Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 13: Ăn cơm ở nhà hàng




Ai, tự làm bậy thì không thể sống.
Ta chán nản ngồi ở trên ghế salon, một hồi lâu sau mới đi tới trước cửa phòng Mộc Y Linh, gõ vài phát lên cánh cửa, bên trong có trả lời.
Nàng vẫn không có tha thứ, ta nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được rất ủy khuất. Bởi vì chính xác mà nói, đây không phải cái sai của một mình ta.
Ai biểu vóc người của tỷ tốt như vậy? Ai biểu tỷ vẫn ôm ta không buông ra? Ai biểu cặp bạo nhũ kia đè lên ngực của ta, cưỡиɠ ɠiαи con mắt ta nữa? Ta là một nam nhân à, là một nam nhân sẽ có lúc mạnh mẽ! Đổi lại là ngươi xem, tùy tiện tìm một nhân, chỉ cần s1nh lý của hắn không có gì khó nói ra, dưới tình huống này đều không thể kìm được mà có chút phản ứng? Đương nhiên rồi, mặc dù ta phản ứng có chút mãnh liệt… Nhưng, nhưng cũng chỉ có thể nói rằng ta là nam nhân trong nam nhân! Thế nào mà có thể trách ta được chứ?
Cứ nghĩ như vậy, cảm giác áy náy liền phai nhạt rất nhiều, cảm giác ủy khuất càng ngày tăng lên.
Đợi một hồi cánh cửa kim loại vẫn như trước không có mở, cũng không có nghe được thanh âm của Mộc Y Linh, ta biết, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ ta.
Hít một hơi thật sâu, ta bĩnh tĩnh mà nói:”Y Linh tỷ, xin lỗi, vừa rồi là ta sai rồi, ta không nên làm vậy với ngươi, phạm vào lỗi lớn như vậy, ta cũng không có kỳ vọng Y Linh tỷ tha thứ ta. Tới bước như thế này, ta cũng chỉ có thể làm một việc mà thôi…. Y Linh tỷ, mấy ngày nay đa tạ tỷ đã chiếu cố ta, thật sự rất cám ơn tỷ! Bây giờ ta phải đi rồi, tiền nợ tỷ ta nhất định sẽ trả lại. Sau khi ta đi, tỷ phải bảo trọng, ân tình của tỷ ngày sau ta nhất định báo đáp!”
Nói xong, ta liền xoay người đi tới cánh cửa nhà.
Ta chậm rãi đi, một bước hai bước ba bốn bước, năm bước sáu bước bảy tám bước, chín bước mười bước mười một bước…….
Mẹ nó, ngay khi đi tới cánh cửa nhà, tại sao lại không có một ai kêu ta?
Kêu đi, kêu đi, dùng sức mà kêu!
Không cần ngươi kêu đến rách cổ họng, ta sẽ đáp ứng ngươi mà!
Cánh cửa bát quái, vẫn như trước Mộc Y Linh không có đi ra, cũng không có lên tiếng kêu, tâm ta đã chìm xuống vực sâu.
Đi ra khỏi nhà, không có một tiếng nhỏ vang lên, cánh cửa kim loại hoàn toàn đóng lại.
Lúc này trong nháy mắt, ta biết, thật sự đã kết thúc, có chút nhiều thương cảm, có chút tiếc nuối, còn có chút cô đơn.
“Một lần nữa bắt đầu đi! Dương Đào, không nên ủ rủ! Cuối cùng sẽ có một nơi thuộc về ngươi! Muội muội vẫn còn chờ ngươi trở về mà! Trong lòng ta tự nói với mình, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cởi mở.
Đi tới lỗ tổ ong, xe bay của Mộc Y Linh vẫn đậu ở chỗ này.
Mà lúc này, ta mới nhớ tới một vấn đề trọng yếu, đó chính là ta không biết thế nào để đi xuống?
Mặc dù biết phía trước có màng năng lượng phòng hộ, nhưng len lén đi ra nhìn xuống, ta vẫn bị dọa đến vô cùng kinh hãi, nhanh lùi về phía sau vài bược, thật sự là rất cao à!
Nhất định phải có một con đường khác! Không thể nào mỗi người đều có xe bay và sẽ biết bay! Lý trí ta phán đoán như vậy, bắt đầu tìm kiếm đường ra.
“Uy!” Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
Ta lập tức xoay người phía sau, chỉ thấy Mộc Y Linh đang đứng tại cánh cửa bát quái, tức giận nhìn ta, trên mặt còn có chút hồng ửng chưa kịp tán đi.
Ta nhìn nàng không có nói gì.
Mộc Y Linh nói:”Ngươi muốn đi đâu?”
“Thế giới lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ dung thân cho Dương Đào ta!” Trong lòng ta mừng thầm, nhìn bộ dáng nàng hẳn là đã tha thứ ta rồi? Nhưng học lời thoại phim trên TV, cố tình khí khái mà nói.
“Hì hì!” Khuôn mặt Mộc Y Linh lúc đầu còn lặng băng nhưng lúc này không nhịn được cười ra tiếng, có nhiều hứng thú nhìn ta.
“Cười cái gì mà cười? Vốn chính là như vậy!” Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, ta không nhịn được tức giận.
“Con người của ngươi rất kỳ quái, ta có nói qua kêu ngươi phải đi sao? Từ đầu tới đuôi đều do một mình tự nói mình tốt hay không tốt? Làm giống như ngươi bức ngươi bỏ nhà đi xa.” Mộc Y Linh buồn cười nhìn ta.
“A?” Ta có chút sửng sờ, lập tức vui mừng khôn xiết nói:”Ngươi nói là ta không cần đi?”
Mộc Y Linh cười mà như ko cười, cố tình nói có vẻ không quan tâm:”Tùy tiện ngươi, nếu như ngươi nhất định phải đi, ta cũng không có ngăn cản à.”
Trong lòng ta rất vui mừng, vừa muốn động cước đi tới, nhưng lại đột nhiên nhớ tới trước kia ai cho ta một bạt tai, nhất thời cảm thấy không có đáng giá, mẹ kiếp, sắc mặt có chút cổ quái.
Mộc Y Linh đã làm mấy năm cảnh sát, duyệt người vô số, một chút điểm tâm tư của ta như thế nào lại thoát khỏi con mắt của nàng được, sẳng giọng nói:”Được rồi được rồi, vừa rồi ta không có đúng, ta không nên đánh ngươi, ta chân thành hướng ngươi xin lỗi, được rồi chứ?”
Trong lòng ta thư thái hơn rất nhiều, nhưng vẫn ấm ức nói:”Hừ! Xin lỗi có giá trị gì? Một chút thành ý cũng không có.”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Nếu không cho ngươi đánh lại? Nói tới cùng thì ta tương đối có hại? Ta chưa từng có so đo, ngươi còn so đo làm cái gì?” Vừa nói hạt châu Mộc Y Linh vừa chuyển, nói:”Bằng không… ta mời ngươi ăn một bữa?”
Ta khinh thường nói:”Cái thực phẩm tổng hợp này có mùi như vậy, có cái gì ngon đâu?”
Mộc Y Linh đi tới đẩy ta lên xe:”Ai nói ta mời ngươi ăn thực phẩm tổng hợp? Đi thôi, bây giờ phải đi ăn một bữa chính tông thực phẩm, thuần thiên nhiên, cam đoan ngươi rất thích!”
Ngồi xe bay khoảng hơn mười phút đồng hồ, dừng lại trước một tòa nhà cao ngất. Khi ta thấy kiểu dáng tòa nhà này, trong lòng ta đột nhiên chấn động, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nó, trong ánh mắt đều toát ra đều là vẻ không thể tin.
Cái này, cái kiểu dáng này… rõ ràng chính là kiểu dáng bảo tháp cổ đại của thế giới kia!
Mặc dù màu sắc và chất liệu không có giống, nhưng cơ bản đều giống nhau! Chỉ là cái bảo tháp này rất lớn, rất cao! Nếu như đặt tại thế giới kia, tuyệt đối là bảo tháp cao nhất ở Trung Quốc.
Mà biển hiệu thật lớn kia viết mấy chữ “Phiêu Hương Các”, khí thế hào hùng, đen sẫm thâm thúy, rõ ràng viết bằng bút lông, phong cách viết cùng lối chữ thảo có vài phần tương tự.
Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ý nghĩa ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
“Rất kỳ lạ đúng không! Mộc Y Linh thấy bộ dáng ta ngây người, giải thích:” Đây là phong cách kiên trúc của nền văn minh cổ trước cuộc chiến đại diệt tuyệt, bây giờ trên thế giới, những tòa nhà như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi thấy chính là một trong những tòa nhà đó.”
“Cuộc chiến đại diệt tuyệt?” Ta thì thào, ngây ngốc bất động, lập tức Mộc Y Linh có chút sốt ruột kéo ta vào bên trong, vô tri vô giác đi qua bao nhiêu tầng lầu.
“Muốn ăn cái gì thì tự mình chọn.” Mộc Y Linh đưa thực đơn món ăn cho ta.
Tâm ta không ở chỗ này, chỉ lo lật từng tờ thực đơn, lập tức có hình chiếu lập thể món ăn phát ra, trên đó còn ghi tên món ăn.
“Măng xào thịt, thịt kho tàu, rau trộn hạt sen, củ cải trắng xào…..” Ta lật càng nhanh, vẻ mặt kinh hãi càng ngày cành nồng đậm, từng loại từng loại thức ăn quen thuộc hiện ra trước mắt ta, nhưng ta lại cảm giác không có gì vui mừng, trái lại một cỗ hàn ý lạnh tới thấu xương trong nháy mắt bao trùm toàn thân ta, mồi hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.