Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 233: Phong hồi lộ chuyển






thế giới thật, sau lưng ta đã ướt đẫm.

"Cao Mặc, ngươi có biện pháp nào trực tiếp xâm nhập vào Hạng Võ không... Chính là tên thân hình béo phì kia, đem virut rải vào người hắn? Hoặc là kéo tới bên cạnh ta cũng được?" Trong thế giới thật ta hỏi.

"Được thì cũng được, nhưng mà, một khi ta xâm nhập vào cơ thể hắn, rót virut vào, hắn nhất định sẽ phát giác, bây giờ hơn 8000 vạn con tin nằm trong tay chúng, bên cạnh còn có tên mặt đen kia nhìn chằm chằm, một khi bọn họ điên cuồng ác độc, chỉ sợ tính mạng con tin khó giữ được!" Giọng Cao Mặc rất bình tĩnh, "So với tên Hạng Võ kia, cái đứa trẻ trúng Hoàn mỹ chiêu ngươi có thể thử một lần! Hiện tại hắn trúng Hoàn mỹ chiêu, dù có đẩy mầm virut vào, cũng không có cách nào báo cho hai người kia biết!"

Trong lòng ta khẽ động, vội vàng nói: "Ngươi xâm nhập vào đứa trẻ kia, chính là cơ thể của Tào Tháo, đem virut an trí vào, sau đó đẩy virut vào cơ thể Hạng Võ, dù cho là hắn phát hiện cũng không sao, một khi hoàn thành, sẽ không cần chần chờ, lập tức kích hoạt virut! Như vậy, bọn họ muốn giết con tin cũng không phải hoàn thành tức thời được!"

"Đó là một biện pháp tốt, có thể thử một lần!" Ngữ khí Cao Mặc cũng có chút kích động.

....

Không gian chiến đấu.

Ta chậm rãi lui về phía sau, giật lại cự ly với Hạng Võ, còn những thanh đao Hạng Võ điều khiển, đã tích lũy tới 50 thanh liền dừng lại, tuy rằng lấy khí ngự đao so với đao mang thực dụng hơn nhiều, nhưng số lượng chồng chất, lượng chân khí tiêu hao cũng rất lớn!

"Hì hì..." Trong ánh mắt Hạng Võ đầy điên cuồng, 50 thanh đao dưới chân khí dẫn dắt, chậm rãi di động xung quanh hắn, hình thành một trận thế, phóng về phía ta ở xa xa bên này.

"Không xong!" Ở thế giới thật, Cao Mặc đột nhiên hét lớn.


Câu "chuyện gì" ta còn chưa kịp nói ra, trong không gian chiến đấu, sắc mặt ta đã đại biến.

Chỉ thấy Tào Tháo ngã ngồi ở xa xa, vốn đang rơi vào cảnh tâm ma không thể tự thoát được. Lúc này lại đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mang theo dáng tươi cười ngọt ngào, ánh mắt trong suốt, nào có chút dáng vẻ rơi vào tâm ma?

Trong lòng ta chợt trầm mạnh xuống.

....

"Cao Mặc, đây là chuyện gì?" Trong thế giới thật, ta hỏi gấp, Tào Tháo thanh tỉnh, với ta mà nói, đó là cực kỳ không ổn. Với trạng thái của ta hiện tại, Tào Tháo cùng Hạng Võ liên thủ, vậy cục diện tuyệt đối là chết chắc.

"Vừa rồi lúc ta chuẩn bị xâm nhập Tào Tháo, đột nhiên bị bắn ngược ra ngoài! Ta hoài nghi... Tào Tháo vốn là không trúng Hoàn mỹ chiêu của ngươi. Tối thiểu, lúc vừa rồi, hắn rất có khả năng không bị Hoàn mỹ chiêu của ngươi ảnh hưởng!"

Lời Cao Mặc, khiến ta kinh nghi bất định.

...

"Hạng Võ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, hắn để ta đối phó." Giọng nói non nớt của Tào Tháo vang khắp không gian chiến đấu.

"Hì hì..." Hạng Võ trừng mắt. Nước bọt chảy ròng liếc nhìn Tào Tháo, "Hạng Võ... Giết..."

Trên mặt Tào Tháo mang theo mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lại trở nên dần sắt bén, hoàn toàn không giống bộ dáng hài đồng, nhìn thẳng Hạng Võ, nói: "Ha ha, ngươi muốn tranh với ta?"

Bạch Khởi ở khu tái sinh lạnh lùng nói: "Các ngươi đang làm gì? Tùy tiện ai cũng được, chỉ cần giết chết hắn, chúng ta liền tự do rồi!"

"Hạng Võ... Giết..." Cả người Hạng Võ run lên, hét một tiếng điên cuồng, quay đầu lại, con ngươi huyết hồng trừng thẳng phía ta. Trận thế phi đao bị hắn điều khiển vận chuyển từ chậm sang nhanh, phát ra tiếng rít gào chói tai. Hạng Võ một lòng muốn báo thù ta một ngón tay đả thương hắn, cho nên, cũng không dự định nhường cơ hội giết ta cho Tào Tháo.

Thấy Hạng Võ thao túng phi đao như vậy, lòng ta trầm xuống, lấy biến hóa của trận thế phi đao này, ta không thể phán đoán chuẩn xác điểm rơi của từng thanh, nói vậy, ta dù trốn tránh, cũng sẽ không vạch được lộ tuyến, rất có khả năng sẽ bị loạn đao phân thây!

Chỉ cần trúng một đao, ta cũng coi như xong rôi!

Lẽ nào thật sự thua?

Ta không cam lòng, cũng không muốn.

Nghĩ đến hậu quả thua trận, 8000 vạn người trong không gian chiến đấu này, toàn bộ sẽ bị xóa sổ, hai tay ta đều run lên.

Ngươi trong thính phòng đều im lặng, im lặng cầu khẩn, im lặng sợ hãi.

Bọn họ thân là khán giả, có thể nhìn thấy các loại số liệu chiến đấu song phương, kể cả giá trị sinh mạng nội lực hai bên. Mọi người thật không ngờ, trận chiến đấu này, lại gian nan đến mức như vậy, 3 quái nhân ăn mặc trang phục của "Hoàng", lại cường hãn đến mức như thế. Sự tình phát triển tới hoàn cảnh này, người nào cũng có thể thấy được, ta đã là nỏ mạnh hết đà. Còn nhìn lại đao trận Hạng Võ lưu chuyển thần tốc, cùng với Tào Tháo nhìn qua chỉ bị thương xây xát nhẹ, càng khiến trong lòng mọi người đầy tuyệt vọng.


Dù ngay cả bọn người Hoàng Phủ Phi Long vốn đối với ta tràn đầy lòng tin, lúc này cũng không ôm hy vọng tin tưởng nào, bởi nếu ta dưới tình huống như vậy còn có thể chiến thắng, vậy không chỉ là kỳ tích, mà là thần tích!

Cho nên, trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể cầu khẩn, cầu khẩn thần tích xuất hiện.

Thần thoại vô địch, thần thoại kỳ tích, ngày hôm nay sẽ bị ba quái nhân này bóp nát?

Không chỉ ta không cam lòng, còn có vô số khán giả ở đây. Ta thua, chỉ hủy diệt một cái đệ nhị nguyên thần, nhưng bọn họ, phải mất đi sinh mạng quý giá!

Ngay khi ta cho rằng mình thua đã định rồi, tập trung toàn bộ tinh thần, làm một kích cuối cùng...

"Ha ha, ngươi thật muốn tranh với ta sao?" Thân ảnh Tào Tháo chợt lóe.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, đao trận Hạng Võ xuất hiện một lỗ hổng, Tào Tháo trượt qua khe hở này, nháy mắt lọt phía sau Hạng Võ.

Thân hình Tào Tháo liền cứng đờ, sau đó quay đầu vẻ mặt dữ tợn nhìn Tào Tháo.

Tào Tháo đứng ở phía sau Hạng Võm trên mặt mỉm cười ngọt ngào thủy chung không biến, nói: "Ta ghét nhất bị người khác cướp đồ vật."

Nói xong, một chưởng như tia chớp đặt vào lưng Hạng Võ.

Ầm!

Một tiếng trầm muộn, thân thể mập mạp của Hạng Võ, lại bị một chưởng của Tào Tháo như đứa trẻ đánh bay, lập tức nặng nề ngã ầm xuống cách ta không tới 3m, máu tươi không ngừng phun trào!

Mọi người đều bị biến cố đột nhiên xảy ra làm ngây dại, Bạch Khởi ở khu tái sinh ngây người chốc lát, trong mắt chớp hiện hàn quang, nói: "Tào Tháo, ngươi biết bản thân đang làm gì không?"

Tào Tháo mỉm cười với Bạch Khởi, giọng nói trong trẻo: "Ta làm gì đương nhiên rõ ràng, ta xin ngươi đừng có dùng ngữ khí như lão đại giáo huấn ta được hay không?" Sau đó dáng tươi cười chậm rãi thu liễm, nhàn nhạt nhìn Bạch Khởi, chậm rãi nói: "Kẻ---thất---bại?"

Gương mặt gầy gò như cương thi của Bạch Khởi đột nhiên biến sắc, con ngươi co rút lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tào Tháo, lộ ra sát khí lành lạnh.

Tào Tháo đối với sát ý Bạch Khởi không chút nào để ý, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười, xoay người nhìn lại phía ta.

Lúc này, Hạng Võ ngã cách ta không xa miễn cưỡng chống đỡ thân thể, lại nặng nề ngã xuống. Hiện giờ, hắn sau khi chịu được thương tổn dưới một ngón tay của ta, lại chồng chất một chưởng của Tào Tháo, bên ngoài cơ thể tuy không nhìn ra thương tổn gì, nhưng bên trong đã tới cực hạn.

Hạng Võ nhìn Tào Tháo, một bên mắt bắn ra sát lục khí điên cuồng: "Tào Tháo... giết..."

Tào Tháo nhếch môi, mỉm cười nói: "Chỉ bằng ngươi ngay cả nói chuyện còn không rõ ràng?" Hai mắt lướt qua Hạng Võ, dừng lại trên người ta, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một vòng cung.


"Ngươi còn chờ cái gì nữa?" Giọng nói Tào Tháo đột nhiên vang lên bên tai ta, đây là dùng kênh riêng bí mật!

Trong lòng rùng mình, tuy rằng không rõ Tào Tháo rốt cuộc có tính toán gì, ta cũng không chần chờ gì nữa, dưới chân khẽ đạp, cự ly 3m đối với ta mà nói gần như bằng 0, nháy mắt liền tới trước mặt Hạng Võ, một quyền đánh ra, trên quyền đã dung hợp áo nghĩa Hoàn mỹ chiêu! Hạng Võ cảm giác được nguy hiểm, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy nắm tay phóng to vô hạn, nhất thời ánh mắt hung ác độc địa trở nên si ngốc, thần tình nhất thời hoảng hốt không rõ ràng, thần trí hoàn toàn bị Hoàn mỹ chiêu chiếm đoạt!

Oanh!

Một quyền bao hàm 300 điểm nội lực, nặng nề đánh thẳng vào mặt Hạng Võ. Cả đầu liền bạo liệt, điểm sinh mạng cạn đáy.

Thi thể không đầu chợt lóe sáng, Hạng Võ xuất hiện ở khu tái sinh. Hạng Võ đứng trong khu tái sinh thần sắc vẫn ngốc nghếch, ánh mắt không ngừng biến hóa, sợ hãi, thống khổ, áy náy, ngọt ngào...

Thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng Bạch Khởi trầm xuống, biết Hạng Võ vẫn ở trong Hoàn mỹ chiêu của ta, lập tức hét lớn một tiếng: "Tỉnh lại!" một chưởng đánh vào ngực Hạng Võ, nhưng bởi ở khu tái sinh, bất cứ công kích gì đều vô hiệu, cho nên không có bất cứ hiệu quả công kích nào.

Ngược lại, bàn tay Bạch Khởi vừa dán vào ngực Hạng Võ, lại không thể rời ra, cùng lúc, hắn như thấy chuyện cực kỳ đáng sợ, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt biến đổi liên tục không ngừng.

Hắn muốn giải cứu Hạng Võ, nhưng lại giống như bệnh truyền nhiễm, đưa hắn một lần nữa kéo vào cảnh tâm ma Hoàn mỹ chiêu dẫn phát! Còn Hoàn mỹ chiêu hiện tại, so với trước đó càng hoàn mỹ hơn, hắn muốn tự thân thoát ra, khó có khả năng!

Nhìn 2 người trong khu tái sinh, ta chợt sửng sốt, cũng không ngờ tới gặp phải chuyện như vậy. Lập tức hiểu được, nhất định là sau khi ta một ngón tay phá đao Hạng Võ, lý giải Hoàn mỹ chiêu lại có đột phá, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này!

Tào Tháo nhìn hai người Bạch Khởi Hạng Võ ngây ngốc ở khu tái sinh, trong mắt lóe một tia dị sắc, sau đó mỉm cười với ta: "Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có phải là nên tiếp tục không?"

Khán giả vừa thở dài một hơi lập tức ngừng thở, bọn họ không ngờ tới Tào Tháo lại giúp ta, nhưng hiện tại tuy không còn Hạng Võ, nhưng Tào Tháo cũng tuyệt đối không thể bởi vì hắn là trẻ con mà coi thường, căn cứ số liệu chiến đấu song phương, ta đã lâm vào bờ vực tử vong, dù Tào Tháo không động thủ, sau 3 phút điểm sinh mạng của ta cũng sẽ cạn đáy, mà động thủ, sinh mạng của Tào Tháo còn 1300 điểm, nội lực 1000, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, có thể đoán trước kết cục động thủ. Tuyệt cảnh như vậy, khiến mọi người tâm như tro tàn.

"Ngươi vì sao phải giúp ta?" Ta nhìn Tào Tháo, lạnh lùng nói.

Dáng tươi cười của Tào Tháo rất ngọt, nói: "Bởi vì ta không thích nhìn thấy hai tên kia! Ta thật sự không hy vọng, thế giới còn có tồn tại giống như ta!"

Trong lòng ta phát lạnh, nói: "Nói như vậy, ngươi là muốn mượn tay ta diệt trừ hai người bọn hắn?"

"Ha ha." Tào Tháo cười khẽ, nói: "Thật thông minh, đáng tiếc không có khen thưởng! Ừm, vừa rồi có một cỗ số liệu kỳ quái muốn xâm nhập bản thể ta, trong cổ số liệu kia bao hàm một đoạn số liệu rất hay... Xem ra ta thật không thể xem nhẹ nhân loại, không ngờ có thể viết ra số liệu như vậy, một khi dẫn phát, dù là tồn tại như ta, cũng xem ra không thể may mắn tránh thoát!"

04-09-2010, 08:33 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.