa, vội vội vàng vàng ly khai viện tử, bỏ quên Tiểu Bạch còn ngồi xổm chân tường. Tiểu Bạch nhìn bọn họ ly khai, chưa vội vã tiến thất. Ánh mắt màu hổ phách chớp chớp biến thành lục sắc, nó nhìn chằm chằm Lý Huyền từ trong nhà đi ra, mắt thấy Lý Huyền đi ra viện tử, nó mới tiểu tâm dực dực len lén chạy vào gian nhà, tiến vào chăn của Mộ Dung Tuyết ngủ say.

Tờ mờ sáng ánh rạng đông vừa bao phủ đại địa, Lôi thành loạn thành một đống. Đặc biệt hộ gia đình cách đông thành giao gần nhất, tối hôm qua đều nghe được tiếng sói tru, còn có tiếng kêu thảm thiết. Sáng sớm dậy, hơn mười gia đình đều chạy tới cửa nha môn, nghị luận ầm ỉ nói tối hôm qua nghe được thanh âm này. Cửa nha môn rối loạn, nhưng này đây là thời gian thượng triều, quan gia phủ nha cũng không biết nên tìm ai, liên tục cho người đến Khiếu vương phủ tìm hiểu tin tức, còn cho người chạy đến cửa cung đợi Khiếu vương gia đi ra.
“Đại nhân, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp biện pháp, người bên ngoài càng ngày càng nhiều. Những người có tiền ở đông thành cũng đều tới, sợ rằng tiếp tục như vậy sẽ phát sinh chuyện.” Nha dịch không chịu nổi áp lực phía ngoài, đầu đầy mồ hôi hướng quan gia báo cáo.

Quan gia sớm mồ hôi nhỏ giọt, lau mồ hôi trên trán một chút, thúc giục nha dịch khác: “Đi xem thử Khiếu vương gia trở lại chưa?”
Nha dịch ban nãy nghe lời cuar quan gia, nóng ruột nói rằng: “Đại nhân, việc này tìm Khiếu vương gia không quá hợp. Vương gia đã, chuyện của đông giao toàn bộ do tướng gia xử lý.”
“Đúng đúng đúng! Mau, mau đi tìm người gọi Vương gia trở về, đi tìm tướng gia, uy vọng tướng gia trong lòng kẻ có tiền không thể so với ngươi Vương gia kém.” Nghe nha dịch vừa nói như vậy, quan gia lại lau mồ hôi, thúc giục hai nha dịch còn đứng ở bên cạnh nhanh đi làm.
Lúc này, bên ngoài cửa cung cũng không chỉ nha dịch đứng đợi, còn có các đại môn phái phái ra cao thủ trông chừng. Kinh qua đánh một trận tối hôm qua, tứ phương cũng chờ tin tức. Bên ngoài cửa cung người canh gác không đúng lắm, phân phó tiểu thái giám đi hướng bên trong báo tin.
Vừa bãi triều, các đại thần còn đang nghị luận việc biên cương, không ai chọc chuyện đã xảy ra tối hôm qua ở ngoại ô, chí ít triều không ai nhắc tới. Điều này làm cho tam gia cùng Mộ Dung Cuồng đều giống nhau đổ mồ hôi lạnh, lúc bãi triều, hai người đều thần tốc ly khai, liền sợ hoàng thượng sẽ hỏi chút gì?
Mắt thấy tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, tam gia tiện tay đem kéo người: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hồi tam gia, cửa cung tới rất nhiều người không rõ thân phận.” Tiểu thái giám hạ giọng trả lời.
“Đưa bổn vương đi xem.” Tam gia lo lắng nói, nhưng vừa cất bước, hắn lại đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Mộ Dung Cuồng đang đi tới bên này, thấp giọng ở bên tai tiểu thái giám nói thầm nói thầm.
Tiểu thái giám gật đầu, vội vả đi đến chỗ Mộ Dung Cuồng. Quả nhiên giống như tam gia sở liệu, tiểu thái giám bị Mộ Dung Cuồng ngăn lại. Tiểu thái giám mang tình huống của ngoài cung nói cho Mộ Dung Cuồng, Mộ Dung Cuồng so với tam gia càng sốt ruột mà lên kiệu, người nâng kiệu ra cửa cung.
“Tam gia, người thật dự định mặc kệ?” Văn Mặc tiến lên nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta hà tất mang nước bẩn tạt vào người mình, phản chính việc này tốt hay không cùng chúng ta không quan hệ, chúng ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.” Tam gia mắt lạnh nhìn bóng lưng của Mộ Dung Cuồng, còn hy vọng việc này tốt nhất có thể kéo Mộ Dung Cuồng, hắn có thể có thời gian làm văn ở bên trong.
Văn Mặc rất nhanh minh bạch ý tứ của tam gia, vẫy tay bên tường. Cỗ kiệu nâng đến, hắn kéo màn kiệu, tam gia lên kiệu, hắn đi theo cạnh kiệu đi về phía trước.
Trên hành lang hoa lệ, hai người chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm cỗ kiệu của tam gia. Mắt thấy cỗ kiệu ly khai, trong mắt tràn ngập căm hận thái tử gia thấp nói: “Lúc nào bọn họ có thể chó cắn chó?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.