Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 29: ĐẤU TRÍ




CHƯƠNG 29: ĐẤU TRÍ
Editor: Luna Huang
“Vương phi quá khiêm nhượng, Vương phi là nữ nhân tài ba của Lôi thành, Vương gia thú người chính là như hổ thêm cánh.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vương phi người thực sự là tài nghệ song toàn…”
“Vương phi…”
Không đợi tam gia nói, các tướng quân ngươi một lời ta một lời bắt đầu nịnh hót, còn kém chưa nói Mộ Dung Tuyết thành thiên tiên mỹ nữ.
Nhiênm để Mộ Dung Tuyết cảm thấy kỳ quái là, tam gia chỉ cười không nói, như là đang chế giễu, hoặc như là đang chờ đợi nàng nói. Mâu quang hắn hiện lên cười giả dối, để cho nàng nhìn không được có chút hoảng hốt nhanh lên ly khai tầm mắt của hắn, đàng hoàng ngồi ở hai bên trái phải.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, tam gia khai môn kiến sơn địa hỏi: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Vương phi, ban nãy bọn họ nói có người gặp được tử lang, ngươi tin không?”
“Vương gia, thần thiếp cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói qua tử lang gì.” Mộ Dung Tuyết biết đây là tam gia đang thử thăm dò bản thân, nỗ lực khống chế sự chột dạ của mình, lấy dũng khí đối diện ánh mắt của tam gia.
Chống lại ánh mắt của Mộ Dung Tuyết, tam gia thật đúng là không nhìn ra nàng đang nói láo. Nhưng, nàng nếu nói ra lời như vậy, cũng làm cho hắn không thể hỏi thêm thứ gì?
Nhưng, trong lòng hắn thủy chung không quá tin tưởng nữ nhi của Mộ Dung Cuồng sẽ không biết mấy đại thần kỳ tồn tại trên đời, trừ phi nàng thực sự bị mình đánh đến sỏa rồi?
Nghĩ, ánh mắt của hắn càng không ly khai Mộ Dung Tuyết. Làm trò trước mặt nhiều tướng quân như vậy, Mộ Dung Tuyết bị nhìn đến ngượng ngùng cúi đầu: “Tam gia, các ngươi đàm công sự, thần thiếp tại đây có thể hay không quấy rối các ngươi.”

“Sẽ không!” Tam gia cuối cùng cũng dời ánh mắt, nhìn về phía mấy vị tướng quân đang ngồi, ánh mắt của phát hiện các tướng quân đều ở trên người Mộ Dung Tuyết. Nhất thời, cảm giác được ngực một trận chua xót khổ sở, bất mãn vừa đen gương mặt.
May mà, trong mấy người đang ngồi còn có cao thủ sát ngôn quan sắc. Mắt thấy sắc mặt của tam gia không ổn, tức khắc lại đem đề tài trở lại trên người tử lang: “Tam gia, người nói chúng ta nên làm cái gì mới tốt bây giờ? Nghe nói người điên từ ngoài thành một đường bò vào, một đường kêu to nói thấy mắt sói mắt sói màu tím, sợ rằng tin tức này truyền tới trong lỗ tai của thám tử tam quốc. Mạt tướng lo lắng, nếu không tăng mạnh phòng bị, sợ rằng có người sẽ thừa cơ mà vào.”
“Đúng vậy! Tam gia, liền sợ có người thừa cơ mà vào.” Vị kia vuốt mông ngựa phụ họa.
Tam gia chính là lo lắng cái này, suy nghĩ một phen, ánh mắt của hắn không tự chủ lại rơi vào trên người Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết chính vểnh tai nghe, căn bản là không có ý thức được ánh mắt của hắn lại vòng vo trở về. Mà, chính là chăm chú như vậy, bị tam gia tâm tế nhìn ra một dạng.
Khóe miệng tiểu độ cung hơi nhếch lên, linh quang của tam gia lóe lên nghĩ tới biện pháp giải quyết: “Lâm tướng quân, ngươi đi đi gọi nhạc phụ đại nhân của bổn vương thỉnh đến phủ.”
“Vâng!” Lâm tướng quân chắp tay lên tiếng trả lời lui ra ngoài.
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu cau mày, không rõ trong hồ lô của tam gia đến cùng bán thuốc gì? Đoán không ra tâm tư của hắn, nàng cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nàng là chột dạ, hay là lo lắng?
Tam gia cũng đoán không ra Mộ Dung Tuyết, bất quá, hắn tin tưởng lúc Mộ Dung Cuồng xuất hiện, nhất định sẽ có trò hay có thể xem.
Như vậy, sau nửa canh giờ xe ngựa hoa lệ của Mộ Dung Cuồng đứng ở Khiếu vương phủ. Màn xe được kéo, vẻ mặt sát khí của Mộ Dung Cuồng bước xuống xe. Hắn chưa lập tức tiến vào vương phủ, mà là ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu trên cửa, thì thầm trong miệng ba chữ trên tấm bảng, ánh mắt hắn ánh mắt hắn một cái tuyến.
“Tướng gia, tướng gia…” Chất tử của Mộ Dung Đồ theo theo tới tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở Mộ Dung Cuồng.
Ân…
Mộ Dung Cuồng minh bạch thu hồi phẫn nộ cùng sát khí trong mắt, phân phó thủ hạ hầu hạ ở cửa, trình độ quen thuộc của hắn đối với Khiếu vương phủ quen thuộc không thua gì mỗi một người trong vương phủ. Nhìn hạ nhân dẫn đường phía trước, hắn cố ý thả chậm cước bộ, cẩn thận quan sát đến cải biến trong vương phủ.
Khiếu vương phủ rất lớn, bên người Mộ Dung Đồ tựa như làm kẻ trộm, cúi đầu đông tiều tây khán, theo sát mà phía sau Mộ Dung Cuồng, liền sợ mất dấu.
Sai vặt dẫn Mộ Dung Cuồng đi tới Nho viện, đi tới cửa phòng, thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ở bên người tam gia, tâm hắn có vài phần vô cùng kinh ngạc. Bất quá, giảo hoạt hồ ly ứng phó tiểu tràng diện như vậy, hắn cũng không coi ra gì, mại khai đi nhanh vào cửa, cười lớn chắp tay hành lễ: “Vi thần gặp qua Khiếu vương gia!”
“Nhạc phụ đại nhân không cần khách khí, xin mời ngồi!” Tam gia ngoài miệng rất khách khí. Cái mông lại chưa hề rời nửa điểm.
“Tạ vương gia!” Mộ Dung Cuồng cũng khách sáo một câu.
“Gặp qua phụ thân đại nhân!” Mộ Dung Tuyết dựa theo cấp bậc lễ nghĩa đứng dậy hành qua lễ với Mộ Dung Cuồng.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Dung Cuồng thân vi phụ thân thấy được đáy mắt hoảng trương của Mộ Dung Tuyết, nhưng, tập quán thể hiện uy nghiêm của hắn chưa nhiều hoài nghi lắm. Hắn thấy nữ nhi đối với mình đó là đúng, huống chi, chuyện để xú nha đầu này làm, đến bây giờ đều không tiến triển chút nào.
Ánh mắt thật là lợi hại, lợi hại như hùng ưng, vừa giả dối giống như hồ ly. Mộ Dung Tuyết hoảng vội vàng cúi đầu, thời gian làm sát thủ chợt nghe những đồng bạn đề cập qua cha này, bá đạo hung ác, đối với nàng nữ nhi ruột thịt lạnh lùng đến đáng sợ. Hôm nay, hai người chính diện tương đối, nàng khẩn trương, vừa sợ.
“Ngồi đi!” Mộ Dung Cuồng không muốn để cho ngoại nhân cảm thấy hắn là một phụ, khẩu khí tràn ngập từ ái.
“Vâng!” Mộ Dung Tuyết tựa như chuột thấy mèo, quy củ ngồi xuống, chậm chạp không dám ngẩng đầu.
Nguyên lai đồn đãi là thật!
Trong lòng tam gia nghĩ như vậy, đột nhiên có chút đồng tình mẫu nữ Mộ Dung Tuyết. Ghê tởm Mộ Dung Cuồng không biết tham ô bao nhiêu, cho dù là thưởng cũng có thể hai mẫu nữ này có chút ngày lành qua, hắn thực sự không nghĩ ra hùm dử không ăn thịt con, lão hồ ly này lão hồ ly này thế nào liền làm được?
“Không biết tam gia để vi thần qua đây có gì chỉ giáo?” Mộ Dung Cuồng cũng không phải là tới nơi này nhìn nữ nhi, sáng sớm nghe nói chuyện của tử lang, hắn đang chuẩn bị cho người qua đây hỏi thăm, không nghĩ đễ Long Vân Khiếu truyền hắn qua đây, ngược lại làm cho hắn bớt việc không ít.
Tam gia lấy lại tinh thần, cười nhạt nhấp một ngụm trà, không hoảng hốt không chậm mở miệng nói rằng: “Nhạc phụ đại nhân nên nghe được tin đồn của tử lang rồi chứ?”
“Vừa nghe nói.” Mộ Dung Cuồng chính bưng trà lên, nghe được vấn đề này dựng cái lỗ tai lên.
“Vậy nhạc phụ đại nhân đối với chuyện này thấy thế nào?” Tam gia cũng hỏi đến rất trực tiếp.
Mộ Dung Cuồng lắc đầu, nhìn như bất tại hồ cười nói: “Tam gia, người cũng hiểu được lời của một người điên tin được không? Nói không chừng đó là gian tế địch quốc phái tới, xem hai năm qua Lôi quốc quá mức bình tĩnh, cố ý phóng xuất chút gió dụ dỗ cao thủ giang hồ các quốc gia, để Lôi quốc nhấc lên gợn sóng.”
Không sai!
Cáo già chính là cáo già, thứ tốt cũng sẽ giữ lại bản thân nuốt.
Đáng tiếc, lần này lão già này ăn uống quá nhiều, gợn sóng mà nổi, dù cho muốn nuốt vào, chỉ sợ cũng mình đầy thương tích.
Tam gia trong lòng nghĩ như vậy, lại giả bộ làm biểu tình, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người Mộ Dung Tuyết: “Vương phi, ngươi cảm thấy nhạc phụ đại nhân nói thế nào?”
“Thần thiếp cảm thấy cha nói có lý, có lẽ đây chỉ là các quốc gia khác cố ý thả ra tiếng gió thổi.” Mộ Dung Tuyết chỉ có thể đứng ở bên Mộ Dung Cuồng , nàng cũng chỉ dám đứng ở bên Mộ Dung Cuồng.
Đắc tội tam gia tối đa châm chọc khiêu khích vài ngày, tối đa bị đánh. Nhưng, đắc tội Mộ Dung Cuồng, ngày của nương đáng thương kia là đã có thể khó qua. Nàng tuy rằng từ nhỏ làm sát thủ, mỗi ngày đối mặt tàn nhẫn thủ đoạn máu tanh như ăn ngủ, nhưng, khát vọng với nhà của nàng chưa hề buông tha qua.
Mộ Dung Cuồng rất hài lòng phối hợp của Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt tiếu ý uống trà, đầu óc phi chuyển nghĩ chuyện của tử lang. Trước khi tới đây, hắn đã phái ra mấy đạo nhân mã phân biệt đi hỏi thăm, tin tưởng trở về thì có thể thu tập được không ít tin tức.

Ăn ý hiuẵ phụ nữ bị tam gia nhìn ở trong mắt, thời gian tam gia cúi đầu uống trà tròng mắt nhỏ giọt chuyển động. Linh quang lóe lên, hắn lại ngẩng đầu lên: “Nhạc phụ đại nhân, nghe nói Vương phi trước khi chưa xuất khuê, không chỉ có tinh thông cầm kỳ thư họa, đối với giang hồ hiểu biết cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú phải không?”
“Đúng vậy, nữ nhi này của vi thần là nữ nhân tài ba nổi danh Lôi thành. Cầm kỳ thư họa từ nhỏ nổi tiếng, mà nàng từ trước đến nay đối với giang hồ rất thích, đại sự giang hồ, nàng cũng có thể từ trong miệng khiêu đi ra. Nói thật, nếu không phải hoàng thượng chỉ hôn, vi thần còn thật không nỡ để tiểu nữ xuất khuê nhanh như vậy.” Nói đến Mộ Dung Tuyếtm trên mặt Mộ Dung Cuồng tăng không ít vinh quang, dù cho hắn không thích nữ nhi này đi nữa, nàng vẫn là cho Mộ Dung gia không ít mặt mũi.
Tam gia nghe xong lời này, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cường ngạnh chỉa vào, hồi hắn một ánh mắt cũng không biết, lúc này mọi người có thể nói hiểu lòng không hết.
Tinh minh Mộ Dung Cuồng thấy ánh mắt của tam gia nhìn Mộ Dung Tuyết, lại tức khắc hiểu cái gì? Đầu óc bay lộn, tài ăn nói của hắn thật không che đậy, mở miệng lần nữa lập tức đem lập tức đem trọng tâm câu chuyện vòng vo đống: “Chỉ tiếc, Tuyết nhi có một chút để vi thần cảm thấy tiếc nuối.”
“Nga! Cái gì a?” Tam gia hứng thú mười phần mà hỏi thăm.
“Mấy năm trước một lần ngoài ý muốn, ký ức của Tuyết nhi trở nên kém rất nhiều, rất nhiều chuyện không nhớ ra được, một ít danh thơ danh phú cũng không nhớ rõ.” Mộ Dung Cuồng theo trọng tâm câu chuyện làm giải thích, len lén liếc Mộ Dung Tuyết một mắt, nhãn thần có vài phần trách cứ.
Mấy năm trước ngoài ý muốn thụ thương?
Việc này không có nghe tiểu Cẩm đề cập qua, hơn phân nửa là cha biên ra cho tam gia nghe lấy lệ. Bất quá, có lời này, đối với Mộ Dung Tuyết mà nói vậy thì đồng nghĩa với nói dối thành công.
“Thì ra là thế, thảo nào vấn Vương phi đến tử lang thế gian thần kỳ đặc biệt như vậy đều đã quên.” Tam gia cũng không ngay mặt vạch trần lời nói dối của đôi phụ nữ, rất cho mặt mũi để lời nói dối kia vẹn toàn.
Thì ra là thế!
Tiểu tử thúi này quả nhiên truyền mình đến không có chuyện tốt, thiếu chút nữa rơi vào bẫy, đến lúc đó Mộ Dung Tuyết thì phiền toái.
Mộ Dung Cuồng nghĩ như vậy, sợ tam gia hỏi lại chuyện của Mộ Dung Tuyết, đơn giản bản thân mở miệng trước: “Vương gia, người có tin chuyện của tử lang.”
“Tin, không tin, không có lửa làm sao có khói.” Tam gia phi thường kiên định gật đầu, thấy ánh mắt Mộ Dung Cuồng trói chặt bản thân, hắn còn nói thêm: “Ban nãy nghe Chu tướng quân nói phái người kiểm tra thi thể của hai người còn lại rồi, trên người đều có ấn móng vuốt sói, cũng đều moi tim. Việc moi tim có thể giae, nhưng ấn móng vuốt sói trên người, sợ rằng khó có thể tạo được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.