Mộc Thanh thấy Thủy Hương Vân liền cười a a, nói:”Mới vừa rồi nghe tiểu thư Thủy gia muốn tới, ta còn tưởng câu nói đùa thôi, không nghĩ tới cũng quả nhiên tới.”
Ta cùng Thủy Hương Vân đứng lên, Thủy Hương Vân mỉm cười, nói:”Mộc bá bá sao lại nói vậy được, trước giờ Thủy Mộc hai nhà chúng ta quan hệ rất tốt, nghe nói Y Linh tỷ bị trọng thương, tất nhiên ta phải đến thăm rồi!”
Mộc Thanh cười ha ha, ánh mắt chuyển về phía ta, nghi hoặc nói:”Vị này là?”
“Ta là Dương Đào, là bằng hữu của Y Linh tỷ tại thành phố Thanh Lan.” Ta vội vàng trả lời trước Thủy Hương Vân, là sợ Thủy Hương Vân nói vết thương của Mộc Y Linh là do ta tạo thành. Ta làm nữ nhi người ta đến nửa chết nửa sống, nếu Mộc Thanh biết rồi, e rằng không rút gân lột da ta mới lạ?
Thủy Hương Vân liếc nhìn ta một cái rồi gật đầu với Mộc Thanh.
“Ồh? Ngươi chính là Dương Đào?” Từ trong mắt Mộc Thanh chợt lóe qua tia quái dị.
Trong lòng ta hồi hộp một hồi, nghĩ thầm chẳng lẻ hắn sớm đã biết ta rồi? Đúng rồi, Mộc gia thân là một trong năm đại thế gia, tai mắt tự nhiên là không ít, chuyện Môc Y Linh lưu ta lại tuy làm rất bí ẩn, nhưng nếu truy xét cũng không phải khó nhận ra? Mà bọn họ có thể đã biết thương thế của Mộc Y Linh có quan hệ với ta? Nghĩ đến vấn đề này, ta đổ một thân mồ hôi lạnh.
Thủy Hương Vân tựa hồ cũng rõ ràng điểm này, lập tức nói:”Mộc bá bá, ngài chính là nói về thương thế Mộc Y Linh thế nào rồi, ta lo lắng gần chết!”
Nói đến Mộc Y Linh, trên mặt Mộc Thanh lộ ra vẻ lo lắng, lắc đầu thở dài nói:”Tình trạng của nàng không khả quan, ngày hôm trước lúc đưa nàng tới đây thì toàn thân bị phỏng, kinh mạch bị tổn hao nghiêm trọng, nhưng cái này không có trọng yếu nhất, làm cho mọi người đau đầu chính là trong kinh mạch nàng lưu lại một đạo chân khí kỳ quái hệ hỏa, đình trệ bất động, khó có thể loại trừ, không ngừng gây thương tổn kinh mạch của nàng, ông nội của ta đối cái này vẫn không có cách nào, chỉ có đem nàng ngâm trong dưỡng sang trì, lấy tinh hoa sinh cơ duy trì thương thế của nàng không xấu đi mà thôi. Chỉ là đáng thương Y Linh, phải không ngừng bị tổn thương cùng chữa trị, thống khổ càng lớn hơn….”
Vừa nói Mộc Thanh liếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt hàm chứa thâm ý, liếc mắt đó để ta ý thức được, Mộc Thanh rất có thể đã biết thương thế Mộc Y Linh cùng ta có quan hệ. Mà nội tâm ta hối hận không thôi, nghĩ đến bởi vì ta mà Mộc Y Linh chịu nhiều đau khổ như thế, trái tim ta tựa như bị bóp chặt lại.
Thủy Hương Vân nhíu mày, nói:”Nghiêm trọng như vậy sao? Ngay cả dưỡng sanh trì đều không thể chữa trị thương thế Y Linh tỷ…. Nói cách khác, khó khăn nhất chính còn sót lại đạo chân khí kia?”
Mộc Thanh gật đầu nói:”Không sai, nếu có thể hóa giải chân khí kia thì nội ngoại thương của Y Linh trong vòng mấy ngày có thể hoàn toàn khôi phục dưới tác dụng của dưỡng sanh trì.
Lúc này ta ngẩng đầu lên nhìn Mộc Thanh, nói:”Mộc bá bá, thật không dám dấu diếm, Y Linh tỷ bị trọng thương, tất cả đều do ta gây nên! Ngày hôm trước là ta cùng nàng tới Phiêu Hương Các ăn cơm, chân khí hỗn loạn, khống chế không được đã gây thương tổn tới Y Linh tỷ!”
“Cũng quả nhiên là ngươi!” Vẻ mặt Mộc Thanh biến đổi, sắc mặt xanh đen nhìn ta, khí thế hung mãnh từ trên người phát tán ra, mạnh mẽ như dời núi lấp biển công kích về phía ta.
Thần sắc ta biến đổi, nhanh chóng vận hành chân khí chống cự lại, nhưng trong nháy mắt vẫn bị bức bách lui về phía sau ba bước.
Mộc Thanh không ngờ ta có thể ngăn cản khí thế hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ta, lộ ra một cổ sát ý.
Thấy ánh mắt hắn như vậy, ta như rơi xuống hầm băng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn gϊếŧ ta?
“Mộc bá bá hạ thủ lưu tình!” Thủy Hương Vân thét lên một tiếng kinh hãi.
Mộc Thanh liếc nhìn Thủy Hương Vân một cái, hừ lạnh một tiếng với ta, khí thế trong nháy mắt tiêu tan vô hình, lạnh lùng nhìn ta.
Áp lực chợt giảm, cơ thể ta cơ hồ hư thoát, nhưng mãnh liệt tự tôn không muốn trước mặt nam nhân này mà ngã xuống, con mắt lại không trừng mắt lại với Mộc Thanh, tia hảo cảm lúc đầu gặp hắn đã biến mất hầu như không còn.
Thủy Hương Vân thở phào nhẹ nhỏm, nói tiếp:”Muốn cởi chuông thì cần người buột chuông, nếu như chân khí trong cơ thể Y Linh tỷ là của Dương Đào lưu lại, nói vậy hắn cũng có thể thu hồi trở về.”
“Ngươi có nắm chắc không?” Mộc Thanh lãnh đạm nhìn ta.
Ta rất muốn nói ta có nhưng ta không dám cam đoan, chỉ có thể nói:”Ta tận lực.”
Mộc Thanh nhìn chằm chặp ta vài giây, bình tĩnh nói:”Đã như vậy, ngươi đi theo ta.” Sau đó nói với Thủy Hương Vân:”Dưỡng sanh trì chính là cấm địa Mộc gia, không được tùy ý ra vào, xin chất nữ chớ trách.”
Thủy Hương Vân nói:”Ta hiểu rồi.”
Đi theo phía sau Mộc Thanh, ta cảm thấy không khí đều ngưng đọng lại, cả người không tự nhiên, cảm giác có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ta.
Đi ra biệt thự, đi tới bên ngoài một khu rừng, ta cảm thấy trong chớp mắt khi chúng ta bước vào rừng cây thì phía sau ta ít nhất có hơn mười ánh mắt, từ mọi phương hướng, mà từ con mắt lại không thể thấy được những người này, có thể thấy được công phu ẩn dấu những người này hết sức lợi hại.
Đi tới một mảnh đất trống trong khu rừng, Mộc Thanh xoay người nhìn ta, lạnh lùng thốt lên:”Đây là cấm địa Mộc gia, nếu không phải Y Linh, ta tuyệt đối không cho phép người tiến đến, kế tiếp vô luận ngươi nhìn thấy tỉnh cảnh gì, đều hy vọng ngươi quên hết!”
Vừa nói, không đợi ta trả lời đã trực tiếp dẫm ba phát trên mặt đất, ba đạo chân khí màu xanh biêc từ chân hắn truyền vào mặt đất, giống như một gợn sóng khuyết tán đi.
Một tiếng rầm phát a, cây cối xung quanh lại bắt đầu tự chuyển đông, sau đó đứng lại. Ta chú ý tới cây cối sắp xếp tựa hồ theo một quy luật, nhất thời không có rõ ràng lắm.
Một cái khe ở phía trước xuất hiện, lộ ra một thông đạo giống như miệng giếng.
Liếc nhìn ta một cái, Mộc Thanh bay lên rồi chui vào thông đạo, ta cũng không dám chậm trễ, bay xuống theo.
Thông đạo có dạng thẳng đứng, ta lấy tay sờ một hồi, phát hiện vách tường hai bên do kim loại tạo thành, bay xuống hơn hai mươi mét mới chạm đất, ta âm thầm kinh hãi, tầng kim loại dày hơn hai mươi mét, thật sự quá biếи ŧɦái, chỉ sợ thiên giai cao thủ tới cũng không có cách nào đánh nát thông đạo này được.
Chân vừa chạm đất, liền thấy một thông đạo khác, ta đi theo phía sau Mộc Thanh, đi tới chỗ cuối cùng, đã thấy được một cánh cửa kim loại màu xanh biếc. Mộc Thanh đặt bàn tay lên một hình dấu tay trên cánh cửa, một đạo ánh sáng trắng quét từ trên xuống dưới hai lần, tiếp theo, liền thấy từ tay Môc Thanh phát ra một cổ chân khí màu xanh biếc, cánh cửa kim loại vô thanh vô tức mở ra.
Ta vừa nhìn, cánh cửa kim loại này dày khoảng năm mét, có thể thấy được cấm địa Mộc gia trọng yếu như thế nào. Song ta cũng không để ý vấn đề này, bây giờ ta lo lắng nhất là tình trạng của Mộc Y Linh, biết Mộc Y Linh đang ở phía trước, bước chân ta không tự chủ nhanh hơn nhiều.
Đang đi tới thì thanh âm lạnh như băng của Mộc Thanh vang lên bên tai ta:”Nếu như ngươi không thể thu hồi chân khí trong người Mộc Y Linh, ta nhất định phải chôn ngươi theo nàng””
Ta ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh ở phía trước, thấy cước bộ hắn vẫn không ngừng, đầu cũng không quay lại, lập tức hiểu ra là hắn dùng truyền âm. Bất quá ta cũng không tức giận vì những lời đó, mặt khác mà nói thì chứng tỏ Mộc Thanh rất quan tâm nữ nhi hắn. Đổi lại là Mộc Thanh làm cho muội muội ta trọng thương, ta chỉ sợ cũng không có thái độ gì tốt với hắn, thậm chí còn liều mạng với hắn nữa? Nghĩ như vậy, phẫn nộ lúc nãy với Mộc Thanh cũng tan biến thành mây khói.
Đi qua cánh cửa kim loại, bên trong là có dạng nửa vòng trọng, độ rộng khoảng bằng sân bóng rổ. Một cái ao có đường kính năm mét ở trung tâm, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh biếc, mơ hồ có thể thấy được một hình người đang lơ lửng ở trên mặt nước. Mà cách cái ao không xa có một tòa thạch đài trong suốt, ở trên có một lão nhân râu tóc bạch trắng đang ngồi.
“Thanh Nhi, tại sao ngươi dẫn người ngoài tiến đến? Chẳng lẽ ngươi quên gia quy rồi sao?” Thanh âm già nua vang vọng trong mật thất, không rõ thanh âm từ nơi nào phát ra.
Mộc Thanh dừng chân, cung kính nói:”Ông nội, cũng không phải là Thanh Nhi cố ý phản gia quy, thương thế của Y Linh là do người này gây nên, hắn nói có biện pháp thu hồi dị chủng chân khí trong cơ thể Y Linh, cho nên ta mới dẫn hắn đến nơi này thử một lần.”
“Ồh?” Lão nhân ngồi trên thạch đài mở mắt, một ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía ta, nhưng rất lạ là khong có ý trách tội, nhưng thật ra lại có ba phần tò mò, bởi vì hắn phát hiện, bản thân mình không thể xem rõ sâu cạn vị thiếu niên này.