Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 41: LỤC GIA THỨC TỈNH




CHƯƠNG 41: LỤC GIA THỨC TỈNH
Editor: Luna Huang
Rốt cục trước hừng đông sáng về tới vương phủ, về tới Mộng viên, về tới gian nhà của mình. Từ phía sau gian nhà leo tường mà vào, thời điểm đang định nhảy vào cửa sổ, nàng lần thứ hai thấy nữ nhân kia ghé vào trên nóc viện tử, chính không chớp mắt nhìn chăm chú vào phòng mình.
Tiểu tâm dực dực nhảy vào phòng, tiểu Cẩm nằm ở trên giường thấy chủ tử trở về vẻ mặt hưng phấn. Từ trên giường nhảy xuống, chính muốn đi qua nói cái gì đó, thấy tay của chủ tử làm một thế đừng lên tiếng, nàng nằm trở lại.
sau khi Mộ Dung Tuyết rơi xuống đất ngồi xổm thân thể leo đến bên giường, ánh mắt liếc phương hướng cửa chính, nàng ý bảo tiểu Cẩm cửa sổ trở lại phòng mình, đồng thời cẩn thận bên ngoài viện có người.
(Luna: Có chút không hiểu thiết kế của cái phòng, cổ đại không phải là phòng nào cũng cửa sổ gần cửa chính sao? Vì sao ở truyện này leo cửa sổ thì không thấy?)
Tiểu Cẩm theo sai sử, leo tường rời khỏi gian nhà, vòng quanh phía sau viện tử trở lại phòng mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra từ trong nhà đi ra ngoài.
Phòng của Tiểu Cẩm cửa vừa mở ra, nữ nhân trên nóc nhà quan sát liền tiêu thất. Tiểu Cẩm len lén liếc một mắt, thấy người không còn, nhìn bốn phía, xác định người đã ly khai, hướng về phía viện môn cả tiếng phân phó: “Chiêu nhi, Linh nhi, chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho chủ tử.”
“Vâng!” Bên ngoài viện truyền tới một truyền tới đáp lại của một nha đầu.
Tiểu Cẩm không để ý có mấy người đáp lại, nghe được có người lên tiếng trả lời, đó là hướng phòng của chủ tử gõ cửa, Nghe được chủ tử nóim nàng quang minh chính đại đi vào.

“Hôm nay ngay trong phòng tắm, không đến bể.” Mộ Dung Tuyết vừa nói, vừa cởi y phục dính tinh huyết trên người xuống. Phải lập tức rửa đi, nếu không bất luận người nào ngửi được, nhất định đại phiền toái.
“Vâng!” Tiểu Cẩm minh bạch gật đầu, chưa vội vã vào trong rèm hầu hạ.
Chỉ chốc lát, Linh nhi mang theo hạ nhân đem nước nóng đưa vào gian nhà, phân phó bọn họ ra ngoài xong. Tiểu Cẩm vén màn lên, Mộ Dung Tuyết chỉ còn lại cái yếm, nàng không có lập tức ném y phục xuống, vào trong bồn tắm, mới đem y phục ném xuống đất.
Thấy thế, tiểu Cẩm khom lưng liền muốn nhặt y phục trên đất lên, chợt nghe Mộ Dung Tuyết đã mở miệng: “Mùi máu tanh trên y phục, một hồi bổn cung tắm rửa xong mang đến ngâm một chút, ngươi lại mang đi giặt sạch.”
“Máu tanh?” Tiểu Cẩm trợn to hai mắt thấu chủ tử, đần độn nhìn trên mặt đất vừa giúp chủ tử kỳ lưng, cùng đợi chủ tử nói cái gì đó?
Mộ Dung Tuyết không giải thích nhiều, ngồi vào ao ngâm, trong phòng tản ra hương hoa đào nhàn nhạt. Nàng hưởng thụ nhắm mắt lại, bình ổn hô hấp, tưởng tượng thấy phát sinh tối hôm qua bất khả tư nghị.
Tử lang không hổ là linh thú, lại có xem thấu năng lực linh hồn người. Có thể, trên đời này ngoại trừ nó sẽ không có nữa biết cái thiên đại bí mật này.
Mắt thấy chủ tử không nói, tiểu Cẩm vì chủ tử bóp vai. Đợi một buổi tối, hai tay nàng có chút vô lực, vừa bóp, chủ tử mở mắt.
“Nha đầu ngốc lại là một buổi tối không ngủ?” Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ tay của tiểu Cẩm, không dự định lại tiếp tục hưởng thụ tắm rửa. Tùy tiện đi ra bồn tắm, mặc lên y phục, lại đem y phục dơ ném vào bồn tắm. Quay đầu, nàng nghiêm túc nhìn tiểu Cẩm: “Ngươi mang y phục giặt sạch, sau đó đem y phục đến phòng ngươi, rải chút hương phấn lên. Mùi này thực sự quá nặng, hiện tại đứng đây ngửi cũng có chút buồn nôn. Một hồi nói cho những người khác, tối hôm qua bổn cung ác mộng, cần nghỉ ngơi nhiều.”
“Vâng!” Tiểu Cẩm nghe lời đưa tay vào trong bồn tắm, đem y phục đã qua một lần nước, cầm y phục ướt sũng rời khỏi gian nhà.
Mặc lên y phục, nàng bò lại lên ổ chăn mềm mại, Tiểu Bạch đã trước một bước nhảy lên sàng. Chỉ là, trên người nó cổ mùi máu tươi nồng nặc để cho nàng khó chịu. Không có biện pháp, nàng chỉ có thể đánh tỉnh vật nhỏ: “Ngươi phải đem mùi hôi thối trên người tẩy đi, nếu không sẽ bị phát hiện.”
Meo meo…
Tiểu Bạch rất không tình nguyện kêu một tiếng, mắt mở, lười biếng từ trong chăn nhảy xuống sàng, nhảy ra khỏi cửa sổ ra khỏi phòng.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Tuyết vẫn có thể vẫn có thể ngửi được mùi hôi thối để cho nàng cảm thấy chán ghét. Buồn bực đứng lên, từ bàn trang điểm xuất ra bình hương liệu, vốn định rải lên giường, cũng không nghĩ qua là buông lỏng tay.
Loảng xoảng lang!
Một tiếng xuống phía dưới, bình sứ nát, hương liệu vị nồng nặc tràn ngập gian phòng.
Linh nhi đang ở trong viện cắt hoa nghe được thanh âm trong phòng, vội vội vàng vàng chạy vào, thấy chủ tử chính ngồi xổm người xuống thu thập bình sứ, nhanh lên bu lại: “Chủ tử, những thứ này là để những thứ hạ nhân như chúng ta làm là được rồi.”
“Linh nhi!” Mộ Dung Tuyết bị hương liệu vị nồng nặc khiến tỉnh táo lại, thấy Linh nhi xuất hiện ở trong phòng, nhớ kỹ ban nãy phân phó phân phó không cho bất luận kẻ nào tới tới quấy rầy, bất giác ra để cho nàng đối với nha đầu Linh nhi này nổi lên nghi.
A…
Không yên lòng kết quả chính là bị mảnh nhỏ làm thương ngón tay, huyết một giọt chảy, nàng cư nhiên không cảm giác được một tia đau nhức, ngược lại cảm thấy vết thương nóng hổi như thiêu đốt vậy. Cổ nhiệt lượng này từ vết thương đến ngực, phảng phất thiêu đốt tuyến không ngừng lan tràn.
Ra sức khởi thân, nàng bưng ngón tay bị thương đi vào mành, giả vờ mãn bất tại hồ nằm trên giường, khẩu khí bình thản phân phó nói: “Bổn cung tối hôm qua ác mộng, cần nghỉ ngơi thật tốt, ngươi nói cho người bên ngoài, hôm nay tạm thời không cần chỉnh lý viện tử.”
“Vâng!” Linh nhi giơ đôi mắt đẹp lên, len lén liếc trong mành một cái, nàng nhặt mảnh nhỏ trên đất lên ra khỏi phòng.
Đôi mắt đẹp chuyển động, ánh mắt của nàng rơi vào căn phòng của tiểu Cẩm. Vừa mới nhìn đến tiểu Cẩm đi ra ngoài, cầm trong tay chắc là y phục của chủ tử. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, từ bọn họ đi tới bọn họ đi tới y phục của chủ tử cũng đều để cho nàng cùng Chiêu nhi giặt, vì sao ngày hôm nay tự mình giặt?
Ban nãy nhìn sắc mặt tiểu Cẩm không tốt lắm, nàng dám khẳng định nhất định là chuyện gì xảy ra?
Quay đầu, nhìn về phía ba người kia trong viện, nàng cố ý lớn tiếng nói: “Chủ tử nói, hôm nay không cần chỉnh lý viện tử, chúng ta có thể đi làm chuyện của mình.”
“Tốt a!” Tiểu Cổ là phi thường khoái.
“Biết ngươi muốn đi làm gì? Nghìn vạn lần chớ bị chủ tử khác thấy là được.” Chiêu nhi cười hì hì vỗ vỗ đầu của tiểu Cổ, lại nhìn Đông tử không thích nói chuyện, Đông tử ngượng ngùng cúi đầu.
Linh nhi nháy mắt tiểu Chiêu, nhìn căn phòng của tiểu Cẩm. Tiểu Chiêu minh bạch gật đầu, đang định muốn đi vào, chỉ thấy tiểu Cẩm xuất hiện ở viện môn.
“Tiểu Cẩm tỷ tỷ, chủ tử nhìn qua hình như rất khó chịu.” Không đợi tiểu Cẩm cùng bọn họ nói, Linh nhi bước đến trước.
Một đêm không ngủ, ngay cả mình đều cảm thấy phản ứng chậm nửa nhịp. Làm bộ ho khan hai tiếng, trong tay tiểu Cẩm mang theo một rổ, trong rổ có y phục vừa vì chủ tử giặt xong. Mắt thấy Linh nhi đến bên người, nàng cố ý dùng tay áo che lại, bất nhã ngáp một cái đã mở miệng: “Tối hôm qua chủ tử cả đêm ác mộng, nàng nghỉ ngơi liền tốt không sao, các ngươi tất cả đi xuống.”
“Vâng!” Bốn người trăm miệng một lời lên tiếng trả lời, nghe lời đi ra viện tử.

Tiểu Cẩm nhìn bọn họ ly khai, quay đầu đi tới hành lang, đi ngang qua gian nhà của chủ tử đẩy cửa thấy nằm ở trên giường, nàng an tâm phòng mình. Đến y phục treo trên ghế, nàng cũng mệt mỏi bò lên giường.

Trong đại điện xanh vàng rực rỡ, hoàng thượng đang cùng triều thần thương lượng việc bộ lạc Phượng Thụy quốc tập kích. Thái tử cùng lục gia ăn ý nêu ý kiến, tam gia cũng không yên lòng nghĩ sáng sớm đụng phải nữ nhân kia, không kịp chờ đợi muốn mau sớm muốn mau sớm bãi triều, có thể đi trở về tìm tòi nghiên cứu chút gì?
(Luna: Quốc sư không lo, lo gái)
Nhưng, hắn không biết tâm của hoàng thượng vẫn luôn trên người hắn, sáng sớm không nghe được hắn nói, mất đi tính nhẫn nại hoàng thượng đơn giản trực tiếp điểm danh: “Khiếu nhi, việc này ngươi có cái gì muốn nói?”
Tam gia chưa lấy lại tinh thần, Mẫn Vận bên người đụng phải hắn một chút, nhẹ giọng đem lời phụ hoàng nói lại một lần, hắn mới lấy lại tinh thần chắp tay cúi đầu đáp lời: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng đây chỉ là bộ lạc biên cảnh tranh chấp, không cần gây chiến tổn thương hòa khí hai nước.”
“Tam ca, bọn họ làm càn như vậy phân minh không đem Phong Lôi quốc chúng ta để vào mắt. Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bộ lạc tranh chấp chỉ là một bắt đầu, tin tưởng bọn hắn rất nhanh thì có hành động, nếu như chúng ta động thủ trước, đến lúc đó thua thiệt nhất định là chúng ta.” Lục gia nói đạo lý rõ ràng, hoàn toàn không có dáng bại gia tử bất cần đời các loại của ngày thường.
Từ trước đến nay lục hoàng tử sống phóng túng có thể nói ra lời nói này, nhất thời để các đại thần đều nghị luận, cũng để cho hoàng thượng trên người lục hoàng tử thấy điểm hy vọng như vậy.
Sĩ biệt ba ngày thay đổi cách nhìn triệt để, tam gia khó có thể tin quan sát lục đệ. Tên phá của này khi nào thì bắt đầu khi nào thì bắt đầu giác ngộ bực này, thật để cho cảm thấy ngoài ý muốn.
“Có việc khỏi tấu, vô sự bãi triều!” Hoàng thượng thấy trọng thần không dị nghị, chuẩn bị đứng dậy bãi triều, chỉ thấy Long Vân Hiên tiến lên một bước chắp tay hành lễ.
“Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện muốn khởi tấu.” Lục gia nhìn qua hình dạng nắm chắc phần thắng, ánh mắt trên người tam gia chuyển qua trên người Mộ Dung Cuồng. Nghe phụ hoàng mở miệng, hắn mở miệng nói rằng: “Phụ hoàng, gần đây thành đông giao Phong Lôi tử lang xuất hiện, hấp dẫn cao thủ giang hồ các quốc gia, hôm nay quân tâm Phong Lôi đại loạn. Thỉnh phụ hoàng bất bình náo động khí tức ngoại ô, chỉ sợ sẽ làm cho bách tính Phông Lôi càng thêm bất an.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.