“Hương Vân, em nhìn anh làm gì?” Thấy Thủy Hương Vân ánh mắt nhìn ta có chút quái dị, ta mỉm cười nói.
Thủy Hương Vân liếc nhìn mấy người bên cạnh, truyền âm: “Có phải anh đã dùng chiêu đó không?”
Ta lập tức hiểu được, nàng là hoài nghi ta đã dùng Hoàn mỹ chi chiêu. Cũng đúng, tình huống vừa rồi, cũng chỉ có Hoàn mỹ chi chiêu mới tạo thành hiệu quả vô thanh vô thức như vậy, khó trách nàng lại hoài nghi. Lắc đầu, ta mỉm cười nói: “Không phải.”
“Chị hai, tỷ phu, các người nói chuyện quái gì thế? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lục Tử Khiêm sao lại đột nhiên hộc máu được?” Thủy Hổ nghi hoặc nói.
Hùng Phách lại lẩm bẩm: “Cổ quái, rất là cổ quái! Ta vừa rồi nhìn chằm chằm Lục Tử Khiêm, phát hiện hắn đang rất tốt, chân khí trong cơ thể đột nhiên rối loạn, giống như là tẩu hỏa nhập ma vậy!”
Chỉ có Dương Lệ, hoàn toàn không quan tâm Lục Tử Khiêm thua như thế nào, nàng chỉ biết bây giờ Hoàng Phủ Phi Long còn sống, trong mắt chỉ có mỗi một người là Hoàng Phủ Phi Long.
Ta xem hắn đứng trên sàn đấu, Hoàng Phủ Phi Long vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, than thở: “Ta nói hắn vận khí rất tốt, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt Lục Tử Khiêm lại trở bệnh lao, xem ra, nhân phẩm quả nhiên là một bộ phận trọng yếu của thực lực!”
“Thiết!” Thủy Hổ cùng Hùng Phách đồng thời hướng ta phát ra âm thanh khinh thường.
Dựa theo quy củ của Cách đấu Thiên Đường, song phương quyết đấu, có quyền dưới lúc không có lực hoàn thủ chấm dứt tánh mạng đối phương.
Hoàng Phủ Phi Long ngắn ngủi mờ mịt liền tỉnh táo lại, mặc dù không biết Lục Tử Khiêm rốt cuộc xảy ra tình huống gì, nhưng là, thế cục bây giờ rất rõ ràng, hắn còn đứng, nhưng Lục Tử Khiêm đã ngã xuống rồi, sanh tử không rõ. Bây giờ, đã có thể chấm dứt hết thảy rồi!
Hoàng Phủ Phi Long nhẹ nhàng bay lên, rơi trước mặt Lục Tử Khiêm. Lục Tử Khiêm trừng lớn mắt, trong miệng vẫn chảy máu không ngừng như trước, thân thể hơi co quắp. Hắn khó khăn quay đầu, nhìn Hoàng Phủ Phi Long tới bên người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời lộ vẻ kinh khủng tuyệt vọng, còn muốn nói gì, lại hộc máu, một lời cũng không nói ra được, chỉ trong cổ họng phát ra âm thanh cô lỗ vô nghĩa.
“Ngươi muốn nói gì, nói mong ta tới giết ngươi sao, nếu ngươi yêu cầu khẩn thiết như thế, ta cũng không nỡ cự tuyệt ngươi.” Hoàng Phủ Phi Long đổ đầy mồ hôi, mỉm cười thở dốc, ánh mắt lại lạnh tới dọa người.
“Đừng, đừng mà...” Dưới uy hiếp của tử vong, Lục Tử Khiêm rốt cuộc khó khăn hộc ra mấy chữ.
“Xin lỗi, trả lời sai rồi. Dựa theo cách hành văn của tác giả, ngươi lúc này nên kêu ‘OMG’ mới là chí phải!” Hoàng Phủ Phi Long mỉm cười, “Cho nên, Lục Tử Khiêm, mạng chó của ngươi, kết thúc.” (@Dg: đoạn này ta dùng nguyên văn của tác giả, không có sửa đổi đâu )
Nói xong, Hoàng Phủ Phi Long vung nắm tay, chân khí toàn thân ngưng kết thành một khí đoàn màu xám trên tay, sau đó, quay xuống đầu của Lục Tử Khiêm ầm ầm kích hạ!
“Dừng tay!”
Thiên địa bùng lên một tiếng quát lớn, chấn chiến cả Cách đấu Thiên Đường, một đạo lực lượng cường hãn chí cực, mạnh mẽ xé rách vòng bảo hộ, hướng tới Hoàng Phủ Phi Long mà đánh!
“Hắc!”
Khóe miệng ta hơi nhếch một chút, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt theo vào vết rách của năng lượng tráo, dùng tốc độ so với người kia nhanh hơn một nửa, cản lấy một kích trước người Hoàng Phủ Phi Long, chặn đường đi của người nọ.
Người nọ thấy có người cản đường, liền không chút khách khí oanh kích lên người ta một quyền.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, thân thủ bắt lấy nắm tay người nọ, thân hình chớp lên, kình khí mãnh liệt lấy chúng ta làm trung tâm, mãnh liệt khuếch tán ra ngoài!
Trong nháy mắt này, một quyền bao hàm tất cả lực lượng của Hoàng Phủ Phi Long, không chút khách khí đổ hết lên đầu của Lục Tử Khiêm!
Hỗn hợp não tương và máu tươi bay vọt! Lục Tử Khiêm, kẻ làm cho vô số độc giả thống hận, rốt cuộc cũng đã đi hết con đường phản diện của mình.
“Khiêm nhi!”
Kẻ bị ta cản đường chứng kiến Lục Tử Khiêm chết dưới quyền của Hoàng Phủ Phi Long, nhất thời điên cuồng hét lên: “Tiểu tử Hoàng Phủ gia, lão phu bắt ngươi nợ máu đền máu! Biến ngay cho lão phu!”
Vừa nói, chân khí màu bạc trên người hắn đại phóng, tay phải vung mạnh, một đạo kiếm quang dài hơn hai thước trực tiếp hướng ta đánh tới! Đạo kiếm quang này, chẳng những so với Lục Tử Khiêm khi nãy càng dài hơn, hơn nữa càng thêm ngưng thật, phảng phất như một thanh kiếm thật, trong ánh bạc tản mát ra lãnh khí mãnh liệt.
“Những lời này là ta nói mới đúng! Lão gia này, lăn đi cho ta!”
Ta cười lạnh một tiếng, tay trái tiếp lấy đạo kiếm quang, trực tiếp nhập vào cơ thể, sau đó không hấp thu, chuyển một vòng trong kinh mạch, đem kiếm quang của người nọ từ trong tay phải đột nhiên phát ra, vì bảo trụ bí mật thân thể, trong miệng hét lớn: “Đấu chuyển tinh di!”
Người nọ như có sở giác, trong nháy mắt kiếm quang chạm vào tay ta, thân thể lui lại một bước, thấy kiếm quang màu bạc từ lòng bàn tay ta phát ra, nhất thời trừng mắt phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức phóng ra một đạo kiếm quang đánh tới, cùng đạo ta khống chế va chạm một chỗ.
“Oanh!”
Một tiếng bạo hưởng mãnh liệt, làm cho lỗ tai người xem đều ông ông tê dại, nhưng không một ai ôm lấy tai, mà tất cả đều trừng lớn mắt, nhìn trên sàn đấu đột nhiên xuất hiện hai gã cao thủ.
Một chiêu “Đấu chuyển tinh di” quỷ dị khó lường của ta, càng làm cho vô số người con mắt muốn rớt ra, lại có thể đem kiếm quang chân khí của đối phương phản hồi trở lại, chiêu thức tuyệt diệu quỷ dị như thế, thật sự là làm cho mọi người mở rộng nhãn giới.
Chiêu này ta đã dùng qua một lần, chính là lúc cùng Hoàng Phủ Phi Long luận bàn, dù là Thủy Hương Vân hay mấy người Hùng Phách, cũng lần đầu thấy ta sử ra chiêu thức này, nhất thời giật mình không nói ra lời.
Lúc này ta cùng người nọ thân hình đều dừng lại, cùng đánh giá đối phương, mà người xem lúc này mới có thể nhìn rõ ràng hai người xông vào sàn Cách đấu.
Đối với thực lực của người muốn ngăn cản Hoàng Phủ Phi Long, tất cả mọi người âm thầm than khóc, có thể mạnh mẽ xé mở năng lượng tráo, quá rõ ràng, đó là chuyện chỉ có cao thủ thiên giai mới có thể làm được.
Chỉ thấy người này nhìn qua một bộ dáng trung niên, thân hình cao to ngất ngưỡng, khoảng hơn hai thước, ánh mắt lạnh lùng, diện mục âm trầm, cùng Lục Tử Khiêm có sáu bảy phần giống nhau, trên người bất giác toát ra khí chất chỉ có thượng vị giả mới có.
Trong lòng ta vừa động, đối với người nọ mỉm cười nói: “Các hạ chẳng lẻ là Lục Đỉnh cha của Lục Tử Khiêm sao?”
Người nọ lướt nhìn thân xác đã hoàn toàn mất đi sinh cơ của Lục Tử Khiêm, trong mắt vẻ bi thống chợt lóe qua, lập tức biến thành một loại lạnh lùng hoàn toàn, ánh mắt âm lãnh nhìn ta, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Ngươi là Dương Đào?”
“Ta là Dương Đào.” Trên mặt ta thủy chung vẫn mang theo vẻ tươi cười, trong lòng cũng có chút giật mình, nhìn không ra, Lục Đỉnh này lại có tu vi cao cường như thế, luận công lực mà nói, dù là Thủy Thanh Hoa có tới, cũng phải kém hai bước. Ngẫm lại, hắn là một chính trị gia, lại còn tráng niên, một thân công lực cao thâm này làm sao mà luyện thành được?
Mà ta trước đó cũng đã nghe nhiều người nhắc tới Lục Đỉnh, lại chưa bao giờ có ai nói hắn là cao thủ có tu vi thiên giai, chẳng lẽ cho tới nay hắn vẫn ẩn giấu thực lực?
“Tốt! Tốt lắm!” Trên mặt Lục Đỉnh không đổi, trong giọng nói càng không nghe ra tâm tình ba động gì, sau đó liếc mắt nhìn ta thật sau một cái, nhìn một lần Hoàng Phủ Phi Long đang trốn phía sau ta, tay động một chút, thi thể của Lục Tử Khiêm tự động phiêu phù lên, sau đó mang theo thi thể của Lục Tử Khiêm bay khỏi sàn đấu.
“Vị tiên sinh này! Dựa theo pháp luật liên bang, ngươi tự tiện tấn công quyết đấu giả tiến hành quyết đấu, là thuộc về hành vi phạm pháp, mời ngươi theo chúng ta một chuyến!” Hai người của Cách đấu Thiên Đường ngăn cản đường đi của Lục Đỉnh.
Lục Đỉnh cũng không thèm liếc mấy người này một cái, trên người ngân quang chợt lóe, hai người nọ chia nhau bay vụt ra ngoài. Một ít người của Cách đấu Thiên Đường nhìn ra không hay, lập tức có vài người muốn đi lên, nhưng lại bị mấy tên Ngân tổ cản lại đẩy xuống, lúc xuất ra chứng kiện, cả đám liền không dám nói tiếng nào nữa.
Nhìn bóng lưng Lục Đỉnh cùng mấy tên thành viên Ngân tổ biến mất, trong lòng ta không thấy cao hứng mà lại lạnh cả người, Lục Đỉnh này, hoàn toàn không phải đứa con ngu ngốc kia có khả năng so sánh được. Đó là con mình ngộ hại, cũng chỉ bi thương trong nháy mắt, liền lập tức khôi phục lại tỉnh táo, loại tâm cơ lạnh lùng này, ta tự nhận không làm được. Nếu có người đem Thủy Hương Vân giết chết trước mặt ta, ta nghĩ sẽ liều mạng hết thảy cũng phải báo thù kẻ đó.
Nhưng Lục Đỉnh này lại không, cái này làm cho ta hiểu được chỗ đáng sợ của hắn.
“Lão, lão Đại! Ánh mắt vừa rồi của Lục Đỉnh thật đáng sợ!” Hoàng Phủ Phi Long giọng nói có chút lắp bắp nói với ta.
Ta cười nhạt, nói: “Nếu hắn giết con của ngươi, ánh mắt của ngươi cũng sẽ đáng sợ như hắn vậy... Một quyền vừa rồi, ngươi có hối hận không?”
Hoàng Phủ Phi Long nghiêm sắc mặt, nói: “Ta tuyệt không hối hận!”
Ta vỗ vỗ vai hắn, cười tán thưởng.
Trải qua một trận đánh này, mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu, kẻ thắng tiền tất nhiên là cười không khép miệng, kẻ thua tiền thì sầu mi khổ kiểm thở dài.
Mà mấy người từ các viện võ học tới xem cuộc chiến này, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Đã chết một Lục Tử Khiêm, đối với các viện võ học mà nói, tức là ít đi một cái cường địch, nhưng mà, khi ta một đầu tóc bạc sơ triển thực lực, đã làm cho bọn họ hoàn toàn tử tâm. Bởi vì lúc trước Lục Đỉnh có thể xé rách năng lượng tráo, tức là nói hắn đã đạt tới thiên giai, mà ta lại có thể ngăn trở Lục Đỉnh giao thủ không chút nào rơi xuống hạ phong, nói rõ ràng ta rất có thể cũng đã đạt tới thiên giai!
Một cao thủ thiên giai xuất hiện tại một học viện!
Một cái tiêu đề rõ ràng liền đem tất cả các cao cấp học viện thậm chí cả thế giới nhân loại đều sinh ra đại chấn động. Mà ta sử xuất một chiêu “Đấu chuyển tinh di” quỷ dị khó lường, càng làm cho bọn họ cảm giác trong lòng phát lạnh. Trong mắt bọn họ, thân sở hữu một chiêu này, trên cơ bản ta đã đứng ở thế bất bại rồi, vậy kế tiếp còn đánh thế nào nữa chứ?
Lúc này tất cả người đang xem cuộc chiến, vô luận là đệ tử Ngũ Đạo học viện hay đệ tử các học viện võ học, đều đã biết trên cơ bản, quán quân Cực đạo võ hội lần này, đã định về tay ta.
“Dương huynh đệ, không thấy ngắn ngủi một tháng, ngươi đã lại đạt tới tu vi thiên giai?” Trên đường trở về học viện, Hùng Phách không giấu nổi kinh ngạc hỏi.
Ta cười cười, nói: “Không sai, bởi một chút cơ duyên, cho nên lại có đột phá.”
Hùng Phách trừng mắt nhìn ta, cả nửa ngày sau mới lắc đầu than thở: “Quái vật! Thật sự là quái vật! Xem ra không thể ở lâu cùng một chỗ với ngươi, nếu không, mười ngày nửa tháng, toàn bộ tự tin của thân phận võ giả bị ngươi đánh nát hết.”
“Thiết! Tỷ phu của ta là thiên tài! Nào phải người bình thường có thể so bì chứ?” Thủy Hổ hết sức cao hứng nói: “Ha ha! Tỷ phu giỏi lắm! Ta biết tỷ phu của ta là lợi hại nhất!”
Hoàng Phủ Phi Long cười nói: “Hùng Phách, ngươi sau này không cần lấy lão Đại của ta làm mục tiêu, làm như vậy sẽ khiến ngươi buồn bực chết đấy! Ta xem ngươi đem ta trở thành mục tiêu mới là lựa chọn hoàn hảo nhất! Yên tâm đi, ta sẽ thao luyện ngươi thật tốt!”
Hùng Phách nhất thời tắt thở, phải biết rằng, trước kia chính hắn thao luyện Hoàng Phủ Phi Long, không tưởng nổi bây giờ lại trái ngược. Bất quá hắn thật tìm không ra lời nào để phản bác, ai biểu hắn không lợi hại hơn Hoàng Phủ Phi Long đây? Cho nên không thể làm khác là ôm lấy cục tức nuốt vào trong.
04-11-2009, 02:11 PM
Cực Phẩm Chiến Thần