Hai người kia chậm rãi di động, đối với ta hình thành một thế hai mặt giáp công. Hai người ánh mắt vừa động, thân hình chợt lóe, cùng lúc ra tay.
Người cao công thượng bàn, người gầy công hạ bàn. Hai người đều ra tay cực nhanh, trên tay chân đều có kình khí màu lam bao bọc, nhìn ra được, cả hai đều tu luyện chân khí thủy thuộc tính, ta không hoảng hốt cũng không vội vàng, hai tay vừa động, trước tiên, một tay nắm chặt mắt cá chân người cao, một tay chấn trụ cổ tay gã gầy, dưới chân điểm nhẹ, tung bay về sau hai bước, hai tay nhất chuyển – cao, gầy hai người chỉ cảm thấy công kích của mình, phảng phất như đánh vào trong nước, cảm giác thập phần khó chịu, đồng thời bị một cổ lực lượng cường đại khiên dẫn, thân thể không tự chủ lệch khỏi hướng đối phương, mắt thấy song phương một quyền một cước tự đánh trên người phe mình, dưới sự kinh hãi hai người toàn lực thi triển phù không thuật, dốc hết sức mới thay đổi hướng trùng kích của thân thể, mới hung hiểm tránh thoát một kiếp!
Cao, gầy hai người khựng lại giữa không trung, liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phường nhìn ra màu sắc kinh hãi, lập tức nhìn ta chằm chằm, thần sắc càng toát ra vẻ trầm trọng.
Bọn người trần như nhộng đánh nhau khai vị từ lúc bắt đầu đã trốn mất, hiện trường chỉ còn lại Lục Tử Khiêm cùng bọn Kim Tiểu Uyển và bốn người đồng học của nàng, biến hóa vừa rồi bọn họ thấy rất rõ ràng, nhưng một điểm huyền ảo trong đó cũng nhìn không ra, trong mắt bọn họ, ta chỉ là xoay người lùi bước về sau một chút, vậy là hai gã cao thủ liền tự mình công kích lẫn nhau, thật sự là quỷ dị cùng cực. Khiến cho ta trong mắt bọn họ càng trở nên cao thâm khó lường.
Lục Tử Khiêm chứng kiến hai người bảo tiêu lão ba cấp cho một kích không xong, trong lòng căng thẳng, liền manh nha sinh ra thối chí, con mắt ngó loạn bốn phương.
Lắc đầu, ta cảm thấy thật không có ý tứ. Trước kia đại bộ phận thời gian đều là ở Cực đạo chiến võng, thực chiến cũng cùng Thủy Thanh Hoa nhiều lần, mà ta đã hình thành thói quen đối mặt với cấp bậc công kích của Thủy Thanh Hoa, đối mặt với công kích của địa giai hạ phẩm, cảm giác phảng phất như bồi tiểu bằng hữu du ngoạn, tràn ngập sự chán chường. Vốn định còn thử xem kỳ chiêu của bọn hắn, lúc này cũng hết hứng thú.
Cao gầy hai người đã là chiến hữu nhiều năm, tâm linh tương thông, gắt gao phối hợp, trong nháy mắt đồng thời hướng ta trùng kích, chân khí toàn lực vận chuyển, phát ra âm thanh bén nhọn, cả một đám phô thiên cái địa quyền ảnh cước ảnh.
Ta khóe miệng lộ một tia trào phúng, chia ra không được thì tập trung công kích sao? Không nhanh không chậm chuyển thân đưa tay phải lên, bàn tay hướng đến phía hai người, trong miệng khẽ quát:
“NO.”
Cảnh tượng kinh điển sau bảy ngàn năm tái xuất hiện tại thế giới tương lai, hai người cao gầy phảng phất như những viên đạn trong “Ma trận 1” , bị một lực lượng không giải thích được, tốc độ ngày càng chậm, cước ảnh quyền ảnh cũng không thi triển ra nổi, tại khi còn cách ta khoảng một thước, hai người này hoàn toàn dừng lại giữa không trung.
Lục Tử Khiêm hoàn toàn đờ người trợn mắt. Ta từ từ mỉm cười, nhìn cao gầy hai người đang mang ánh mắt hoảng sợ gần chết, một loại cảm giác ưu việt thao khống sinh tử nhân sinh tự nhiên sanh ra. Ta cảm giác chính mình bây giờ thật vĩ đại, nếu có thể cũng giống như Neo xuyên qua người một tên mặc áo đen, vậy thì càng hoàn mỹ.
Mỉm cười biến thành cười lạnh, năm ngón tay khẽ nhấc, tại không trung hai thân thể liền chấn động, tay chân dang ra, biến thành hình chữ đại thật to. Ta cười lạnh nhìn hai người, nói:
“Các ngươi không phải vừa mới múa quyền múa cước rất lợi hại sao? Bây giờ thì sao, nói vậy các ngươi chỉ dựa vào quyền thế Lục Tử Khiêm mà đắc tội không ít người đối địch với hắn a?”
Trong không trung hai người căm tức nhìn ta, không nói được lời nào. Ta giễu cợt cười cười nhìn bọn họ:
“Tốt lắm, xem ra các ngươi định ngậm miệng tới cùng, dám chắc lão gia tử của Lục Tử Khiêm hắn dặn dò các ngươi không nên cùng người xa lạ nói chuyện sao? Thật sự là đứa bé ngoan a!”
Sắc mặt chợt biến, ta nghiêm giọng: “Bất quá ta lại phi thường không thích! Mặc kệ là vì tiền hay vì cái gì, trở thành tay chân của Lục Tử Khiêm, khi dễ đệ tử bình thường của học viện, giết người, tàn phế.... không cho các ngươi chút kỷ niệm, thật sự là xin lỗi đảng và quốc gia đã bồi dưỡng a!”
Bắn ra hai cỗ chân khí, phốc phốc hai tiếng, vào giữa đan điền hai người, lập tức hai cổ chân khí này cường ngạnh xúc phạm đan điền bọn họ, hướng kỳ kinh bách mạch khuếch tán, đảo mắt một cái, kinh mạch vọn họ đã phế đến không thể phế hơn nữa, một thân võ công biến thành mây khói vô hình, kiếp này nếu không gặp kỳ ngộ đặc biệt, còn muốn luyện võ, là tuyệt không có khả năng!
Cao gầy hai người trong nháy mắt kinh mạch bị phế, sắc mặt tái nhợt dị thường, tiếp theo phun ba ngụm máu lớn, hôn mê bất tỉnh. Chân khí buông lỏng, hai người liền rơi trên mặt đất.
Tĩnh lặng, rất tĩnh lặng! Mấy người Kim Tiểu Uyển hoảng sợ chứng kiến ta tiện tay liền phế đi hai gã địa giai cao thủ, trong lòng rung động đối với thủ đoạn quả quyết độc ác của ta sinh ra nỗi sợ hãi to lớn. Nhìn ta mặt không đổi sắc, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Tử Khiêm dừng ở một bên, vẫn không nhúc nhích nhìn ta, trong mắt toàn màu sắc sợ hãi cùng tuyệt vọng. Tại lúc hai gã bảo tiêu bị chế trụ là lúc hắn đã biết không đúng, muốn chạy trốn, nhưng ngay khi chân hắn vừa động, liền có một cỗ lực lượng dễ dàng đem hắn phong trụ vững chắc, khiến cho hắn cước bộ như vác ngàn cân, không nhấc lên nổi, hắn không phải ngu ngốc, tự nhiên biết là ta động thủ cước. Lục Tử Khiêm toàn lực đối kháng, nhưng không phải nghi ngờ, hết thảy đều chỉ là phí công.
Lúc Lục Tử Khiêm thấy ta từng bước đi hướng về phía hắn, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ hận không thể hy sinh cánh tay, đổi lấy một đôi chân nữa để chạy trốn.
“Dương, Dương Đào! Ngươi không nên làm loạn a! Ngươi muốn giết ta, cho dù có Thủy gia làm hậu sơn, cha của ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu!” Lục Tử Khiêm thanh âm run rẩy kêu lên.
Ta đi tới trước mặt Lục Tử Khiêm, mỉm cười nhìn hắn, nói:
“Ai nói là ta muốn giết ngươi?”
Ngón tay tại bả vai Lục Tử Khiêm bấm nhẹ một cái, bính một tiếng bạo hưởng, căn cốt nát bấy, tay phải của hắn kinh mạch hoàn toàn bị phế. Lục Tử Khiêm phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo. Chỉ tiếc Kim Tiểu Uyển chọn địa phương này là nơi người thưa đất vắng, huống hồ bây giờ trời đã tối đen, người bên ngoài thưa thớt, hắn cho dù kêu lớn tiếng hơn nữa, có người nghe được, cũng chỉ cho là mèo mẹ phát xuân mà thôi.
“Sách sách! Ta thật sự rất kỳ quái, thương thế của ngươi rốt cuộc là trị liệu như thế nào hay vậy, nga... hay cho ta nhìn một cái.”
Vừa nói, ta chuyển sang một cổ chân khí, giống như là cường đạo, cuồng bạo xông qua kinh mạch của hắn, tra tìm tỉ mỉ, liền hiểu được tình huống của hắn.
“Nguyên lai chỉ là trị liệu gân cốt, ta lưu lại trong kinh mạch của ngươi thứ đó tựa hồ các ngươi cũng chưa từng phát hiện ra, Lục gia các ngươi cũng quá kém đi.”
Kỳ thật là ta nghĩ sai về Lục gia, lúc Lục Tử Khiêm bị thương, hắn không dám nói cho lão gia hắn thật tình, mà len lén dùng linh dược phối hợp với y liệu khoa kỹ rất nhanh phục hồi thương thế gân cốt, ta động tay chân lưu lại trong kinh mạch hắn thập phần bí mật, với tu vi của Lục Tử Khiêm, chính hắn không thể tự mình phát giác ra.
Hắn muốn báo thù, cũng không dám để cho cha hắn biết mình tại học viện chuyện đánh nhau, hắn nhờ mẫu thân hướng cha ỷ ôi, rốt cuộc điều sang hai gã thiếp thân bảo tiêu bên người. Hắn vốn định ngày mai tìm ta phiền toái, lại không nghĩ Kim gia tiểu thư Kim Tiểu Uyển đột nhiên đến tìm hắn, yêu cầu hắn hỗ trợ giáo huấn một người. Kim Tiểu Uyển bình thường đối với Lục Tử Khiêm bất động thanh sắc, lúc này có thể có cơ hội trước mặt mỹ nhân biểu hiện, tự nhiên không thể buông tha, nào tưởng vừa thấy mặt, thì phát hiện kẻ Kim Tiểu Uyển đối phó lại là ta, giống như cừu nhân gặp mặt liền mắt đỏ ngầu mắt, liền xảy ra chuyện như bây giờ.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, dù sao giết người là phạm pháp, ta chỉ là muốn...”
Chậm rãi nói, bàn tay ta cũng chậm rãi hướng xuống đan điền của Lục Tử Khiêm. Lục Tử Khiêm đã biết ta muốn làm cái gì, lập tức hoảng sợ hét lớn:
“Không nên! Không nên! Dương Đào, ngươi không thể làm như vậy! Ngươi có yêu cầu gì, ta đáp ứng ngươi tất cả! Ngươi không nên làm như vậy!” Lúc này Lục Tử Khiêm giống như người con gái bình thường bị cường bạo.
“Ta muốn! Ta muốn!”
Ta lộ ra dâm tiếu (Dg: ặc (o_O) lại ‘muốn’ nữa), cái tay tội ác không chút do dự sấn tới.
“Không nên!” Lục Tử Khiêm phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
“Không nên!”
Cùng một lời nhưng là của người khác, thanh âm có chút quen tai. Bất quá hết thảy đều đã chậm, ta chân khí trên tay vừa khởi, nháy mắt đem đan điền của Lục Tử Khiêm chấn vỡ, chân khí trong cơ thể Lục Tử Khiêm giống như ngựa hoang đứt cương, trong cơ thể hắn chạy ngược tán loạn.
“Lão Đại, dừng tay!”
Lúc này là thanh âm của Hoàng Phủ Phi Long. Mặc kệ sự ngăn trở của Hoàng Phủ Phi Long, ta lạnh lùng cười, chân khí chảy như điên, đem kinh mạch trên người Lục Tử Khiêm hoàn toàn hỏng mất.
taneoka
01-09-2009, 01:47 PM
Cực Phẩm Chiến Thần