Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 169: Tác hại chiến tranh






Phải! Nhất định là như vậy!

Muội muội từ bảy ngàn năm trước đã ly khai Địa Cầu, tìm kiếm ngọn nguồn của "Thánh quang", nếu quang đoàn này từ ngoài không gian tới, năng lượng trong đó có tính chất giống như của muội muội, cho nên, rất có khả năng là muội muội từ ngoài không gian phát về Địa Cầu!

Bình tĩnh! Bình tĩnh lại!

Ta hít sâu mấy hơi, mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, đem toàn bộ chỉnh lý lại một lần, phát hiện hai vấn đề.

Đầu tiên, giả thiết quang đoàn xác thực là của muội muội từ không gian bên ngoài phóng ra, như vậy, nàng sao lại thả nó xuống Địa Cầu?

Thứ hai, quang đoàn sau khi tới Địa Cầu, lại vì sao chia làm sáu phần rơi vào lãnh địa sáu tộc loại?

Không cần nghĩ, ở trong một quang đoàn này, khẳng định có một ít đáp án.

Ta nhìn chằm chằm quang đoàn gần trong gang tấc, trong lòng mâu thuẫn vạn phần, muốn lập tức hấp khô quang đoàn này, nhìn xem cuối cùng bên trong chứa huyền bí gì, rồi lại không muốn làm lỡ chuyện Hải tộc.


Một lúc lâu, ta khẽ thở dài, buông tha ý muốn nhất thời mà thiệt đại cuộc. Nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp đem lục bảo đều nắm trong tay, xem huyền bí ẩn tàng bên trong.

Ta chìa tay ra, chạm vào quang đoàn kích thước như quả bóng rổ, muốn thử một chút xem có thể hấp thu năng lượng của quang đoàn này không, dù sao quang đoàn này quá mức cổ quái, ngay cả thần niệm đều không tiến vào được, đến lúc đó vạn nhất lục bảo tề tựu, lại không cách nào hút lấy năng lượng bên trong, vậy thì lớn chuyện rồi.

Nhưng mà, chuyện tình ngoài ý liệu xảy ra, nháy mắt lúc tay ta chạm vào quang đoàn nọ, quang đoàn như bị hấp dẫn, bạch quang lóe lên, cảm giác như nó chui thẳng từ bàn tay vào trong cơ thể ta!

Ta nhất thời kinh hãi, vội vã tra xét tình huống trong cơ thể. Lập tức phát hiện, ở bộ vị đan điền, ngoại trừ hạt châu màu đen kia ra, lại thêm một hạt châu trắng lóng lánh quang mang tỏa ánh sáng tráng như dạ minh châu!

Hạt châu màu đen như không vì địa bàn bị tranh đoạt mà bất mãn, lại hết sức hào phóng nhường nửa không gian cấp cho hạt châu trắng kia.

Hai viên châu một đen một trắng, nước sông không phạm nước giếng.

Đối mặt với tình huống như vậy, ta vò nát đầu cũng không hiểu được.

Ta đem tâm thần chìm vào trong đan điền, ý muốn tiến vào trong hạt châu trắng giống như hạt châu đen kia, nhưng mà nhân gia người ta băng thanh ngọc khiết, mặc dù chiếm phòng của ta, nhưng mà chưa tới ngày động phòng, tuyệt không để ta đoạt lấy thân thể. Tâm thần vừa đụng tới, như đánh vào bọt biển, toàn bộ trượt sang một bên. (@ o_o hết biết cha tác giả, quả là dâm tặc)

Thí nghiệm vài lần không có kết quả, ta chỉ buông tha nguyện vọng tiến vào trong hạt châu trắng mà nghiên cứu.

Tâm thần lui ra, ta thử xem có thể thao túng được hạt châu này không, tâm niệm khẽ động, trên tay chợt lóe bạch quang, ánh quang cầu to như quả bóng rổ lẳng lặng phiêu phù ở trên bàn tay.

Ta cảm thấy bất ngờ, vừa rồi thất bại mấy lần làm cho ta cảm thấy mình không thể điều khiển được nó, không ngờ làm được dễ dàng như vậy.

Chìa tay ra, đụng nhẹ quang cầu một cái, bạch quang chợt lóe, tiêu thất vào trong tay ta, mà trong đan điền, lại nhiều hơn một hạt châu màu trắng.

Ta chợt hiểu ra, không trách được nói là bảo quản, nguyên lai chí bảo này có tính chất như vậy, có thể đi vào trong đan điền của người ta. Như vậy, trước đó Chí bảo Nhân tộc hẳn vẫn ở trong đan điền Triệu Vô Cực.

Lập tức ta lại thấy kỳ quái, nếu Chí bảo này có thể đặt trong đan điền, vậy Hải tộc Chí bảo thì thế nào? Theo đạo lý, thứ trọng yếu như vậy, hẳn phải do tộc trưởng Hải tộc tự mình bảo quản chứ?

Không lẽ kẻ trộm bảo giết chết tộc trưởng Hải tộc? Hay là thân thể Hải tộc so với nhân loại có khác biệt, trong cơ thể không có đan điền, cho nên chỉ có thể bảo quản bên ngoài? Không lẽ Hải tộc Chí bảo bất đồng với của nhân tộc, không thể tồn tại trong cơ thể? Cuối cùng suy đoán nào mới đúng, ít nhất Hải tộc chí bảo có hai cái, mà nhân tộc lại chỉ có một.

Vô luận nguyên nhân nào, cũng không cần ta quan tâm, thấy kỳ quái suy nghĩ nhiều một chút thôi.


Lần thứ hai đem quang đoàn thu vào trong đan điền, ta liền chuyển máy liên lạc: "Tổng lái, ta đã thu thập xong đồ đạc, mở cửa đi."

"Được, Dương tông chủ, xin chờ một lát."

Sau mười giây, tách một tiếng, khí lưu phun trào, cánh cửa kim loại nặng nề kia cũng mở ra.

Ta phiêu phiêu bay ra ngoài, Quân chào đón, hắn như trút được gánh nặng cười nói: "Minh thủ ngàn căn vạn dặn, nhất định phải để Dương tông chủ tự tay lấy vật, bằng không, không riêng quan hàm khó giữ được, dù là mạng nhỏ của ta chỉ sợ cũng bỏ đi. Ngay từ đầu, ta chờ đợi lo lắng, rất sợ xuất hiện chuyện bất trắc, hiện giờ đã yên lòng rồi."

Ta mỉm cười, nói: "Vậy ngươi có phải là nên cảm tạ ta không?"

Quân sửng sốt, lập tức cười nói: "Nói vậy, ta đúng nên cảm tạ ngài, chỉ là làm quân nhân lâu quá, làm ta không biết cảm ơn ngài như thế nào nữa, bằng không, ta mời Dương tông chủ ăn một bữa cơm?" Lại cười thần bí, nói: "Không phải thực phẩm tổng hợp đâu nga! Người bình thường không thể nào ăn được."

"Nga?" Ta nổi lòng hiếu kỳ, không phải thực phẩm tổng hợp, vậy thì là thực phẩm thiên nhiên rồi?

Ở thế giới tương lai, thực phẩm thiên nhiên rất ít, ngoại trừ Đào nhiên cư có kinh doanh chút ít thực phẩm thiên nhiên, hiện tại mọi người cơ bản đều ăn thực phẩm tổng hợp.

Không cách nào, chủ yếu là trong cuộc chiến Đại diệt tuyệt, cuộc chiến giữa các quốc gia đã hủy hoại triệt để sinh thái Địa Cầu. Tuy rằng cách nhau bảy ngàn năm, nhưng thổ địa vẫn còn lưu lại ít nhiều dấu vết phóng xạ, cho nên rau củ cùng dã thú sinh trưởng ra, không thích hợp cho loài người ăn uống. Cho nên chính phủ đối với thực phẩm thiên nhiên khống chế rất nghiêm ngặt, các món rau củ cùng các loại thịt có thể dọn lên mâm, đều trải qua nhiều lần chuyển đổi gien. Chỉ là khoa học kỹ thuật khoa học kỹ thuật hiện tại tuy rằng phát đạt, nhưng đối với bí ẩn gien nhân loại, vẫn như trước không thể hoàn toàn hiểu rõ, muốn đem gien của sinh vật hiện giờ đảo lại thời trước cuộc chiến Đại diệt tuyệt, không phải chuyện dễ. Bởi vậy, thực phẩm thiên nhiên càng trở nên quý giá, dù cho ngươi có tiền, còn phải tìm ra nơi nào có thể ăn được.

Thấy dáng dấp thần bí của Quân, ta bắt đầu hiếu kỳ, hắn sẽ làm trò gì đây?

Bữa cơm cùng ngày, ta biết thực phẩm thần bí kia là gì rồi.

Một cái bàn to như vậy, chỉ dọn mỗi một món, là dê nướng nguyên con! Hiển nhiên, trù sư nướng con dê này tay nghề không sai, chỉ thấy toàn thân dê nướng vàng ươm, lớp da giòn rụm, hương thơm tràn ngập phòng ăn. Người đang ngồi ai không có tu vi bất phàm, ăn uống đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng đối mặt với con dê nướng mê người kia, người đang ngồi vô luận nam nữ nước bọt không ngừng trào ra.

Bởi vì Triệu Thu Hàn, tất cả mọi người chỉ dùng phương pháp truyền âm tiến hành giao lưu.

Hoàng Phủ Phi Long kích động không thôi, trừng to mắt nói: "Nếu như ta không nhìn lầm, đây là sinh vật trước thời Đại diệt tuyệt thường gọi là dê phải không?"

Quân mang vẻ mỉm cười di nhẹ một tiếng, tựa hồ đối với Hoàng Phủ Phi Long có thể nhận biết được từ dê này rất bất ngờ, tán thưởng: "Hoàng Phủ thiếu gia kiến thức phi phàm, không sai, đây thật sự là dê, là Viện khoa học liên bang sau khi tái tạo ra gien của heo xong, gần đây mới tái tạo ra vài loại sinh vật làm giống có thể ăn được. Hiện giờ trên thế giới chỉ mới có một trăm đầu dê mà thôi, có thể nói các vị là nhóm đầu tiên sau cuộc chiến Đại diệt tuyệt có thể hưởng thụ bữa ăn thịt dê này. Tất cả mọi người nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."

"Ha ha! Ta đây không khách khí nữa!" Hoàng Phủ Phi Long vạch dao ăn cắt một khối thịt nóng hôi hổi tới, nhét vào miệng, nhấm nháp hai cái, lộ ra dáng rất hưởng thụ, vừa nuốt vừa tán thưởng liên tục: "Ăn ngon! Ăn ngon! So với thịt heo ăn ngon hơn!"

Thấy Hoàng Phủ Phi Long ăn như hổ nuốt sói vồ, mọi người cũng ngón trỏ đại động, đều chộp lấy dao ăn trước mặt, cắt lấy phần thịt của mình, ăn vào rồi, mới biết chất thịt chắc mềm, khác xa so với thịt heo, đều khen không dứt.


Duy nhất biểu hiện tương đối bình tĩnh, đó là ta, Vân Trần Vân Ý cùng Triệu Thu Hàn.

Bởi vì trước đây ta cũng ăn rất nhiều thứ thịt dê, chỉ là nghĩ đã lâu không ăn, có vẻ mới mẽ và hoài niệm, cho nên chỉ lướt qua rồi thôi.

Mà hai nàng Vân Trần Vân Ý, là người bên trong Lâm Phượng các, có một chỗ mà muội muội dùng phương pháp không gian điệp gia làm ra một bãi cỏ rất lớn, trong đó heo bò dê ngựa... đều nuôi rất nhiều. Những sinh vật này không chịu ảnh hưởng phóng xạ, đời đời sinh sôi lưu truyền xuống, vẫn tự do sinh trưởng, mấy nghìn năm qua từ gia súc biến thành dã súc, số lượng khổng lồ. Các nàng ở Lâm Phượng các lúc muốn ăn thịt thì cứ bắt mấy con, tùy ý chế biến, cho nên các nàng đối với dê rất quen thuộc, hơn nữa bởi vì là món ăn thôn quê, chất thượng thịt so với dê lai tạo này vượt trội, cho nên cũng không có vẻ kích động.

Về phần Triệu Thu Hàn, tính cách quái gở nên nàng đối với ngoại giới luôn luôn không quan tâm, chỉ từng ngụm từng ngụm nhỏ mà ăn.

Ta nhìn mấy người khác đang ở cẩn thận tỉ mỉ phẩm thường, âm thầm thở dài, nguy hại chiến tranh, thời khắc này biểu hiện ra không cần phải nói thêm nữa.

Mà hai vị Hải tộc sứ giả cũng không tới ăn... Bởi vì bọn họ nói, nghe tới mùi thịt dê đã muốn nôn, làm trong lòng mọi người rất khinh bỉ, nhưng mà cũng tốt, ít một người, ít một kẻ cạnh tranh.

Mà ta lại nghĩ, sau này nếu nhân tộc và Hải tộc chiến tranh, trước khi ra trận đãi một bữa tiệc thịt dê, mùi thịt lướt qua, Hải tộc binh như núi đổ...

Ăn xong bữa cơm, chúng ta đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi, nhưng ta đoàn chừng chân chính nghỉ ngơi cũng chỉ có ta và Hoàng Phủ Phi Long, những người khác hẳn đều nắm chắc thời gian luyện công.

Bởi hiện giờ TT đã trải rộng toàn bộ Đông đại lục, hơn nữa đều chọn dùng mạng vô tuyến, cho nên dù phi hành tốc độ cao vẫn có thể sử dụng được TT. Tên Hoàng Phủ Phi Long liền cuộn người trong Cực đạo chiến võng chém giết.

Mà ta mang theo kính TT, đi dạo một chút, thấy các trang tin tức đều tuồn ra Thiên Đình ngu nhạc lần thứ hai cùng ta liên thủ, sản xuất quang ảnh sử thi tiên hiệp tối cường "Sưu hồn ký". Ta liền phản ứng lại, biết Hà Sanh Lượng nghe lời nói của ta, liền liên hệ bên Thiên Đình ngu nhạc, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm một khoản lớn lần thứ hai này, bởi vậy mới có chuyện kia.

Ta cũng không thèm để ý, chuyển tới Huy hoàng văn học võng nhìn một chút, phát hiện Huy hoàng văn học võng ngay trang đầu đặt một quảng cáo lớn, "Tác phẩm phong bút Lãnh Đao Thiên hạ đại loạn, sẽ ra mắt những ngày gần đây, mời đón xem!" Phía dưới là phô thiên cái địa bình luận, đối với tác phẩm này tràn ngập chờ mong, xem Lãnh Đao có thể đem lại cho mọi người kinh hỉ một lần nữa, đồng thời đối với việc ta phong bút cảm thấy tiếc hận và hoài niệm.

24-03-2010, 02:05 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.