Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 37: Biến cố




Vất vả chịu cảnh nguy hiểm liên tiếp mấy ngày hôm nay, Mục đính của Hàn Nhật cũng vì chỉ muốn một chút lợi ích mà thôi.
Hàn Nhật không hề coi đây là một việc dối lừa mà tự vấn lương tâm mà dù có thật là lừa gạt thì chưa chắc lương tâm hắn đã cắn dứt a. Một kẻ ăn xin từ nhỏ cần gì thứ lương tâm không kiếm được cơm vào miệng kia.
Nói chính xác Hàn Nhật tự còn cho mình là một người tốt. Trong giới chỉ mà hắn lấy được từ chỗ Cao Thăng, bên trong chứa đựng một bức hiệp ước.
Ba thành cùng liên kết lại hợp tác cùng một bang Hắc Tinh, trong nội dung có nhắc đến cuộc trao đổi hau bên, phía ba thành sẽ là bên cung cấp tài chính, đổi lại họ được một dựa lưng vững chắc, một khi Lam Vu đế quốc sụp đổ vì bang Hắc Tinh này thì địa vị của họ sẽ được khẳng định.
Lão đầu đã nói đây là tội phản quốc rất nghiêm trọng, không phải bình thường, mà nghe ra được lực lượng vủa Hắc Tinh bác là cực lớn, có thể ngang với một đại đế quốc sao có thế khinh thường. Chính vì vậy mà ngay đầu tiên Hàn Nhật đã muốn trối bỏ, hắn không muốn mới đi ra đời đã chết, một kẻ ăn xin tay không lực lượng lại đi đấu với thứ ngang đại đế quốc, lại không khác gì châu chấu đá xe, ảo tượng hết sức, hắn yếu hắn nghèo nhưng không có điên.
Nhưng mọi chối từ của hắn đều thất bại khi lão đầu uy hiếp.
“Nhưng ông không thấy ta còn quá yếu sao? Đây là một bang cực lớn đó”
“ Tiểu tử, lần này ngươi quyết phải làm cho ta, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà ta giao cho ngươi, xem lựa chọn của ta có chính xác, hi sinh của ta vì ngươi có đáng, nếu không được ngươi hãy tự đi.”
Khi đó hắn đã hỏi “ Ông hi sinh vì ta gì sao, ta nhớ không có?”
Lão đầu không có đáp lại.
Cuối cùng Hàn Nhật đã quết định.
“ Lão đầu được rồi ta sẽ làm, dù không biết vì sao ông lại làm thế, ta cũng sẽ cố gắng”
Hàn Nhật cũng không hiểu sao mình có một sự tin cậy nhất định với người mới biết cách đây vài tháng này, có lẽ, ông đã cho hắn hi vọng.
Khi biết mình là một phế vật, hắn đã quá đau lòng, mọi thứ trong tưởng tượng của hắn vì thế mà sụp đổ. Không có thực lực với một cuộc sống của một ăn xin là không hề mấy cần thiết, nhưng thứ hắn truy cầu lại cao, cao ra sao hắn chưa hề biết nhưng độ cao này hắn ít cũng biết mình khí mà đạt được, dù vậy hắn vẫn sẽ còn hi vọng, có sức mạnh hơn người từ khi còn nhỏ nên hi vọng đó đã cao hơn một chút. Chính vậy mà hắn khi biết đã trở thành tuyệt vọng.
Trong đầu hắn luôn tồn tại công pháp, nếu không có công pháp của lão đầu có lẽ không biết tới bao giờ hắn mới ngộ được nó nữa.
Những người mà Hàn Nhật tin tưởng cũng chỉ có Nhà, khi mất cô hắn trở lên cô độc, giờ lão đầu là người hắn chọn tin tưởng.
Nếu hiện tại hai bên mà đánh nhau thật, khả năng kế hoạch sẽ khó mà suôn sẻ được.
Lúc này, Ngô Mộc Lâm cũng đã kể xong, Hàn Nhật ra vẻ gật gù. Dùng ánh mắt đôi chút mờ ám: “ Chỗ huynh đệ ngươi cứ việc nói thẳng, không cần che giấu, yên tâm ta sẽ bảo vệ mà”
“Ta nói không có thật mà” Quay qua nhìn người của Nam Trung thành ngày một ép chặt, hắn nói “ Hiện giờ tình cảnh nguy cấp huynh mau kêu bọn họ dừng lại đi “
“Được” Hàn Nhật gật đầu.
Cũng không biết tiếng hô “Dừng lại “ kia có tác dụng không, đám thị vệ Phạm Thần vẫn hung hăng chèn ép vào, người của Ngô Mộc Lâm chỉ có thể chật vật chống cự nhưng khả năng cũng không còn bao lâu nữa.
“Dừng lại!”
“Dừng lại! Móa!”
Tiếng của hắn hoàn toàn bị át đi bởi tiếng bước chân cùng tiếng hô của hai bên. Kể cả khi Hàn Nhật hét hết cỡ cũng không thấm.
Nhìn xa xa, Hàn Nhật vẫn có thể nhìn rõ Phạm Thần, chẳng qua không biết cố ý hay vô tình mà đầu Phạm Thần hơi chếch đi, không hề nhìn thấy hắn.
Hít một hơi thật sâu, nguyên khí trong cơ thể điều động, hướng Phạm Thần hét lên:
“Phạm Thần, mau dừng lại cho ta”
Quả nhiên, Phạm Thần phải quay mặt lại, nhìn thấy Hàn Nhật, phản ứng của hắn không mấy thay đổi, không biết sao lại gọi một tên hộ vệ gần đó, chỉ thấy sau người hộ vệ này liền chạy tới nơi xung đột, hét vài câu, lập tức đội hình nơi đó thay đổi, tại một điểm người của Phậm Thần liền dùng lực lượng đẩy chéo sang hai bên, tạo ra một hơi hở ra giữa đám người.
Hàn Nhật biết ý, tiến tới nơi đó.
“Cao Thăng, huynh cố ý dàn xếp với hắn “
“Được...”
“Còn nữa, nếu thực không được, huynh nói với hắn, Ngô Mộc Lâm ta là không muốn đánh chứ không hề sợ đánh, nếu hắn muốn ta sẽ tiếp.”
“Được...”
“Cao huynh, cho ta hỏi một câu, giữ ta và hắn ngươi tin ai”
“....”
“Yên tâm, nhất định ta sẽ ngăn cản được mà, hãy đợi tin tốt từ ta”
Đây là những lời mà trước khi đi Ngô Mộc Lâm cùng hắn nói, tuy rằng Hàn Nhật không có trả lời câu hỏi kia, nhưng có lẽ như vậy là tốt nhất. Cả hai thừa hiểu mối quan hệ này tồn tại nhờ vào lợi ích của cả hai, nếu có cũng chỉ là tin lợi ích lớn ra sao mà thôi. Nếu trả lời là tự gạt lòng, vậy thì thôi đi.
Bước tới nơi Phạm Thần quả nhiên Hàn Nhật không hề bị một chút tổn thương, khi nhìn thấy hắn, Phạm Thần cùng ngững người đang cưỡi ngựa đều nhảy xuống. Hướng tới Hàn Nhật, Phạm Thần nói:
“Cao đại nhân, ngài khỏe “
“Uk...”
“Vậy chúng ta vào kiệu của ta nói chuyện “
“Không cần đâu, ở đây là được rồi”
Thấy Hàn Nhật không muốn nói nhiều, Phạm Thần tự hiểu, xắp lại tinh thần hắn nói: “ Nếu ngài đến đây có ý định ngăn ta thì có lẽ lần này ta mạn phép xin đắc tội rồi, việc này là không thể “
“Tại sao? Dù không thì ngươi cũng phải biết rằng sắp tới là ngày cực quan trọng, không thể vì việc này mà chậm trễ”
Quả nhiên Phạm Thần cũng trầm xuống, lại nói: “ Ta biết, nhưng thật sự không thể, ngài phải biết giá trị của Trúc Cơ đan lớn ra sao, lợi ích nó đem lại không phải có thể thông thường mà hình dung, chính vì vậy mà bị tên Ngô Mộc Lâm không biết vô sủ kia lợi dụng lúc chúng tôi sơ xuất mà cướp lấy”
Hàn Nhật không tự chủ mà gật gật đầu.
“À khoan đã ngươi có thể kể nhanh cho ta sự tình lúc đó ra sao không.
“Lúc đó ta đang đi về....”
“Quả thật là đen đủi, chỉ một đoạn nữa là Trúc Cơ đan đã nắm chắc rồi mà...ài...” Hàn Nhật thật muốn an ủi kiểu vỗ vai nhưng thấy chênh lệch chiều cao lớnquas cũng đành dừng lại.
Bên ngoài biểu lộ sự tiếc nuối vô cùng nhưng thực bên trong lòng hắn đang reo hò ầm ĩ. Theo mốc thời gian cùng miêu tả, Hàn Nhật có thể chắc đến tám phần không là chín phần là người cướp Trúc Cơ đan kia cùng hắc y nhân vừa vào phòng hănd là cùng một người. Kẻ kia hiện đã hôn mê, vậy Trúc Cơ đan là của hắn rồi. Với trạng thái kích động vậy Hàn Nhật thật muốn cười lớn.
Nhìn Hàn Nhật bộ dạng kia, Phạm Thần nghĩ Hàn Nhật đã hiểu, liền nói “ Chính vì vậy, ngài không nên ngăn cản ta, ta sẽ phải lấy lại được Trúc Cơ đan kia, ngài yên tâm nếu Ngô Mộc Lâm hợp tác thì mọi chuyện sẽ không ảnh hưởng nhiều tới đại sự. “
“ Ách...Ta nghĩ không phải Ngô Mộc Lâm hắn làm đâu, suốt buổi tối ngày hôm nay ta luôn ở cùng với hắn, không thể có chuyện hắn lại đi cướp mất Trúc Cơ đan được. Ngươi cũng phải nhìn thấy lực lượng cùng thực lực của hắn, sao có thể như được tên hắc y nhân kia được,còn nữa hắn sẽ không ngu ngốc mà cướp lộ liễu như vâyyj để rồi bị nghi ngờ “
“ Ta khẳng định là hắn, nếu không phải tên Ngô Mộc Lâm luôn luôn đấu với bọn tôi thì còn ai nữa chứ “ Phạm Vũ Mặc bên cạnh tức giận quá mà xen ngang một câu. Chẳng qua trả lời hắn là ánh mắt giận giữ của Phạm Thần Mà thôi.
“Cao đại nhân ngài mới tới nên không biết, Ngô Mộc Lâm hắn rất giỏi đóng kịch, ai biết được sau lưng hắn có bao nhiêu lực lượng, cùng tên cáo già Ngô Quán Thiên thì hoàn toàn có thể “
“Tóm lại ngươi không hề muốn dừng lại “ Hàn Nhật hỏi thẳng.
“Không có”
“ Nếu ta nói hiện giời nếu ngươi không ngừng lại thì liên kết giữa Hắc Tinh bang cùng cha ngươi sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ.”
Hàn Nhật trực tiếp ra quyết định, nếu trước đây ngăn cản vì chút tiện nghi chiếm được thì hiện tại chính là Trúc Cơ đan, nếu để Phạm Thần vào lục soát thật mà hắc y nhân vừa rồi vẫn trong phòng hắn, bị phát hiện thì người thiệt hại duy nhất chỉ có hắn.
Như bị lời uy hiếp kia trở nên tức giận, Phạm Thần không tự chủ được lời nói.
“Ngài...Cao đại nhân, sao ngài lại có thể dùng cách đó để ép ta, đây hoàn toàn là chuyện giữa hai thành, chẳng lẽ ngài cùng Ngô Mộc Lâm là một phe”
“Không hề, ta không tin tưởng ai cũng như không cùng phe với ai cả, ta là người của Hắc Tinh bang, mất đi một đối tác chúng ta hông hề có lợi hơn được “ Hàn Nhật nhún vai giải thích.
Không gian tại nơi hai người nói chuyện hơi trầm lại. Ở bên kia, tình hình đã ở giai đoạn gay gắt nhất, người của Phạm Thần đã hoàn toàn chén ép tới tận cửa của nhà trọ, chỉ sự thêm một thời gian ngắn sẽ thành công vào được bên trong. Hàn Nhật đang định giục lần nữa thì phía xa xa, trên bầu trời đêm đen tối xuất hiện một vệt sáng xanh bay tới nơi này, lại đáp ngay trên trán Phạm Thần, sau một lúc từ từ biến mất. Hàn Nhật nhìn vậy mày hơi nhíu, hắn đã học về chế tác phù nên viết đây là truyền tin phù cấp hai.
Chủ thấy sắc mặt của Phạm Thần dần thay đổi, không còn suy tư như trước mà một vẻ mặt không hài lòng bất đắc dĩ, không để Hàn Nhật hiểu ra sao, tay Phạm Thần xuất hiện một lá cờ, đưa lên cao hắn hô “ Tất cả người của thành Nam Trung nghe lệnh, lập tức rút lui! “
Vốn vẫn xung đột ngay gắt, người của Phạm Thần sau khi nghe tiếng hô này cùng lá cờ kia, lập tức đẩy mạnh để dãn ra một khoản giưax hau bên, sau đó từ từ lui lại, cuối cùng cả đám quay người chạy về phía Phạm Thần.
Biến cố đột ngột xảy ra kiến cho thị vệ của Ngô Mộc Lâm có chút không thích ứng kịp, ai cũng nhìn ai không hiểu ra sao, về phần Ngô Mộc Lâm, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối luôn đặt lên người Hàn Nhật.
“Cai đại nhân, lần này ta nể mặt ngài vì vậy đã rút lui, hẹn gặp lại, Cáo từ “
“ Đa tạ! Cáo từ “
Xong xuôi tất cả, Phạm Thần liền nhảy lên lưng ngựa, hí một tiếng đoàn người quay đầu đi ra xa. Hàn Nhật gật cái đầu, lại nhìn bóng lưng của một người khác - Phong Minh, kẻ này từ khi Hàn Nhật đi tới đã cảm nhận ánh mắt mắt hắn luôn nhìn mình, như muốn nhìn thấu vậy, một cảm giác chẳng hề dễ chịu chút nào.
...
Ở một bên khác, trong các nhà trọ đang xảy ra khung cảnh huyên láo.
“Sao lại như vậy, sắp thành công rồi mà “
“Vậy có tính là ta thắng không, bên Nam Trung Thành chẳng phải đã tiến tới tận cửa rồi sao”
“ Thắng cái bép, ngươi không thấy à, bên Thanh La thành đã dọa sợ cho Nam Trung chạy rồi sao, ta thắng thì đúng hơn. “
“Thắng cái...”
“Bốp...Bốp...này thì thắng...bốp “
“Mau trả lại năm trăm linh thạch cho ta đi”
“ Chán quá thức đêm mà lại chẳng có cái gì...ài...oáp đi ngủ...”
...
Thì ra khi vừa rồi ngồi xem đám người này đã đặt cược xem bên nào thắng lợi, chẳng qua sự việc lại thay đổi quá đột ngột khiến chả đâu vào đâu, cãi thì cũng đã cãi, cuối cùng nhà cái chĩ có thể bất đắc dĩ trả tiền lại Mà ai cũng như ai, hầu hết mọi người đều đã tự đặt cho mình câu hỏi “ Chuyện gì đã xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.