Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 13: CÓ THỂ COI TRỌNG




CHƯƠNG 13: CÓ THỂ COI TRỌNG
Editor: Luna Huang
Ánh nắng tươi sáng của sáng sớm, tam gia tâm tình vô cùng tốt ở trong viện Mẫu Đơn tầm hoan tác lạc.
Mẫu Đơn ở bên châm trà hầu hạ, vốn có nên nàng vì tam gia đánh đàn. Nhưng này tay tối hôm qua bị móng của mèo kia làm bị thương không nhẹ, hôm nay thức dậy phát hiện mu bàn tay vô cùng đau đớn, đã bó qua dược, cái tay kia liền không dám lộn xộn nữa.
Như vậy, tam gia phải mời tới Hương Nhứ một tay hảo cầm đến phụ, Hương Nhứ tới, Phượng Điệp tự nhiên không cam lòng, không mời mà tới cũng vào viện tử của Mẫu Đơn, ở bên cạnh nhảy câu hồn vũ.
Dưới cảnh tượng như vậy, tam gia thật sự là rất khó tĩnh hạ tâm lai tiếp tục thẩm duyệt quyển tông. Đem quyển tông gấp lại, hắn phân phó hạ nhân đem những thứ này bàn hồi thư phòng, hưởng thụ các nữ nhân hầu hạ.
(Luna: Loại này làm hoàng đế cũng là xong phim rồi, tai quốc họa dân nha)
“Tam gia, bồ đào này rất ngọt, người cũng nếm thử.”. Mẫu Đơn dán chặt cánh tay của tam gia, lấy nho đã lột xong vỏ nhét vào trong miệng hắn.
Ha hả…
Tam gia cười mặt xuân phong, ăn nho ngọt ngào, thưởng mỹ cảnh của Mẫu Đơn trong mỏng y, tâm tình vô cùng tốt. Mâu tử hơi chút di động, thấy thương trên mu bàn tay của nàng, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm qua không phải là thật tốt, thế nào một buổi tối không gặp tay liền bao thành một bọc như vậy?”
Mẫu Đơn đã sớm nghĩ tới phải ứng phó như thế nào, biên tốt thuận miệng ra: “Tối hôm qua tam gia không qua đây, Mẫu Đơn nhớ người đến khó chịu, vốn định đánh đàn giải tư. Không nghĩ đến, thời gian xuống bậc thang không cẩn thận ngã xuống, mu bàn tay xuất hiện một vết thương.”
“Mẫu Đơn tội nghiệp, dù cho nhớ gia cũng hảo hảo bảo trọng thân thể mới đúng! Tam gia nắm tay bị thương của Mẫu Đơn, hôn một cái hôn một cái vào mu bàn tay, ngửi được mùi dược thảo kỳ quái, đầu mày ninh. Nhưng, lúc ngẩng đầu, hắn lại khôi phục cười trên mặt.
“Tam gia hiểu rõ mẫu đơn nhất.” Vừa nói chuyện cả người Mẫu Đơn bò tới trong lòng tam gia, khoe khoang nhìn Phượng Điệp ở một bên khởi vũ lộ ra cười thị uy.

Tam gia gió mát nhạt như gió mát, cúi đầu lại nhìn Mẫu Đơn một mắt. Chỉ là, Mẫu Đơn ghé vào trong ngực hắn, vẫn chưa thấy trong mâu quang hắn lóe lên nghi hoặc.
Phất tay áo quay người lại, hàm tiếu như xuân phong, quay đầu lại vừa nhấc mâu, ái muội trong loạn tình.
Nếu nói là Mẫu Đơn phong tình vạn chủng, vậy Phượng Điệp chính là phong tình vạn chủng, mỗi một động tác, mỗi một cái xoay người, không phải là vì mê hoặc nam nhân trước mắt.
Mắt thấy Mẫu Đơn trong lòng tam gia đắc ý cười duyên, trong lòng Phượng Điệp tràn đầy lửa giận, xoay tròn thân thể đi tới tam gia, phát tay áo sa dài.
Tay áo phấn sắc xẹt qua trên mặt tam gia, tam gia ngẩng đầu, vẻ mặt mập mờ cười hấp dẫn ánh mắt của hắn. Hắn nắm tay áo, nhẹ nhàng lôi kéo, Phượng Điệp xoay người nhào vào trong ngực của hắn, khanh khách cười.
Cười, Phượng Điệp cũng hạnh kiểm xấu, cố sức đẩy Mẫu Đơn ghé vào cái ôm kia của tam gia ra. Độc chiếm ôm ấp của tam gia, đưa tay quàng lên cổ của hắn, tặng hắn một cái hôn nóng bỏng. Chớp chớp ánh mắt ẩn tình mang cười, đắc ý nhìn Mẫu Đơn một mắt.
Ghen tuông trên thân, Mẫu Đơn mang cười trên mặt, nhìn qua ái muội giảo thần, kỳ thực lại là hận đến nha dương dương không biết làm sao phát tiết?
Duy chỉ có, Hương Nhứ trong đình, tựa hồ không có bị cảnh tượng trước mắt làm phân tâm. Đầu ngón tay của nàng trên cung kích thích, tiếng đàn liên miên giống như sơn tuyền từ u cốc uyển chuyển mà đến, chậm rãi chảy xuôi, chính nàng cũng mê say trong cảnh giới.
Tam gia bây giờ là tam tâm nhị ý, trong lòng ôm ấp, nhìn Hương Nhứ trong đình lòng tràn đầy say mê. Hắn thích Hương Nhứ như vậy vô tưởng vô cầu, bằng không nàng sẽ không được bản thân giữ ở bên người nhiều năm như vậy.
Phượng Điệp là một nữ nhân thông minh, chỉ là một nhãn thần, đó là nhìn ra đường nhìn tam gia dời đi. Tay vươn, nàng làm càn ngồi ở trên chân của hắn, tùy tay cầm lên nho Mẫu Đơn lột xong vỏ nhét vào trong miệng hắn, làm nũng lắc eo, lông mi thật dài như phiến, vừa mở ái muội kích động.
“Phượng Điệp, mấy ngày không gặp, thân thể của nàng phong mãn không ít.” Bàn tay to của tam gia bao trùm bộ ngực đầy ắp của Phượng Điệp, Phượng Điệp thấy thế lại ưỡn ngực, e thẹn bách mị kéo ra áo lụa khoác lên người, trước mặt mọi người biểu diễn phong mãn ngạo nhân.
Mẫu Đơn đâu chịu thua, đơn giản cởi đi một áo lụa thật mỏng, nửa người trên mặc cái yếm, tiến lên ôm một tay của tam gia. Nắm kéo, để tay của tam gia buông ra để Phượng Điệp thiếu chút nữa chật vật ngã trên mặt đất.
Tam gia nhìn ra cử động của Mẫu Đơn, người nhanh nhẹn kéo Phượng Điệp. Từ nhỏ tập võ, Phượng Điệp dễ dàng ôm lấy cổ của tam gia, nhân họa đắc phúc, nàng có được cái hôn ** của tam gia. Cái này làm Mẫu Đơn tức giận đến không được, lúc này bĩu môi.
Ha ha ha… Ha ha ha…
Dù sao cũng là một thân ngạo khí, tam gia mắt thấy hai nữ nhân vì mình tranh giành tình nhân, bao nhiêu đều có chút cảm thấy kiêu ngạo vài phần.
Ngửa đầu cười, hắn đem Phượng Điệp trong ngực buông xuống. Đứng dậy, cầm lấy nho trên bàn đưa vào trong miệng, vui vẻ ăn cất bước đi hướng đình.
Ngón tay của Hương Nhứ theo cảm giác kích thích nhanh hơn, tiếng đàn mới vừa mới vừa róc rách nước chảy biến thành vạn mã bôn đằng, mà biểu tình trên mặt nàng cũng từ ôn nhu biến thành băng lãnh. Hai hàng lông mày ngưng tụ, đáy mắt còn hiện ra sát khí. Nhưng, nghe được tiếng bước chân tới gần đình, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt như vậy, lần thứ hai ôn nhu cười.
Nhưng, bước chân của ngạo vương còn chưa kịp đi vào đình, đã bị thanh âm viện môn truyền tới gọi lại. Quay đầu lại, chỉ thấy hạ nhân tiểu bào qua đây, tiến lên trước ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một trận, sắc mặt hắn đại biến đi ra viện tử, ném ba nữ nhân lòng tràn đầy không hiểu.

Vết sẹo trên mặt Mộ Dung Tuyết cũng khỏi, tựa như người nọ dự liệu như vậy, trên mặt chi còn vết sẹo chừng hai đốt tay, vết sẹo rơi xuống, tựu thành ấn màu đen.
Gương mặt xinh đẹp như vậy, xem như là bị hắc ấn chướng mắt này làm hỏng. Nhìn gương mặt này trong gương, nước mắt của nàng trong hốc mắt đảo quanh. Nhiên, nước mắt còn chưa hạ xuống, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của tiểu Cẩm: “Chủ tử, người người muốn thỉnh đã đến.”
“Để hắn tiến đến.” Mộ Dung Tuyết thu hồi lệ trong mắt, biểu tình lạnh lùng buông xuống cái gương đi tới phía sau mành, trấn định ngồi xuống.
Tiểu Cẩm dẫn theo nam nhân đi đến, nam nhân râu tóc bạc hết, nhìn qua đã là qua tuổi năm mươi, nhũng đôi mắt phương kia hiện ra xinh đẹp, cũng không như cái tuổi này nên có.
Ánh mắt của Mộ Dung Tuyết từ thời khắc này nam nhân tiến đến không ly khai, bước chân của nam nhân vừa dừng lại ở mành ngoài, nàng liền nhìn ra trang dung dưới gương mặt già nua này, chắc là mặt của tuyệt mỹ.
Hắn rốt cuộc là ai?
Nghi vấn ở trong lòng xoay quanh, nàng bình tĩnh như nước hỏi: “Tiểu Cẩm, vị này sao? Hình xăm tốt nhất trong thành sao?”
“Vâng!” Tiểu Cẩm cung cung kính kính lên tiếng trả lời gật đầu, lập tức cầm đồ án hé ra miêu tả tinh mỹ đi vào mành, hai tay đưa cho chủ tử.
Mộ Dung Tuyết cúi đầu vừa nhìn, một mắt liền nhìn trúng hoa đào tiên diễm nở. Hoa đào trông rất sống động, để cho nàng kìm lòng không đặng sờ soạng.
Chỉ là phác hoạ đỏ xanh, chính là có thể vẽ ra được hoa đào sống động như vậy. Trước không nói người này y thuật làm sao, chỉ là tranh này nàng vài phần kính trọng.
“Mộ Dung cô nương, có thể có coi trọng?” Nam nhân bước về trước một bước, mặt hầu như dán tại mành, mơ hồ thấy dưới tóc tai bù xù, trên mặt trắng nõn lưu lại dấu vết kia.
Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc!
Mỹ nhan như vậy, đã bị dấu vết như vậy hủy diệt.
Vẻ mặt tiếc rẻ nhìn chăm chú vào Mộ Dung Tuyết, nhìn ánh mắt linh động kia, nếu như không phải là vết sẹo, dung mạo vẻ đẹp của nàng tuyệt đối là không có tiểu thư khuê các nào trong Lôi thành có thể so sánh.
Bởi vì xưng hô này, Mộ Dung Tuyết đầu tiên là sửng sốt, bất quá, rất nhanh nàng khôi phục biểu tình, bình tĩnh đem vật cầm trong tay đem vật cầm trong tay giao cho tiểu Cẩm, hướng mành ngoài gọi: “Tiên sinh mời đến!”
Tiếng nói vừa dứt, người đến không kịp chờ đợi vén mành lên, đi tới bên Mộ Dung Tuyết. Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn sửng sốt một chút, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
“Tiên sinh gặp qua bổn cung?” Mộ Dung Tuyết một mắt nhìn ra kinh ngạc trong mắt người, vừa nói chuyện cũng đang cố gắng hồi ức, muốn từ trong trí nhớ tìm được một tia ấn tượng.
Không có, hoàn toàn không có. Bất quá, mắt phượng đặc biệt xinh đẹp này cũng làm cho trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, đó là một loại cảm quen thuộc ỷ lại.
“Chắc là đã gặp, chỉ là Mộ Dung cô nương có thể không nhớ rõ.” Nam nhân lúc nói chuyện, không chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của Mộ Dung Tuyết, tựa hồ bị hấp dẫn chậm chạp không thể dời.
Nguyên lai thực sự là gặp qua?

Mộ Dung Tuyết tin tưởng lời của nam nhân này, nhìn tiểu Cẩm một mắt, tiểu Cẩm có chút bận tâm chần chờ, nhưng cũng không dám cãi lời của nàng đem đồ án đặt ở mặt bànm hạ thấp người rời khỏi mành đến ngoài cửa coi chừng.
“Tiên sinh mời ngồi!” Mộ Dung Tuyết khách khí nói rằng, nhìn nam nhân ngồi xuống, cặp mắt kia còn dừng lại trên mặt mình, nàng không chút nào ngượng ngùng, biểu tình bình tĩnh mà hỏi thăm: “Tiên sinh nên xưng hô như thế nào?”
“Lâm Nhân!” Nam nhân đơn giản nói ra hai chữ.
Mộ Dung Tuyết đó là thuận miệng hỏi một câu” “Chữ nhân của tiên sinh làm sao viết?”
“Thiên địa nhân chữ nhân! Nam nhân cười vuốt vuốt râu mép, hứng thú mười phần nhìn Mộ Dung Tuyết, ánh mắt kia tựa như muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì?
“Nga! Tên thật đặc biệt.” Mộ Dung Tuyết khen ngợi, phản phục đem tên này ở trong đầu qua mấy lần, chưa ở trên giang hồ tìm được tên này.
Ha hả…
Lâm Nhân đạm đạm nhất tiếu, hắn biết lấy thông minh của Mộ Dung Tuyết rất nhanh thì đoán được mình là ai?
Tiến lên hai bước, hắn lớn mật đi tới trước mặt Mộ Dung Tuyết. Đưa tay, vươn tay nâng mặt của nàng, cẩn thận nhìn một chút từng vết thương.
Mộ Dung Tuyết cũng không biết bản thân vì sao không có phản kháng?
Hay là, cũng là bởi vì trong lòng dâng lên cái loại này ỷ lại không hiểu, nàng theo dõi mặt của hắn, hy vọng có thể tìm ra kẽ hở dịch dung. Đáng tiếc, nhìn hồi lâu, ngoại trừ cặp mắt phượng xinh đẹp kia không để cho nàng không nghi ngờ., ngay cả nếp nhăn trên trán nhìn qua đều chân thật như vậy.
“Nghe đồn đại tiểu thư Mộ Dung gia, cầm kỳ thư họa không gì không biết, là nữ tử thông minh nhất của Lôi thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Lâm Nhân cung cung kính kính chắp tay, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết ánh mắt tò mò, rất là thẳn thắn nói rằng; “Nhãn lực của Vương phi hơn người, Lâm Nhân bội phục. Người không nhìn lầm, gương mặt này của ta đích thật là dịch qua dung.”
Thản nhiên, thản nhiên như vậy để Mộ Dung Tuyết rất không hiểu, Nếu muốn dịch dung che giấu thân phận, vì sao phải ở trước mặt mình thừa nhận những thứ này?
Ngẩng đầu, chống lại mắt cười đến mập mờ của Lâm Nhân. vẻ mặt nàng tiếc rẻ ai thán: “Tiên sinh quá khen, nhưng, thông minh thì như thế nào? Đối nữ tử mà nói, dung nhan là vị trí đầu não. Mà hôm nay, mặt của ta…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.