Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 46: BIỂU TÌNH SAI RỒI




CHƯƠNG 46: BIỂU TÌNH SAI RỒI
Editor: Luna Huang
Tựa như lão đầu nói như vậy, hai ngày sau, Mộ Dung Tuyết từ trong ác mộng tỉnh táo lại. Để cho nàng không nghĩ tới là mở mắt phát hiện tam gia nằm bên người, tiếng ngáy vang dội nhìn qua ngủ rất ngon.
Nàng tiểu tâm dực dực trở mình, không nghĩ vẫn là đưa hắn từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Bàn tay to đem nàng thật chặt ôm vào lòng, động tác có chút vô cùng cố sức, để nàng đầy người đau nhức kêu thành tiếng.
A…
“Làm sao vậy?” Tam gia sợ đến mở mắt.
Lương thúc nói qua trong vòng nửa tháng, không thể để cho Mộ Dung Tuyết thụ bất luận kích thích gì nữa. Nếu như lần thứ hai khí huyết công tâm, sợ rằng đại La thần tiên cũng vô pháp cứu mạng nhỏ của nàng. Nhưng, để hắn nghi ngờ là ngay cả Lương thúc cũng không biết nàng rốt cuộc là phạm vào bệnh gì, đại phu mời về kia, Lương thúc cũng là không nói tới một chữ.
Hắn không thấy được người, chỉ là nghe người ta hình dung là một lão đầu lưng còng. Nhìn như gần đất xa trời, nhưng đôi mắt kia hữu thần mang theo khí phách. Bằng vào điểm này, để hắn hoài nghi lão đầu lưng còng dịch dung. Lại nghĩ, người nọ y thuật cao minh như thế, khẳng định cũng không phải nhân vật tầm thường.
Vì sao?
Vì sao người nọ sẽ phí kính tận lực cứu Mộ Dung Tuyết, Lương thúc cùng người nọ đến cùng còn có giao dịch gì?
Các loại nghi vấn xoay quanh trong đầu, hắn nhìn chằm chằm gương mặt này của Mộ Dung Tuyết, từ hai ngày trước thấy nàng mặt không có chút máu, đến bây giờ sắc mặt hồng nhuận, hắn rất khó tưởng tượng nhân vật thần bí này cường đại bao nhiêu?
Ách…

Dùng sức đẩy tam gia ra, Mộ Dung Tuyết thử ngồi dậy. Nhưng trên người nàng như trước cảm thấy cả người vô lực, tựa như ngày hôm qua vừa lao động khổ sai cả ngày, hơi chút động một cái, là có thể nghe được thanh âm ‘Ca ca’ của các đốt ngón tay phát ra.
“Muốn ăn cái gì, bổn vương để hạ nhân giúp ngươi làm. Nghĩ không ra ngươi sẽ yếu đuối như vậy, càng làm cho bổn vương nghĩ không ra mao bệnh còn có thể tái phát?” Thanh âm ôn nhu của tam gia vang lên, ẩn tình đưa tình nhìn nàng, tay không thành thật nắn bóp phong mãn trước ngực nàng.
Mình cũng bệnh thành như vậy, nam nhân này lại còn cố tình, Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác muốn khóc. Lấy tay chống muốn ngồi dậy lần nữa, lại thất bại ngã tiến trong ngực của hắn.
Ha hả…
Tam gia nở nụ cười, nhìn con cừu nhỏ trong ngực, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn cái trán của nàng một cái, xin lỗi nói rằng: “Sau này bổn vương sẽ không ép ngươi trở lại bên người Mộ Dung Cuồng nữa, không nghĩ tới trong lòng ngươi so với bổn vương càng không phải là người.”
Mộ Dung Tuyết trầm mặc xuống, ghé vào trong ngực rắn chắc hùng tráng của hắn. Nhắm mắt lại, hiện ra trong đầu đều là tình cảnh trong ác mộng. Roi, vết thương tát muối, thiên hạ phụ mẫu tâm, Mộ Dung Cuồng quả thực chính là một súc sinh. Ngoại trừ Mộ Dung Tuyết, nam nhân kia đến nương mềm yếu vô lực cũng không buông tha.
Ô…
Ghé vào trong ngực rắn chắc của tam gia, nàng đột nhiên thất thanh thống khổ.
Tam gia ngẩn người, nghe được Mộ Dung Tuyết khóc dữ như vậy, trong lòng ngược lại có chút đau. Tay nâng giữa không trung, do dự hồi lâu, rơi vào lưng của nàng, thanh âm của hắn ôn nhu như nước: “Ngoan, đừng khóc, có cái gì cùng bổn vương nói có chịu không?”
Vô nhân khuynh thuật, Mộ Dung Tuyết đem tình hình trong mộng nhất ngũ nhất thập nói cho tam gia nghe. Tam gia nghe xong một trận toát mồ hôi, nghĩ không ra Mộ Dung Cuồng cư nhiên có thể tàn nhẫn đến loại tình trạng này. Thảo nào vừa nói muốn cho nàng trở lại bên người Mộ Dung Cuồng, nàng sẽ kích động phát bệnh.
Bất quá, càng làm cho hắn cảm thấy đồng tình nương của Mộ Dung Tuyết Mạnh thị. Nữ nhân vĩ đại dường nào, tựa như mẫu phi vậy, lúc đầu vì bảo toàn mình, tình nguyện thừa thụ bất luận dằn vặt gì của hoàng hậu cùng phi tử. Này huyết lệ sử, hắn đến bây giờ đều rõ ràng không quên.
Viền mắt đã ươn ướt, trong ánh mắt tơ máu, hận ý từ từ để hắn chăm chú duệ khởi nắm tay. Cẩn thận hít mũi một cái, vuốt ve tóc dài của Mộ Dung Tuyết, mũi ê ẩm nói rằng: “Bổn vương vẫn là câu nói kia, ngươi tùy thời đều có thể đón nhạc mẫu đại nhân đến phủ.”
“Cảm tạ!” Mộ Dung Tuyết hữu cảm nhi phát nói, chậm rãi ngẩng đầu, thấy trong mắt tam gia ướt át.
Hắn không phải là không có nhân tình vị, chỉ là ẩn dấu quá tốt. Có lẽ nói, đau nhức trong lòng hắn nhiều lắm, sợ bị đào móc, giống như bây giờ không khống chế được tâm tình.
Chống lại ánh mắt của Mộ Dung Tuyết, tam gia trốn tránh quay mặt đi nơi khác. Mộ Dung Tuyết lật mặt của hắn, đưa tay vì hắn lau lệ trên mặt. Tam gia nắm tay của Mộ Dung Tuyết, đáy mắt mọc lên một hận ý.
“Tam gia vì sao nhìn thần thiếp như vậy?” Mộ Dung Tuyết không rõ hận trong mắt tam gia.
Tam gia nỗ lực ngăn chặn hận ý trong lòng, trước khi chưa tra ra nguyên nhân cái chết chân chính của mẫu phi, Mộ Dung Cuồng cùng hoàng hậu đều là đối tượng hoài nghi lớn nhất. Tay ôm lấy Mộ Dung Tuyết buông ra, hắn xoay người xuống giường. Quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tuyết một mắt, nhãn thần đầy oán hận.
Chống lại ánh mắt như vậy, Mộ Dung Tuyết lạnh run. Lúc này mới ý thức được khuynh thuật của mình dùng sai đối tượng, mình là cừu nhân giết chết nữ nhân y hắn êu mến, hắn làm sao có thể chân chính đồng tình cừu nhân?
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngực cư nhiên mơ hồ đau. Vô lực ghé vào chăn, cái loại này cô độc đáng sợ chiếm cứ tâm, để cho nàng khổ sở lần thứ hai chảy nước mắt.
Ngoài cửa tiểu Cẩm thấy tam gia rời đi, nhanh lên chạy vào xem. Vào cửa thấy chủ tử ghé vào chăn khóc, khẩn trương khẩn trương chạy đến bên giường.
Ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Cẩm, phảng phất thấy thân nhân vậy, Mộ Dung Tuyết đứng dậy ôm lấy tiểu Cẩm, lớn tiếng khóc thành tiếng.
Tiểu Cẩm sợ đến như sắp thành đầu gỗ đứng ở nơi đó, cảm giác được tay của chủ tử rất chặt, nhớ tới biểu tình ban nãy tam gia rời đi, nàng đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra?
Mà, Mộ Dung Tuyết chỉ là khóc không nói, chảy hết nước mắt lên vai tiểu Cẩm, nàng lại mệt mỏi nằm lại trên giường. Rất muốn hảo hảo ngủ một giấc, cái bụng cũng đã đói bụng.
“Chủ tử, ta đây đi chuẩn bị một ít thức ăn cho người. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tiểu Cẩm cũng sẽ không ly khai chủ tử.” Tiểu Cẩm quỳ gối bên giường, nắm tay của chủ tử, mãn là chân thành an ủi.
Mộ Dung Tuyết nhìn về phía tiểu Cẩm gật đầu, tiểu Cẩm vì nàng lau khô nước mắt, sau đó rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng của tiểu Cẩm, nàng tự nói với mình, thật vất vả có được cổ thân thể này, phải hảo hảo sống. Vì nương đáng thương, vì mình mà sống.
Cố hết sức đứng lên, động tác của nàng chậm rãi xuống giường. Đi từng bước một đi tới trước bàn, đỡ bàn đang muốn ngồi xuống, lại thấy có người đang ở sân tham đầu. Hiển nhiên, đây là nha đầu ba nữ nhân phái tới tìm hiểu tin tức. Lần này không chết, phỏng chừng các nàng nhất định thất vọng đến cực điểm.
Những thứ này, nàng không có ý định để ý tới. Hiện tại duy nhất cần phải làm là điều trị thân thể của chính mình, tiếp tục tìm kiếm chân tướng Tử Huân chi tử, tháo gỡ mâu thuẫn cùng để ý tới. Chỉ có như vậy, nàng mới có thểt đặt chân ở vương phủ, chờ chân chính có thực lực, là có thể đem nhận nương trở về.
Không bao lâu, tiểu Cẩm đưa đồ ăn phong phú lên, nàng lang thôn hổ yết ăn, sau đó tắm rửa thay y phục để tiểu Cẩm bưng cái ghế đến viện tử, thoải mái mà hưởng thụ ánh mặt trời, lần thứ hai cuồn cuộn nặng nề ngủ.

Trăng tròn, bãi tha ma.
Nửa tháng tới nay, tre già măng mọc cao thủ giang hồ chết gần năm trăm. Tốc độ như vậy, lệnh rất nhiều cao thủ nguyên bản hăng hái bừng bừng nghe tin đã sợ mất mật không dám đi chịu chết nữa. Dần dần, ngoài thành bình tĩnh trở lại, một số cao thủ tuyển trạch ẩn núp ở trong thành.
Như vậy tới nay, ngoài thành bình tĩnh. Nhưng, trong thành lại bắt đầu loạn cả lên. Khách điếm đột nhiên sinh ra rất nhiều người không rõ thân phận, để bách tính trong thành một trận bất an.
Nghe nói đêm trăng tròn uy lực của tử lang yếu bớt, cao thủ không sợ chết nằm vùng ở trong thành quyết định đi nhặt một tiện nghi, trước khi trời tối liền ra khỏi thành. Lần này, bọn họ không đơn thương thất mã hành động, mà là sớm làm tinh vi bộ thự, cùng đợi trăng lên giữa trời, thời gian bầu trời đêm sáng ngời nhất, bọn họ hợp lực tiến đi giết tử lang.
Mà, lúc này, quân đội của Mộ Dung Cuồng từ lâu đóng quân ngoài thành đông giao. Vì không bị phát hiện, thời gian bầu trời tối đen bọn họ mới vừa tới, hy vọng có thể thần không biết quỷ không hay có được như ý chí bảo, lần hành động này do hắn tự mình chỉ huy.
Trong thành, Khiếu vương phủ.
Trong thư phòng tam gia sớm đứng ngồi không yên, từ sáng sớm phái người ra đi tìm hiểu tin tức, trở về báo cáo không dưới mười lần, nhưng, càng là tới gần trăng tròn, hắn lại càng phát bất an.
“Quân đội của Mộ Dung Cuồng đến ngoại ô, thỉnh Vương gia chỉ thị.” Văn Mặc mặc một thân khôi giáp chạy vào thư phòng, thở hồng hộc đem tin tức mới nhất bẩm báo Vương gia.

Bảnh!
Tam gia cố sức vỗ bàn, nổi giận đùng đùng hét lớn: “Hắn thực sự là… Thực sự là… Bổn vương, bổn vương muốn tức khắc tiến cung đem việc này bẩm báo phụ hoàng.”
“Tam gia thỉnh tức nộ! Nếu là việc này bẩm báo cho hoàng thượng, sẽ chỉ làm hoàng thượng khó sử. Tuy rằng quân đội nhân mã của Mộ Dung Cuồng cũng không nhiều, cũng đều cường binh tướng dũng, nếu như hoàng thượng muốn điều binh, sợ rằng phải nhiều hơn mấy vạn nhân mã mới là đối thủ của tinh binh dũng tướng kia, sao không chờ súc sinh trong cánh rừng kia giải quyết những thứ phiền phức này?” Văn Mặc thấy tam gia tựa như kiến bò trên chảo nóng, phải đem ý nghĩ của chính mình mau chóng nói cho tam gia.
Loảng xoảng lang!
Tam gia ngã ngồi ghế trên, Mộ Dung Cuồng cử động ngông cuồng như thế, nếu để cho những đại thần khác biết, chính là dung túng những thế lực tà ác này phát triển, càng sẽ ảnh hưởng giang sơn vững chắc của phụ hoàng.
Đè huyệt Thái Dương đang đau, vô pháp vô pháp án binh bất động. Nhưng, hiện tại hắn có thể làm những gì đến xem quân đội ngoài thành, bảo chứng chỉ là Mộ Dung Cuồng vì có được tử lang huyết, mà không phải là vì âm mưu khác lớn hơn.
Mắt thấy Vương gia mặt ủ mày chau, Văn Mặc nói một đề nghị tốt: “Của Vương gia Vương gia tiểu nhân biết, nếu là Vương gia lo lắng, sao không chọn mấy trăm thuộc hạ võ công cao cường đi xem, Mộ Dung Cuồng chẳng phải cũng chờ ngư ông đắc lợi, Vương gia vì sao không kỳ vọng sẽ có thu hoạch sẽ có một chút?”
Tử lang huyết?
Tam gia đã sớm nghĩ tới, nhưng thấy nhiều cao thủ giang hồ như vậy đều hữu khứ vô hồi, phải hắn bỏ ý niệm này đi. Nhưng, Văn Mặc vừa nói như vậy, khát vọng bị che giấu lần thứ hai trồi lên mặt nước. Đầu mày căng thẳng, hắn dùng sức gật đầu.
“Vậy tam gia có hay không muốn động…” Văn Mặc muốn nói lại thôi nhìn tam gia, giữa hai lông mày tràn đầy chờ mong.
“Không!” Tam gia trực tiếp hủy bỏ cái ý nghĩ này, hắn không muốn bởi vì điểm tiêu thất ấy ảnh hưởng đại sự sau này. Nghiêm túc suy tư một phen, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, để hắn nhịn không được tà cười rộ lên.
“Ý tứ của tam gia là?” Văn Mặc nhìn tam gia cười đến tà ác như vậy, đoán được cách nghĩ trong lòng tam gia là cái gì cũng nhịn không được bật cười, bởi vì xem ra một vị Vương gia tôn quý lại phải xui xẻo.
(Luna: Sợ là lục gia đáng thương của nhà ta đi? T_T không muốn không muốn)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.