Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 87:




87: Thành danh


“Làm sao vậy?” ta nghi hoặc nhìn cô gái.

Tựa hồ cảm thấy không tốt, cô gái mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng lí nhí: “Có thể, có thể xin ngươi ký hai chữ “Lãnh Đao” không?”

“A? Sao ngươi biết ta là “Lãnh Đao”?”

Ta nhớ kỹ “Tinh Thần Biến” hẳn còn chưa được Huy hoàng văn học võng đăng tải chính thức mà?

Cô gái trừng mắt nhìn ta, rất ngạc nhiên: “Ngươi không biết sao? Bắt đầu từ ngày hôm qua, tất cả thiên tấn cùng TT đều truyền lưu, nói tiểu thuyết ‘Tinh Thần Biến’ của ngươi bị Thiên đình ngu nhạc mua bản quyền phát hành quang ảnh, ngươi không chỉ vũ kỹ lợi hại , ca hát lại hay, ngay cả tiểu thuyết cũng đặc sắc như vậy, còn là bạn trai của Thủy Hương Vân nữa, túc xá chúng ta có rất nhiều người rất sùng bái ngươi đấy!”


“Đáng chết thật! Dám chắc lại là Tình Không lại ở sau lưng giở trò quỷ!” ta trong lòng thầm mắng, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười, xoát xoát ký hai chữ “Lãnh Đao”.

Cô gái bắt lấy chữ ký, hưng phấn nhảy cẫn lên, cùng chúng bạn đứng xung quanh tụ lại một chỗ, kỷ kỷ tra tra hưng phấn nói chuyện, lại quay về phía ta chỉ chỉ một chút, các cô gái khác đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng, sau đó một cỗ sóng người hướng ta vọt tới. Ta sắc mặt biến đổi, liếc nhìn Hoàng Phủ Phi Long đang hả hê, vội bỏ chạy.

Hoàng Phủ Phi Long vừa chạy vừa cười to nói: “Lão Đại, thật là nhìn không ra, ngươi còn có tài như vậy a! Vốn tưởng ngươi bị Huy hoàng văn học võng mua đứt đã là kinh hãi muốn chết rồi, không nghĩ tới còn có thể được Thiên đình ngu nhạc loại đại tập đoàn này nhìn trúng chuyển thành quang ảnh, trời ạ, như thế nào chuyện tốt trên đời đều do ngươi độc chiếm? Thật sự là quá không công bằng a!”

“Ngươi thấy ta như vậy có phải rất hả hê hả! Có muốn ta cũng như Hùng Phách thao luyện ngươi?” ta hung ác nói.

Vừa nghe lời này Hoàng Phủ Phi Long rùng mình một cái, đối với thực lực kinh khủng của ta hắn trong lòng sợ hãi không thôi, vội vàng cười trừ nói: “Nào dám nào dám, tiểu đệ ta thật sự vì ngươi mà cao hứng mà!”

Một đường chạy thẳng đến phòng học, phát hiện mọi người trong phòng ánh mắt nhìn ta phần lớn bất đồng, ghen ghét có, càng nhiều người lại là sùng bái, làm cho ta tâm tình buồn bực tốt hơn một chút.

Tại thế giới tương lai, sản nghiệp văn hóa kiếm rất nhiều tiền, nhưng cũng là ngành khó kiếm tiền nhất, nếu ngươi không có thực tài, lập tức sẽ trở thành một đống phân chó, nhưng là, nếu ngươi thật sự được hoan nghênh, vậy cam đoan ngươi tiền không đếm hết.

Tại thời đại cường giả vi tôn này, văn hóa cũng không bị khinh thị, ngược lại bởi vì ít dần nên mới trở nên cao quý, vũ kỹ ngoại trừ thiên phú, ngươi chỉ cần khổ luyện sẽ có thành tựu, nhưng âm nhạc cũng được, viết văn cũng tốt, nếu ngươi không có sáng tạo, không cần biết thế nào, đều là một đống phân.

Một kẻ văn võ song toàn có thể nói là rất hy hữu, dù sao con người tinh lực có hạn, nếu dùng nhiều thời gian luyện võ, phương diện văn học rất khó có thành tựu, ngược lại cũng vậy.

Mà bây giờ, đột nhiên chui ra một kẻ quái tài như ta, vũ kỹ cao thì không cần phải nói tới, ca hát hay, nhìn bề ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, lại không nghĩ rằng, ta bây giờ là thanh niên đứng đầu trào lưu văn học mới, thật sự làm cho nhiều người mở rộng tầm mắt, than rằng thật không có thiên lý mà. Phải biết rằng, viết một cuốn tiểu thuyết thì một khúc ca không thể nào so sánh a, viết khúc ca chỉ cần có linh cảm, một hai ngày thậm chí nửa giờ là xong một bài, mà tiểu thuyết thì luôn có lời văn cùng kết cấu thời gian phức tạp, không bỏ ra thời gian dài luyện tập thì sao có tác phẩm tốt đây? Vậy mà hắn hết lần này tới lần khác làm được, không phải muốn làm người ta ghen ghét hộc máu mới thôi chứ…

Mà các cô gái không giải thích được Thủy Hương Vân sao lại chung tình với ta, một kẻ dung mạo không có gì là tuấn tú, rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt Thủy Hương Vân nhìn xa như thế nào, không hổ là đệ tử thế gia, ánh mắt nhìn nam nhân cũng lợi hại hơn nhiều a! Tài tử văn võ song toàn, nếu đẹp trai hơn một chút, thì thật là bạch mã hoàng tử hoàn mỹ a! Mặc dù ta tướng mạo kém một chút, cũng là thứ cấp bạch mã hoàng tử a!

Cứ như vậy, dẫn tới hậu quả trực tiếp là, bình thường bọn nam hài không lọt vào pháp nhãn của chúng nữ đột nhiên lại được đề cao. Chúng nữ đều học theo tuệ nhãn thước kim của Thủy Hương Vân, nghĩ thầm không chừng có thể tìm ra khối vàng trong đống cát a.

Chúng nam sinh tất nhiên cực lực ủng hộ, đều bắt đầu hành động cật lực, trong lòng gào thét: Ta là vàng, ta phải sáng lên!

Cuối cùng cũng có chút thành tựu cho vài đoạn nhân duyên của mỹ nữ cùng dã thú, nói đến cũng là nhờ phúc của ta.

Mà trong quá trình bọn họ nỗ lực, đã xuất ra một thể loại ca nhạc kỳ lạ gọi là “lê hoa thể” (không biết “lê hoa” là gì thì serch trên baidu - DG: hình như là cái thế loại xxx gì đó), là thứ sỉ nhục nhất trong lịch sử văn học tân liên bang. Đây là chuyện của sau này, lượt qua không đề cập tới.

Vào phòng học, ta vào ngay mạng TT trong phòng, dạo quanh mấy trang tin tức lớn, nhất thời tức giận muốn tắt thở, Tình Không này, lại sao chép tài liệu của ta, ngoại trừ không nói ta là bạn trai của Thủy Hương Vân,còn lại một điểm cũng không sai, hơn nữa kể rõ vô cùng. Nói ta vũ kỹ lợi hại thế nào, từng một chiêu đánh bại cao thủ thứ 10 Ngũ Đạo học viện, cũng từ chiêu thức ta dàng nói ta cùng Hỏa Vân gia có quan hệ, còn nói con của hiệu trưởng Ngũ Đạo học viện kiêm thật chiến khóa đạo sư Hùng Phách tự nhận mình không bằng ta, còn tiên đoán thực lực của ta tuyệt đối là trên địa giai trung phẩm. Kể lại ta tại Huy hoàng văn học võng đăng tải tác phẩm, như thế nào bị Huy hoàng văn học võng xem trúng, trả giá trên trời mua đứt, hơn nữa lại nói ta tại Khánh tân hội tỏa sáng kỳ dị, ba ca khúc toàn bộ bị một tập đoàn ngu nhạc ra giá cao thu mua lại.

Sau đó thảo luận vấn đề lai lịch của ta, nói ta thần bí vô cùng, bởi vì một thiếu niên cao thủ thiên tài như ta chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, trong hàng hậu bối các đại thế gia cũng chưa từng nghe nói có người như ta tồn tại. Ẩn ý có điểm nói ta cùng Hỏa Vân gia, Thủy gia còn có Hoàng Phủ gia quan hệ không lường. Tiếp theo không biết từ đâu lấy ra hình ảnh ta đánh bại Lục Tử Khiêm cùng cảnh biểu diễn tại Khánh tân hội không xóa khuôn mặt của ta, làm cho ta bại lộ hoàn toàn trước mặt công chúng. Cuối cùng còn đoán ta có thể là đệ tử nhập thất của một cao nhân thế gia nào đó.

Trên mạng ta đọc hết các bài viết liền hiểu được nguyên nhân Tình Không làm như vậy, không thể nghi ngờ là khiến cho ta đã thần bí lại càng thần bí hơn, chỉ cần ta càng thần bí, lại càng hấp dẫn chú ý của mọi người, càng làm cho đại chúng đối với ta sinh ra lòng hiếu kỳ, cứ như vậy, danh tiếng của ta ngày càng tăng, ngay cả “Tinh Thần Biến” cũng ngày càng nóng theo.


Bất quá, ta để ý nhất chính là, cứ như vậy, cuộc sống của ta vĩnh viễn sẽ không có ngày yên bình. Mặc dù còn chưa thấy bọn paparazzi, nhưng tại đây khoa kỹ phát triển hơn thế kỷ 21 không biết bao nhiêu lần, thủ đoạn xâm phạm đời tư của bọn paparazzi tuyệt đối lợi hại hơn thế kỷ 21. Cho dù có lực ảnh hưởng của Thủy gia, sợ rằng cũng không có khả năng ngăn chặn tất cả mọi người, hơn nữa đây là chuyện đại chúng đều biết, dù sao báo hay không thì mọi người đều đã biết rồi.

Nghĩ tới đây, ta nhìn bên ngoài cửa sổ không ít đầu người lấp ló, không khỏi đau đầu.

“Dương ca, muội xin lỗi, muội không biết Tình Không tả lại làm như vậy.” Thủy Hương Vân cố ý truyền âm nói với ta.

“Cái này không trách muội được, cục diện như vậy ta đã đoán trước rồi.” Ta an ủi Thủy Hương Vân, tiểu nha đầu này thật quá thiện lương, luôn thích đem trách nhiệm đổ lên người mình.

“Hắc hắc hắc hắc!” Hoàng Phủ Phi Long hả hê nhìn ta sầu mi khổ kiểm, vừa cười vừa kéo vai ta. Ta đem khí khổ đánh lên cái phì đầu hắn mấy cái, nhìn Hoàng Phủ Phi Long bộ dáng khoa trương kêu gào, tâm tình nhất thời thư sướng rất nhiều.

88: Tái hồi Thủy gia

Tuần kế tiếp, ta rốt cuộc lãnh giáo được cái gì là “bài sơn đảo hải”. “Tinh Thần biến” bên ngoài trở thành đề tài nóng bỏng nhất, Huy hoàng văn học võng cùng Thiên đình ngu nhạc thật sự quảng bá rộng rãi trên TT, khắp nơi đều có họa diện tuyên truyền cho “Tinh Thần Biến”, các tin tức dồn dập không ngừng. Sách cũng tốt, quang ảnh cũng được, tất cả đều là mục tiêu nghị luận trà dư tửu hậu khắp đường cái hẻm nhỏ, nhất là khi Thiên đình ngu nhạc tuồn ra tin tức đầu tư hơn 10 ức cho “Tinh Thần Biến”một cơ hồ tất cả mọi người nhận thấy Thiên đình ngu nhạc là năm nay thật nổi bật, đối với chuyện này tràn ngập chờ mong.
“Tinh thần biến” sách chữ cũng đã bắt đầu phục vụ quần chúng những chương đầu tiên ở Huy hoàng văn học võng. Mặc dù trước mắt tốc độ có thể so với rùa còn chậm hơn, nhưng xem qua đại bộ phận độc giả đều bị thế giới trong sách với các thiết định đặc sắc cùng tình tiết hấp dẫn, ủng hộ vô cùng, tiếp theo tại thiên tấn bình luận, có chuyên gia bình luận quyển sách này, nói nó tạo thành cuộc cách mạng khai sáng một con đường văn học mới. Dù sao đều đánh giá rất cao. Đương nhiên trong những lời tốt đẹp, cũng có thái độ không chấp nhận, nói bộ sách này hồ biên loạn ngữ, căn bản không thể tồn tại cũng không có người như vậy, trong lúc nhất thời đại chiến nước miếng lại bùng nổ.


Mà tác giả sáng tác “Tinh Thần Biến”, bút danh Lãnh Đao là ta, mang theo sắc thái truyền kỳ thiếu niên thiên tài, trở thành mục tiêu truy đuổi của các công ty môi giới. Như ta sở liệu, sau một thời gian Thủy gia cũng không che chở được cho ta, các nhà môi giới dùng đủ các thủ đoạn tiến vào bên trong Ngũ Đạo học viện, bắt đầu đối với ta tiến hành truy đuổi khốc liệt.
“Nga? Ngươi muốn nghỉ? Thời gian bao lâu?” Chu Phóng đối với ta tựa hồ cũng không kinh ngạc, cười hì hì hỏi.
Ta bất đắc dĩ thở dài, nói: “Một tháng đi, ta nghe Phi Long nói Cực đạo vũ hội một tháng sau sẽ chính thức bắt đầu, khi đó ta sẽ quay lại.”
Chu Phóng gật đầu, không nói gì thêm, liền cho ta làm thủ tục tạm nghỉ.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, ta sóng vai cùng Hoàng Phủ Phi Long nói: “Chuyện ta nhờ ngươi, tìm được lập tức báo cho ta biết.”


“Ta biết rồi, lão Đại, ngươi trở lại Thủy gia nhớ liên lạc với ta, hoặc là lên Cực đạo chiến võng tìm ta cũng được.”
Nhắc tới Cực đạo chiến võng, ta cười quái dị, nói: “Cực đạo chiến võng sao, ID của ngươi là Phi Long Tại Thiên hử? Đến lúc đó sẽ cho ngươi một cái bất ngờ.”
“Bất ngờ?” Hoàng Phủ Phi Long đoán không ra trong đó có bất ngờ gì.
Ta trong lòng cười thầm, bắt đầu tưởng tượng khi hắn biết ta chính là kẻ đánh bại hắn sau đó phủi cánh bay xa Kim Phi Tích, vẻ mặt như thế nào, nhất định là rất thú vị?
Theo đạo lý Phi xa không thể tiến vào trong học viện, nhưng Chu Phóng đã đặc cách, cho Thủy gia mang một phi năng bay vào Ngũ đạo học viện. Lúc ta cùng Thủy Hương Vân chia tay hôn một cái nồng nhiệt, chúng ký giả vẫn chưa đuổi tới kịp, ta cấp tốc bay vào phi năng, sau đó trực tiếp rời khỏi Ngũ Đạo học viện.


Thủy gia không thể nghi ngờ là trại tị nạn tốt nhất, sẽ không có một kẻ môi giới nào có can đảm tới nhà Thủy gia tra thám.
“Ha ha! Dương lão đệ đã về rồi? Ta còn tưởng ngươi chết đâu rồi chứ! Mau cùng ta tới luyện võ trường, ta vừa phát minh chiêu thức mới, lúc này dám chắc đánh bại ngươi!” Thủy Thanh Hoa vừa thấy phi năng hạ xuống liền rống to chạy tới, hưng phấn trùng trùng kéo lê ta đến luyện võ trường, thí nghiệm thử chiêu thức hắn mới nghiên cứu ra.
Tính tình Thủy Thanh Hoa thì ta rõ ràng nhất, tại phương diện vũ kỹ chính là một vũ si, có đôi khi lại giống như một tiểu hài tử, không cho hắn hảo hảo biểu hiện một phen tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua, không thể làm khác hơn là theo hắn bay tới luyện võ trường.
“Thủy lão đầu, ngươi mỗi lần đều nói như vậy, còn không phải lần nào đều không có biện pháp đánh ngã ta sao?” Trên luyện võ trường, ta kí©h thí©ɧ Thủy Thanh Hoa.
Thủy Thanh Hoa cười đắc ý, hừ hừ nói: “Hôm nay không giống năm xưa, một chiêu này ta căn cứ nguyên lý Thái Cực sáng tại ra, tuyệt đối không dễ dàng hóa giải, Dương tiểu tử, tiếp chiêu đi!”
Tiếp theo là một phen long tranh hổ đấu, cùng Thủy Thanh Hoa nhanh chóng vài giây đã đánh ra trăm chiêu, Thủy Thanh Hoa ngạc nhiên di một tiếng, nói: “Dương lão đệ, nửa tháng không thấy, thân thủ ngươi tiến bộ không ít a!”
Ta cười to nói: “Ha ha! Không phải ta tiến bộ, mà ngươi già quá rồi!”
Thủy Thanh Hoa nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, trừng mắt kêu to: “Hảo tiểu tử, không cho ngươi chút nhan sắc, ngươi sẽ không để lão đầu ta vào mắt!”
Lời chưa dứt, Thủy Thanh Hoa tốc độ đánh ra nhất thời nhanh gấp đôi, làm cho ta ứng phó có chút không kịp, trúng liền mấy chiêu.
Kêu một tiếng đau dớn, chân khí ta bắt đầu khởi động, tốc độ ra tay theo đó nhanh hơn. Thủy Thanh Hoa thấy ta vẫn theo kịp tốc độ của hắn, tính tình cũng lên theo, hừ một tiếng nói: “Xem ngươi còn đuổi kịp hay không!” tốc độ lại tăng thêm nhiều.
Ta cắn răng, lại gia tốc, miễn cưỡng đuổi kịp tiết tấu của Thủy Thanh Hoa.
Chỉ thấy trong không trung hai đạo nhân ảnh không ngừng bay lượn, không rõ bóng người, cũng không nhìn thấy song phương ra tay, hai người lúc này như mơ hồ như không khí, nhưng hai người ra tay nhanh tới cực chí, âm thanh va chạm bạo phát không ngừng, năng lượng kinh khủng chấn động khiến phương viên 5 công lý các nguyên tố năng lượng đều sinh ra ba động mãnh liệt, trong 30 dặm mọi người đều có thể cảm thụ rõ ràng. Hai người giao thủ phát tán uy áp cường đại, làm cho nhiều người không vận nổi chân khí, người trong biệt thự Thủy gia đều dùng ánh mắt hoảng sợ cùng sùng kính nhìn hai người giao thủ trên bầu trời.
“Ha ha! Thống khoái! Thống khoái!” Thủy Thanh Hoa vừa đánh vừa la to gọi nhỏ.
Ta trong lòng ngầm kêu khổ, nghĩ thầm ngươi thì rất vui vẻ, tốc độ của ta đã tới cực hạn, còn hơn nữa thì không cách nào tiếp tục được.
Mà Thủy Thanh Hoa tựa hồ cũng biết điểm ấy, cho nên cũng không đẩy thêm tốc độ, hai người đến khi chạm đất đã giao thủ hơn ngàn chiêu, Thủy Thanh Hoa đột nhiên quát to: “Dương lão đệ, tiếp ta một chiêu Khổn tiên tác!”
Chợt lúc này, ta cảm giác không gian xung quanh bị kiềm hãm, phảng phất thân thể như lâm vào ao đầm không thể nhúc nhích, dưới sự kinh hãi ta phát hiện không biết lúc nào quanh người ta xuất hiện một tầng chân khí màu lam, mà chân khí này giống như một màn hơi nước, vững vàng dính trên người ta, làm cho tay chân ta phảng phất như bị rói buộc, hít sâu một hơi, chân khí mãnh liệt tràn ra ngoài trùng kích, phút chốc màu đỏ cùng lôi quang chớp động. Quang mang qua đi, ta phát hiện chân khí màu lam này giống như dây cao su, vô luận dùng lực mạnh như thế nào, đều chỉ có thể làm cho nó dãn ra bốn phía một chút, chân khí ngừng lại, lập tức bám lại trên người như cũ.
Thủy Thanh Hoa hừ hừ đắc ý cười, bay ngược ra xa vài thước, đắc ý nhìn ta, nói: “Thế nào? Chiêu này đủ lợi hại chứ! Ta dám nói, cho dù tu vi của ngươi có cao hơn ta một bậc, tới thiên giai trung phẩm, cũng tuyệt đối trốn không thoát chiêu Khổn tiên tác này! Nó chính là ứng dụng tính huyền ảo của Thái Cực, kết hợp với đặc tính chân khí mềm dẻo của Thủy gia sáng tạo ra, chuyên môn dùng để vây khốn hành động của địch nhân! Rất bất hạnh, ngươi chính là người đầu tiên trúng chiêu này! Ha ha ha ha!”
“Hừ! Vậy cũng vị tất!” Ta hừ lạnh một tiếng, tập trung chân khí toàn thân trước ngực, áp súc tái áp súc, bạo phát ra ngoài.
Không có chút ngăn trở, điện hỏa chân khí áp súc bay thẳng ra không trung, biến mất không thấy. Trên ngực ta một điểm chân khí màu lam lúc ta áp súc chân khí trong nháy mắt bạo phát tự động tránh sang một bên, chân khí xạ kích xong, lập tức lấp lại như cũ.
Thủy Thanh Hoa càng cười ha hả: “Oa ha ha! Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ lưu lại sơ hở lớn như vậy cho ngươi sao? Nói cho ngươi, từ một điểm đột phá là vô dụng! Loại chân khí này qua cải tạo có thể tự động né tránh công kích vượt quá giá trị thừa nhận, mà bộ phận trói buộc đó lại càng mạnh, hiệu quả giống nhau, trừ phi chân khí của ngươi toàn thân đều vượt qua giá trị thừa nhận của nó, ngươi mới có thể từ trong thoát ra ngoài, nhưng với tu vi của ngươi bây giờ, là hoàn toàn không có khả năng, cho nên, ngươi vẫn nên nhận thua đi!”
Ta trong lòng cả kinh, thầm nghĩ trách không được Thủy Thanh Hoa nói trừ phi so với hắn cao hơn một cấp mới có thể từ trong đột phá ra, chiếu theo thuyết pháp này, muốn mạnh mẽ đột phá đi ra, phải dùng một lượng chân khí thật là kinh khủng.
Bất quá...
Ta khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, nếu đổi lại là người khác hoàn toàn không có biện pháp, nhưng đối với thể chất đặc thù của chính mình mà nói, chân khí dính vào người ta chính là bước vào tử địa, có thể nói là bổ phẩm thật lớn a...
Nhìn chân khí mày lam khốn trên người ta ngày càng nhạt, càng ngày càng thưa thớt, vốn Thủy Thanh Hoa đang cao hứng không thôi sắc mặt chợt trở nên cứng ngắc, lập tức mở to hai mắt nhìn, thất thanh kêu lên: “Điều này sao có thể?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.