Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 223: thoái vị






"Tham kiến tông chủ!" Một tiếng hô nhỏ làm ta hoàn hồn lại, Tiểu Lan đã tới.

Ta xấu hổ vội ho một tiếng, ánh mắt chuyển sang Tiểu Lan, liền thấy nha đầu kia sắc mặt thì bình tĩnh, nhưng vẻ cười trong ánh mắt không chút che giấu, không khỏi quẫn bách, biết hình dáng mê đắm vừa rồi khẳng định bị nàng xem rõ trong mắt.

"Tiểu Lan, gần đây Lâm Phượng các thế nào?" Ta gần như quên phải nói gì, nói loạn một câu.

Trên mặt Tiểu Lan lộ vẻ cười, nói: "Tông chủ, ngài quên rồi, không lâu trước ngài mới xem qua đây, mới vài ngày như thế, có thể xảy ra vấn đề gì? Nhưng có thể nhìn ra, tông chủ đối với Lâm Phượng các vẫn còn rất là quan tâm. Thật là phúc của Lâm Phượng các!" Nói đền cuối câu, đã có hàm ý trêu chọc.

"Khụ, lúc nào ta không quan tâm Lâm Phượng các?" Ta biện giải.

Tiểu Lan trợn một cái trắng mắt nho nhỏ, nói: "Tông chủ, ngài còn nói không biết sâu hổ? Từ khi ngài tiếp nhận chức vụ tông chủ tới nay, chuyện trên dưới Lâm Phượng các đều là ta giải quyết, đừng xem Lâm Phượng các không lớn, người cũng không nhiều, nhưng chuyện lông gà vỏ tỏi cũng không ít, ta lại bị mệt chết. Có đôi khi ta cũng không phân rõ rốt cuộc ngài là tông chủ hay ta là tông chủ nữa..."

Ta mỉm cười, thuận miệng nói: "Được, đã như vậy, tông chủ Lâm Phượng các liền do cô đảm đương đi!"

Lời vừa nói ra, Tiểu Lan cùng Triệu Thu Hàn đều ngẩn người, không phân rõ ta đang nói thật hay đùa giỡn.

Sau khi ngẩn ngơ, Tiểu Lan lập tức phản ứng trở lại, vội vã quỳ xuống, nói: "Tiểu Lan nhất thời nói đùa, cũng không có ý mạo phạm tông chủ, xin tông chủ thứ tội!"


Tay ta khẽ nhấc, Tiểu Lan liền đứng lên, sau khi đứng dậy vẻ mặt nàng lại sợ hãi.

Ta thu liễm vẻ cười, khẽ thở dài, nghiêm mặt nói với Tiểu Lan: "Ta không phải nói đùa, ta đang nói thật, so với cô, tông chủ ta thật không xứng chức, cũng chưa từng làm chuyện gì cho Lâm Phượng các cả..."

Tiểu Lan lập tức nói: "Tiểu Lan không dám! Tông chủ nói quá lời, tông chủ tuy rằng không lao tâm ở Lâm Phượng các, nhưng ở Địa Cầu, lúc nào cũng mưu tính vì Lâm Phượng các. Trước đây Lâm Phượng các độc lập hậu thế, nhìn thì cao cao tại thượng, kỳ thật phát triển lâu dài bất lợi. Mà dưới nỗ lực của tông chủ, Liên bang hiện tại trên dưới đối với đều thừa nhận thật sự, Lâm Phượng các ở trong nhân loại, đã chân chính thâm nhập nhân tâm! Bằng điểm này, lịch đại tông chủ ở lại Lâm Phượng các không thể làm ra đại công tích như thế! Tiểu Lan thật tình vì Lâm Phượng các có được một vị tông chủ như ngài mà tự hào kiêu ngạo. Nếu như tông chủ không tin Tiểu Lan, Tiểu Lan nguyện lấy cái chết để chứng tỏ trong sạch!"

Ta nghe Tiểu Lan nói xong, trong lòng rất cảm động, cười nói: "Thật khó có người không coi ta thành hạng người lêu lỏng, cũng rõ tình thế hiện tại, biết phong bế tự thủ cũng không phải kế lâu dài. Cô có thể minh bạch điểm này, hơn nữa còn có năng lực làm việc, liền đã có tư cách kế thừa vị trí tông chủ! Tiểu Lan, cô lại đây!"

"Có. Tông chủ!" Đối với mệnh lệnh của ta, Tiểu Lan không dám trái lời, khom người tiến lên.

Ta nhìn gương mặt nàng giống với muội muội, dần dần, ánh mắt lộ vẻ nhu tình. Nhịn không được nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói: "Cô biết không? Cô có một gương mặt rất đặc biệt!"[/b]

Trong nháy mắt tay của ta chạm đến gương mặt nàng, người Tiểu Lan có chút cứng ngắc, nhưng lập tức từ từ bình tĩnh lại, nghe ta nói xong câu đó, cũng không lên tiếng.

"Mà hiện giờ... Cô có lẽ phải tạm biệt khuôn mặt này rồi."

Ta nói những lời này xong, hắc điện chân khí khổng lồ vô cùng, giống như hồng thủy ngập trời, từ phía sau ta như một tấm vải che trời, hùng hồn phóng ra, trong nháy mắt liền Tiểu Lan bao vây ở trong, hình thành một chiếc kén thật lớn đường kính 3m. Bên trên bề mặt kén, hắc sắc điện mang chớp động, những tia điện tràn lan, liền đem cả toàn Phiêu miễu cư đánh nát!

Mà ta lại mang theo Triệu Thu Hàn, nay lên trời cao, nhìn chiếc kén đen trôi nổi trên mặt đất.

Các đệ tử trong Lâm Phượng các, tuy rằng không cảm nhận được dao động hắc điện chân khí, nhưng động tĩnh lớn như vậy, cũng đủ khiến các nàng chú ý, đặc biệt biết ta ở bên cạnh Tiểu Lan, càng không dám chậm trễ, từ bốn phương tám hướng phóng tới.

"Tông chủ? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tông chủ. Tiểu Lan sư muội đâu?"

"Tông chủ, cái thứ kỳ quái kia là gì?"

Các đệ tử thấy Phiêu miễu cư bị hủy đều giật mình không thôi, thấy ta không sao mới thả lỏng, sau đó miệng mồm nhanh nhảu hỏi loạn cả lên.

Nhìn một đám mỹ nữ không ngừng đặt câu hỏi, ta không khỏi lộ vẻ cười khổ, cái tông chủ ta thường thưởng 10 ngày nửa tháng có khi không quay lại một lần, dù có trở về cũng chỉ liếc mắt rồi đi, khiến cho hiện giờ trở thành bộ dáng không còn uy tín nữa.

"Không cần nháo nữa, các ngươi nháo như thế, tông chủ sao trả lời vấn đề của các ngươi!" Cũng là Vân Trần xem không được nữa, đứng ra giải vây.

"Đúng vậy đúng vậy, các ngươi đừng nháo nữa!" Vân Ý cũng liên thanh nói.


Vẫn còn Vân Trần Vân Ý ta một đoạn thời gian là tri kỷ mà...

Thấy bốn phía an tĩnh lại, các đệ tử đều mở to đôi mắt tròn tròn trông mong nhìn ta, ta ít nhiều cũng có chút không tự nhiên, vội ho một tiếng nói: "Kỳ thực không có chuyện gì, ta đem chức vị tông chủ truyền cho Tiểu Lan, hiện tại nàng đang ở trong chiếc kén bên dưới, nhanh chóng ra thôi."

"Cái gì? Tiểu Lan sư muội làm tông chủ? Thực là tốt quá?"

Lập tức có rất nhiều nữ đệ tử mững rỡ kêu lên, hoàn toàn quên mất cảm thụ tông chủ chính quy ta. Có thể ở trong lòng các nàng, ta vốn là một tông chủ không hợp cách, Tiểu Lan mới là lãnh tụ mà các nàng cảm nhận. Tuy rằng cảm giác trong lòng có chút chua xót, nhưng lại không cảm thấy có gì không tốt, ít nhất những nữ đệ tử này rất ủng hộ Tiểu Lan, tương lai quản lý Lâm Phượng các, sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Sau cùng, các nàng cũng nhớ tới còn có tông chủ ta ở bên cạnh, nhất thời xấu hổ không thôi, nhìn nhau vài lần, đều hô: "Tông chủ thứ tội!"

Ta xua tay mỉm cười nói: "Quên đi. Chờ Tiểu Lan từ trong chiếc kén kia đi ra, ta sẽ không còn là tông chủ là các ngươi nữa."

Một nữ đệ tử hiếu kỳ hỏi: "Tông chủ, lẽ nào Tiểu Lan sư muội không cần đi qua Tổ sư điện trải qua tổ sư chúc phúc mới làm tông chủ sao?"

Những người khác cũng nghi hoặc nhìn ta.

Ta cười cười, nói: "Không cần nữa. Từ nay về sau, lúc tông chủ kế nhiệm, không cần đi vào Điện tổ sư nữa."

Tâm niệm khẽ động, lòng bàn tay của ta hiện ra một quang đoàn bằng quả bóng rổ. Cái quang đoàn này, chính là nhân tộc chí bảo lúc đầu Triệu Vô Cực giao cho ta. Hải tộc Chí bảo, lần trước ta ý đồ hấp thu năng lượng ở biệt thự Thủy gia đã tự hành phân giải rồi. Cái chí bảo nhân tộc này ta vẫn giữ lại không động nữa. Sau trận đánh Thánh đảo, Triệu Vô Cực bị bắt đi, chà đạp chết đi sống lại, thuận tiện bảo hắn giải trừ quan hệ khế ước với nhân tộc chí bảo, khiến nó trở thành vật vô chủ, hiện giờ cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi!

Kế tiếp, ta liền dùng thần niệm đem các loại ký ức võ học của Mạc Sát ghi vào quang đoàn. Những võ học này, đều là lịch đại tông chủ đi vào Tổ sư điện sẽ kế thừa. Hiện giờ tàn hồn Mạc Sát đã không còn, cho nên chỉ còn cách dùng quang đoàn này thay thế.

"Tông chủ? Đây là thứ gì vậy?" Chúng đệ tử Lâm Phượng các đều rất nghi hoặc, chỉ có Vân Trần Vân Ý từng thấy thứ này, cho nên cũng không giật mình.

Ta cười cười, nói: "Bây giờ ta còn là tông chủ Lâm Phượng các, hiện tại ta tuyên bố, sau này đây là tín vật tông chủ Lâm Phượng các ngoại trừ ấn tín tông chủ ra, do lịch đại tông chủ bảo quản!"

"Rõ, tông chủ!" Thấy ta không muốn giải thích nhiều, chúng đệ tử không dám hỏi thêm, cung kính đáp.

Giải tán các đệ tử chỉ để lại hai nàng Vân Trần Vân Ý, mấy người chúng ta nhẹ nhàng đi xuống, đến bên cạnh chiếc kén đen.

Ta dùng dụng thần quét chiếc kén một lần, căn cứ tình huống bên trong tính toán một chút thời gian, nói với Vân Trần Vân Ý: "Hai người các cô thủ ở nơi này, ngoài ta ra không để bất cứ kẻ nào tới gần! Hiểu chứ?"

"Rõ!" Vân Trần Vân Ý trịnh trọng hồi đáp, "Trừ phi chúng ta chết, sẽ không để bất kỳ kẻ nào tới gần đây!"


Ta gật đầu, nhưng nghĩ bảo hiểm chắc chắn, tiện tay ném ra một màn chắn chân khí, đem chiếc kén bao phủ bên trong, dù là cao thủ thiên giai thượng phẩm, muốn công phá cũng phải phí một chút thời gian, mà màn chắn này một khi bị công kích, ta ở Lâm Phượng các lập tức có thể cảm ứng được, cũng sẽ kịp cứu viện. Sở dĩ ta cẩn thận như thế, là bởi trạng thái Tiểu Lan hiện tại không thể chịu bất cứ sự quấy rối nào, bằng không sẽ bị năng lượng thác loạn bạo thể mà chết.

Bố trí màn chắn chân khí xong, ta liền mang theo Triệu Thu Hàn đi tới Hồi Đạo tiểu viện, cũng chính là chỗ ba vị lão tông chủ Lâm Phượng các tiềm tu.

Bằng tu vi ta hiện giờ, tốc độ đã tuyệt nhanh, dù là một vòng Địa Cầu, chỉ sợ cũng cần 20 phút là xong, cho nên không nhanh không chậm, 10 giây sau, ta liền tới được vách núi cao chót vót kia.

Ba vị lão tông chủ Lâm Phượng các, vẫn giống nhau lần trước ta tới đối mặt bức tường lăng không tĩnh tọa.

"Ba vị tiền bối, Dương Đào có lễ!" Ta cung kính nói.

Ba vị lão tông chủ mở mắt, Vân Yên nhìn không lớn hơn Triệu Thu Hàn cười khúc khích, nói: "Dương Đào, ngươi đã lâu không tới rồi, ta còn tưởng ngươi đã quên mất chúng ta rồi chứ!"

Ta nhất thời phát lạnh, lời này sao nghe thấy bên trong có một cỗ u oán vậy chứ? Ta đã phát giác Triệu Thu Hàn bên người ánh mắt nhìn ta có chút cổ quái rồi. Chỉ có thể cười xấu hổ, nói: "Tiền bối nói quá lời, chỉ là gần đây bận rộn phàm tục, giờ mới có cơ hội đến tham kiến các vị tiền bối, các vị tiền bối xin đừng phiền lòng."

Một nữ tử khác nhìn lớn hơn Vân Yên một ít chợt cười phì một tiếng, dùng ánh mắt hài hước nhìn Triệu Thu Hàn, nói: "Chứ không phải ngươi bận chuyện lừa nữ hài tử sao? Vị cô nương này không lẽ là hồng nhan tri kỷ của ngươi?"

Triệu Thu Hàn nào bị người ta trêu đùa như vậy? Mặt liền hồng lên như quả táo, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về phía ta, một câu phản đối cũng không dám lên tiếng.

Ta cũng không thể trực tiếp phủ nhận, bởi vì sợ rằng như vậy sẽ làm tổn thương Triệu Thu Hàn, chỉ có thể không ngừng ho khan, trong lòng lại đang nói mấy người thật là lão bất tôn mà.

[b]"Di? Sao ngươi lại ho liên tục vậy, lẽ nào ngươi bị thương?" Vân Yên cố tình kinh ngạc hỏi.

Ta thiếu chút nữa bị nước bọt sặc chết, Vân Yên này, thật là đùa dai quá mức mà.

[T]ony[C]

11-07-2010, 08:00 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.