Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 33: GIAN KẾ CỦA MỘT SỐ NGƯỜI




CHƯƠNG 33: GIAN KẾ CỦA MỘT SỐ NGƯỜI
Editor: Luna Huang
Vẫn bị phát hiện, Mộ Dung Tuyết không có lựa chọn nào khác đứng lên, nhìn về phía tam gia bên trong, trên mặt tam gia mang cười, cái loại cười này làm cho không người nào có thể phỏng đoán, thấy nàng hoảng hốt, lại có chút chột dạ cúi đầu.
“Tiến đến!” Tam gia quát một tiếng, cầm lấy trà trên bàn uống một ngụm.
Chỉ chốc lát, Mộ Dung Tuyết vòng quanh viện tử đi vào phòng, tiến lên hạ thấp người hành lễ với tam gia: “Thần thiếp thỉnh an tam gia!”
“Đều nghe được, còn muốn trang cái gì cũng không biết?” Tam gia lại uống trà, cặp phượng mâu kia hữu thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết đang rũ đầu xuống.
Giấu diếm, đó là không có khả năng, Mộ Dung Tuyết có thể làm chính là giả ngây giả dại. Ngẩng đầu, trấn định nhìn về phía tam gia, nàng nhạt như gió mát nói rằng: “Tam gia lời này của người thần thiếp không rõ.”
“Không rõ cái gì? Bổn vương không tin ngươi không biết lang tử lang.” Tam gia thấy Mộ Dung Tuyết nhất phó chưa thấy quan tài không rơi lệ, mới vừa rồi còn là ánh mắt xem kịch vui, lúc này dần dần dâng lên tức giận.
Đối diện, cảm thụ được phẫn nộ trong mắt hắn, Mộ Dung Tuyết như trước bất khuất, chuyện đương nhiên hồi lời: “Tam gia lẽ nào đã quên, việc này là hôm qua người nói cho thần thiếp.”
Khá lắm nữ nhân thông minh, bản thân lại bị nhiễu về.
Tam gia nhướng mi một cái, nữ nhân thông minh từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, hôm nay sợ rằng đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận biết việc tử lang.
Vẫy vẫy tay, nàng đã đi tới, hắn một tau kéo nàng vào trong lòng, tựa đầu lên trên vai nàng ôn nhu hỏi: “Mộ Dung Cuồng mang ngươi gả cho Khiếu vương ta rốt cuộc là mục đích gì?”
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, thân thể cứng đờ. Không dám quay đầu lại nhìn tam gia, chỉ có thể dùng cười để che giấu chột dạ.

Nghe được tiếng cười của nàng, tam gia quay đầu nàng lại. Nghiên đầu, dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn nàng, nửa ngày hắn lại hỏi cùng một vấn đề: “Mộ Dung Cuồng mang ngươi gả cho Khiếu vương ta rốt cuộc là mục đích gì?”
“Vương gia, nếu như người cảm thấy cha mang thần thiếp gả đến phủ có mục đich, người vì sao không trực tiếp nói cho hoàng thượng, để hoàng thượng chớ hạ đạo thánh chỉ này?” Mộ Dung Tuyết biết vô pháp trốn tránh, chỉ có thể đem mục tiêu chuyển hướng Hoàng thượng, xem nam nhân này có thể thế nào?
Hừ!
Hừ lạnh, cũng mang theo cười lạnh, tam gia nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt của Mộ Dung Tuyết, nữ nhân thông minh như vậy nếu như không phải là địch nhân, sẽ là một trợ thủ tốt.
“Gia, cười cái gì?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Cười ngươi thông minh, so với gia tưởng tượng còn thông minh hơn.” Tam gia khen nàng, cúi người xuống một cái hôn cuồng liệt vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Bỗng nhiên kéo tới một cái hôn để Mộ Dung Tuyết thở không nổi, dùng sức thúc ngực của tam gia, lại trong lúc vô tình vén lên dục vọng của hắn.
Chỉ tiếc, dục vọng này vừa dấy lên, bị tiếng bước chân của tới gần cắt đứt. Buông Mộ Dung Tuyết ra, tam gia nhìn nàng một cái, nàng minh bạch đứng lên, trốn sau mành ẩn nấp bản thân cho kỹ.
Không bao lâu, Văn Mặc xuất hiện lần nữa ở đường nhìn của tam gia, vào cửa thấy tam gia hướng hắn nháy mắt ra dấu, hắn minh bạch đi tới hành lễ nói: “Tam gia, trong cung truyền đến tin tức, hoàng thượng bên kia đã đã biết việc tử lang, sợ rằng hôm nay lâm triều…”
Chủ tớ nhiều năm ăn ý như vậy để Văn Mặc không cần nói xong câu nói kế tiếp, tam gia đoán được bên dưới. Tỉ mỉ suy nghĩ sự tình một chút, hắn trán không triển đứng lên, mại khai đi nhanh ra gian nhà đi đến phương hướng ngọa thất của Nho viện.
Nghe được tiếng bước chân của hai người rời đi, Mộ Dung Tuyết từ sau mành đi ra. Đi tới cửa, nhìn bóng lưng của tam gia dần dần biến mất, mâu quang nàng lóe ra thống hận quang.
Không bao lâu, nàng đi ra viện tử, trở lại ngọa thất của Mộng viên. Đóng cửa phòng, đang muốn xoay người cảm giác được trong phòng có người, đầu mày nàng căng thẳng, chậm rãi xoay người: “Ra đi!”
Trong mành ở phòng, nam nhân vén mành lên từ buồng trong đi ra. Hé ra mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Tuyết, để cho nàng giật mình lo lắng tiến ra đón: “Ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Nếu không đến, ngươi lại chọc giận cha.” Mộ Dung Thanh Phong nhìn về phía muội muội khuôn mặt u sầu, đầu mày mình cũng đều tụ lên.
Nghe lời này, Mộ Dung Tuyết không biết rõ lắc đầu. Nhớ tới sáng hôm qua giúp cha một tay, còn có thể làm chuyện gì để cha nổi giận?
Mộ Dung Thanh Phong cũng cầm không được tính tình của cha, tính tình của cha rất táo bạo, đặc biệt hai năm qua, quý phủ thỉnh thoảng chết một hai hạ nhân, vậy cũng là chuyện rất bình thường. Hắn duy nhất biết đến là cha đang luyện một môn tuyệt học giang hồ, nhưng đến tên của môn công phu này cha cũng không cho biết.
Mộ Dung Tuyết đi tới trước bàn rót một ly trà hai tay dâng cho Mộ Dung Thanh Phong, Mộ Dung Thanh Phong uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía phương hướng cửa: “Tiểu Cẩm nha đầu kia gần đây có đúng hay không ngày qua quá tốt, đến có người tiến đến cũng không biết?”
Đại ca vừa nói như vậy, Mộ Dung Tuyết mới ý thức tới không đúng chỗ kính. Công phu của Tiểu Cẩm tuy rằng thua bản thân, nhưng tuyệt không hiện tại ngủ được chìm như vậy, trừ phi…
Đối diện, hai người phân biệt từ trước cửa sổ cùng chính môn đi ra ngoài, trực tiếp đi gian phòng tiểu Cẩm ở. Đẩy cửa mà vào, một mê hương nồng nặc kéo tới. Mộ Dung Tuyết lập tức thối ra ngoài cửa, Mộ Dung Thanh Phong từ trong lòng lấy ra một bình sứ, từ bình sứ đổ ra hai đan dược, ném một viên cho Mộ Dung Tuyết, mình cũng nuốt vào một viên, mới vào phòng.
Trên giường, tiểu Cẩm ngủ say, căn bản là không có cảm giác được có người đi vào. Vén mành lên, thấy tiểu Cẩm trạng thái bực này, Mộ Dung Thanh Phong giận dữ, lấp viên thuốc tiến trong miệng tiểu Cẩm, hai tát tai vào trên mặt nàng.
Ba ba!
Hai cái tát tai hạ xuống, tiểu Cẩm giật mình tỉnh giấc mở mắt. Thấy chủ tử cùng thiếu gia đứng ở bên giường, biết chắc phạm sai lầm, đứng lên quỳ ở trên giường hướng hai người liên tục dập đầu: “Chủ tử, thiếu gia thứ tội! Không biết thiếu gia giá lâm, nô tỳ đáng chết!”
Ba!
(Luna: Tiểu Cẩm nhà ta thật tội T_T bị hết người này đánh đến người kia đánh)
Mộ Dung Thanh Phong lại là một cái tát tai nặng nề đánh vào trên mặt tiểu Cẩm, trầm thấp rống giận: “Nha đầu chết tiệt, lúc nào bị người giết cũng không biết? Cũng không biết nhiều năm như vậy ngươi ở Mộ Dung gia đến cùng học được cái gì?”
“Nô tỳ đáng chết!” Tiểu Cẩm dập đầu ở trên giường, ngửi được mê hương đặc hơn trong không khí, lúc này mới ý thức được bản thân phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ. Hoảng hốt khẽ đảo mắt, thân thể bắt đầu run rẩy.
Trong mắt Mộ Dung Thanh Phong hiện lên sát khí, lòng bàn tay tụ tập nội lực, hắn hướng tiểu Cẩm giơ tay lên. Mộ Dung Tuyết nhìn ra sát ý trong mắt đại ca, người nhanh nhẹn níu lại tay của đại ca: “Đại ca, chớ trúng gian kế của một ít người.”
Mộ Dung Thanh Phong không hiểu nhìn muội muội, mâu quang lóe lên, đột nhiên minh bạch ý của muội muội. Thả tay xuống, con ngươi đen tà dời, bước tiếp theo hắn nhanh phi từ cửa sổ miệng tin tức.
Lẽ nào người nọ còn chưa ly khai?
Mộ Dung Tuyết lo lắng nhìn về phía tiểu Cẩm, tiểu Cẩm minh bạch lại nằm lại trên giường. Vì tiểu Cẩm đắp chăn lên, Mộ Dung Tuyết tùy ý ở trong ngăn kéo bên cạnh xuất ra một cái thảm mại khai đi nhanh đi ra khỏi cửa.
Trên phòng lương, một đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kia của tiểu Cẩm, thấy Mộ Dung Tuyết từ bên trong đi tới, người đến cúi người, nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, thấy nàng ôm một cái thảm vào phòng của mình. Hồi lâu, cửa gian nhà vẫn chưa mở, người nọ hơi chút thẳng thân thể.
Mộ Dung Thanh Phong sớm trong phòng đợi, chờ Mộ Dung Tuyết rời đi, hai người tìm một địa phương ẩn núp, ở trên cửa sổ thọc cái lổ thủng nhìn về phía bên ngoài viện.
Người nọ nhìn cửa phòng chậm chạp không có mở ra, lại ở trên phòng lương quan sát một trận. Trời đã sáng, Mộ Dung Thanh Phong cùng Mộ Dung Tuyết có thể tinh tường thấy đó là một nữ nhân, chỉ là nữ nhân che mặt, cự ly lại quá xa, nên thấy không rõ lắm người này có đặc thù gì?
Chờ, lẳng lặng chờ, chờ nữ nhân kia thần tốc tiêu thất, Mộ Dung Tuyết mang chuyện của Mẫn nhi chết trong viện, từ đầu tới đuôi nói cho Mộ Dung Thanh Phong. Nhưng, việc mật đạo nàng như trước không đề cập tới.
Sau khi nghe xong, Mộ Dung Thanh Phong mới ý thức tới trong vương phủ xuất hiện địch nhân, ngoại trừ Long Vân Khiếu ra còn có địch nhân đáng sợ hơn. Ban nãy nữ nhân kia có thể chỉ là nhãn tuyến của địch nhân, nếu như nàng nhìn thấy bản thân xuất hiện ở vương phủ, nhất định sẽ mang tin tức này nói cho tam gia.
“Muội muội, ngươi bây giờ là nửa bước khó đi a!” Hắn cảm khái, trong lòng không khỏi vì tình cảnh của muội muội mà lo lắng.
Mộ Dung Tuyết không cho là như vậy, chỉ cần học được thuật dịch dung trong truyền thuyết, dịch dung tiểu Cẩm thành hình dạng của mình, muốn đi bất kỳ địa phương nào cũng không kho. Mà, thuật dịch dung như vậy ở trong mật thất của mật đạo tìm được rồi. Len lén liếc đại ca một mắt, nàng cuối cùng vẫn cuối cùng vẫn giữ bí mật này.
Mộ Dung Thanh Phong lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn muội muội nói rằng: “Muội muội, ngươi nói, cần trợ giúp gì, đại ca nhất định nghĩ biện pháp thuyết phục cha.”

Bang trợ?
Trợ giúp lớn nhất chính là cha chớ áp lực quá lớn cho mình, có thể đối với mẫu thân tốt một chút.
Mộ Dung Tuyết không nói chuyện, dùng cái loại ánh mắt đau thương này nhìn đại ca, những lời này tin tưởng không cần phải nói, đại ca cũng có thể hiểu.
“Ân!” Quả nhiên là huynh muội ăn ý, Mộ Dung Thanh Phong dùng sức gật đầu, lời thề son sắt bảo chứng: “Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ cố hảo chu toàn của di nương, ngươi cứ yên tâm đứng ở vương phủ. Nói thật đi, kỳ thực đối với ngươi mà nói, nơi này so với tướng phủ thích hợp hơn.”
“Vẫn là đại ca hiểu muội muội.” Mộ Dung Tuyết hướng đại ca khẽ khom người, đứng dậy lại nhỏ thanh hỏi: “Đại ca lần này tới có đúng hay không cha còn có phân phó gì khác?”
“Cha muốn cho ngươi từ trong miệng Khiếu vương thám thính tin tức của tử lang.” Mộ Dung Thanh Phong mang mục đích tối nay tới nói cho muội muội, hắn cũng biết muội muội thật khó khăn như vậy.
Cha chết tiệt!
Biết rất rõ ràng Khiếu vương không để cho mình tham gia vào chính sự, đây không phải là đang ép mình sao?
Trong lòng Mộ Dung Tuyết có hận, nhưng, đây chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng. Thật sự nếu không làm gì cho cha, nói vậy ngày của nương càng không dễ qua.
“Muội muội, ca ca biết…” Mộ Dung Thanh Phong đau lòng muội muội, vẻ mặt làm khó.
“Không! Đi nói cho cha, Tuyết nhi nhất định nghĩ biện pháp mau chóng có được tin tức của bọn họ.” Mộ Dung Tuyết đáp ứng, phản chính trên đời này không có mấy người có thể tiếp cận tử lang, cũng không biết vào cổ thân thể này tử lang còn có thể hay không nhận thức hơi thở của mình?
“Muội muội, ngươi…” Mộ Dung Thanh Phong muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn muội muội.
Mộ Dung Tuyết dựng thẳng một bàn tay lên, lại nhẹ nhàng mà lắc đầu. Lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, thái dương dần dần từ đông mọc lên, tiếp qua một canh giờ, phía ngoài hai liền sắp đến.
“Vậy đại ca đi trước, ngươi bảo trọng. Nghe nói ngươi ngày mai sẽ phải lại mặt, đến lúc đó lại mặt mới nói.” Mộ Dung Thanh Phong nói xong nhảy của sổ ly khai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.