Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 163: Thương nghị






Trong ký ức Mạc Sát, có một bộ pháp môn thần niệm công kích, dựa vào thần niệm biến thành lực công kích, tiến hành công kích tinh thần. Mà tên võ sĩ cua Hoành Hành này, chỉ có thực lực địa giai trung phẩm, hắn đối với thần niệm của ta không kham nổi một kích, căn bản ngay cả chống đỡ cũng không kịp, trực tiếp trúng chiêu. Dạng thương tổn như vậy, tính công kích càng thêm bí ẩn, nhưng cũng càng thêm độc ác, bởi vì tinh thần một khi bị thương, thì rất khó bù đắp thương tổn, tên Hoành Hành này, chịu thương thế nặng nề, cuộc đời này nếu tu vi muốn thêm một bước dài, cũng khó hơn cả lên trời.

Mà ta cũng không có áy náy gì, ai bảo hắn không phải nhân loại, nhưng lại ăn nói càn rỡ với Lâm Phượng các làm gì?

Sắc mặt Quy Hành Liệt đột nhiên biến đổi, hắn cũng thật không ngờ, thiếu niên này nhìn như không có một chút võ công nào, lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, thực lực của Hoành Hành mặc dù không tính là mạnh mẽ, nhưng cũng có thực lực địa giai trung phẩm, lại bị thiếu niên này đánh một chiêu vô thanh vô tức gục ngã, bằng tu vi này, lập tức làm hắn thu hồi lòng coi thường, cảnh giác: Lâm Phượng các, quả nhiên danh bất hư truyền!

Thấy Hoành Hành ôm đầu kêu thảm trên mặt đất, Quy Hành Liệt vội vã chắp tay nói: "Hoành Hành không biết chuyện, lão quy ở đây thay Hoành Hành hướng Lâm Phượng các xin lỗi, mong Dương tông chủ hạ thủ lưu tình!"

Ta mỉm cười nói: "Quy lão nói đùa, hai vị chính là sứ giả Hải tộc, từ xa mà đến, Dương Đào sao dám có điều bất kính?"

Trong lúc nói, Hoành Hành đã ngừng run, hắn lúc này cứ như vừa từ trong một ao nước đi lên, cả người ướt sũng, ta không khỏi kỳ quái, không lẽ tiến hóa mấy nghìn năm, ngay cả cua cũng tiến hóa ra lỗ chân lông?

Sáu cái chân cua của Hoành Hành miễn cưỡng đứng lên, ngạo mạn trong mắt đã không còn, ánh mắt nhìn đến ta tràn ngập kinh sợ như gặp quỷ giữa ban ngày. Hắn lúc này cũng không dám nhiều lời nữa.


Ngay từ đầu Triệu Vô Cực giới thiệu thân phận ta liền trầm mặc, thẳng đến lúc này mới đứng ra: "Ha ha, đã như vậy, bắt đầu nói chính sự đi!"

"Đúng, đúng, vẫn là chính sự trọng yếu!" Quy Hành Liệt lập tức hùa theo, bắt đầu lấy lại khí thế, "Không biết nhân tộc các ngươi lúc nào có thể trả về Thánh vật?" Một đôi mắt vương bát đảo tới đảo lui trên người ta và Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cười ha ha, nói: "Quy lão không cần nóng ruột, hạ lạc Thánh vật quý tộc, không phải nhất thời có thể biết, dựa theo phương pháp bình thường mà tra, cũng không biết đời thuở nào mới kiếm lại được. Nhưng mà may hiện tại có Dương tông chủ, vấn đề này liền trở nên đơn giản hơn rồi."

Con mắt vương bát của Quy Hành Liệt sáng ngời,nói: "Nga? Chẳng lẽ Dương tông chủ biết hạ Thánh vật của tộc ta?"

Triệu Vô Cực lắc đầu, cười vẻ thâm ý: "Dương tông chủ cũng không biết hạ lạc Thánh vật. Thế nhưng, hắn có năng lực có thể tìm được Thánh vật quý tộc! Dương tông chủ thân mang khả năng thông thiên, có thể đem thần niệm bao trùm toàn bộ Đông đại lục.

"Cái gì?" Không đợi Triệu Vô Cực nói xong, Quy Hành Liệt và Hoành Hành liền la hoảng lên, không thể tin nổi nhìn ta chằm chằm, như đang nhìn một con xà yêu ngàn năm.

Khó trách bọn hắn giật mình như thế, đem thần niệm bao trùm toàn bộ Đông đại lục, thực lực như vậy, chỉ sợ là chỉ có cao thủ thần trong truyền thuyết mới có khả năng làm như vậy? Không lẽ nào, thiếu niên trước mắt này, chính là cao thủ thần giai? Nhìn qua hình như không giống!

Trong lòng ta thầm mắng một tiếng lão cáo già nói chuyện giật gân, biết ý hắn không muốn để lộ ra bí mật Thông Tâm Các cho ngoại tộc, cho nên khuyếch đại thực lực của ta, đem ta thành tấm khiên đỡ đầu. Nhưng nếu đã nói ra rồi, ta cũng chỉ có thế cùng hắn đem vở tuồng diễn tiếp.

Vội ho một tiếng, ta mặt không đổi sắc bịa lời nói hoang: "Minh thủ nói là thật, công pháp ta tu luyện không như bình thường, trọng điểm tu luyện thần niệm, cho nên có thể miễn cưỡng thử một lần."

Vừa nói như thế, hai người Hải tộc còn tin được, bởi đánh chết họ cũng không thể tiếp nhận được, trong nhân tộc sau Lan Vọng Ca lại đi ra một cao thủ thần giai, lại còn trẻ tuổi như vậy. Bằng không, cứ như vậy chỉ sợ nhân tộc độc đại, ngũ tộc còn lại gặp sẽ nguy cơ rồi. Nhưng cho dù là như vậy, hai người Hải tộc vẫn còn đối với thực lực của ta trong lòng vẫn cảm thấy run sợ, bởi vì coi như là công pháp thần dị, thế nhưng có thể đem thần niệm bao trùm toàn bộ Đông đại lục, thực lực bản thân cũng quá mức kinh khủng. Ở trong lòng hai người bắt đầu phỏng đoán, cùng nhận định, biểu hiện bên ngoài ta không có một chút chân khí, khả năng lớn nhất đã đạt tới thiên giai thượng phẩm!

Thiên giai thượng phẩm đấy! Hai người Hải tộc đều thấy kinh khủng, dù là lão quy sống mấy nghìn năm cũng nhịn không được biến sắc, trong lòng chợt trầm xuống. Tuyệt thế cường giả như vậy, ở Hải tộc nhiều nhất chỉ có tộc trưởng hiện nhậm đạt tới cảnh giới như vậy! Còn trong nhân loại, một người mang dáng dấp thiếu niên, cũng đã có tu vi thiên giai thượng phẩm, việc này sao làm họ không lo lắng được?

Bộ dạng Triệu Vô Cực như rất là thưởng thức sắc mặt khó coi của hai tên Hải tộc, cười ha ha, nói: "Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, bởi vì Dương tông chủ cũng không biết thuộc tính cùng dao động năng lượng của Thánh vật quý tộc, cho nên lúc tiến hành tra xét, cần phải nắm trong tay một Thánh vật khác của quý tộc, làm quen với dao động của Thánh vật, sau khi thần niệm bao trùm Đông đại lục, dùng phương pháp cộng hưởng, mới có khả năng lớn nhất tìm được nơi đặt Thánh vật quý tộc."

Hai gã Hải tộc từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, Quy Hành Liệt biến sắc, trong mắt hiện lên một đạo quang mang cảnh giác, nói: "Vậy ý của các ngươi là đem một Thánh vật khác giao cho Dương tông chủ? Đồng nghĩa với việc mang một Thánh vật khác cũng đưa đến Đông đại lục?"

Triệu Vô Cực đối với vẻ cảnh giác của hai gã Hải tộc cũng không thèm để ý, trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười, nói: "Đúng là như vậy. Đương nhiên, nếu như quý tộc không tín nhiệm nhân tộc ta và chính phủ liên bang, cũng có thể cho Dương tông chủ đi một chuyến tới Hải tộc các ngươi, cảm ứng một chút dao động năng lượng Thánh vật, sau đó trở về Đông đại lục tiến hành thăm dò. Nhưng mà như vậy, khả năng tìm được Thánh vật bị mất, sẽ nhỏ đi rất nhiều. Cụ thể ra sao, hai vị tự mình định đoạt đi."


"Này..." Quy Hành Liệt có vẻ rất do dự, một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Việc này quá mức trọng, ta phải xin chỉ thị tộc trưởng một chút, mời tộc trưởng giải quyết."

"Nói vậy, chúng ta cáo từ trước, quyết định được rồi các vị sai người thông tri Minh thủ phủ một chuyến." Triệu Vô Cực nói một lời, mang theo ta rời khỏi chỗ hai Hải tộc sứ giả tạm trú.

Ta nghi hoặc hỏi: "Cự ly từ Khai Long đến biển rộng đâu phải chỉ ngàn dặm, Quy Hành Liệt kia dựa vào cái gì liên hệ cùng tộc trưởng bọn họ? Không lẽ Hải tộc cũng dùng phi phi?" Nói xong ngay cả ta cũng cảm thấy buồn cười.

Triệu Vô Cực cười nói: "Hải tộc tuy rằng lạc hậu, thế nhưng cũng không thể khinh thường bọn họ được. Ở trong Hải tộc, tất nhiên là có phương pháp đưa tin huyền diệu, cũng không thể kém hơn phi phi được."

"Nga?" Trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ nếu đến lãnh địa Hải tộc, cũng nên đi xem cho rõ chỗ bất đồng với nhân tộc.

Sau không còn chuyện nữa, ta thấy hai vị nữ tử ở trong Minh thủ phủ nhàm chán không có chuyện làm, liền dẫn các nàng đi dạo phố, học hỏi cách sống xã hội nhân loại. Hai nàng vui vẻ đồng ý, trước đó trên phi năng, các nàng chính là lần đầu tiên đến giờ thấy được kiến trúc cùng cách sống của nhân loại, đều là giật mình hiếu kỳ không thôi, chỉ là sau khi đi tới Minh thủ liền vẫn thủ hộ bên người ta, không có cơ hội đi ra ngoài. Hiện tại ta chủ động dẫn các nàng đi, sao các nàng không vui vẻ được chứ?

Chỉ là, thế nào đi ra ngoài sẽ xảy ra vấn đề. Trước không nói ta đã trở thành thần tượng vạn chúng, chỉ hai nàng Vân Trần Vân Ý đi ở trên đường, tuyệt đối là sẽ khiến đại chúng hỗn loạn.

Trong đầu hồi tưởng một phen, lập tức từ trong ký ức Mạc Sát tìm được phương pháp giải quyết. Trong ký ức Mạc Sát, có một pháp môn dùng chân khí cải biến tướng mạo, kỳ thật cũng không phải chân chính cải biến, mà chỉ lợi dụng dao động chân khí, tạo thành một kỹ xảo chưởng nhãn pháp mà thôi.

Pháp môn này hai nàng cũng không biết, thứ này cũng không phức tạp lắm, ta đem nó truyền cho hai nàng, sau đó để họ thử nghiệm một chút, phát hiện quả nhiên có hiệu quả. Từ bên ngoài mà nhìn, cho dù là thân hình hay khuôn mặt, hai nàng lập tức từ tiên nữ thành nữ tử phổ thông, chỉ là khí chất xuất trần trên người, không phải chưởng nhãn pháp có thể che dấu. Nhưng mà chưởng nhãn pháp này cũng chỉ che mắt được người có tu vi thấp hơn các nàng, ở trước mặt ta, có cũng như không.

Hai nàng Vân Trần Vân Ý đều hiếu kỳ đánh giá đối phương, cảm giác hết sức mới mẻ.

Mà ta cũng dùng chân khí cải biến hình dạng, tâm niệm khẽ độngm biến thành hình dáng Châu Tinh Trì. (o_0!)

Huyễn hóa ra một mặt kính chân khí, ta nhìn bộ mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, làm mấy biểu tình khoa trương của Châu Tinh Trì, liền tự chọc mình buồn cười không thôi.

Sau khi cười xong ta lại hoài niệm thời đại xưa kia, không biết sau khi ta đi Châu Tinh Trì còn đóng phim nữa không? Còn có ca sĩ ta thích nhất là Tôn Yến Tư, có ra album mới không?... So ra, tới thời đại này khoa học kỹ thuật tuy cực phát triển, nhưng trái lại cảm giác không có đặc sắc như thời đại xưa.

Lắc đầu, ta không nghĩ những thứ này nữa, kế đó, bị một câu của Vân Trần làm ta thiếu chút ngã sấp xuống: "Tông chủ, ngươi trở nên già xấu như vậy làm gì?"


Ta trừng mắt nói: "Hiện tại ta rất già rất xấu sao?"

Vân Trần Vân Ý đồng thời gật đầu, không chút do dự.

Ta nhất thời phiền muộn, thầm nghĩ, lẽ nào chính là khác biệt thế hệ trong truyền thuyết?

Hành tẩu trên đường cái ở thành phố Khai Long, quả nhiên không ai nhận ra chúng ta, chỉ là Vân Trần Vân Ý cứ như hai nha đầu mới từ nông thôn đi ra, nhìn gì hỏi đó, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người. Thật đáng tiếc, kỳ thật ta cũng không có đi dạo nhiều lắm, đối với nhiều đồ vật của thế giới này cũng không biết được, lại không muốn bịa chuyện, bị các vấn đề bình thường hỏi tới á khẩu, làm cho hai nàng cười trộm không thôi.

Ai, uy nghiêm của tông chủ còn đâu!

Đi dạo tròn nửa ngày, Vân Trần Vân Ý phát huy đầy đủ bản năng của nữ nhân, thấy đồ chơi hiếm lạ cổ quái, liền dùng ánh mắt khao khát vô cùng nhìn ta, nhìn tới mức ta không được tự nhiên, đến khi nhớ đến tuổi thật của hai nàng, cả người liền rợn hết da gà lông vịt, chỉ còn nước dùng vòng tay thân phận tính tiền hết, bất tri bất giác đã mua một đống lớn.

Lúc trở lại Minh thủ thì trời đã tối đen, hai nàng muốn cùng ta ở một gian phòng, lấy lý do, xuất môn bên ngoài, phải bảo vệ an toàn của ta.

Này sao được? Tuy rằng hai nàng đều là quốc sắc thiên hương, nhưng nếu để Thủy Hương Vân biết, còn không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì, ta kiên quyết không đồng ý, khuyên can mãi, rốt cục đem hai nàng đuổi đi, để các nàng ở sát vách gian phòng của ta.

Trong lòng chợt giật mình, lúc đi ra Lâm Phượng các ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghe khuyến cáo của Tiểu Lan mang hai nàng theo, giờ xem ra hình như còn có ý khác.

11-03-2010, 01:48 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.