Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 2: NGƯƠI KHÔNG THIẾU NỮ NHÂN




CHƯƠNG 2: NGƯƠI KHÔNG THIẾU NỮ NHÂN
Editor: Luna Huang
Sau giờ ngọ, Mộ Dung Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại. Không phải là tất cả đều là đệ nhất ngôn tình, tìm tòi ngươi sẽ biết. Chuyện dằn vặt đêm qua, vết thương trên người nàng nặng lên không ít. Rời giường nôn ra một ngụm máu to, hạ thân đau đến căn bản là không thể động đậy.
Tiểu Cẩm mang nước rửa mặt tiến vào phòng, mắt thấy chủ tử thành như vậy, vội vội vàng vàng chạy đi gọi đại phu đến đây. Đại phu vừa nghe là Vương phi, không hoảng hốt không chậm. Chỉ là cự ly mấy tòa viện, đại phu hơn nửa giờ mới đến được gian phòng của Mộ Dung Tuyết.
Vào cửa, liếc vết thương trên người Mộ Dung Tuyết một cái, vung bút lên mở một toa thuốc giao cho tiểu Cẩm, tựa như hoàn thành nhiệm vụ một dạng vội vội vàng vàng rời đi.
” Đứng lại!” Tiểu Cẩm tức giận rống lên một tiếng, đại phu sợ đến dừng ở cửa.
Quay đầu lại, đại phu khinh miệt quan sát tiểu Cẩm từ trên xuống dưới: “Nha đầu, đối với lão đầu tử nói chuyện khách khí một chút, ngươi thực sự là mang chủ tử nhà các người cho là gì?”
” Ngươi. . .” Tiểu Cẩm giận không chỗ phát tiết, nếu là lúc trước nàng đã sớm mắng lên rồi.
Có thể, hiện tại mạng của chủ tử, so với nhưng thứ khác còn quan trọng hơn. Quả đấm nhỏ giơ lên, lại cắn răng nghiến lợi để xuống, nàng quỳ ở trên mặt đất: “Đại phu, tiểu Cẩm hướng ngài dập đầu. Nếu gia chủ nhà chúng ta xảy ra chuyện không hay, tướng gia nhất định sẽ muốn mạng tiểu Cẩm.”
Nghe được tiểu Cẩm nhắc tới tướng gia, vẻ mặt đại phu cứng ngắc dần dần hòa hoãn. Lúc trước sở dĩ Mộ Dung Tuyết ở trong vương phủ muốn làm gì thì làm, tất cả đều ỷ vào thân phận tiểu thư tướng phủ. Hôm nay, vương gia mặc dù không vị Vương phi này, cũng phải nhìn họ Mộ Dung không phải người bình thường có thể đắc tội nổi.
Nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết trên giường, Mộ Dung Tuyết cũng mở to hai mắt, động tác dễ dàng của ngày thường, đối với có thương tích cùng thể lực mà nói nàng cũng không dễ dàng làm được.
Tính cách của nàng từ trước đến nay quật cường, mặc cho bị roi quất cũng không cuối đầu. Hôm nay, nàng thành Vương phi, mà tiểu Cẩm là nha đầu hồi môn là của nàng, nhìn tiểu Cẩm vì cứu mình quỳ gối trước mặt lão nhân này, nàng chỉ cảm thấy đây là vũ nhục đối với mình.
Khuất nhục, khuất nhục này là người nam nhân kia cho nàng, nàng nhớ kỹ, vững vàng nhớ kỹ. Nhìn chằm chằm đại phu đi tới bên giường, trong con ngươi hiện ra tức giận quật cường.

Đại phu đi tới bên giường, lại lần nữa chống lại mâu tử của Mộ Dung Tuyết, chẳng biết tại sao lại rùng mình, âm thanh cũng run rẩy theo: “Vương… Vương phi cát tường!”
” Chờ thân thể của bổn cung phục hồi như cũ, định. . . Tất nhiên sẽ không thiếu phần ban thưởng của ngươi.” Mộ Dung Tuyết học chính là nhân vật trong kịch cổ trang, vẻ mặt uy nghiêm nhìn chằm chằm ánh mắt của đại phu.
(Luna: thật không hiểu được tác giả muốn làm gì luôn. Rõ ràng Mộ Dung Tuyết là người trọng sinh vì sao phải học kịch trong cổ trang @@ Tác giả nhầm xuyên không chăng?)
” Dạ dạ dạ! Tiểu nhân nhất định tận lực, nhất định tận lực!” Đại phu cúi đầu, hiển nhiên là sợ ánh mắt tràn đầy sát khí của Mộ Dung Tuyết.
Mệt mỏi quá!
Nguyên lai người có tiền có thế phải bày ra khí thế cũng không đơn giản, mắt thấy đại phu phục tùngm, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đại phu bị một câu của Mộ Dung Tuyết hù dọa nào dám chậm trễ, đem thuốc tốt nhất trong hộp gõ vuông viết ra. Chỉ là, những thuốc này đều là dược liệu thưởng đẳng, phải qua tay của vương gia mới có thể lấy được. Nếu là vương gia không ở đây, cũng phải qua ải của quản gia. Bất quá, đối với hắn mà nói đã tận lực.
Tiểu Cẩm từ nhỏ cùng chủ tử đọc sách tập võ, cầm kỳ thư họa không thua gì tiểu thư nhà ai. Tiếp nhận dược đơn từ tay đại phu, tay nàng đang run rẩy. Nhìn thoáng qua chủ tử nằm ở trên giường ngủ say, nàng kiên trì cửa phòng.

Khiếu vương phủ, Nho viện
Đây là tẩm viện của tam vương gia Long Vân Khiếu, nếu không sủng hạnh nữ nhân nào, hắn sẽ ở đây nghỉ ngơi. Viện rất lớn, bao gồm thư phòng, thường ngày xử lý công sự, hắn không thích người khác quấy rối, cứ cho là nữ nhân cũng không được.
Đương nhiên, cái này không bao gồm Tử Huân bị Mộ Dung Tuyết giết hại. Đó là nữ nhân hắn yêu nhất trên đời này, cũng là nữ nhân hắn thương nhất đời này.
Bảnh!
Tam gia vỗ lên bàn một cái, nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên: “Đến trên tay La Phi rồi, quỷ mới biết được lại biến thành thế nào? Sớm biết như vậy, các ngươi ở bên ngoài nên giải quyết sự tình đi.”
” Tam gia, đều là hạ quan thiếu chu toàn, sau này chắc chắn hành sự cẩn thận.” Mẫn Vận Hoành vội vàng chắp tay cúi đầu nhận sai.
” Thôi! Lão già kia quá mức giảo hoạt, nhiều người chết trong tay hắn như vậy, sau này ngươi làm việc phải cẩn thận một chút.” Tam gia đè tức giận xuống chậm rãi ngồi xuống.
Mẫn Vận Hoành cũng không đần, bằng không cũng sẽ không trở thành tâm phúc của hắn, muốn trách thì trách cáo già kia quá mức giả dối. Ba năm thời gian, lão già kia cấu kết loạn giết hắn vài vị tâm phúc bên người giết hắn. Hôm nay, người chấp chính bên hắn, vạn sự hắn đều phải lo lắng chu toàn.
Mắt thấy cơn tức của vương gia dần dần đè xuống, Mẫn Vận Hoành do dự một hồi, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, hạ quan muốn tiến cử một người cho người.”
” Nga!” Tam gia nghe tinh thần tỉnh táo, chính muốn mở miệng hỏi, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của người: “Vương gia, nha đầu của Vương phi tiểu Cẩm cầu kiến.”
Chết tiệt!
Lúc này tới làm cái gì? Lẽ nào nha đầu kia không biết thời gian hắn làm công sự kiêng kị nhất là bi người khác quấy rối.
“Bảo nàng cút!” Nổi giận gầm lên một tiếng, tâm tình vừa có chút tốt của tam gia lại tuột xuống.
” Vương gia bớt giận, không bằng nhìn thử xem nha đầu kia muốn nói cái gì? Dù sao, Mộ Dung gia. . .” Mẫn Vận Hoành biết vương phủ gần đây phát sinh chuyện gì, cũng biết vì sao vương gia lại nổi giận?
Chỉ là, hắn thấy vì nữ nhân đắc tội không nên đắc tội người tránh làm lỡ đại sự, cho nên không mở miệng khuyên bảo tam gia không được.
Tam gia mắt nhìn Mẫn Vận Hoành, nếu không phải cố kỵ họ Mộ Dung, hắn đã sớm bầm thây Mộ Dung Tuyết ra thành vạn mảnh tế Tử Huân linh thiên trên trời rồi. Hít một hơi thật sâu, dần dần tỉnh táo lại, hắn gật đầu.
Tiểu Cẩm lại lần nữa mạo hiểm xuất hiện ở trước mặt tam gia, thư phòng cũng là lần đầu tiên tới. Đến gần viện mỗi một bước, nàng cũng có vẻ cẩn thận. Gã sai vặt dẫn nàng đi tới cửa thư phòng, ngẩng đầu nhìn, nàng lập tức vào phòng, đi tới trước mặt tam gia quỳ xuống.
” Chuyện gì nói mau!” Tam gia quát lạnh một tiếng.
” Vương gia, tiểu Cẩm là đến xin thuốc.” Tiểu Cẩm không dám nhiều lời đem phương thuốc hai tay dâng qua đầu, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mẫn Vận Hoành tiếp nhận phương thuốc trên tay của tiểu Cẩm hai tay dâng cho tam gia, tam gia nhìn dược liệu trong phương thuốc. Biết tiểu Cẩm không có nói láo, phía trên dược liệu không chỉ có quý báu, tất cả đều là dùng cho vết thương nghiêm trọng. Lúc trước chính là lấy đại cục làm trọng không có giết Mộ Dung Tuyết, bây giờ nghĩ lại để cho nàng sống chịu dằn vặt, cũng là lựa chọn tốt.
Chủ ý nhất định, hắn ném phương thuốc trong tay xuống, phân phó hạ nhân dẫn vào: “Dược liệu Vương phi cần đều đưa qua, nói cho đại phu biết nếu là Vương phi có gì so sót, tự gánh lấy hậu quả!”
” Dạ dạ dạ!” Hạ nhân nghe vương gia dặn như vậy liên tục gật đầu.
Thụ sủng nhược kinh, tiểu Cẩm nghĩ không ra tam gia sẽ không làm khó bản thân?
Tò mò ngẩng đầu, nàng nhìn thấy trong mắt tam gia xẹt qua âm lãnh hàn quang, thân thể hơi bị run lên, vội vàng cúi đầu, theo gã sai vặt ra khỏi thư phòng.
Người đi, trong con ngươi tam gia hiện ra sát khí, nhìn bóng lưng tiểu nha đầu rời đi, trong lòng lại lần nữa hiện ra hận đối với Mộ Dung Tuyết.
Mắt thấy tam gia kích động như vậy, Mẫn Vận Hoành kiên trì cẩn thận khuyên bảo: “Vương gia, người nhất định phải khống chế được tâm tình, bây giờ còn không phải thời gian cùng Tư Đồ Cuồng chính diện giao phong.”
” Mẫn đại nhân yên tâm, bổn vương vẫn là biết nặng nhẹ, ngươi mới vừa nói người nọ ngày mai đưa đến vương phủ để bổn vương nhìn.” Sắc mặt lạnh như băng Tam gia nói, chậm rãi ngồi xuống tiếp tục thẩm duyệt công văn trên bàn.
“Vi thần xin cáo lui!” Mẫn Vận Hoành hành lễ thối lui ra khỏi gian nhà.
Cửa đóng lại, tam gia thả tay xuống công văn đứng lên. Đứng dậy, đi tới trước kệ sách thứ ba bước chân dừng lại: “Ra đi!”
Dứt lời, một vị nam nhân mang mặt nạ nửa mặt màu bạc từ kệ sách bước ra. Trường bào màu trắng, chiết phiến trắng tinh xảo vừa nhìn đã biết đó là hàng thượng đẳng. Mặc dù che nữa mặt, có thể nhìn thấy được khí chất không che giấu được trong hai con ngươi sáng như kiếm.

Khóe môi giật giật, hắn đối với tam gia trên dưới quan sát một trận. Chỉ là, ánh mắt này lộ ra vài phần quái dị.
” Ngươi gần đây có đúng hay không quá ít việc ròi, khiến cho ngươi quá rảnh rỗi?” Tam gia tức giận trừng mắt người đến, không có nửa điểm ý hoan nghênh.
” Ta nói vương gia, thắt cổ cũng phải lấy hơi. Bản thiếu gia đem thời gian nghỉ ngơi đến quan tâm vương gia, vương gia nên cảm thấy cao hứng mới phải!” Người đến vừa nói, trong nháy mắt lạnh như băng nho nhã hoàn toàn không có, khẩu khí nghe như là đăng đồ tử bất cần đời.
Hừ!
Tam gia lắc lắc tay áo, nhìn người đến: “Gương mặt này của ngươi thực sự khó có thể khiến cho bổn vương cao hứng, nếu là không có việc gì sớm một chút rời đi.”
Ha ha ha!
Người đến nở nụ cười, mở chiết phiến ngăn lại tam gia muốn rời đi: “Vương gia, nghe nói nữ nhân kia sắp chết rồi?”
“Chết hay không không phải chuyện của ngươi!” Tam gia đẩy người đến ra, bước nhanh đi tới trước bàn ngồi xuống, lại lần nữa cầm lấy công văn trên bàn.
Vừa nhìn là biết không yên lòng, người đến bĩu môi, tựa hồ không tính toán bị lời nói của tam gia chọc cho phải rời đi. Người đến trộm cười, hắn cũng đến trước bàn, duỗi tay đoạt lấy công văn trong tay tam gia, hai mắt chân thành ánh mắt nhìn tam gia: “Mộ Dung Tuyết mạnh mẽ bá đạo có tiếng, bất quá cũng có vài phần tư sắc, nếu là tam gia chướng mắt, không bằng tiện nghi tiểu đệ?”
Bảnh!
Tam gia vỗ bàn đứng lên, hung tợn đánh sau ót người đến: “Nhìn ngươi tuấn tú lịch sự, ngoại trừ nữ nhân ngươi có thể hay không nghĩ đến chuyện khác?”
Người đến vuốt ót, nháy mắt một cái suy nghĩ một chút, về sau trực tiếp lắc đầu: “Ngươi cũng biết, bản thiếu gia không thiếu tiền.”
” Ngươi cũng không thiếu nữ nhân!” Tam gia tức khắc nói tiếp, dừng một chút, đổi lại khẩu khí uy hiếp: “Còn chưa cút, nếu là sai lầm, cẩn thận bổn vương khiến cho người không có nữ nhân cũng không có bạc.”
” Đây là vừa tặng đến, vương gia người từ từ xem đi!” Người đến nghe xong nhất thời không có tâm tình, khép lại chiết phiến lấy một phong thư từ trên ngừoi ra để lên bàn rồi rời đi từ cửa sổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.