Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 23: THÁM TỬ




CHƯƠNG 23: THÁM TỬ
Editor: Luna Huang
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, một đêm chưa ngủ tam gia tắm rửa thay y phục xong, thay triều phục tiến cung thượng triều, hắn lại bị hoàng thượng triệu đến ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng một mảnh lặng im, ngay cả công công bình thường hầu hạ hoàng thượng đều bị đuổi đi ra ngoài, ngự thư phòng chỉ còn lại phụ tử hai người.
Hoàng thượng cầm bút lên trên giấy vẽ tranh, lúc này vẽ một con hùng ưng, hùng ưng giương cánh, huy động thủ, tại nơi trong ánh mắt hùng ưng điểm một cái, hùng ưng đó là nhìn qua trông rất sống động.
Buông bút xuống, hoàng thượng ngẩng đầu nhìn về phía Khiếu vương đứng ở trước bàn quan sát, đem bức họa trong tay đẩy đến trước mặt Khiếu vương: “Khiếu nhi, ngươi xem phụ hoàng vẽ hùng ưng này thế nào?”
“Họa công của phụ hoàng người trong thiên hạ đều biết, ưng này nhìn qua trông rất sống động, uy phong bát diện, nhìn qua tựa như tướng quân điểu giới.” Vẻ mặt tam gia sùng bái nhìn phụ hoàng, trong mắt hắn phụ hoàng như thần vĩ đại, để hắn cực kỳ tôn kính.
Chỉ là, ngoại trừ cái chết của mẫu phi. Mẫu phi chết để cảm tình giữa phụ tử bọn hắn có ngăn cách, nhiều năm qua như vậy, giống bây giờ bình tĩnh ở chung, thực sự quá ít.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn Khiếu vương mang theo đau lòng, mang theo bất đắc dĩ, thở thật dài, hắn đau thương mà hỏi thăm: “Trẫm biết mấy năm nay ủy khuất ngươi, cũng ủy khuất mẫu phi ngươi.”
“Phụ hoàng lời này, nhi thần không biết rõ.” Nhắc tới mẫu phi tình tự của tam gia hiển nhiên có chút kích động, mâu quang trong đau thương, trong đầu hiện lên chính là mặt mũi hiền lành của mẫu phi.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mỗi lần phụ hoàng nhắc tới việc này, cũng làm cho hắn không cách nào khống chế biệt khuất trong lòng, rất muốn cùng phụ hoàng cải cọ. Nhưng, mỗi lần lời đều không ra khỏi miệng, sẽ nghĩ tới căn dặn của ngoại tổ phụ với mình, phải đem tất cả biệt khuất nuốt vào trong bụng.
Hoàng thượng lại là một tiếng thở dài, nhìn bên ngoài một mắt, biết ngoài cửa có thám tử của các phi tử tam cung lục viện, cái loại bất đắc dĩ này cũng đồng dạng biệt khuất hắn nhất quốc chi quân này.

Lấy lại tinh thần, ánh mắt của hắn lần thứ hai rơi trên bức họa ở trên bàn: “Trong lòng trẫm, Khiếu nhi chính là hùng ưng này. Tuy rằng ngươi không phải là thái tử của trẫm, nhưng ngươi vĩnh viễn đều là hoàng tử trẫm sủng ái nhất. Ngoại trừ thái tử vị, trẫm có thể đáp ứng yêu cầu khác của ngươi.”
“Nhi thần muốn biếm Mộ Dung Tuyết vi thiếp, hy vọng phụ hoàng cho phép.” Tam gia nói một yêu cầu rất đơn giản.
Nhưng, yêu cầu đơn giản này đối với hoàng thượng mà nói không đơn giản. Cau mày, hoàng thượng rất là không hiểu hỏi: “Khiếu nhi tại sao lại có ý tưởng như vậy? Nghe nói Mộ Dung Tuyết đã bị Khiếu nhi giáo huấn, hôm nay trên mặt lưu lại ngoan tật, chẳng lẽ còn chẳng lẽ còn không giải được tức giận trong lòng Khiếu nhi sao?”
Nữ nhân yêu mến bị giết, không phẫn nộ thì không phải là nam nhân. Nhưng hắn, đường đường Khiếu vương gia, không chỉ có không thể giết Mộ Dung Tuyết vì tâm ái chi nhân báo thù, còn phải giữ nàng ở bên người, thừa thụ tê tâm liệt phế.
Nhìn phụ hoàng, trong mắt hắn mang theo vài phần lo lắng, nhưng vẫn là lớn mật đem tâm tư nói ra miệng: “Phụ hoàng so với nhi thần rõ ràng hơn, vô pháp cùng tương ái chi nhân cùng một chỗ, mang một người hận thấu xương đặt ở bên gối, vậy sẽ là như thế nào như thế nào? Lẽ nào phụ hoàng còn muốn nhi thần đau giống người một dạng sao?
Ai…
Hoàng thượng thở dài, lão thiên gia có thể nào không công bằng như thế, để phụ tử bọn hắn đều thừa thụ đau nhức như vậy. Lúc đầu, mất đi Lệ phi hắn thống khổ, nhưng vì bách tính thiên hạ, hắn cuối lựa chọn đem phần thống khổ này vùi lấp vu tâm. Hôm nay, vì thiên hạ thái bình, hắn phải nhi tử thừa thụ thống khổ đồng dạng.
“Phụ hoàng là bất mãn Mộ Dung Cuồng sao?” Trong lòng đau nhức để tam gia có can đảm nhìn thẳng phụ hoàng, nói chuyện khẩu khí tràn ngập lực lượng.
Phẫn nộ, hoàng thượng có thể tinh tường cảm thụ được. Chống lại ánh mắt của Khiếu nhi, hắn thống hận mình làm hoàng đế uất ức như thế.
Tam gia xem thấu tâm tư của phụ hoàng, thất vọng cúi đầu, thanh âm không còn có lực lượng: “Phụ hoàng thứ tội! Là nhi thần quá mức nóng ruột, nhi thần biết tội!”
“Cũng chỉ có Khiếu nhi biết nổi khổ trong lòng trẫm, trẫm đáp ứng ngươi, nếu ngày nào đó cây đại thụ kia đổ, Mộ Dung Tuyết mặc cho ngươi xử trí.” Hoàng thượng đồng ý, đây cũng là hắn duy nhất có thể làm.
Chỉ là, nhổ bỏ thế lực rong triều của Mộ Dung Cuồng làm sao dễ?
Nhiều năm qua như vậy, phụ hoàng xử lý triều chính uể oải, đặc biệt đần đây biên thành phát sinh chính biến, phụ hoàng cơ hồ là bị Mộ Dung Cuồng nắm mũi dẫn đi. Bất quá, đây cũng khó trách, ai bảo hậu nhân hoàng tộc hắn không có mấy tướng quân, không có triều thần có bản lĩnh?
Ân!
Hồi lâu sau, hắn khẽ gật đầu, đi phía trước mại vài bước, thấp giọng hướng phụ hoàng nói rằng: “Phụ hoàng, nhi thần thủy chung không thể hiểu thấu đáo bí mật của kỳ lân kiếm, còn thỉnh phụ hoàng chỉ điểm.”
Nhắc tới kỳ lân kiếm, hoàng thượng có vẻ phá lệ khẩn trương. Cảnh giác đứng dậy bước ra cửa, đầu tiên là mở cái lỗ, ra bên ngoài mở một mắt, phía ngoài công công cùng thị vệ nhìn qua đều rất an tĩnh, đồng dạng cũng rất nghiêm túc, tựa hồ chính vểnh tai lắng nghe cái gì?
Xem ra, người của tam cung lục viện đều tốn không ít tâm tư, bằng không làm sao sẽ làm ra mấy thuận phong nhĩ như vậy?
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn mở cửa phòng ra. Ngoài cửa Diệp công công thấy cửa bị mở ra, hành qua lễ lớn tiếng nói: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Các ngươi đều ra phía bên ngoài viện chờ, ở đây tạm thời không cần người hầu hạ.” Hoàng thượng hướng Diệp công công nháy mắt, Diệp công công theo hắn nhiều năm minh bạch gật đầu, mang theo đám người tất cả đều thối lui đến phía bên ngoài viện.
Tam gia thấy phụ hoàng cẩn thận như vậy, trong lòng lo lắng như vậy sẽ càng sợ hoàng hậu có lòng nghi ngờ, vốn định cùng phụ hoàng nói ngày khác bàn lại việc này. Nhưng, vừa nghĩ sau khi ra ngoài, cơ hội phụ tử bọn hắn chung đụng sẽ ít hơn.
Hoàng thượng bước nhanh về phía trước, đi tới bên người Khiếu nhi, nhãn thần tràn ngập tín nhiệm cùng hy vọng nhìn hắn: “Khiếu nhi, phụ hoàng thẳng thắn đều cùng ngươi nói, kỳ thực bí mật của kỳ lân kiếm không có người hiểu thấu đáo, phụ hoàng biết những thứ này, cũng đều là mẫu phi ngươi lúc còn sống nói cho phụ hoàng. Bất quá, phụ hoàng tin tưởng, mẫu phi ngươi ở trên trời có linh, nhất định sẽ để Khiếu nhi tìm được câu trả lời.”
Việc này tam gia nghe ngoại tổ phụ đề cập qua, mẫu phi đối với phụ hoàng cực kỳ tín nhiệm, ngay cả bí mật của Hoa gia cũng nói cho phụ hoàng. Cũng là bởi vì như vậy, tam gia đối với phụ hoàng mới có thể oán hận nhiều hơn, oán hận năm đó phụ hoàng không để ý phu thê tình, để mẫu phi bị chết không minh bạch.
Nghe phụ hoàng nói, hốc mắt của hắn đỏ lên, mắt có chút ướt át, sợ nhịn không được nước mắt, khổ sở cúi đầu. Hít mũi một cái, hắn điều chỉnh tâm tình mới mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần biết người khó, nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng, một ngày nào đó sẽ nhổ tận gốc Mộ Dung gia tộc.”
Hoàng thượng nặng nề mà gật đầu, vẻ mặt kích động nhìn Khiếu vương: “Khiếu nhi, phụ hoàng đã phái Đằng nhi đi mấy nước khác tìm hiểu tin tức, tin tưởng không bao lâu nữa hắn là có thể là mang về tin tức tốt.”
“Thảo nào đã nhiều ngày không thấy lão tứ đi tìm nhi thần, nguyên lai là phụng hoàng mệnh đi ra.” Trong miệng tam gia nói thầm một trận, trong lòng mắng chửi: Tiểu tử thối, đi ra ngoài cũng không lên tiếng kêu gọi.
Hoàng thượng nhìn Khiếu vương một mắt, trong đầu nghĩ có chút vấn đề. Hồi lâu, mang sự tình suy nghĩ cẩn thận, lại xoay người đối Khiếu vương: “Khiếu nhi, nếu Mộ Dung Cuồng đem kỳ lân kiếm coi như làm bộ cho Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết ít nhất cũng phải biết một ít bí mật của kỳ lân kiếm. Cùng với đại phí chu chương tìm kiếm bên ngoài, Khiếu nhi sao không ở trên người Mộ Dung Tuyết phí chút thời gian?”
Tam gia nghe xong sửng sốt, chuyện này hắn chưa từng không nghĩ qua, chỉ bất quá mỗi lần tiếp cận Mộ Dung Tuyết, cổ cừu hận trong lòng sẽ rất khó ngăn chặn. Nếu để cho hắn cùng Mộ Dung Tuyết chân chính nằm ở trên một cái giường, hắn rất lo lắng một ngày nào đó ác mộng tỉnh lại, sẽ muốn mạng nhỏ của nữ nhân kia.
“Được rồi, ngươi trở lại ngẫm lại đi?” Hoàng thượng nói nhứ vậy, tin tưởng Khiếu nhi có thể đem an nguy của Phong Lôi đặt ở trước tư tình nhi nữ.
“Nhi thần xin cáo lui!” Tam gia tự nhiên minh bạch ý tứ của phụ hoàng, sau khi hành lễ thối lui ra khỏi thư phòng.

Cảnh Dương cung
Vân đạm phong khinh, mùi hoa trận trận. Ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng cười lang.
Cảnh Dương cung một mảnh vui thích, hoàng hậu hôm nay nhìn qua cực kỳ vui vẻ, sáng sớm mang nam nữ nhạc sư tới trong cung, thưởng thức ti nhạc phưởng phưởng vũ khúc biên cương.
Vẻ mặt hưởng thụ nghe khúc, nhìn kỹ thuật nhảy tuyệt vời của cung nữ xinh đẹp, nàng liên tục gật đầu tán thưởng: “Không tệ! Thực sự là không tệ! Thưởng, tất cả đều thưởng cho bổn cung.”
“Vâng!” Bình công công hầu hạ bên cạnh hoàng hậu vẻ mặt vui vẻ, bởi vì mặc kệ ai được tiền thưởng, đều sẽ không quên hắn.

Thượng cung của ti nhạc vừa nghe có thưởng, chính vẻ mặt cao hứng nghênh đón, đã thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang truyền đến, không đợi nàng hạ thấp người tạ ân, người nọ tốc độ như gió xuất hiện ở trước mặt hoàng hậu.
“Nô tài gặp qua nương nương!” Người đến một thân trang phục công công, nhưng công phu trên chân vừa nhìn chỉ biết không bình thường.
Mắt thấy người tới, hoàng hậu không còn có nhã hứng thưởng thức ca vũ, nhìn thoáng qua Bình công công bên cạnh. Bình công công phất phất tay, thượng cung cùng cung nữ liên can tất cả đều lui xuống, không bao lâu đến vài nha đầu cùng ma ma bình thường phục vụ cũng theo rời khỏi viện tử.
“Làm sao?” Hoàng hậu không kịp chờ đợi hỏi.
“Nương nương, thuộc hạ nghe trộm hoàng thượng cùng Khiếu vương nói đến kiếm kỳ lân kiếm.” Người đến nói đến chỗ này, đứng dậy đi phía trước vài bước tới gần hoàng hậu thấp giọng nói rằng: “Hoàng thượng để Khiếu vương từ trên người Mộ Dung Tuyết hạ thủ, hy vọng có thể từ trong miệng Mộ Dung Tuyết lấy ra chút ít bí mật về kỳ lân kiếm.”
“Mộ Dung Tuyết!” Hoàng hậu bán nheo mắt lại, ý thức bản thân bỏ lỡ cái gì, nhãn tình sáng lên, trong đầu có nghĩ cách.
Khoát tay áo, người đến dọc theo rời khỏi viện tử. Theo hàng lang ra Cảnh Dương cung, bước nhanh đi ngự thư phòng của hoàng thượng. Chỉ là, người đến mới vừa đi ra đại môn của Cảnh Dương cung, đã bị thái tử gia cản lại.
“Nô tài gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Người đến thấy là thái tử gia, tiến lên quỳ ở trên mặt đất.
“Thế nào? Phụ hoàng bên kia lại có tin tức gì?” Thái tử gia lười biếng nhìn tiểu công công trên đất.
Đáy mắt tiểu công công hoảng trương, tròng mắt tả hữu chuyển, nói chuyện khẩu khí nghe rất là trấn định: “Thái tử điện hạ, nô tài không biết lời này của người có ý tứ gì?”
“Không biết, hay không muốn nói?” Thái tử gia ánh mắt nhất tà, nhìn chằm chằm tiểu công công ánh mắt nhìn không thấy nửa điểm thân mật.
Tiểu công công sợ ánh mắt của thái tử gia, liên tục dập đầu với thái tử gia.
Ngoại trừ đối với nữ nhân, thái tử gia đối những chuyện khác chưa từng tính nhẫn nại quá lớn. Tay áo vung, sắc mặt hắn âm trầm nói rằng: “Bổn điện hạ đã sớm biết ngươi là thám tử mẫu hậu lưu lại bên người phụ hoàng, ngươi nếu không cùng bổn điện hạ nói thật, bổn điện hạ có biện pháp cho ngươi sau này đều không mở miệng được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.