Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 73:




73: biến sắc mặt


Trong khi chúng Fan điên cuồng la hét, một nốt nhạc nhẹ nhàng, âm nhạc du dương vang lên, Trương Phỉ bắt đầu cất tiếng hát. Có lẽ bởi vì thời đại văn hóa khác biệt, ta không nghe ra nàng hát có bao nhiêu hay ho, nhưng tốt ở chỗ âm thanh cô gái ngọt ngào mê hoặc độc đáo, nghe xong có chút vấn vương. Trương Phỉ hát đến bộ phận cao trào, lập tức khởi lên một trận hoan hô, không ít người còn bắt đầu cùng Trương Phỉ hòa lời ca.

Ca khúc kết thúc bằng một bộ phận cao âm, người xem lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Một khúc hát xong, Trương Phỉ liền lui lại hậu đài.

Tiếp theo mới chính thức là các ban của Ngũ Đạo học viện biểu diễn, phương thức ngũ hoa bát môn, ca hát không nhiều lắm, đại bộ phận tiết mục đều có lên quan đến vũ kỹ. Có cái như là biểu diễn biến ảo ngọn lửa huyền mỹ khó lường, có vài bài biểu diễn đánh nhau hết sức đặc sắc, còn có biểu diễn ảo thuật. Đương nhiên cũng có vũ đạo (dịch giả: dance - nhảy múa chứ không phải võ đạo), bất quá tại thế giới tương lai này vũ đạo phát triển quá mức xơ cứng, đem vũ kỹ dung hợp vào trong đó, hơn mười hai mươi người lần lượt bay múa, nhưng thật ra xem cũng hấp dẫn.

Khánh tân hội tổng cộng bốn mươi tiết mục, qua hai mươi mấy tiết mục, được hoan nghênh nhất là một bộ phim, thông qua kỹ xảo điện ảnh, tái hiện trận chiến bảy ngàn năm trước Lan Vọng Ca cùng Thú Hoàng đánh nhau một trận tràng cảnh thiên băng địa liệt, phối hợp với biên kịch gia cho vào tình yêu lãng mạn, khiến cho kịch bản mang một khí thế hùng bá của Hollywood, được toàn trường ủng hộ cao nhất.

Ta khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay muốn đi vào ba hạng đầu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Qua thêm mấy cái tiết mục, tiết mục của Cao mặc cũng bắt đầu. Xuất tràng trước là một bản nhạc ghi sẵn vang lên, một mảng kích quang ngũ thải quấn lấy, thân mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ Cao Mặc hai tay rút trong áo, người nhẹ nhàng nổi giữa không trung, ưu nhã hạ xuống.


Thấy tạo hình này của hắn, ta trừng lớn mắt, bắt đầu hoài nghi hắn biểu diễn biến sắc mặt có đúng hay không giống như trong ấn tượng của ta, hắn mang cái tư thái này, hoàn toàn cùng biến sắc mặt không có quan hệ mà, trông có vẻ giống tạo hình bá tước Dracular hơn.

Vũ đài phía trên trăm thước, toàn ảnh Cao Mặc được phóng lớn gấp mười lần, làm cho mỗi người ở đây đều có thể thấy rõ vẻ mặt cùng động tác của hắn. Cao Mặc tạo hình kỳ quái làm người xem mơ hồ không biết hắn muốn làm gì, tự nhiên cũng khiến rất nhiều người cảm thấy hiếu kỳ, trong nhất thời cả văn nghệ quán phảng phất đều yên tĩnh, vô số mục ảnh đều nhìn về phía Cao Mặc.

Cao Mặc thần tình lạnh lùng chậm rãi rút hai tay ra, mà trong lúc này, âm nhạc chợt biến, nhịp điệu dồn dập, cuối cùng trở nên khẩn trương. Mà Cao Mặc bắt đầu trên vũ đài chạy thành một vòng tròn đường kính năm thước, đi hai vòng mà không có động tác gì, ngay khi nhiều người xem bắt đầu không nhịn được, âm nhạc dồn dập đến cực điểm. Cao Mặc tay phải vừa động, hoa lên một đạo tàn ảnh, từ một bên lướt qua mặt-

“Oa!” Vô số người la hoảng lên, mở to hai mắt mà nhìn, không rõ chuyện gì xảy ra.

Vốn mặt không có gì của Cao Mặc, lúc này có thêm một mặc nạ được sơn vẽ.

Xem đến lúc này, ta âm thầm gật đầu, xem ra ta đoán là đúng, Cao Mặc biến sắc mặt quả nhiên là từ Kinh kịch Tứ Xuyên, mặc dù lúc đầu có chút không giống, nhưng thủ pháp biểu diễn mấu chốt vẫn giống nhau.

Khi mọi người vẫn còn sợ hãi than, Cao Mặc tay trái lại mau lẹ vô cùng lau gương mặt một chút, Bá! Vốn là một gương mặt quỷ màu đỏ lại biến thành một mặt nạ sơn màu đen! Sau đó bắt đầu biến đổi màu sắc hình dáng liên tục.

Lúc này, cả văn nghệ quán đều sôi trào cả lên, cơ hồ tất cả mọi người đều bắt đầu kinh hô.

“Đây là cái ma thuật gì ? Có thể gọi là biến sắc mặt?”

“Ngu ngốc! Không có nghe người chủ trì vừa kêu tiết mục này gọi là biến sắc mặt sao?”

“Thật thần kỳ a! Mặc dù thấy rõ từng động tác của hắn, nhưng hoàn toàn không biết là hắn biến như thế nào!”

“Kháo! Trước kia thế nào ta lại không biết có loại trâu bò như thế này?”

“Tên kia là người ban nào? Sau này phải hảo hảo nhận thức một chút!”

“Thật hay quá!”

Bên cạnh ta Hoàng Phủ Phi Long cùng Thủy Hương Vân đều cuống quýt ngạc nhiên.

“Lão Đại, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không? Như thế nào hắn một chút đã thay đổi mặt nạ?” Hoàng Phủ Phi Long nghi hoặc hỏi.

Thủy Hương Vân cũng nhìn ta, nàng cho rằng tu vi ta cao như vậy, bằng vào nhãn lực của ta, hẳn có thể nhìn ra một chút ảo diệu.

Ta mỉm cười nói: “Ta quả thật là nhìn ra một chút, bất quá cũng chỉ là đoán mà thôi.”

Hoàng Phủ Phi Long con mắt sáng ngời, nói: “Vậy lão Đại mau nói nhanh lên, cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ta lắc đầu: “Không thể nói.”

“Tại sao?” lúc này Thủy Hương Vân đặt câu hỏi, nàng cũng rất muốn biết huyền bí trong đó.

Ta cười nhạt nói: “Giống như mấy cái tiếc mục ma thuật vừa rồi, khi chúng ta không biết nguyên lý trong đó sẽ thấy thập phần kỳ diệu, nói trắng ra, là người xem, chúng ta chỉ cần thưởng thức là được, không phải sao?”

Hoàng Phủ Phi Long sững sốt, cười nói: “Lão Đại chính là lão Đại! Nói chính là có đạo lý! Không sai, chúng ta cứ thành thành thật thật xem là được, quản nhiều vậy làm gì?”

Thủy Hương Vân hơi lo lắng: “Bất quá, chúng ta có thể không quan tâm, nhưng nhất định người khác sẽ quan tâm, ta nghĩ sau này Cao Mặc có thể sẽ có rất nhiều phiền toái.”

Ta gật đầu, nói: “Không phải là có thể, mà là nhất định, thế giới này người tham lam nhiều lắm, tuyệt kỹ biến sắc mặt của Cao Mặc, chính là một thứ tài phú vô hình, Cao Mặc thế đơn lực bạc, dám chắc sẽ là mục tiêu nhiều người mơ tưởng.”

Thủy Hương Vân nói: “Chúng ta có nên giúp hắn hay không?”

Ta mỉm cười: “Giúp thì nhất định phải giúp, ta đã có phương pháp.”

Đang nói chuyện, Cao Mặc lại đang thay đổi rất nhanh mặt nạ, mà càng biến càng nhiều, hơn nữa mỗi lần hé ra đều không giống nhau, càng làm cho nhiều người cảm thấy thần bí hơn.


Âm nhạc gần kết thúc, Cao Mặc lui về giữa vũ đài trung tâm, trong âm nhạc lên đến cao trào, tả hữu khai mở hai ay không ngừng quét ngang mặt, mỗi lần quét xuống, liền lộ ra một mặt nạ mới xuất hiện. Hai tay hắn tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành một mảnh mơ hồ thủ ảnh, trên mặt càng như xấp bài xoát xoát xoát biến hóa không ngừng, mỗi giây thay đổi ít nhất gần năm mặt nạ.

Tất cả mọi người bị chiêu ấy của Cao Mặc làm cho rúng động, cả văn nghệ quán không phát ra một chút âm thanh, mọi người con mắt đều nhìn chằm chằm hình ảnh trên trời cao. Cao Mặc biến sắc mặt tuy tốc độ rất nhanh, nhưng mọi người cơ bản đều mang vũ kỹ, vận đủ nhãn lực cũng không cảm thấy mặt nạ biến hóa quá nhanh, chỉ hơi mơ hồ. Đã nhìn thấy rõ như vậy, cho nên mới bị rung động, bởi bọn họ chứng kiến rõ ràng, hai tay Cao Mặc hoàn toàn sạch sẽ, như thế nào cũng không có khả năng giấu nhiều mặt nạ hư vậy, cái này làm cho bọn họ cảm thấy thần kỳ, không khỏi ngừng thở, quan sát Cao Mặc biểu diễn.

Âm nhạc qua doạn cao trò, bắt đầu giai đoạn thu sút. Cao Mặc hai tay nhất động, làm cho mọi người thấy rõ hắn thay mặt nạ, sau đó hai tay lại vũ động.

Lả tả bá!

Mặt nạ lại liên tục hiện ra, bất quá, lúc này lại có vô số người bắt đầu kinh hô, bởi vì bọn họ phát hiện, mặt nạ xuất hiện lần này, cũng không phải chưa xuất hiện qua, mà là dựa theo biến hóa vừa rồi đảo ngược thứ tự xuất hiện.

Theo từng mặt nạ được hoán đổi, rất nhiều người bắt đầu khiếp sợ: không phải tất cả mặt nạ đều dán dính lên mặt hắn chứ?

Trong sát na âm nhạc đình chỉ, mặt nạ cuối cùng được Cao Mặc thu hồi, đưa ra bộ mặt thật bình thường đến cực điểm.

Cao Mặc có chút thở, vẻ mặt cẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt của hắn, cũng không che dấu được một loại hưng phấn.

“Hảo!” vô số người điên cuồng gào lên, tiếng vỗ tay như muốn đem cả văn nghệ quán phá sập vang lên oanh minh.

“Hắn làm không chút sai sót.” Ta trong lòng khẽ nói.

74: Ngồi cùng bàn với em

Đối với việc Cao Mặc có thể diễn biến sắc mặt đến mức này, ta cũng giật mình hết sức, bởi tốc độ hắn biến đổi, so với tên vua biến sắc mặt lợi hại nhất cũng không có khả năng làm được. Ý niệm vừa chuyển, liền hiểu ra, tới cùng là do tác dụng của vũ kỹ mà thôi, chính mình một thân vũ kỹ không sai thì phản ứng của hắn cùng cường độ thân thể đều so với vua biến sắc mặt mạnh hơn nhiều lắm.
Tiếng vỗ tay cùng khen tốt giằng co đến năm sáu phút mới giảm xuống, mấy tiết mục sau người biểu diễn rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, không ngừng chán nản. Mà người xem đang bị vây trong hưng phấn cũng không có quá để ý đến bọn họ, đều thấp giọng nghị luận nói về tuyệt kỹ biến sắc mặt của Cao Mặc vừa rồi, thẳng đến sáu bảy tiết mục sau mới dừng lại.


Khánh tân hội tiến hành khá dài, đến khuya 11 giờ rưỡi, rốt cuộc cũng đã đến kết thúc. May là phần lớn người xem đều có vũ kỹ, cũng không quá buồn ngủ, bất quá người xem đã nhiều tiết mục, đầu óc có chút mệt mỏi, thấy các tiết mục sau không có gì đặc sắc, liền muốn rời đi sớm.
“Dương Đào, qua một tiết mục nữa sẽ đến lượt người, chuẩn bị tốt chưa?” cách đó không xa Tiêu Mi truyền âm hỏi.
Ta lạnh nhạt cười, trả lời: “Yên tâm đi, sẽ không làm cho cô thất vọng.”
Biểu diễn trước ta cũng là tiết mục ca hát, hơn nữa lại là ca khúc nguyên sang (tự sáng tác), chỉ thấy người này thanh âm rất lớn, so với Hoàng Phủ Phi Long còn hơn cả một bậc, thanh âm cũng tính là lớn tiếng, bất quá ca khúc nguyên sang của hắn, lại làm người ta không khen nổi, mới có vài câu, người xem đã một mảnh ầm ỹ. Người này thật ra có da mặt dày hơn cái mo, đắm trong âm nhạc, vẻ mặt phong phú nhắm mắt say mê diễn xướng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, một khúc chấm dứt tiếng vỗ tay rải rác có như không. Mà người xem thấy kẻ này hát khó nghe như thế, đối với tiết mục sau cũng không ôm nhiều hy vọng, đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.


“Hôm nay người biết nguyên sang tựa hồ hơi nhiều, tiết mục sau, là do trung khoa lãnh đạo ban Dương Đào đồng học mang đến ca khúc nguyên sang ‘Ngồi cùng bàn với em’, mọi người hoan nghênh.” Người chủ trì dẫn lời.
“Kháo! Lại là nguyên sang nữa?”
“Trời, sẽ không giống người phía trước khó nghe vậy chứ?”
Người xem tùy ý bàn luận về người tiếp theo.
Ta mang theo “Tự” nhẹ nhàng lên đài.
Người xem thấy lên đài là một tiểu tử dung mạo không có gì nổi bật, lập tức lại một trận thất vọng.
Ta cũng không nhiều lời, đeo “Tự” lên, điều chỉnh hạ âm, sau đó “Ngồi cùng bàn với em” bắt đầu chậm rãi tấu lên.
Vốn người xem đang xao động không yên nghe thấy khúc dạo, bắt đầu chậm rãi an tĩnh lại, ngay cả người chuẩn bị rời đi cũng đình chỉ cước bộ, huyền nhạc nhẹ nhàng mềm mại làm cho họ nghĩ người này cũng có chút bản lĩnh, trong lòng có chút chờ mong.


Dưới đài quan tâm nhất vẫn là Thủy Hương Vân, mặc dù đã nghe ta hát qua khúc này, nghĩ rằng bài này nghe hay phi thường, nhưng trước mắt vẫn không ngừng khẩn trương, đến nỗi nắm chặt nắm tay.
Mà Hoàng Phủ Phi Long lại mang vẻ mặt chờ mong, nhìn ta trên khán đài, lẩm bẩm nói: “Lão Đại, để ta xem người sẽ làm cái gì để ta kinh hãi!”
Khúc dạo qua đi, cả văn nghệ quán đều trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn ta trên vũ đài.
“Ngày sau người có nghĩ tới / ngày hôm qua người viết nhật ký / ngày sau người xem lại / từng yêu nhất là nàng....”
Thanh âm trầm thấp hơi khàn, đem bài “Ngồi cùng bàn với em” chậm rãi hát ra, lúc bắt đầu ta còn có điểm khẩn trương, dù sao là lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chậm rãi sau đó, theo ca khúc thâm trầm, ta tâm thần dần bình tĩnh trở lại, thanh âm cũng trở nên xúc cảm hơn. Tư tưởng không khỏi nhớ lại thời không của mình, lúc còn cắp sách đi học....
Tại thời còn học cao trung, ngồi phía trước ta là một nữ đồng học, rất đẹp, rất ưu nhã, một đôi mắt to tròn. Cùng ta không giống, thành tích học tập của nàng rất tốt, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của sư phụ. Khi đó trong lòng ta, có một loại chấp niệm, cho rằng đệ tử giỏi không nên cùng người học dở có giao thiệp gì. Cho nên, mặc dù ngồi cùng bàn hai năm, mặc dù ta tính cách tương đối ngoại hướng, nhưng lại chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện nhiều. Ta cũng không thèm để ý tới thành tích học tập của chính mình, nhưng là, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi ta cảm thấy không chịu nổi ánh mắt của nàng truyền xuống lúc nhận lấy một quyển sách từ trên tay nàng, ta cảm thấy xấu hổ cùng khó chịu. Theo thời gian trôi qua, ta phát hiện mình thích nhìn nàng, nhìn mái tóc đen bóng, nhìn cái cổ thanh khiết, có mấy lần bị sư phụ gọi đứng lên trả lời khi còn đang mờ mịt không biết, khiến cho khóa đường một trận cười rộ lên. Sau ta rốt cuộc hiểu được, ta là thích cô gái này rồi. Đây là một loại thích ngấm ngầm, nội tâm tự ti làm ta không dám hướng nàng biểu lộ, thẳng đến khi rời trường đều là... sơ luyến, không có bắt đầu cũng không có kết cục, cứ như vậy kết thúc.
“...Cuộc sống rồi cũng đi qua / Ta giờ cũng đã có thê tử / Ta cũng sẽ đưa nàng xem ảnh / nàng nói người ngồi cùng bàn với anh / là người đa sầu đa cảm / mong muốn được người an ủi / chờ ngươi vuốt lên mái tóc dài / người nào đó sẽ nắm lấy áo ngươi....”
Theo nốt nhạc cuối cùng trôi qua, trong đầu hiện ra nụ cười yếu ớt đó, một đôi mắt to xinh đẹp của cô gái chậm rãi hiện ra, ta trong hốc mắt ướŧ áŧ, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, đang làm gì nữa.
“Hoa!”
Âm thanh như sấm nổi lên, nhất thời đem ta từ trong hồi ức kinh tỉnh lại.
“Hảo! Hát hay lắm!”
“Kháo, cái này mới là nguyên sang chứ!”
“Nghĩ không ra Ngũ Đạo học viện còn có người tài như thế a!”
“Thực sự giỏi a! Không làm ca sỹ thật là lãng phí!”
“Ai, nếu là hắn điển trai một chút thì thật hoàn mỹ!”
“Đẹp thì có tác dụng gì? Tiểu bạch kiểm bây giờ tràn ngập đầy đường, nặng yếu nhất là trong bụng phải có tài mới đáng!”
“Trời a, nhiều lời tự tình như vậy, ta phát hiện mình đã yêu hắn rồi!”
“Không cho tranh với ta!”
Ta có chút mờ mịt cùng kinh ngạc nhìn văn nghệ quán đã trở nên sôi trào điên cuồng, mặc dù nghĩ ca khúc này sẽ được hoan nghênh, nhưng cũng không tới mức hỏa bạo như vậy, trong lòng kinh ngạc có dư lại có chút vui mừng, cứ như vậy ta tiến vào ba hạng đầu có cơ hội rất lớn!
“Ngươi có thấy không! Thấy không! Đó là lão Đại ta!” Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn ha ha cười to, nắm lấy một người bên cạnh kêu lên.
“Dương ca, chúc mừng huynh.” Thủy Hương Vân nhìn ta trên vũ đài, trong lòng có chút phát chua, bởi vì nàng nghe ra được, vừa rồi ta hoàn toàn dung nhập cảm tình khi hát khúc ca này, mà người trong lòng ta đang nghĩ tới, lại không phải là nàng.
Tiêu Mi khóe miệng lộ ta một tia cười mỉm, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ ra tiểu tử này thật có hoa tay, không riêng vũ kỹ lợi hại, ngay cả ca hát cũng lợi hại như vậy.... Không biết sau này còn có thể có biểu hiện ngạc nhiên gì cho người khác nữa đây?”
Một bên sau rèm vũ đài, Trương Phỉ nhìn thiếu niên dung mạo bình thường, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Lại một lần nữa! Thêm một lần nữa!” Trong đám người xem có kẻ vận công hô to lên, thanh âm vang vọng cả văn nghệ quán.
Nghe âm thanh như thế, ta trong lòng giật mình một cái, quay người lại nhìn, quả nhiên thấy Hùng Phách đang trương ra bản mặt hèn mọn bỉ ổi.
Hùng Phách lão tiểu tử, còn không phải trả thù chuyện ta đánh bại hắn sao? Ta trong lòng nói thầm.
Sau Hùng Phách đề xướng, càng nhiều người bắt đầu kêu lên: “Lại một lần! Lại lần nữa!”
Rất nhanh, cả văn nghệ quán đều đồng thanh vô cùng, bắt đầu hống lớn vô cùng “Lại một lần” liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.