Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 146:




146: Thực lực của lâm phượng các!


Dưới chân ngọn núi như từ dưới đất mọc lên, còn có bốn nữ tử lăng không tĩnh tọa, lớn nhất là hai người trung niên, còn lại hai nàng kia, vẫn còn như tuổi đôi mươi, so với Dương Thu Thủy, cùng lắm chỉ hơn vài tuổi mà thôi.

Mấy người này, dù là nữ trung niên hay còn thanh niên, không ai không phải phong hoa tuyệt đại, phong vận khác thường, tứ đại mỹ nữ phân tọa hai bên, làm cho người ta hoa cả mắt cảm giác không dám nhìn.

Nhưng ta lúc này cũng không có biểu hiện quá đáng, các nàng đẹp thì thật đẹp, nhưng ta chỉ thất thần trong nháy mắt, dừng trên người các nàng một chút, liền ngẩng đầu lên, đem lực chú ý tập trung trên ngọn núi.

Chỉ thấy vách núi đối diện bốn lão phụ nhân này, giống như đậu hũ bị một lưỡi dao sắt bén cắt gọt, một mảnh bằng phẳng, lộ ra bề mặt bóng loáng như gương. Mà hấp dẫn lực chú ý của ta, là thứ vách núi bóng nhẵn đó, có khắc một chữ “ĐẠO” như rồng bay phượng múa!

Ta vừa liếc liền nhìn ra, chữ này là do người ta dùng kình lực mạnh mẽ khắc họa lên thẳng một đường, nét bút như rồng cuộn, liền mạch lưu loát!

Chỉ đơn giản một chữ, nhưng đủ tinh khí thần, một cổ bình khí thanh tân như tràn vào phế phủ, làm cho tâm thần bình lặng lại.

Mà càng nhìn, càng hiểu được huyền cơ ẩn hàm trong nét bút, càng xem, càng hiểu được đây cũng không phải chỉ là một chữ đơn giản! Bao hàm trong đó, là ý chí thiên địa vô cùng vô tận, huyền ảo của vũ trụ!

Trong nháy mắt ta nhìn đến chữ này, tâm thần đột nhiên chấn động, phảng phất như linh hồn trong lúc này thoát thể mà đi, tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích, cảnh ý diệu kỳ không nói nên lời.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi ta như từ trong một giấc mộng dài tỉnh lại, phục hồi tinh thần thì, trong lòng đã thêm một thứ không nói rõ được, minh ngộ được đạo trước kia còn chưa rõ.

Chợt lúc này, năng lượng dư thừa tự do trong không gian giống như một cổ hồng thủy cuộn trào tập trung lại đây, mãnh liệt trút vào người ta. Trong nhất thời bầu trời trong phương viên mười dặm như trầm xuống, sinh ra một vòng xoáy khí lưu cường đại, năng lượng tụ hội nhanh chóng không ngừng sinh ra tiếng bùng nổ như sấm sét!

Một lúc lâu sau, hết thảy đều đã đình chỉ. Lúc này, ta lại phát hiện, tu vi của mình trong lĩnh ngộ huyền diệu lại thu hoạch đột phá, tiến vào cảnh giới thiên giai thượng phẩm! Hơn nữa đối với Hoàn mỹ chiêu lại có lĩnh ngộ mới!

Mở mắt , ta liền chứng kiến bốn vị tiền bối đang ở phía trước cách ta không xa lăng không tĩnh tọa, đều đang cười tủm tỉm nhìn ta.

“Chúc mừng chúc mừng! Quả nhiên như lời Thu Thủy, thiếu niên anh tài! Ngay cả Lâm Phượng các chúng ta, cũng không thể bồi dưỡng ra được cao thủ thiên giai thượng phẩm cùng tuổi như tiểu hữu được!” Trong đó một tuyệt sắc nữ tử nhìn trẻ nhất cười hi hi nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Tam nữ khác cũng gật đầu, tràn đầy thưởng thức nhìn ta. Mặc dù chúng nữ tướng mạo đều còn rất trẻ, trong đó hai người thậm chí còn có thể đem làm tỷ tỷ của ta, nhưng mà ánh mắt của các nàng, như đang nhìn một hậu sinh vãn bối xuất sắc. Hết lần này tới lần khác làm cho cả người ta sinh ra cảm giác không được tự nhiên.

Ta mỉm cười, khiêm tốn nói: “Các vị tiền bối khen nhầm rồi, Dương Đào chỉ là đúng lúc gặp kỳ ngộ mà thôi, nếu không phải Thu Thủy dẫn ta đến đây. Ta thật không có khả năng lĩnh ngộ được.”

“Ha ha, ngươi còn rất khiêm nhường, không sai, không sai.” Nữ tử nhìn cao tuổi nhất cười một chút nói, “Thế gian tạo hóa huyền bí, con người không thể phỏng đoán, trong Lâm Phượng các, người xem qua chữ này chẳng biết bao nhiêu. Nhưng lại chưa có ai như ngươi lĩnh ngộ được ba ngày, đó là cơ duyên của ngươi...” Lập tức ánh mắt nhìn ta bắt đầu có chút cổ quái, nàng chậm rãi nói: “Chuyện của ngươi mấy người chúng ta cũng đã nghe Thu Thủy nói, lúc đầu chúng ta cũng không dám quá tin tưởng, dù sao việc này quá mức huyền bí, đương thời càng không ai có thể xuyên qua thời không, nếu không tận mắt thấy, nào ai dám tin tưởng? Bất quá, nếu là Thu Thủy thông qua Thanh Thần Ngũ Âm xem được, vậy sẽ không thể sai, chúng ta cũng tin tưởng nàng. Hơn nữa tướng mạo của ngươi cùng người trong bia khắc tổ sư gia lưu lại giống hệt, thì không phải để chúng ta không tin nữa... Nói như thế, mấy lão thái bà chúng ta còn phải gọi ngươi một tiếng sư thúc tổ mới đúng...”

“Trước mấy vị tiền bối, ta nào dám làm càn?” Nghe nàng nói như vậy, lập tức làm ta kinh sợ, vội vàng nói: “Các vị tiền bối không cần như thế, thật sự tính lại, Dương Đào bất quá chỉ mới có mười bảy tuổi thôi, ngay cả số lẻ của các vị tiền bối còn không tới, nào dám để các vị tiền bối xưng ta là sư thúc tổ chứ? Các vị cứ gọi ta Dương Đào là được rồi.”

“Hi hi, nhưng mà, ngươi quả thật là ca ca của tổ sư gia, điều này là đúng chứ?” Một người trong hai nữ tử bề ngoài còn trẻ nháy mắt, hài hước nhìn ta nói.

Ta nhất thời một trận nhột nhạt nói không ra lời. Nữ tử trung niên kia liếc trách nàng ta một cái, nói: “Vân Yên, ngươi không cần làm khó hắn, chúng ta gọi hắn sư thúc tổ chỉ là tập quán của mình, hắn cũng rất không tự nhiên, đã như vậy, còn không bằng theo ý của hắn, gọi Dương Đào là được rồi. Danh hào sư thúc tổ, đặt trong lòng là đủ, cần gì phải gọi ra? Ngươi tham ngộ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra sao?”

Nữ tử gọi Vân yên kia cười hì hì nói: “Ta không phải chỉ muốn chọc ghẹo hắn một chút thôi sao!”

Ta sờ mặt mình một chút, thầm nghĩ mình lớn lên hài hước sao? Trước kia sao không có ai nói cho ta biết chứ.

“Được rồi, Dương Đào, về vấn đề ngươi muốn tiếp chưởng Lâm Phượng các...” Nói đến chỗ quan trọng này mỹ phụ trung niên kia dừng lại, làm cho tim ta nhảy mạnh một cái, trong lòng sinh ra một tia không ổn.

Quả nhiên, chỉ thấy mỹ phụ trung niên kia nhìn ta, chậm rãi nói: “Ngươi là sư thúc tổ, theo đạo lý mà nói ngươi tới chưởng quản Lâm Phượng các cũng không phải không thể, nhưng mà, quá khứ thời gian đã qua bảy ngàn năm, Lâm Phượng các đã tự thành một hệ thống... Nói thẳng một chút, cho dù là tuổi tác chân thật hay tu vi, đều có thể nói là không đủ để đảm nhiệm vị trí tông chủ Lâm Phượng các. Mặc dù là chúng ta ủng hộ cho ngươi trở thành tông chủ của Lâm Phượng các, nhưng mà lại phải đối với người trong Lâm Phượng các phân phó như thế nào?

Đầu tiên lai lịch của ngươi không thể nói cho các nàng, trước không nói tin hay không, cho dù tin, chỉ sợ cũng sẽ không phục ngươi, dù sao, ở trong mắt các nàng, chuyện của quá khứ đã là xa vời, cho dù thân phận ngươi có cao tới đâu, ngươi bây giờ bất quá đối với Lâm Phượng các chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Cho nên, cho dù ngươi có thể tiếp chưởng Lâm Phượng các, có thể thống lĩnh được người phía dưới hay không cũng là một vấn đề. Chuyện này, ngươi đã lo lắng qua chưa? Bởi vậy, trước đó Thu Thủy chủ động cho ngươi tiếp chưởng Lâm Phượng các, cũng là thiếu khuyết cân nhắc...”

Nói rồi mỹ phụ trung niên ánh mắt như nước pha thêm chút thâm ý liếc nhìn Dương Thu Thủy đứng ở một bên.

Ta trầm mặt không nói.

Theo như lời mỹ phụ trung niên, ta quả thật nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Cho dù ta là sư thúc tổ của Lâm Phượng các thì thế nào chứ? Thời gian đã hơn bảy ngàn năm, Lâm Phượng các tự mình đã có một bộ thể chế và khái niệm, đột nhiên nhảy ra một người xưng là sư thúc tổ tới chấp chưởng Lâm Phượng các, đổi lại dù là ai cũng không thích ứng và trong lòng cũng không phục.

Suy nghĩ hồi lâu, ta cũng không có biện pháp gì hay, bởi thân phận của ta lại không thể tiết lộ, cho nên ta cũng không thể bằng thân phận của tổ sư đứng trước mặt các nàng. Cứ như vậy, càng khó có thể để một ngoại nhân chỉ là lớn lên ngoại hình giống tổ sư thúc, lại vô duyên vô cớ tiếp quản địa vị tông chủ được. Càng sẽ khiến cho người ta nghi kỵ.

Nữ tử gọi Vân yên kia cười hi hi, nói: “Ngươi cũng không cần phải phát sầu, kỳ thật, trước đó chúng ta cũng đã thương lượng qua, muốn cho ngươi tiếp chưởng Lâm Phượng các cũng không phải không thể, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?” Vừa nghe có hy vọng, ta lập tức hỏi.

“Đó là, ngươi phải tiếp nhận một cái khảo nghiệm hạng nhất.” Vân Yên dừng một chút. “Nói là khảo nghiệm cũng không đúng, chúng ta cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi, người làm khảo nghiệm này, là một nghi thức mỗi đời tông chủ đều phải tiến hành! Đối với người kế thừa tông chủ Lâm Phượng các mà nói có thể chỉ là một nghi thức, đối với ngoại nhân mà nói, lại là một khảo nghiệm cơ hồ không có khả năng thành công.”

Cái gì gọi là đối với các nàng là nghi thức, đối với ta lại là khảo nghiệm? Ta có điểm không rõ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Một nữ tử trẻ tuổi khác tiếp lời: “Là như thế này, sở dĩ gọi là nghi thức, chính là lịch đại tông chủ, trước khi kế nhiệm chức vị tông chủ, đều phải tiếp nhận chúc phúc của tổ sư. Nói là chúc phúc,kỳ thật là một loại chứng nhận thân phận. Ngoại trừ người kế thừa tông chủ, còn lại những người khác tuyệt đối không có khả năng thông qua. Cho nên, đối với người kế thừa tông chủ mà nói, vậy đó chỉ là một nghi thức, đối với một ngoại nhân như ngươi mà nói, đó lại là một khảo nghiệm cơ hồ không có khả năng thành công, một khi thất bại, sẽ có nguy hiểm hình thần câu diệt. Ngược lại nếu ngươi có thể thông qua nghi thức này, cũng nói lên thân phận của ngươi đã được tổ sư thừa nhận, chúng ta đối với thân phận của ngươi cũng sẽ không có gì hoài nghi. Vậy, ngươi cũng chính là người thừa kế của Tông chủ! Cứ như vậy, người bên dưới cũng sẽ không thể nào phản đối nữa.”

Nguyên lai là thế... Ta cũng cảm giác hết sức kinh ngạc, hỏi: “Chiếu theo ngài nói vậy, tổ sư của Lâm Phượng các, chính là đệ tử của Lan Vọng Ca, hắn còn sống sao?”

Vân Yên lắc đầu, nói: “Điều này sao có thể chứ? Tổ sư chúng ta mặc dù bản lĩnh hơn người, nhưng cũng chỉ có tu vi thiên giai, cũng không có khả năng sinh tồn tới ngày nay, chỉ là, tổ sư chúng ta trên người mang kỳ pháp, khi tọa hóa, lưu lại một phần tàn hồn. Phần tàn hồn này, bao hàm toàn bộ tu vi của tổ sư. Chỉ bằng phần tàn hồn, tổ sư tuy không thể tự suy nghĩ như người bình thường, nhưng vẫn có thể tự tu hành cùng với phân biệt được khí tức tổ sư gia trên người mỗi đời người thừa kế tông chủ, sau đó sẽ bằng năng lượng bản thân, đối với người kế thừa tông chủ tiến hành chúc phúc tẩy tủy, đem cảm ngộ võ học của tổ sư bằng phương pháp quán đính truyền cho người kế thừa tông chủ, hiệp trợ các nàng có thể một ngày nào đó đột phá đến Thần giai. Mà ngược lại nếu tổ sư cảm ứng không phải người thừa kế tông chủ, liền tự động tiến hành công kích ngoại nhân, đến lúc đó bằng tu vi tích lũy hơn bảy ngàn năm, cho dù là cao thủ thiên giai thượng phẩm, cũng sẽ là nhất kích tất sát.”

Nói đến đây, Vân Yên nở nụ cười: “Bất quá, nếu ngươi có thân thể kỳ dị, dù cho tổ sư gia có công kích ngươi, cũng không cần chúng ta phải lo lắng, nói không chừng còn mang tới chỗ tốt cho ngươi nữa, đến lúc đó ngươi từ trong điện tổ sư đi ra, tự nhiên sẽ không còn có ngươi nghi vấn đến thân phận tông chủ của ngươi nữa.”

Ta gật đầu, biết nàng nói đến thể chất của ta không sợ công kích và hấp thu chân khí của người khác, nghĩ đến mấy cái bí mật lớn nhất của mình dễ dàng bị người ngoài biết được, trong lòng ta lại có chút không thoải mái.

“Được rồi, nói nhiều như vậy, nên nói cũng nói xong rồi, lão thân bây giờ hơi mệt, Thu Thủy, ngươi dẫn Dương Đào đi công bố chuyện này, sau đó dẫn hắn đến Điện Tổ sư, thông qua khảo nghiệm của tổ sư...” Mỹ phụ trung niên cao tuổi nhất chậm rãi noi, ta phát hiện thần sắc nàng mang theo một tia mệt mỏi, trong lòng vừa động, nhớ tới trước đó Dương Thu Thủy có nói với ta, trong bốn vị này, có một người sắp không được rồi. Nói tới, chẳng lẽ chính là vị này?

Phóng xuất thần niệm dò xét, nhưng bởi đối phương tiếp nhập thiên giai thượng phẩm đã mấy ngàn năm, tu vi so với ta cao thâm hơn nhiều, cả nửa điểm cũng không tra ra, chỉ cảm giác được, khí cơ của nàng hơi suy yếu.

“Nếu là như thế, Dương Đào trước hết xin cáo từ, sau việc này, Dương Đào sẽ trở lại lắng nghe các vị tiền bối dạy bảo.” Ta cung kính nói.

Tứ nữ đều không nói gì, chỉ là gật đầu, liền nhắm mắt lại.

Ta và Dương Thu Thủy liếc nhìn nhau, thả người nhẹ nhàng bay lên, hướng phía ngoài bay đi.

......

Tiếng chuông hùng hậu mà trầm thấp đột nhiên vang vọng khắp cả Huyền Không thành. Làm cho tất cả các đệ tử của Lâm Phượng các giật mình không thôi, quay đầu nhìn về hướng Đông nơi tiếng chuông truyền ra.

Tiếng chuông này không phải bình thường, chỉ có khi trong Lâm Phượng các phát sinh sự kiện trọng đại, phải triệu tập các đệ tử mới có thể vang lên. Tiếng chuông này, đã lâu không nghe qua, bình thường chỉ tại lúc kế nhiệm tông chủ mới có thể vang lên, lại không ngờ, hôm nay đột nhiên vang vọng?

Chỉ là, mọi người đều biết Tiểu Lan lịch lãm chưa xong, làm sao mà có thể tiếp chưởng chức vị tông chủ? Chẳng lẽ có đại sự phát sinh? Trong lòng các đệ tử chợt trầm xuống.

Mang theo nghi hoặc, các nàng bằng tốc độ nhanh nhất bay tới “Trường sinh điện” ở hướng Đông nơi đặt đại chung.

Mấy phút sau, chín mươi tám đệ tử Lâm Phượng các đều tụ tập bên ngoài khoảng sân rộng của “Trường sinh điện”, dựa theo bối phận cao thấp, xếp hàng chỉnh tề.

“Cung nghênh tông chủ!”

Các đệ tử Lâm Phượng các chứng kiến Dương Thu Thủy và một nam tử từ từ xa bay đến đây, đều cung kính hô to giòn giã. Sau đó, các đệ tử đều mang ánh mắt trông mong nhìn Dương Thu Thủy, cũng có nhiều ánh mắt đặt trên người ta. Chứng kiến bộ dáng của ta, lúc đầu nghi hoặc sau đó đều lộ ra vẻ giật mình.

“Hôm nay, gọi mọi người tới nơi này, là có một việc trọng đại cần phải tuyên bố với mọi người.” Thanh âm Dương Thu Thủy bình tĩnh trấn định, thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng cả sân.

Dương Thu Thủy cũng không lập tức nói rõ chuyện gì, cả sân đều lâm vào trầm mặc, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều cảm giác được, chuyện Dương Thu Thủy muốn tuyên bố, tất nhiên không phải là việc bình thường, trong lòng không khỏi sinh ra khẩn trương.

“Chuyện này chính là... Từ nay về sau, ta không còn là tông chủ của Lâm Phượng các nữa.” Dương Thu Thủy sau một lúc trầm mặc nói một câu, làm cho tất cả mọi người trong Lâm Phượng các trừ Tiểu Lan đều chấn kinh, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Dương Thu Thủy đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Một số đệ tử có điểm cơ trí, lập tức nhìn ra vấn đề mấu chốt, dời mắt sang trên người ta vẫn đứng yên bất động ở một bên, thầm đoán chẳng lẽ quyết định của tông chủ có liên quan đến người này?

Đông đảo đệ tử Lâm Phượng các đều tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc, nhưng không có một ai phát biểu. Lâm Phượng các mặc dù không quá chú trọng lễ nghi phiền phức, nhưng ở trong loại trường hợp chính thức, lúc tông chủ nói chuyện, không có một đệ tử nào dám xen lời.

“Mà tông chủ tương lai của Lâm Phượng các, hắn đã được bốn vị các lão thừa nhận, cho phép hắn tiến vào Tổ sư điện tiếp nhận khảo nghiệm của tổ sư.” Thân thể Dương Thu Thủy tránh sang một bên, lui về phía sau ta.

Lời vừa nói ra, các đệ tử Lâm Phượng các đã không nhịn được bắt đầu thấp giọng bàn tán. Lâm Phượng các tự dưng lại muốn cho một ngoại nhân đến tiếp nhận vị trí tông chủ, hơn nữa còn thông qua thừa nhận của bốn vị các lão đức cao vọng trọng? Đông đảo các đệ tử đều không thể lập tức tiếp nhận tin tức làm người nghe kinh hãi này.

Chức vị tông chủ Lâm Phượng các, không ai phải tranh giành, từ trước đến nay đều là tông chủ từ trong đông đảo đệ tử lúc còn sơ sinh mà chỉ định, nhiều năm qua, mọi người đều cho rằng hạ nhậm tông chủ chính là Tiểu Lan, lại không thể ngờ, đột nhiên lại phát sinh chuyện như vậy? Hơn bảy ngàn năm qua, trong lịch sử của Lâm Phượng các, đây vẫn chính là lần đầu tiên!

Để cho một nam nhân chấp chưởng chức vị tông chủ, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên. Mặc dù, thiếu niên này nhìn qua rất giống vị kia trên bản khắc, nhưng mà, đây cũng là lý do hắn tiếp nhận chức tông chủ sao?

“Tông chủ, dựa vào cái gì để hắn tiếp nhận chức vị tông chủ? Hẳn phải do Tiểu Lan tiếp chưởng mới đúng!” Một nữ đệ tử dung mạo tiếu lệ mở miệng, lập tức có thêm người phụ họa.

“Mọi người không cần nói, chức vị tông chủ đều do tông chủ đương đại chỉ định và xác nhận, ta tin tưởng tông chủ sẽ không hại Lâm Phượng các, tông chủ làm vậy, tự nhiên là có đạo lý trong đó!” Tiểu Lan lên tiếng. Thanh âm nàng không lớn, nhưng rất có ảnh hưởng, nghe nàng nói xong, phần lớn các đệ tử đang xì xầm đều im lặng.

Chứng kiến tình cảnh này, ta bất động thanh sắc, nhưng lại thầm nhíu mày, xem ra khái niệm xem Tiểu Lan là kế nhiệm tông chủ đã ăn sâu vào đầu các đệ tử Lâm Phượng các trở thành định lý rồi, tương lai ta nắm giữ Lâm Phượng các, phải dựa vào Tiểu Lan cầm cự mới được.

Dương Thu Thủy bình tĩnh nói: “Các ngươi sai rồi. Chức vị tông chủ, không phải do tông chủ đương nhiệm quyết định, mà do tổ sư quyết định, nếu tổ sư không thừa nhận, hết thảy đều là uổng công.”

Chúng đệ tử Lâm Phượng các nghe được lời này, đều thầm gật đầu, nếu không thể qua chúc phúc của tổ sư, mặc cho ngươi là người được chọn lựa đi nữa, cũng không có khả năng trở thành tông chủ kế nhiệm, chỉ là may mắn, chuyện như vậy trong lịch sử Lâm Phượng các vẫn chưa xuất hiện qua.

Kỳ thật phần lớn đệ tử Lâm Phượng các vẫn không rõ được hàm nghĩa chính thức của tổ sư chúc phúc, bởi chỉ cần là truyền nhân đời kế do lịch đại tông chủ chỉ định, từ bé ngâm trong Tẩy lễ trì một ngày một đêm, liền mang theo khí tức của tổ sư gia, tự nhiên không có xuất hiện tình huống không thông qua được chúc phúc, cho nên căn bản mà nói, chức tông chủ là do lịch đại tông chủ chỉ định.

Chỉ là Dương Thu Thủy ỷ vào mọi người không rõ ràng tình huống, cho nên thay đổi khái niệm, dùng tổ sư đặt lên hàng đầu ngăn chặn bất mãn của mọi người.

“Nguyên nhân cụ thể tại sao hắn tới kế thừa tông chủ thì ta không thể nói, nhưng mà, đợi lát nữa, hắn sẽ tiến vào trong Điện Tổ sư, nếu hắn thông qua được tổ sư chúc phúc, đó là nói rõ rằng hắn đã đạt được tổ sư thừa nhận, cũng xác nhận thân phận người thừa kế của hắn, như vậy, các ngươi còn có ý kiến nữa không?” Ánh mắt Dương Thu Thủy đảo qua mọi người, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cứ như vậy, các đệ tử Lâm Phượng các sẽ không có ý kiến nữa, lịch sử từng có một quán quân Cực đạo võ hội tới Lâm Phượng các như có mưu đồ, đột nhập tổ sư điện. Không tới một lúc từ trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người tới tổ sư điện xem xét, chỉ thấy được trên mặt đất chỉ còn một chút tro bụi mà thôi. Chuyện này trong trí nhớ mọi người vẫn mới nguyên. Cho nên, sau này các quán quân Cực đạo võ hội tới Lâm Phượng các đều được dặn dò ngàn vạn lần không thể đi tới trước Điện Tổ sư, nếu không sẽ mặc kệ sinh tử.

Cho nên, nếu ta thông qua được chúc phúc của tổ sư, vậy liền nói rõ ta đã được tổ sư thừa nhận thân phận. Chúng đệ tử tự nhiên sẽ không có ý kiến nữa. Việc này không thể chậm trễ, nếu tất cả mọi người không có ý kiến, một lúc sau, tất cả các đệ tử Lâm Phượng các đều đứng bên ngoài Điện Tổ sư.

Điện Tổ sư cũng không lớn, từ bên ngoài nhìn như hoàng cung cổ đại. Nhưng không phải là cung vàng điện ngọc, một cánh cửa lớn rộng mở, như đang tùy thời hoan nghênh người đi vào. Nhưng mà, tất cả người trong Lâm Phượng các đều rõ ràng, cánh cửa này, không phải ai cũng tùy tiện vào được.

Từ bên ngoài nhìn lại, không thấy được thứ gì, chỉ toàn một mảnh tối đen, lộ vẻ thần bí quỷ dị, làm cho người ta bất an.

Dương Thu Thủy nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ cổ quái, nói: “Dương Đào, lúc đi vào, có một số việc không giống như ngươi nghĩ, ngươi... không nên quá giật mình.”

Cái gì gọi là không giống như ta nghĩ chứ? Ta nghi hoặc liếc nhìn thần sắc cổ quái trong mắt Dương Thu Thủy, liền nhẹ nhàng tiến vào trong điện tổ sư.

Vừa đi vào, cánh cổng lớn của Điện Tổ sư chợt tự động đóng lại.

Hắc ám! Ngoài hắc ám, chỉ là hắc ám! Mặc dù ta đã vận hết nhãn lực, nhưng nửa điểm đồ vật cũng không nhìn ra.

Bất chợt, ta cảm thấy năng lượng trong không gian bỗng mãnh liệt dâng trào, vận hành theo một quỹ tích kỳ quái, mơ hồ có huỳnh quang chớp động xung quanh ta.

Đột nhiên, như là ý nghĩ thiếu mất cái gì, trong đầu ta chợt mơ hồ một chút, trong nháy mắt khi ta hồi thần lại, phát hiện mình cũng không còn trong hắc ám nữa, mà giống như bản thân đang ở trong vũ trụ, trên dưới trái phải, ở những chỗ cực xa xung quanh, mơ hồ có một chút ánh sao.

Thần niệm lập tức thả ra, cũng không cảm thụ được thứ gì, cũng không cảm nhận được tận cùng! Ta lấy làm kinh hãi, bằng thực lực của ta bây giờ, thần niệm trong nháy mắt có thể bao phủ phương viên ngàn dặm, dù vậy, ở chỗ này ta lại không thể thấy nơi cuối cùng. Địa phương này, thật quá mức cổ quái! Cuối cùng đây là nơi nào chứ?

Chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ đây là một không gian khác? Vừa định thử nghiệm, ta đột nhiên phát hiện, có một cổ năng lượng cực đại vô cùng kinh khủng, đột nhiên xuất hiện cách ta không xa!

Cổ lực lượng này thuần túy và kinh khủng, làm cho ta không khỏi cảm thấy mình bé nhỏ! Mà ở không gian trước mắt, cách ta không xa, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng giống như một người, nói là cái bóng cũng không đúng, bởi vì “hắn” sáng rõ, giống như một cái bóng đèn điện, toàn thân bao phủ trong một mảnh quang mang màu trắng, ánh sáng chói mắt, làm cho người ta không thể đối mặt trực tiếp.

Vốn không gian u ám, theo bóng người này xuất hiện, liền mang theo một mảnh ánh sáng chiếu rọi. Trong cảm giác của ta, lại không cảm ứng được hơi thở của tính mạng, đó chỉ là một đoàn năng lượng ngưng tụ thành thực thể. Mà làm cho ta kỳ quái chính là, năng lượng này tựa hồ có ý thức, mơ hồ vận chuyển theo một quỹ tích kỳ quái. Sau đó ta tỉ mỉ phát hiện, trong không gian có một chút đốm sáng nhỏ, không ngừng nhập vào trong năng lượng thể phát quang kia!

Trong lòng ta vừa động, nghĩ thầm chẳng lẽ năng lượng thể này chính là tổ sư trong lời bốn vị tiền bối, chính là tàn hồn của đệ tử muội muội ta?

Lúc năng lượng thể xuất hiện, quang mang trên người “hắn” từ từ thu liễm, sau một lúc, chỉ còn một chút ánh sáng nhàn nhạt trên thân mà thôi. Theo quang mang biến mất, bản thể của “hắn” cũng hiện ra, là một hình dáng người do năng lượng ngưng tụ thành, quần áo trên người hắn cũng do năng lượng tạo ra.

Trong sát na nhìn đến tướng mạo của người này, mắt ta trừng lớn hết mức trước nay chưa từng có! Ý nghĩ trong đầu vang lên một tiếng “Oong”! Cơ hồ rung động đến mức hoàn toàn không thể tự hỏi được nữa!

Hình dáng của người này?

Hình dáng của người này?!

Ta cả kinh không tự chủ há hốc mồm. Hắn, hắn cùng ta lớn lên giống nhau như đúc!

Làm sao có thể chứ! Phản ứng đi qua đây là ý nghĩ đầu tiên của ta!

Trong nháy mắt này, trong ý nghĩ chợt nhớ đến lúc trước khi bước vào, Dương Thu Thủy đã căn dặn ta: “Dương Đào, lúc đi vào, có một số việc không giống như ngươi nghĩ, ngươi... không nên quá giật mình.”

Chẳng lẽ nàng đã biết sẽ phát sinh tình huống này? Ta lập tức tĩnh táo lại, cẩn thận quan sát diện mạo thật thể do năng lượng ngưng tụ thành này.

Mà đoàn năng lượng thể này cũng nhìn ta, ta không nói, hắn cũng không mở lời.

Giống, thật sự quá giống! Quả thật cùng ta giống như một khuôn đúc ra! Chỉ là, ta cuối cùng vẫn phát hiện được điểm bất đồng giữa ta và hắn...

Ánh mắt... Đúng, chính là ánh mắt! Ánh mắt của hắn, cùng với người trong bản khắc diện mạo giống như ta thật nhất trí, trong ngạo nghễ mang theo kiêu ngạo, ánh mắt như vậy, ta không có được!

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?

147: Nghi thức kế nhiệm!


Chẳng lẽ... trong lòng vừa động, chẳng lẽ, người trên bản khắc kia, làm cho ta nghĩ rằng người trên đó là ta, kỳ thật căn bản không phải là ta?
Vậy người trên bản khắc đó, thật ra chính là người trước mắt này? Đệ tử của muội muội ta?
Nghĩ đến đây, như thông qua được điểm mấu chốt, các ý niệm nháy mắt xuất hiện trong đầu ta!
Một lúc sau, trong mắt bạo thiểm tinh mang. Ta hiểu được rồi! Hết thảy đều hiểu ra! Đương lúc nhìn tới bản khắc đó, ta đã kỳ quái, ta đã đến thế giới tương lai này làm sao còn gặp trên bản khắc này được? Bây giờ ta rốt cuộc cũng hiểu được rồi! Bởi vì, người được khắc trên đó, căn bản không phải ta! Mà là đệ tử mà muội muội thu khi còn chưa rời Địa Cầu! Tổ sư của Lâm Phượng các!
Ta đã kỳ quái, trên bản khắc đó, đều là người có liên quan đến Lâm Phượng các, làm sao vô duyên vô cớ đem ta khắc lên đó chứ? Nguyên lai là ta nghĩ sai rồi, trên đó khắc họa, đều là người liên quan đến Lâm Phượng các, trên đó khắc chính là ba vị tổ sư và một vị tổ sư gia của Lâm Phượng các!


Chỉ là, lúc ấy Dương Thu Thủy cũng không nói cho ta biết trên đó khắc họa không phải ta, mà nàng nói cũng không rõ ràng, hàm hồ ứng đối cho qua chuyện mà thôi.
Trước khi ta bước vào điện tổ sư, nàng còn nói có một số việc không giống như ta nghĩ, bảo ta không nên quá giật mình.
Chuyện gì mà không như ta nghĩ chứ? Chính là chuyện này! Nàng đã biết trên bản khắc đó không phải là ta! Nhưng mà, nghi vấn xuất hiện, nàng tại sao lại không trực tiếp nói cho ta biết kia không phải là ta, mà là tổ sư Lâm Phượng các?
Khi đó, nàng không nói, tự nhiên là có ý làm cho ta hiểu lầm người trên đó chính là ta. Nhưng mà, nàng muốn ta hiểu lầm vì nguyên nhân gì chứ? Ta nghĩ không ra...
Nghĩ không ra tạm thời không cần nghĩ tới, ta đem chú ý tới tình huống hiện tại. Tổ sư của Lâm Phượng các này, vì sao lại có tướng mạo giống ta như vậy?


Bỗng nhiên, ta chợt tỉnh ngộ, cuối cùng hiểu được nguyên nhân trong đó... Muội muội ... không phải muội muội bởi tưởng niệm ta, cho nên mới đem tên mình đổi thành Lan Vọng Ca...
Lan Vọng Ca... Khó quên ca...
Mà vì nàng tưởng nhớ ta, cho nên mới tìm tòi trong ức vạn người, tìm một người có tướng mạo cực kỳ tương đồng ta mà thu làm đệ tử...
Phải rồi! Nhất định là như vậy! Nghĩ tới đây, trong lòng ta tràn ngập nhu tình ấm áp... Nguyên lai, muội muội vẫn không quên ta... Nàng không tìm được ta, cho nên, dùng phương thức này để hoài niệm ta...
Một lúc lâu, ta mới hồi thần lại. Trong lòng đã bình tĩnh, ta suy tư lâu như vậy, tên tổ sư Lâm Phượng các bằng năng lượng thể kia vẫn không nhúc nhích nhìn ta. Trong lòng ta cảm giác hết sức kỳ quái, thân hình vừa động, từ từ nhích đến gần hắn.


Đoàn năng lượng thể này giống như tượng đá, dù ta đứng ngay trước mặt hắn, hắn vẫn không có phản ứng.
Ngay khi đang kỳ quái, ta được nhiên nhớ tới một trong bốn vị tiền bối, vị Vân Yên kia đã nói đây không phải bản thể tổ sư, mà chỉ là một phần tàn hồn mà thôi, không thể nào tự suy nghĩ như người bình thường! Nếu không thể suy nghĩ như người bình thường, vậy tự nhiên sẽ không có phản ứng của người thường rồi?
Ta hiểu được một chút, trong lòng vừa động, vươn tay chạm tới đoàn năng lượng này.
Trong sát na chạm tới bề ngoài, đoàn năng lượng thể này rốt cuộc cũng có phản ứng! Vốn là một đoàn năng lượng hòa bình, ánh mắt kia chợt bạo phát một đạo bạch quang! Tiếp theo, trên người hắn quang mang đại phóng! Ánh sáng mãnh liệt, so với lúc hắn xuất hiện còn hơn trăm lần, cho dù là ta có tu vi thiên giai thượng phẩm cũng không thể nhìn thẳng được, lập tức nhắm mắt lại!
“Không phải người thừa kế tông chủ Lâm Phượng các, chết!” Trong đầu ta vang lên một thanh âm mạnh mẽ nhưng lạnh đến đống băng.
Chết? Khẩu khí thật lớn! Ánh mắt ta chợt lạnh xuống. Trong nháy mắt này, lực lượng băng hàn bằng thanh thế cực lớn, như thái sơn áp đỉnh mà đè lên người ta! Lực lượng lớn như thế, ta dám cam đoan, nếu là người thường, dù có tu vi thiên giai thượng phẩm chịu một đòn này, không chết cũng sẽ ép tới không thể di động!
Rất bất hạnh, ta không phải người thường! Giống như Vân Yên nói, thể chất đặc thù của ta, quyết định ta chẳng những sẽ không bị thương, ngược lại còn có chỗ tốt thật lớn!
Năng lượng! Tất cả đều là năng lượng! Hơn nữa rất kỳ quái, không chỉ là năng lượng đơn thuộc tính, mà trong đó pha lẫn năng lượng ngũ hành!
Ta không chống cự, bởi vì, không cần phải chống cự. Năng lượng tràn tới như thái sơn áp đỉnh kia, một khi gặp phải ta, như ong mật gặp hoa thơm, khách làng chơi gặp kỹ nữ, vô cùng nhiệt tình, vô cùng chủ động, vô cùng cuồng nhiệt! Dùng từ quán chú đã không thể hình dung tình hình bây giờ, bởi năng lượng thật sự quá nhiều. Chúng nó, cơ hồ như núi lửa bộc phát, bằng một tốc độ không thể ngăn chặn trút hết vào thân thể ta! Mà trong thân thể ta, như một cái động không đáy, không chút khách khí hấp thu hết số năng lượng này, thân thể ta như hòa vào mảnh năng lượng, bao vây trong một quầng sáng chói lóa.
Mà thể năng lượng kia như không phát giác ra dị thường của ta, thấy chưa tiêu diệt được ta, càng tăng thêm lực độ dùng năng lượng vô cùng công kích! Năng lượng bên ngoài dao động mãnh liệt, cả không gian bắt đầu rung chuyển, trong lòng ta vẫn yên tĩnh. Ánh mắt vẫn nhìn thẳng trên người tổ sư bằng thể năng lượng kia, khóe miệng hơi nhếch lên. Tàn hồn dù sao cũng chỉ là tàn hồn, đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể làm việc bằng bản năng, là người thừa kế Lâm Phượng các, tiến hành năng lượng tẩy lễ, không phải thì, tiến hành tiêu diệt.
Năng lượng vẫn như trước không ngừng sôi trào dồn lên người ta, không thể tưởng tượng được năng lượng tích lũy hơn bảy ngàn năm đều bị ta hấp thu, thực lực của ta có thể đạt tới mức độ nào nữa? Mặc dù không phải thần giai, chỉ sợ cũng cách thần giai không xa nữa?
Ta bây giờ, trước đó lúc đột phá thiên giai trung phẩm, mơ hồ hiểu được thân thể mình, cũng không còn bị động hấp thu nữa, mà còn có thể chủ động tăng tốc hấp thu năng lượng!
Vì đẩy nhanh tốc độ, ta vươn tay phải, chộp lấy cổ thể năng lượng ngoại mạo giống ta như đúc. Bỗng nhiên, tay phải ta bộc phát quang mang càng thêm mãnh liệt, ngay cả bạch quang chung quanh cũng ảm đạm dần!
Năng lượng, so với bên ngoài nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, không ngừng thông qua tay phải của ta, hùng hồn tiến vào trong cơ thể! Trong mắt lạnh lẽo, trên đời này chỉ cần một Dương Đào, cho nên ngươi biến mất đi... Vì mục tiêu của ta, năng lượng ngươi tích lũy, để Dương Đào ta thừa kế vậy...Dù sao chúng ta lớn lên giống nhau, không phải sao...
Thể năng lượng vẫn không mang biểu tình nhìn ta, nhưng ta vẫn chú ý được, theo năng lượng lưu thất cực nhanh, trong ánh mắt thể năng lượng kia, đã dần dần xuất hiện một tia sợ hãi.
Đúng, là sợ hãi. Mặc dù chỉ là một phần tàn hồn, nhưng đối với bản năng sống vẫn khắc sâu trong tiềm thức. Chỉ là, hết thảy đã vô pháp thay đổi, bởi ở trước mặt ta, hắn bây giờ chính là một bàn Mãn Hán toàn tịch.
Ánh sáng trên thể năng lượng dần nhạt đi, hình thể cũng bắt đầu trở nên mơ hồ... Ta cười lạnh, cảm thụ thân thể đã cường đại đến mức không thể hấp thu tiếp lực lượng nữa! Thể năng lượng càng ngày càng nhạt dần, dần dần, đã muốn biến mất khỏi thế giới này!
Ngay sát na thể năng lượng hoàn toàn bị ta hấp thu, ý nghĩ của ta chợt hoảng hốt, vô số đoạn hình ảnh thoáng hiện trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa! Này, đây là? Phảng phất chỉ một giây, lại như dài hàng thế kỷ, tất cả hình ảnh đó đều hiện qua trong đầu ta, trở thành một bộ phận trí nhớ!
Mà lúc đọc qua những đoạn trí nhớ ngắt quãng này, ta lại hiểu được rất nhiều chuyện, một số chuyện không muốn ai biết....
Những hình ảnh này, không cần nghi ngờ chính là của tổ sư Lâm Phượng các. Tên của hắn, gọi là Mạc Sát.
“Thánh quang hàng lâm”, thế giới đại loạn, nhân loại và dị tộc không ngừng khai chiến, nhất là cùng thú tộc. Khi đó, nhân loại và thú tộc bộc phát chiến tranh toàn diện, tiến vào giai đoạn giằng co. Song thân của hắn chết trong chiến loạn, hắn chỉ mới tám tuổi đã thành một cô nhi, vì sinh tồn, chuyện gì hắn cũng làm, thậm chí vì tranh giành một chiếc bánh mà gϊếŧ người. Trong loạn thế khổ sở giãy dụa, hắn đã nghĩ tương lai của mình cũng sẽ như cha mẹ, không biết sẽ chết lúc nào.
Nhưng mà có một ngày, hết thảy mọi thứ đều thay đổi. Bởi vì hắn gặp một người, muội muội của ta, chính là Dương Đào lúc này đã cải tên là Lan Vọng Ca. Muội muội lúc đó, mơ hồ đã trở thành người đứng đầu nhân loại, thanh danh Lan Vọng Ca, vang vọng khắp các tộc loại Địa Cầu.
Nàng dẫn đầu một đoàn cường giả, tiến hành một cuộc chiến kéo dài với dị tộc. Lúc đó Mạc Sát, trước mặt Lan Vọng Ca, giống như một con kiến hôi bé nhỏ hèn mọn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lan Vọng Ca lại thu hắn làm đệ tử. Năm đó, hắn mười sáu tuổi.
Sau này, hắn mới hiểu được, Lan Vọng Ca sở dĩ thu hắn làm đệ tử, bởi vì hắn lớn lên giống như ca ca nàng. Trong phòng Lan Vọng Ca, bày đầy những tượng gỗ, tất cả chỉ có một người, ca ca của nàng. Mạc Sát biết Lan Vọng Ca khắc không phải hắn, rất kỳ quái, trong lòng hắn sinh ra một cổ ghen ghét.
Qua nhiều năm, thân là đệ tử của Lan Vọng Ca, theo sát bên người nàng, vượt qua vô số trường chiến đấu, dần dần từ nhược hóa cường, hơn nữa có một chút kỳ ngộ, cuối cùng cũng trở thành cao thủ thiên giai.
Trong ấn tượng của Mạc Sát, sư phụ phong vân trên chiến trường, ẩn bên dưới lại là một người trầm mặc. Nàng luôn không cười, luôn tại lúc hoàng hơn mà nhìn mây trôi, chỉ có khi nhìn đến những pho tượng kia, nàng mới lộ ra vẻ tươi cười ấm áp.
Cổ ghen ghét của Mạc Sát ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hắn minh bạch, sớm chiều gặp gỡ, đã làm hắn thích nữ tử luôn không vui này, một nữ tử không tuyệt sắc kia.
Hắn yêu Lan Vọng Ca....
Mạc Sát biết điều này không đúng, nhưng hắn không khống chế được chính mình. Mạc Sát biết, trong lòng Lan Vọng Ca, luôn thầm nhớ một người, đó là ca ca nàng. Hắn biết có đôi khi ánh mắt nàng nhìn hắn trở nên ôn nhu, là bởi nàng đem hắn trở thành người khác.
Mạc Sát chỉ trầm mặc, cho tới giờ vẫn không lộ ra một chữ nào trong đáy lòng. Khi cuộc chiến Đại diệt tuyệt bộc phát, Lan Vọng Ca và Thú Hoàng Hoàng Thiên định đánh một trận, đánh đến thiên địa biến sắc, đại lục chấn động.
Cuối cùng, Hoàng Thiên Định thân tử, Lan Vọng Ca trọng thương.
Sau cuộc chiến Đại diệt tuyệt, các dị tộc cũng ý thức được sức mạnh kinh khủng của cường giả thần giai, đều bắt đầu hòa đàm với nhân loại, phân chia ranh giới. Chỉ có Thú tộc đã kết thành cừu oán không bỏ vẫn tiếp tục tiến hành chiến tranh không chết không thôi với nhân loại.
Chiến tranh duy trì nhiều năm, nhân loại và thú tộc nguyên khí đại thương, chết chóc vô số. Mà trong những năm này, nền móng Địa Cầu thay đổi kịch liệt, hồng thủy, sóng thần, bão tố, động đất, núi lửa... đủ loại tình huống như ngày tàn của thế giới quét sạch khắp cả Địa Cầu, vô số sanh linh và nền văn minh đều bị hủy diệt trong đoạn thời gian này.
Giằng co tròn ba trăm năm, kết cấu đại lục dần ổn định, Địa Cầu chỉ còn lại hai khối đại lục. Dù là nhân loại, hay là thú tộc, cùng các dị tộc khác, trong giai đoạn tai họa kéo dài như vậy, đã đến bên bờ diệt chủng. Các tộc cũng đã ý thức được đáng sợ của chiến tranh. Nhân loại và thú tộc cuối cùng cũng hòa đàm, thú tộc lui về Tây đại lục, nhân loại chiếm cứ Đông đại lục.
Mà trong ba trăm năm tai họa thiên nhiên này, đã làm cho nền văn minh nhân loại chịu đả kích hủy diệt, văn minh đảo lùi hàng ngàn năm. Chiến tranh giữa các chủng tộc chấm dứt, lúc này lại bắt đầu cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi của loài người.
Gϊếŧ chóc lại bắt đầu. Vốn mọi ánh mắt nhìn đến Lan Vọng Ca, lúc này lại không ngờ nàng tâm tro ý lạnh, biến mất khỏi ánh mắt loài người.
Chỉ có người thân cận Lan Vọng Ca mới biết được, trong lúc vô tình Lan Vọng Ca tra được đầu mối về “Thánh Quang”, cho nên ngay khi thương thế lành lặng liền dẫn theo vài truy tùy giả mà rời khỏi Địa Cầu, truy tìm nguồn gốc của Thánh Quang.
Lúc này, dưới cố gắng của Mạc Sát và hai gã bằng hữu của Lan Vọng Ca, Lâm Phượng các thành lập.
.....
Chuyện sau này, cơ bản ta đã nắm rõ, mặc dù không rõ tại sao trí nhớ của Mạc Sát lại bị ta hấp thu, nhưng ta cũng không thèm truy cứu. Nhưng mà, biết được Mạc Sát cũng thích muội muội ta, có lẽ bởi dung mạo giống nhau, lại làm ta cảm thấy không thoải mái.
Mà ngoại trừ phần ký ức này, hiểu biết võ học của Mạc Sát, đều bị ta hấp thu hết. Ở thời đại đó, thuộc về phạm trù sơ khai của cổ võ học. Nhưng mà, bởi chiến tranh không ngừng, cường giả như nấm sau mưa, các tuyệt học trong đó, không thể kém hơn bây giờ, ngược lại còn có rất nhiều chiêu thức uy lực lớn và pháp môn vận dụng chân khí thần diệu, đến nay đều đã thất truyền.
Tỷ như một loại pháp môn Mạc Sát biết được, có thể hô phong hoán vũ, chiêu lôi dẫn điện, cực kỳ thần diệu! (@ cái này còn là võ công sao, là tiên pháp rồi còn gì #_#)
Ta mở mắt. Quả nhiên như suy đoán, muội muội bởi vì diện mạo tương tự ta của Mạc Sát, mới thu hắn làm đồ đệ. Mà làm cho ta giật mình chính là, muội muội thu được manh mối của “Thánh Quang”, chính là nơi phát ra “quang cầu” thần bí kia? Nàng đi tìm quang cầu, chỉ sợ cũng là đi tìm kiếm ta?
Trong lòng khe khẽ thở dài, âm thầm vì việc của muội muội mà cảm động. Chỉ là nàng vạn vạn không ngờ tới, ta lại bị quang cầu kia đưa tới thế giới của bảy ngàn năm sau... Nàng rời bỏ Địa Cầu, đi tìm xuất xứ thánh quang, lại cách ta ngày càng xa xôi... cái này có phải gọi là tạo hóa trêu người không chứ?
Hồi thần lại, ta bắt đầu quan sát tình huống trong cơ thể mình, hấp thu nhiều năng lượng như vậy, không biết bây giờ đã đạt tới cảnh giới gì rồi?
Tâm thần vừa chìm vào trong, dùng thần niệm quét cơ thể, ta ngạc nhiên phét hiện, trong kinh mạch lại trống rỗng, không có lấy một tia chân khí.
Mang theo nghi hoặc, ta đem tâm thần chìm vào trong đan điền, đột nhiên cả kinh. Ở trong đan điền, cũng không có lấy một tia chân khí, không gian đan điền rộng lớn, chỉ có một hạt châu lẳng lặng nằm đó, mà bao bọc xung quanh, những tia chớp đen không ngừng quanh quẩn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải tử điện chân khí của ta sau khi hấp thu năng lượng của Mạc Sát lại sinh ra biến hóa nữa chứ?
Quan sát cả nửa ngày, ta cũng không nhìn ra kết quả, ta đem tâm thần tới gần một chút, ý đồ muốn tiến vào bên trong hạt châu. Tâm thần vừa tiếp xúc hạt châu đó, ta như cảm thấy thần thức chấn động, cả tâm thần đều bị hạt châu kia hút vào!
Đây là... Vũ trụ sao? Ta dùng tâm thần quan sát nơi này, nhịn không được kinh ngạc. Thần niệm quét qua, chỉ thấy vô số ngôi sao vòng quanh một điểm trung tâm tạo thành một hệ thống khổng lồ, vận động xoay tròn.
Mà trong vô số ngôi sao đang xoay tròn đó, lại có vô số vòng xoáy tự mình vận chuyển, như tạo thành một hệ ngân hà.
Mà ta lúc này, như đứng ở bên bờ của vũ trụ! Ta cẩn thận quan sát, lại phát hiện đây cũng không phải những ngôi sao thật sự, chỉ là những đoàn năng lượng ngưng kết thành những hạt châu mà thôi!
Làm sao mà lại biến thành như thế này chứ? Trong lòng ta ngày càng nghi hoặc.
Quan sát một lúc nữa, cũng không có phát hiện khác, nhưng hạt châu do năng lượng ngưng kết thành này, phảng phất như những ngôi sao của vũ trụ, bằng một loại quỹ tích rõ ràng mà vận hành.
Đem tâm thần lui khỏi hạt châu, lại rời khỏi đan điền. Ta lại có chút bất an, không biết tình huống này cuối cùng là tốt hay xấu. Mà theo tình huống hiện tại, tất cả chân khí của ta, đều đã ngưng kết ở trong hạt châu đó. Ngoại trừ hạt châu kia, trong cơ thể ta không còn lấy một tia chân khí!
Ta vươn tay ra, tâm niệm vừa động, lập tức cảm giác được từ trong hạt châu đen kia xuất ra một cổ chân khí, nhưng không thông qua kinh mạch, trong nháy mắt liền ngưng tụ trên lòng bàn tay ta! Chân khí màu đen! Mà trong chân khí màu đen này, còn bao hàm những tia chớp đen nữa!
Cổ chân khí này cũng không lớn, nó cứ như không phải là chân khí, mà giống như một thật thể, càng làm cho ta không cảm giác được dao động năng lượng. Tự nhiên cũng không cảm giác được cổ chân khí này cuối cùng lợi hại như thế nào.
Chằm chằm cả nửa ngày, ta lắc đầu, thật sự không nhìn ra trong đó có gì cổ quái, mà bây giờ lại không có thực thể để tiến hành thí nghiệm uy lực của chân khí này, liền đem chân khí này thu trở về.
Sau khi thu về, tâm niệm vừa động, lại một đoàn chân khí xuất hiện trên bàn tay ta, nắm tay bao bọc trong một màn điện quang. Lúc này đây, ta nhất tâm nhị dụng, đem một phần tâm thần đắm chìm trong kinh mạch. Ta ngây ra, bởi vì phát hiện ra rằng, năng lượng từ trong hạt châu chợt hiện từ trong hạt châu, lúc tới đan điền, liền tự nhiên tiêu mất, cũng không thông qua kinh mạch mà trực tiếp xuất hiện trên bàn tay ta!
Giật mình xong, ta lập tức phản ứng lại, tiếp tục thí nghiệm vài lần. Cuối cùng rút ra một kết luận, trong lòng tràn ngập kinh ngạc vui mừng. Mặc dù còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cứ như vậy, có nghĩa là tốc độ vận dụng chân khí của ta so với trước kia nhanh hơn rất nhiều!
Mọi người đều biết, chân khí phải vận hành trong kinh mạch, lúc người tu luyện muốn vận dụng chân khí, đến khi chân khí tụ tập đến bộ phận mình muốn, phải để chân khí chạy qua mấy kinh mạch chỉ định, thông qua lộ tuyến chính xác mới có thể xuất ra được.
Bình thường mà nói, quá trình này cực kỳ ngắn ngủi,cơ hồ không mất thời gian, nhưng mà... dù sao vẫn còn tốn một chút thời gian cực nhỏ! Nhiều cao thủ lúc so chiêu, khác biệt trong đó, chỉ là một điểm nhỏ thời gian mà thôi!
Mà ta bây giờ, chân khí có thể trực tiếp từ trong đan điền xuất hiện ở bất cứ nơi nào ta muốn, từ lúc này cơ bản đã không còn khoảng thời gian chân khí lưu chuyển nữa! Vậy có thể nói, cho dù gặp phải đối thủ cùng cấp hoặc cao hơn, hai người đồng thời ra tay, ta nhất định sẽ chiếm tiên cơ, thời gian chân khí vận hành tuy ngắn, nhưng biết vận dụng cũng có thể đẩy cho địch nhân một kích trí mạng!
Hơn nữa, chân khí này của ta kỳ quái như thế, làm cho người khác không cảm ứng được dao động năng lượng, không thể nghi ngờ là để cho ta thêm một thủ đoạn ngầm, đem tới lợi thế trọng yếu! Mọi người có thể tưởng tượng một chút, một bên, ta cùng cừu nhân giáp mặt tươi cười, đàm luận đủ thứ linh tinh, một bên, ta tụ tập toàn bộ chân khí trên người vào một kích, mà đối phương không phát hiện được nửa điểm ....
Kháo, ngẫm lại thật là ác độc quá chứ....
Bất quá, như vậy cũng làm cho người ta hưng phấn! Dù cho tâm tình tiến bộ rất lớn, nhưng cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nhưng ta cũng biết bây giờ không phải lúc vui đùa, lập tức tĩnh táo lại, tiếp tục quan sát.
Lúc này, ta đem một phần tâm thầm chìm vào đan điền vào bên trong hạt châu kia. Trong sát na ta điều động chân khí, cuối cùng cũng nhìn rõ biến hóa của hạt châu.
Chỉ thấy bên trong hạt châu màu đen, phảng phất như tốc độ của sự vật trong vũ trụ đó đột nhiên nhanh hơn một chút, sau đó, liền có vài ngôi sao giống như hỏa tinh thoát ly khỏi vũ trụ, bay ra khỏi hạt châu. Mà ngôi sao đó bay khỏi hạt châu, trong nháy mắt lại xuất hiện trên tay ta, đồng thời cũng biến thành chân khí điện quang hắc sắc.
Điều này làm sao mà giải thích? Ta triệt để bị làm cho hồ đồ rồi, hoàn toàn không rõ được nguyên lý và nhân quả trong đó.
Nhưng mà, thế gian này chuyện làm người ta không rõ ràng thì có nhiều lắm, giống như trước đây không biết tại sao mà máy tính vận hành, ta chỉ cần biết thao tác máy tính này là được rồi.
Bây giờ cũng giống như vậy, ta không hiểu được nguyên lý trong đó, dù sao ta cũng không định đem chuyện này giải thích cho người khác, chỉ cần tự mình có thể dùng, dùng tốt thì OK thôi.
Mạnh mẽ hồi thần lại, ta đột nhiên nghĩ tới mình đã ở địa phương này bao lâu rồi? Hấp thu năng lượng của Mạc Sát cũng dùng không ít thời gian, sau đó còn tiêu thụ trí nhớ đứt đoạn của hắn cũng không chỉ dùng một chút thời gian được, sau đó còn thí nghiệm chân khí, tựa hồ cũng không phải chỉ một lúc... Hay là ra ngoài trước rồi nói!
Nhưng mà... ta nhìn bốn phía, chỉ có một mảnh hư không, ta làm sao từ chỗ quỷ này đi ra ngoài chứ?
Tâm niệm vừa động, trong đầu lại hiện ra vài đoạn ký ức của Mạc Sát, lập tức hiểu được huyền diệu của không gian này.
Không gian này, kỳ thật cũng không phải dị không gian chính thức, bằng năng lực mấy ngàn năm trước của Mạc Sát trước khi chết, còn không đủ để năng lực khai mở một không gian. Đây chỉ là hắn dùng một trận pháp thần diệu đã thất truyền, bố trí thành huyễn tượng không gian, kỳ thật thân thể ta lúc này vẫn ở trong Điện Tổ sư, chỉ hãm trong trận pháp cho nên mới nghĩ mình đang trong một không gian khác. Nhưng mà trận pháp này cực kỳ thần diệu, ngay cả trước mặt thần niệm của thiên giai thượng phẩm cũng không thể nhìn thấu nó.
Trận pháp này, là trong lúc vô tình Mạc Sát đoạt được một cổ tịch không trọn vẹn, trong đó nhiều chỗ tối nghĩa, khó có thể tham thấu, Mạc Sát cũng chỉ có thể dùng được những trận pháp cực nhỏ trong đó, cũng chỉ là biết ngoài không biết trong, chỉ biết là bố trí sẽ mang tới hiệu quả như vậy, nhưng lại không biết tại sao sẽ có hiệu quả đó. Điều này làm cho ta không thể không cảm thán trí tuệ của cổ nhân, nghe đồn Gia Cát Lượng dùng loạn thạch bố trí Bát Trận Đồ, có thể vây khốn thập vạn đại binh, cứ nghĩ là giả, hôm nay xem ra cũng không phải không thể.
Từ ký ức của Mạc Sát, ta biết được phương hướng xuất trận, liền nhẩm tính mấy lần, theo phương hướng đặc biệt mà nhẹ nhàng nhảy lên, dời thêm vài bước, liền thấy trước mắt sáng ngời, phát hiện tự mình đã đứng trước đại môn, mà phía sau vẫn đen nhánh như cũ.
Thở ra một hơi, ta mở ra cánh cửa, ánh sáng mặt trời chiếu lên khắp người ta, tâm niệm vừa động, không cảm giác được chân khí vận chuyển, thân hình phiêu phù, bay ra khỏi Điện Tổ sư.
“A!” Cách cửa vào không xa có hai đệ tử Lâm Phượng các đang đứng gác, hai người họ thấy ta bay ra khỏi Điện Tổ sư, đều lộ vẻ giật mình, ta liếc một cái, nhìn ra hai người đều có tu vi thiên giai trung phẩm. Trong đó một người liền phản ứng lại, lập tức phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ, theo gió truyền thật xa.
Tiếp theo, hai nàng có chút không biết làm sao mà nhìn ta, không biết phải xưng hô với ta thế nào cho phải.
Dù sao, ta đã ra khỏi Điện Tổ sư, theo đạo lý mà nói, đã đạt được chúc phúc của tổ sư, liền xem như là tông chủ rồi, nhưng mà tình huống cụ thể ra sao cũng không được rõ ràng, rồi lại cũng khó mà xưng ta là tông chủ.
Ta cũng lơ đễnh, chân chạm xuống mặt đất, nhìn các nàng mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.