Hà Sanh Lượng sửng sốt, sau đó xấu hổ hỏi ta: "Kỳ thực, ta muốn hỏi ngươi gần đây có tác phẩm nào mới không?"
Ta thầm buồn cười, xem ra vì "Thất Giới Truyền Thuyết" và" Sưu Hồn Ký" quá nóng bỏng, làm cho Huy hoàng văn học võng nhìn ta chằm chằm không buông.
Hà Sanh Lượng thấy ta không nói lời nào, tiếp tục nói: "Đương nhiên, ta biết Dương Đào ngươi hiện tại có thể không thiếu tiền, nhưng mà, giá trị văn học không thể dùng tiền có thể so sánh được, có phải không? Cho nên, nếu ngươi đối với văn chương còn có hứng thú, nếu có tác phẩm mới, ta mong ngươi có thể để Huy hoàng văn học võng phát hành."
Giá trị văn học không thể dùng tiền có thể so sánh? Khóe miệng hơi nhếch một chút, Huy hoàng văn học võng của hắn sốt ruột tìm ta như vậy còn không phải vì tiền còn gì?
Nhưng ta cũng không cần tính toán những việc này, ta nhớ trước đây còn một bộ "Thiên hạ đại loạn", cũng đã biên tới phần cuối rồi, dù sao cũng phải đăng lên, thôi thì cứ giao cho bọn hắn, dù sao cũng là một khoản thu nhập không phải sao? Vì vậy gật đầu: "Hiện tại trên tay ta xác thực còn một bộ bản thảo, đã viết xong rồi, là một dạng mới thử nghiệm, loại đô thị dị năng, nếu như trạm các ngươi đồng ý, ta có thể cho các ngươi toàn quyền thao tác."
"Đồng ý! Đương nhiên đồng ý!" Mắt Hà Sanh Lượng sáng rực lên, lập tức vồ vập, hình dạng cấp thiết đó làm như sợ ta đổi ý.
Ta cũng không nói lời thừa, trực tiếp đem toàn bộ bản thảo "Thiên hạ đại loạn" đều truyền cho hắn, sau đó nói: "Đây là bộ tiểu thuyết cuối cùng của ta, sau này có khả năng sẽ không viết tiếp nữa, cho nên các ngươi không cần tìm ta đòi bản thảo."
Hà Sanh Lượng đang xem liền sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ tiếc hận, nói: "Vậy thực sự là quá tiếc nuối."
"Cứ vậy đi, sau này còn việc thì liên lạc."
"Chờ một chút!" Hà Sanh Lượng lập tức gọi ta lại, cười nói: "Quên nói với ngươi, bởi vì "Sưu Hồn Ký" rất ăn khách, một đoạn thời gian trước có nhiều tập đoàn giải trí tiếp xúc trạm chúng ta, mong có thể liên hệ với ngươi, thương lượng chuyện cải biên quang ảnh "Sưu Hồn Ký", trong đó có một tập đoàn còn muốn dựa trên bản chính, chế tác một trò chơi TT. Không biết ý ngươi thế nào?"
"Chuyện này sao..." Ta ngừng một chút, nói: "Các ngươi đàm phán với Thiên Đình ngu nhạc là được, ta đem mọi chuyện giao cho bọn họ xử lý, cứ vậy đi!" Nói rồi, mặc kệ Hà Sanh Lượng cả kinh ngốc ra đó, rời khỏi Huy hoàng văn học võng.
Ngày thứ hai, ta cùng Vân Trần Vân Ý, theo Thủy gia gia chủ Thủy Kiếm Phi, lên phi năng đi tới thủ đô liên bang Khai Long. Thủy Kiếm Phi tuy là gia chủ Thủy gia một trong Ngũ đại thế gia, thế nhưng đối với Lâm Phượng các, vẫn có một loại kính nể từ trong tâm. Nhất là từ chỗ Thủy Thanh Hoa biết Vân Trần Vân Ý đều là cường giả thiên giai trung phẩm mấy trăm tuổi, càng không dám chậm trễ. Mà đối với ta, thời gian trước vốn là con rể tương lai, nhưng tiểu tử này đột nhiên lại thành tông chủ Lâm Phượng các, khiến cho hắn không biết đối đãi thế nào mới được. Cuối cùng vẫn là nghe ta nói, bảo hắn không cần câu nệ, cứ giống như trước trực tiếp gọi Dương Đào là được, mới để hắn thả lỏng người, nhưng vẫn còn mang một màng ngăn cách như trước, không còn tùy ý như xưa.
Ta thầm thở dài, đây là hiện thực, thế giới này là cường giả vi tôn. Bằng thực lực cùng thân phận của ta hiện tại, hoàn toàn không phải người cùng cấp bậc với Thủy Kiếm Phi hay Ngũ đại thế gia nữa. Đây là khác biệt! Ta hiện giờ, từ thân phận mà nói, cũng chỉ có Minh thủ liên bang Triệu Vô Cực mới có thể cùng ta ngồi ngang hàng mà thôi.
Nói tới Triệu Vô Cực, ta lập tức nhớ tới việc trước đây hắn phái sát thủ ám sát Hoàng Phủ Phi Long. Một khoản này, ta vẫn để trong lòng! Ta hiện giờ, thế lực tuyệt không thua hắn, thực lực cũng tuyệt đối cao hơn hắn rất nhiều, món nợ này, phải tính toán lãi lộc thật kỹ thu về hết mới được!
Phi năng bay hơn năm giờ, cuối cùng cũng tới Khai Long, hạ xuống bên trong một quân khu.
Từ trên phi năng bước xuống, lập tức có một đội quân nhân bước lên nghênh tiếp, tràng diện thanh thế thật lớn, vài lão quan nhân lên nghênh đón!
Những lão quan này, cả đám đều eo lưng thẳng tắp, tinh thần tỉnh táo, tu vi bản thân đều trên Địa giai, trên vai đeo mấy cái huy chương vàng rực lóng lánh. Trong đó có một người già nhất, đã có tu vi địa giai thượng phẩm, mơ hồ có xu thế đột phá thiên giai, thật làm cho ta bất ngờ, xem ra trong Tân liên bang cũng là nơi ngọa hổ tàng long, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Thủy Thanh Hoa thấy ta chú ý lão giả nọ, truyền âm sang: "Hắn gọi Khổng Anh, là liên bang quân phán! Là chỉ huy tối cao quân đội liên bang!"
Khóe miệng hơi nhếch, để quân phán liên bang tới đón tiếp ta sao? Xem ra Triệu Vô Cực đối với Lâm Phượng các thật coi trọng...
Khổng Anh kia mang theo vài lão quan quân tới trước mặt chúng ta, làm một lễ quân đội, nhìn ta, giọng nói hùng hậu: "Xin hỏi ngài là Lâm Phượng các Dương tông chủ?"
Kỳ thực ta giờ đây rất nổi tiếng, hắn tự nhiên biết ta là Dương Đào, nhưng tiếp theo trình tự, vẫn còn phải hỏi một lần.
"Đúng vậy, ta là Dương Đào." Ta gật đầu mỉm cười nói, "Ngưỡng mộ đại danh Khổng quân phán đã lâu, trước đây chỉ nhìn thấy trên Thiên tấn, không ngờ hôm nay được gặp tận mắt, Khổng quân phán so với trên Thiên tấn kia càng có tinh thần hơn!"
Kỳ thực ta căn bản không có coi Thiên tấn, có xem cũng không quan tâm tới mấy viên quan chính phủ này, ngay cả cái tên Khổng Anh của hắn, chỉ nghe Thủy Kiếm Phi nói ta mới biết mà thôi. Nhưng gặp mặt nói lời hay, luôn luôn không sai.
Quả nhiên, Khổng Anh nghe ta nói lời này trong lòng thoải mái, thần sắc cũng thả lỏng hơn nhiều, cười ha ha nói: "Làm Dương tông chủ chê cười rồi, so với bọn quan tướng già cả chúng ta chỉ biết nói toàn lời khách sáo, nửa năm gần đây, số lần Dương tông chủ tỏa sáng trên Thiên tấn tính ra thật là nhiều quá."
Ta hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, đối với tính cách ngay thẳng của Khổng Anh lại thêm vài phần hảo cảm, nói: "Dương Đào chỉ là một tiểu tử hậu bối, nào dám để Khổng quân phán tự thân tới đón, thật sự rất là xấu hổ!"
Khổng Anh lập tức cười nói: "Lời ấy sai rồi, nghĩ lại Dương tông chủ chính là quý nhân Lâm Phượng các, lão nhân ta tới đón tiếp, chính là tam sinh hữu hạnh! Phi năng đã chuẩn bị tốt rồi, mời Dương tông chủ và hai vị tiên tử!"
Nói rồi, hắn liếc nhìn hai nàng Vân Trần Vân Ý phía sau ta, hơi thất thần, nhưng không hổ là lão tướng kinh nghiệm mưa gió, lập tức phục hồi tinh thần lại, tránh người sang một bên, nhường chúng ta đi trước. Ta tuy rằng là một tiểu tử hậu bối, thế nhưng từ thân phận mà nói, mặc dù hắn là quân phán liên bang, nhưng gặp ta là tông chủ Lâm Phượng các cũng phải nghiêm trang đối đãi.
Ta cười cười, cũng không khách khí, trực tiếp nhẹ bay về trước, bước vào trong phi năng quân dụng đã chuẩn bị sẵn.
Theo phi năng phi hành trong thành thị Khai Long hơn năm phút, đã tới Minh thủ phủ. Trên đường, Khổng Anh hướng dẫn liên tục, không ngừng giới thiệu lai lịch một ít kiến trúc đi ngang qua, cùng với phần lớn danh thắng trong thành Khai Long, còn có một số di tích hậu Cuộc chiến Đại diệt tuyệt lưu lại. Làm cho ta không khỏi buồn cười, xem ra Khổng quân phán này không chỉ làm quan quân giỏi, ngay cả hướng dẫn du lịch cũng là một hảo thủ.
Mà ta nhìn xuyên qua cửa kính quan sát cảnh tượng phồn hoa của Khai Long, không khỏi ngầm tán thưởng, thủ đô chính là thủ đô, quả nhiên không phải thành thị khác có thể so sánh được.
Minh thủ phủ cũng không phải hình dáng như ta tưởng tượng, kiến trúc nghiêm trang như Nhà Trắng bên Mỹ quốc. Trái lại trông như một biệt viện tư nhân, mọi lối ra vào đều có màng chắn năng lượng cường độ cao, trên đường đi vào trong có rất nhiều cây cối hoa cỏ, phong cảnh ưu mỹ.
Khi ta buông thần niệm, lập tức biết được, Minh thủ phủ này không đơn giản như bề ngoài. Bên trong có rất nhiều thiết bị giám sát, bao bọc toàn bộ Minh thủ phủ không hề có một góc chết nào. Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có một nhóm quân nhân đặc huấn tuần tra, phân bố cực kỳ nghiêm ngặt, bên hông bọn họ đều đeo súng laser, muốn công phá nơi này, không phải chuyện dễ.
Một đường đi thẳng vào một căn nhà ba tầng duy nhất ở đây, bước vào một căn phòng khách thật lớn, cũng không thấy Triệu Vô Cực. Nhưng thần niệm của ta từ lâu đã biết hắn ở nơi nào rồi, trong mắt hiện một tia vô cùng kinh ngạc, lập tức khóe miệng lộ một nụ cười mỉm, Triệu Vô Cực này, xem ra là một người thú vị....
Khổng Anh hỏi một lão nhân có vẻ là quản gia: "Chung lão, Minh thủ hiện đang ở đâu?"
Lão nhân kia gọi là Chung lão trả lời: "Khổng quân phán, Minh thủ hiện giờ đang ở hậu viện nghe tiểu thư thổi T, ngài cũng biết, cho dù có sự tình quan trọng gì đi nữa, đều để ra sau, không thể quấy nhiễu tới ngài."
Khổng Anh lộ ra vẻ chợt, lập tức trở nên khó xử, cười khổ với ta: "Dương tông chủ, không thể nào mong ngài chờ cho một lúc, quy củ của Minh thủ phủ, giờ này mỗi ngày Minh thủ đều sẽ nghe nữ nhi của hắn là Thu Hàn tiểu thư thổi T, trời sập xuống hắn cũng mặc kệ, ngài xem?"
Ta cười ha ha, nói: "Minh thủ lại là một người cha yêu con, đã như vậy, chờ một chút thì có sao. Nhưng mà, nếu nói có thể, ta rất muốn ở bên cạnh nghe tiểu thư thổi T, chẳng biết có được không?"
"Này..." Chung thúc có chút chần chờ.
Khổng Anh cười ha ha, nói: "Nói rất đúng, nghe nói tiểu thư Thu Hàn phương diện âm luật tạo nghệ phi phàm, lão nhân từ lâu đã muốn kiến thức, chỉ là vẫn bận rộn quân vụ, chưa có cơ hội, lần này vừa vặn, nhờ phúc của Dương tông chủ, để ta có thể kiến thức một phen không được sao?" Nói rồi quay lại nhìn ta, dáng tươi cười thêm một tia hài hước, "Huống hồ, nói tới Chung lão cũng đã nghe rồi, Dương tông chủ phương diện âm luật cũng có tu vi bất phàm mà! Nói không chừng còn có thể cùng Thu Hàn tiểu thư so kỹ một lần!"
Trong lòng cười khổ, Khổng Anh này, đang êm đẹp lại đem chuyện này xả lên đầu ta, bản lĩnh gì chứ, còn không phải đạo văn mà ra sao, nếu thật sự luận bàn công lực âm nhạc, hoàn toàn là tay mơ, ngay cả năm nốt nhạc còn không nhận ra được. Nhưng chuyện tới trước mắt, cũng chỉ có thể trang B thôi, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
Chung lão hiển nhiên bị thuyết phục, ánh mắt sáng lên, tất nhiên hắn cũng biết chuyện của ta, chần chờ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, Thu Hàn tiểu thư rất thích kết giao với người tinh thông âm luật, các ca khúc của Dương tông chủ đều truyền lưu rộng rãi, dù là Thu Hàn tiểu thư cũng từng khen không dứt lời, còn than thở không có duyên gặp gỡ... Nếu là như vậy, các người theo lão hủ, nhưng phải nhớ kỹ, đứng một bên lắng nghe là được, đừng phát ra tiếng vang, tránh quấy nhiễu Thu Hàn tiểu thư."
Không thể không nói, thân là Minh thủ, vẫn còn được hưởng rất nhiều đặc quyền, mượn Minh thủ phủ này mà nói, hoàn toàn là nhà riêng của Minh thủ, hoàn cảnh ưu mỹ không nói, phòng vệ càng sâm nghiêm, chỉ nói riêng diện tích chiếm dụng, ở cái nơi Khai Long tấc đất tấc vàng này, tuyệt đối là địa phương cao cấp nhất.
Đoàn người đi qua căn phòng lớn, vào trong hậu viện. Hậu viện rất lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ ta không nhận ra, đi qua một tàng cây nở nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, ở sát biên giới rừng cây, Chung lão bảo chúng ta ngừng lại, truyền âm nói: "Minh thủ cùng Thu Hàn tiểu thư ở phía trước, các người ở chỗ này lắng nghe đi."
Kỳ thực không cần hắn nói, người ở đây tu vi cũng không thấp, từ lâu đã biết tình hình phía trước rồi. Mà ở đây có thể nghe rất rõ tiếng nhạc từ phía trước truyền tới.
Nghe âm thanh của thứ nhạc khí gọi là T kia, ta cũng rõ ràng là tiếng tiêu của thời đại cũ, dạng thanh ô u, thanh âm trầm thấp uyển chuyển, mang theo một loại thương cảm, quay đầu liếc nhìn những người khác, phát hiện ngoại trừ Vân Trần Vân Ý ra, Chung lão, Thủy Kiếm Phi cùng với Khổng Anh đều chìm đắm trong đó.
Ta cười tự giễu, xem ra bọn họ đều là con người tao nhã, nghe tới say mê như vậy, ta cảm thấy khúc này không dễ nghe bao nhiêu, trái lại còn có một cảm giác muỗi vo ve bên tai.
Tiếng tiêu trải một lúc lâu, nhạc điệu trầm thấp, dần dần kết thúc, mọi người mới phục hồi tinh thần lại.
Khổng Anh khẽ thở dài, truyền âm sang mọi người: "Nghe nói Thu Hàn tiểu thư phương diện âm luật tạo nghệ phi phàm, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền."
(@: T này trong bản gốc chỉ có hai dấu , cho nên đặt thêm chữ vào cho có -_- )
22-02-2010, 02:29 PM
Cực Phẩm Chiến Thần