Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 211: Trừ hoạn






Tiện tay vứt mấy quyển sách xuống đất, ta mỉm cười nói: "Kỳ thật thì, ta cũng không muốn nghe các ngươi nói gì, cũng đối với nội dung các ngươi nói không có một chút hứng thú, các ngươi muốn cất riêng, muốn giấu lại cũng được, bảo mấy đại thế gia các ngươi đem toàn bộ tuyệt học quy về Lâm Phượng các, xác thật có chút quá phận, tin rằng mấy đại thế gia khác ít nhiều cũng giấu bớt lại, hôm nay ta tới đây, cũng không phải vì chuyện này."

Mộc Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn biết ta từ trước đến giờ vô sự thì không đi cúng chùa, lần này đột nhiên tới đây, chẳng lẽ đàm phán ổn thỏa với Mộc Y Linh xong lại đổi ý? Quả nhiên là hèn hạ bỉ ổi mà! Nghĩ như vậy, tâm tình vừa buông lỏng lập tức thắt lại, gượng cười nói: "Chẳng hay lần này Dương tông chủ tới Mộc gia là có chuyện gì?"

"Hôm nay ta tới, là vì ân oán quá khứ phải làm một cái chấm dứt!"

Tim Mộc Thanh cùng Mộc Hoằng đồng thời gia tốc, sắc mặt thảm biến.

Ta sao không biết tâm tư bọn họ, cười cười, nói: "Cứ việc yên tâm, ta không có hứng thú giết các ngươi, chỉ là hai người các ngươi biết một ít bí mật thân thể ta, những bí mật này, không thể để ngoại nhân biết được, cho nên..."

Trong nháy mắt, ta vọt tới trước mặt Mộc Hoằng, tay đặt trên đỉnh đầu hắn, một vòng sáng màu đen chuyển động từ trên đi xuống dưới, sắc mặt và ánh mắt Mộc Hoằng tức thì dại ra. Qua một vài giây, ta liền tìm được đoạn ký ức về bí mật thân thể ta, tiện thể biết được một vài chuyện xấu xa lão tiểu tử này không muốn ai biết. Dựa vào, không nhìn ra bình thường lão tiểu tử này ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, lúc còn trẻ đã từng cường bạo một nữ hài, sau cùng còn cưỡng bức nàng đến chết.

Ta hừ lạnh một tiếng, thủ pháp tiêu trừ ký ức mạnh tay một chút, con ngươi Mộc Hoằng co rụt lại, sau đó từ từ phóng đại, rồi lại co rút. Sau khi thu hồi tay lại, nhưng Mộc Hoằng vẫn bộ dạng dại ra như cũ. Một đợt vừa rồi, đã khiến tế bào não Mộc Hoằng lão hóa rất nhanh, tuy trong thời gian ngắn không có gì khác thường, nhưng ta còn lưu lại một tia hắc điện chân khí trong đầu hắn, trong thời gian khoảng 2 năm sau, chậm rãi phá hỏng các tế bào não. Như vậy sẽ khiến hắn trong vòng vài năm do não bộ suy kiệt mà không thể tự sinh hoạt được, tiếp đó qua đời hạnh phúc trong si ngốc!


Bay tới trước Mộc Thanh, mặt không chút biểu tình nhìn hắn.

Mộc Thanh cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Dương, Dương tông chủ, có chuyện gì thì từ từ thương lượng!"

Ta lộ vẻ mỉm cười, nhưng tay lại đặt lên đỉnh đầu Mộc Thanh, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng, run giọng hét to: "OMG!"

Ngựa quen đường cũ, ta dễ dàng xóa đi đoạn ký ức về ta trong đầu Mộc Thanh, thuận tiện cũng biết được nguyên nhân Mộc gia nắm được bí mật thân thể ta. Nguyên lai Mộc Y Linh quả nhiên không hề bán đứng ta, mà do Mộc Thanh có điều lo lắng với nữ nhi, ở trong nhà nàng bố trí thiết bị giám thị bí mật, cho nên nghe lén được đoạn đối thoại giữa ta và nàng.

Biết được chân tướng sự việc, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ Y Linh tỷ quả nhiên không gạt ta, lại tức giận Mộc Thanh bỉ ổi, cho nên thủ pháp rất không cẩn thận, ra tay nặng một chút. Tuy không tạo thành tình huống như Mộc Hoằng, nhưng tế bào não đã bị hao tổn, cuộc đời này Mộc Thanh muốn đề thăng cảnh giới tu vi, đã khó như lên trời. Mà trong trí nhớ Mộc Thanh, biết được bí mật thân thể ta cũng chỉ có hắn cùng Mộc Hoằng, những người khác đều không một ai biết, có thể thấy được trình độ coi trọng của Mộc Thanh với bí mật này cỡ nào.

Mà ta cũng từ trong trí nhớ hắn biết được một ít chuyện tình về Mộc Y Linh. Mẫu thân Mộc Y Linh là một nữ tử bình dân, bị Mộc Thanh làm cho to bụng, mất đi sự mới mẻ liền bị Mộc Thanh vứt bỏ mẹ con nàng. Thẳng đến năm Mộc Y Linh 10 tuổi mẫu thân nàng mắc trọng bệnh qua đời, sau khi biết được tin Mộc Thanh mới đột nhiên tưởng niệm tới nữ nhi mình, liền đón Mộc Y Linh trở về Mộc gia.

Tới Mộc gia sinh hoạt Mộc Y Linh cũng không yên ổn, tuy cơm áo không lo, nhưng xung quanh đều là những ánh mắt cừu thị hèn mọn, Mộc Thanh đối với nàng cũng không có tình cha con, dù là người một nhà, nhưng giống như những người xa lạ, đệ đệ cùng cha khác mẹ Mộc Long đối với nàng luôn mang tâm lý đề phòng thù địch. Mộc Y Linh đối với Mộc gia cũng không có hảo cảm gì, cho nên sau khi trưởng thành liền thoát ly Mộc gia, thẳng đến khi bị ta bất ngờ làm trọng thương, mới quay trở lại Mộc gia, lại bởi vì chuyện của ta, mà bắt đầu được Mộc Thanh coi trọng.

Thu tay lại, ta thầm thở dài, tại sao ta luôn gặp phải những người làm cha như vậy chứ? Triệu Vô Cực như vậy, Mộc Thanh cũng thế, so ra, bản thân ta từ nhỏ không cha không mẹ cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau lại càng hạnh phúc hơn nhiều.

Không muốn nghĩ nhiều, giải quyết chuyện Mộc gia, liền trừ đi một khối tâm bệnh, chỉ là... Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái động lớn trên đỉnh đầu, không khỏi có chút phát sầu, vừa rồi vì không cố kỵ gì cả, tiện thể trực tiếp từ trên đi xuống, hiện giờ phải đi lại biến thành phiền phức. Chờ lát nữa hai người tỉnh táo lại, tuy rằng đã quên chuyện vừa xảy ra, nhưng có một cái hang thông thẳng lên mặt đất qua tầng kim loại bảo hộ dày 20 mét này, bằng chỉ số thông minh của hai người, khẳng định có thể liên tưởng đến việc ta đã từng ghé qua đây, không khỏi tránh được hoài nghi.

Ta từ trong động bay ra, một cổ hắc điện chân khí phóng ra, rải lên bề mặt kim loại, lúc này, đặc tính "dính" được thể hiện đầy đủ, được hắc điện chân khí trói buộc, những kim loại xung quanh từ từ kéo lại, chậm rãi phong kín hang động này lại, sau khi hoàn tất, chỉ còn lại một chiếc khe rất nhỏ khó có thể nhận ra được, gần như hoàn toàn không thấy nữa.

Mỉm cười, ta liền chui vào trong không gian liệt phùng.

Lại một hồi đã quay trở lại Lâm Phượng các, ta cũng không nóng lòng trở về, thân hình liền khẽ động, đi vào Huyền Không thành.

" Tham kiến tông chủ!" Lập tức có đệ tử Lâm Phượng các phát hiện được ta, vội vã hành lễ.

Ta gật đầu, nói: "Gọi Tiểu Lan tới gặp ta!"


"Vâng, tông chủ!"

Một hồi, Tiểu Lan tới Phiêu Miễu cư, vừa thấy ta liền mỉm cười nói: "Chúc mừng tông chủ, chúc mừng tông chủ!"

Ta sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Cô cũng đã biết rồi?"

Tiểu Lan mỉm cười nói: "Dương tông chủ Lâm Phượng các xây dựng Thái Cực võ quán, ở Đông đại lục huyên náo sục sôi, nếu ta còn không biết, vậy cũng đã quá lạc hậu rồi!"

Ta trầm ngâm một chút nói: "Cô nghĩ ta quyết định có thỏa đáng hay không? Ta chỉ là chuyện mở cửa Tàng kinh các."

Tiểu Lan lắc đầu nói: "Tuyệt học trong Tàng kinh các dù nhiều, nhưng không ai luyện cũng chỉ là vật chết, mà nếu chỉ do người trong Lâm Phượng các tu luyện, lại cũng quá mức lãng phí, tông chủ lòng mang thiên hạ, bỏ mình lợi người, có thể mở cửa Tàng kinh các, tuyệt đối có thể nâng cao thực lực nhân tộc, tuy rằng có khả năng một số kẻ gian tặc học được tuyệt học lại làm ác, nhưng từ góc độ lâu dài, lại có lợi cho sự phát triển chỉnh thể nhân tộc, Tiểu Lan nghĩ cũng không có gì bất ổn! Chỉ là, Tiểu Lan nghĩ, tuy rằng mở ra Tàng kinh các, nhưng những võ công tương đối thâm độc được cất giữ bên trong, nên thống nhất thu hồi, không nên mở ra thì tốt hơn. Mặt khác, những võ công cao cấp nhất trong các, cũng không nên trưng ra, để lại làm võ công trấn các."

Ta gật đầu, nói: "Cô nói đúng, cụ thể bí tịch được mở cửa, cô và những người khác cùng nhau thương lượng đi. Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ đưa tới bí tịch võ học của Ngũ đại thế gia cùng Liên bang, các cô căn cứ trình độ cao thấp của chúng, cũng chia ra đẳng cấp mà cất giữ cho tốt, chỉ là ta đoán chừng những võ công này cũng không quá lợi hại, nhưng nắm giữ cũng có chỗ tốt, các cô có thể tự mình nghiên cứu một chút."

Dừng một chút, ta hỏi: "Được rồi, vậy Tiểu Dĩnh kia thế nào?"

Tiểu Dĩnh, chính là kẻ khí đồ Lâm Phượng các tham dự sự kiện Hải tộc, từ chỗ Triệu Vô Cực biết được nơi giam giữ nàng và trượng phu, ta liền bớt chút thời gian cứu ra hai người bọn họ, đưa vào Lâm Phượng các tịnh dưỡng.

Nhắc tới Tiểu Dĩnh, thần sắc Tiểu Lan buồn bã, than thở: "Thân thể nàng ta cũng không có chuyện gì, đã hoàn toàn khôi phục lại, nhưng nàng cũng không tốt hơn, đã lâu không còn cười nữa, luôn thầm khóc một mình."

"Tại sao?" Ta nghi hoặc hỏi, "Lẽ nào nàng không thích ứng ở Lâm Phượng các?"

Tiểu Lan lắc đầu, nói: "Nàng sở dĩ trở thành như vậy, hoàn toàn là bởi tên trượng phu của nàng..."

Con ngươi ta khẽ rút lại, lập tức phản ứng được, trong lòng trào lên sự tức giận: "Không lẽ tên kia hiềm nghi nàng ta?"

Tiểu Lan cười cười, nói: "Ở trong mắt nam nhân, trinh tiết của nữ nhân chỉ có thể giữ cho hắn, hiện giờ Tiểu Dĩnh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trượng phu nàng dù có yêu nàng đi nữa, cũng không khỏi sinh ra trở ngại giữa đôi bên."


Ta nắm chặt tay, lạnh giọng nói: "Lẽ nào hắn không biết, Tiểu Dĩnh làm như vậy hoàn toàn là vì hắn sao?"

Tiểu Lan nói: "Biết thì làm sao? Không biết thì thế nào? Trong mắt nam nhân, nữ nhân này đã ô uế... Hiện giờ tên trượng phu kia cả ngày hò hét muốn về, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Thế nhân đều muốn tới Lâm Phượng các, đối với Lâm Phượng các tránh như tránh hổ, hắn có thể coi là người đầu tiên." Nói xong câu cuối, trong giọng nàng đã mang theo sự châm chọc.

Ánh mắt ta càng lạnh, nhưng cuối cùng thở dài một hơi, bình tĩnh trở lại, than: "Muốn mỗi người đều thành Dương Quá, thật có điểm quá miễn cưỡng, chỉ là, nếu tên trượng phu kia thật toàn tâm toàn ý yêu nàng, sẽ không tính toán nhiều như vậy." Lập tức liếc mắt nhìn Tiểu Lan, "Có vẻ cô đối với nam nhân rất có nghiên cứu? Chẳng lẽ cô cũng có chuyện xưa thương tâm sao?"

Tiểu Lan hiếm thấy trợn mắt nói: "Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao? Kịch tình cảm chiếu trên thiên tấn có rất nhiều những đoạn này! Tông chủ ngài cũng quá quê mùa rồi chứ? Mặt khác Dương Quá là ai? Hắn rất si tình sao?"

Ta nghẹn hơi trong bụng, chỉ có cười khổ hai tiếng, sờ sờ mũi, nghiêm mặt nói: "Cho dù thế nào, Tiểu Dĩnh cũng từng là người trong Lâm Phượng các, hiện giờ nàng gặp phải chuyện như vậy, chúng ta không thể không quản, mang ta đi gặp tên phụ hán tâm kia!"

Tên phụ hán tâm kia được an bài trong một biệt viện đơn độc, vừa mới tới gần chỗ đó, ta liền ngừng lại.

"Làm sao vậy? Tông chủ?" Tiểu Lan nghi hoặc hỏi.

Ánh mắt ta trở nên lạnh băng, cười lạnh nói: "Thật không nhìn ra, tên này còn có mầm móng đa tình như vậy!"

Tiểu Lan nghi hoặc buông thần niệm vào trong, bao phủ cả biệt viện, lập tức biến sắc.

14-06-2010, 10:00 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.