Cực Hạn

Chương 87: Thôn




Thuận tay sờ soạng thi thể Hồng Y nhân [nhóm người hồng danh, lại còn mặc đồ đỏ ý], không khỏi khiến cô líu lưỡi.
Quái ở đây chẳng những kinh nghiệm cao thần kỳ, hơn nữa trang bị rơi xuống cũng không ít. Không biết có phải không phải vì mấy quái là Hồng Y nhân này, mà bình quân từng con đều rơi xuống hai kiện trang bị, hoặc là vũ khí, hoặc là quần áo, thậm chí còn có một hai kiện trang sức, vừa thấy thuộc tính trang bị thì đều là này trang bị chức nghiệp của Hồng Y nhân thực sự.
Tuy rằng mấy thứ này Diệp Hiểu Hạ không dùng được, nhưng nếu lấy đi bán, tuyệt đối là một thu hoạch tốt.
Thời gian một phút một giây cứ trôi qua, tính này xem, nhiều nhất còn có 15 phút "Tố" và "Diệp Hiểu Hạ" sẽ tỉnh lại . Tự đối phó mình trừ không hạ thủ được thì cũng không quá khó khăn, nhưng, "Tố" thì khác hẳn.
Khối "Thủy tinh" kia chiếu ra quái cấp bậc giống nguyên bản, như vậy cấp bậc của "Tố" nhất định là cô không thể với tới, nếu không thừa lúc này giết chết hắn, đoán chừng một hồi hắn tỉnh, bị bắt rồi cắt chính là cô.
Rớt một cấp thật sự là không tính cái gì, sợ là sợ nếu rớt một cấp và mất đi tiên cơ đối phó "Tố", thật sự là mất nhiều hơn được .
Cô vừa nghĩ như vậy, vừa đẩy nhanh tốc độ trong tay. Rất nhanh "Diệp Hiểu Hạ" quy thiên, nhưng do cấp bậc của “cô” bằng mình, cho nên Diệp Hiểu Hạ cũng không được bao nhiêu giá trị kinh nghiệm, chỉ lấy được trên người cô Vô Hoạn Châu giống như đúc cái mình mang trên cổ tay, và mấy bao hồng lam dược, cái gì cũng không có.
Chuyện còn thừa lại là chuyên tâm đối phó "Tố", tên Tố này cấp bậc thật sự rất cao, cao đến mức đôi khi khiến Diệp Hiểu Hạ không có cách nào phá vỡ, nhưng cũng may mà có Hỏa Tường thuật lúc nào cũng thiêu đốt, không quản thế nào cũng có thể khiến hắn rớt huyết.
Thi chạy cùng thời gian, mắt thấy thời gian sắp tới, "Tố" cũng chỉ còn lại huyết da, Diệp Hiểu Hạ sốt ruột, cô vừa tiếp tục nhóm tường lửa, vừa quăng tất cả pháp thuật công kích cao lên người hắn, may mà thời gian vừa tới, ngay giây cuối cùng, "Tố" hóa thành lượng kinh nghiệm cực lớn, đưa Diệp Hiểu Hạ từ cấp bốn mươi lăm một đường thẳng đến cấp bốn mươi bảy.
Tuy cảm giác tự tay giết "mình" và "Tố" khiến Diệp Hiểu Hạ hơi kỳ quái, nhưng, cô thật sự không dám tiếp tục ở lại đây. Nếu cái kính này nơi này tiếp tục nảy sinh phục chế mới, cô thật sự là không nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ lần nữa.
Cô đi dọc theo đường lớn, con đường này thật sự quá yên tĩnh, trừ lúc vừa bắt đầu có một đám quái bên ngoài, cô không thấy quái nữa. Không chỉ như thế, hơn nữa trong rừng hai bên còn có không ít thảo dược, tuy rằng biết vào rừng nhất định sẽ có nguy hiểm không thể biết trước, nhưng Diệp Hiểu Hạ thật sự chống cự không nổi dụ hoặc đến từ nhiều thảo dược như vậy, vừa đi vừa bắt đầu hái dược.
Rừng cây trong này và rừng cây bên ngoài thật là giống nhau, cũng có không ít quái du đãng trong rừng rậm, nhưng cấp bậc đều dưới năm mươi, Diệp Hiểu Hạ có thể thoải mái đối phó. Cứ một đường vừa đi vừa lấy dược vừa thanh lý quái vật, cũng không biết đã đi bao lâu, trước mắt cô xuất hiện một cái thôn nhỏ yên tĩnh tường hòa.
Dưới ánh mặt trời, khói bếp lượn lờ, nghiêng tai lắng qua, còn có thể nghe thấy không ít tiếng gà gáy chó sủa. Ở quanh thôn có rất nhiều đồng ruộng xanh mượt, nhìn thế nào cũng là thế ngoại đào nguyên tốt đẹp bình tĩnh.
Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơn lo sợ, mang theo một chút bất an vào thôn. Người đầu tiên gặp ở khúc rẽ cửa thôn là một ông cụ còng lưng, ông nghe thấy có người đi vào, tiếng bước chân hơi xa lạ, thì ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nhìn thấy một nữ âm Dương gia quần áo hơi hơi cũ nát, vẻ mặt mệt nhọc đứng ở cửa thôn mỉm cười với ông.
"Lão nhân gia, xin hỏi ông có thấy một cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu đen trong tay cầm cái tẩu không?"
Ông cụ đánh giá lên lên xuống xuống Diệp Hiểu Hạ một phen, mỉm cười lắc đầu: "Chỗ chúng ta đều là ông già bà già, chạy đi đâu mà gặp cô gái xinh đẹp gì đó."
Đáp án này không khỏi khiến Diệp Hiểu Hạ hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, NPC nơi này chưa hẳn nói lời thật. Chỉ là cô còn chưa nghĩ xong nên tiếp tục khách sáo thế nào, ông lão như vậy mà lại cười mị mị nói: "Ông nhìn con một thân phong trần, có thể đi đến nơi này không dễ dàng, nếu không ghét bỏ, xin mời vào trong thôn ngồi nghỉ ngơi."
Nơi này có thể đi vào hả ? Bọn họ có phải muốn bắt cóc cô sau đó bắt cô giao tiền không? Hoặc là những người này muốn bỏ cô vào nồi chưng ăn thịt? Hoặc là, hoặc là, bọn họ căn bản muốn cử hành hiến tế gì đó, như vậy mình thật khéo đi đến nơi này vừa vặn bị thành tế phẩm ? Hoặc là hoặc là lại hoặc là...
Trong đầu Diệp Hiểu Hạ miên man suy nghĩ, chân cô đã đi theo ông cụ vào trong thôn đi.
Ở trong thôn có một thứ khiến Diệp Hiểu Hạ thấy vô cùng quen thuộc, là một cái dược đỉnh thật lớn, nhưng thoạt nhìn cũng không có luyện dược, ma giống như một pho tượng vậy, cô không khỏi kỳ quái hỏi: "Ông ơi, đó là dược đỉnh hả."
"Đúng vậy, trong thôn chúng ta lấy luyện dược để sống." Lão nhân xoay người mỉm cười, sau đó mọi người trong nhà đi ra.
Diệp Hiểu Hạ lại nhịn không được bắt đầu nghĩ có phải bị lừa không ý tưởng nhàm chán linh tinh, đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện mình vậy mà bị một vòng ông cụ bà cụ vây quanh, bọn họ đều nhìn cô cười xán lạn.
"Ai nha, đến cùng bao lâu rồi chúng ta có không thấy người lạ, còn là cô gái tuổi trẻ, thật tốt thật tốt!" Một bà lão vội vàng kéo tay Diệp Hiểu Hạ dê cô ngồi xuống, sau đó lại có ông cụ rót trà cho cô, bưng lên thức ăn đơn giản. Cách bọn họ nhìn xem Diệp Hiểu Hạ đều có vẻ vô cùng hưng phấn, đó là một loại đã lâu không thấy sinh ra hưng phấn, đó là một loại hưng phấn dào dạt phát ra từ nội tâm.
Trái tim vừa rồi còn miên man suy nghĩ của Diệp Hiểu Hạ giờ khắc này cũng dần dần trở nên mềm mại và bình tĩnh, cô vừa uống trà ăn thức ăn, vừa tán gẫu với họ, biết được thôn này lấy luyện dược làm cuộc sống, dược phẩm này đó thông qua người đặc biệt đưa đến các thành lớn. Cách nói này khiến ánh mắt Diệp Hiểu Hạ sáng lên, những thứ kia có thể đưa đến các thành lớn? Như vậy có phải nói cô cũng có thể rời đi theo không ?
"Rời đi?" Ông cụ được gọi là thôn trường kia nghe thấy Diệp Hiểu Hạ nói như vậy, trên mặt lộ ra bi thương, ông lắc đầu thở dài: "Người ngoài, chỉ cần đi vào đây, đi vào thế giới này, đừng nghĩ rời khỏi."
"Nhưng vừa rồi không phải mọi người nói dược của mọi người sẽ đưa đến cửa hàng trong các thành thị sao? Nếu không thể đi, thuốc này đưa đi thế nào?"
Đây thật là một đề tài mâu thuẫn trọng tâm, khiến Diệp Hiểu Hạ đầy mờ mịt.
"Chúng tôi chỉ phụ trách luyện dược, về phần dược bị đưa đến chỗ nào, không có quan hệ với chúng tôi, về phần đầu ra thế nào, chúng tôi càng không thể hỏi thăm." Lão thôn trưởng nói xong lời này thì không khỏi thở dài một hơi: "Bặc nhân chúng tôi chỉ là đam mê luyện dược làm nghề y mà thôi, sao lại phải chịu tai hoạ như vậy?"
Bặc nhân ? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt. Đây chẳng phải là tên dược đỉnh của cô, chẳng lẽ dược đỉnh kia của cô có quan hệ sâu xa gì với cái thôn nhỏ này sao? Cô vội vã nói: "Đúng rồi, tôi từng được một cái dược đỉnh, tên là bặc nhân dược đỉnh, không biết có quan hệ gì với mọi người không?"
Lão thôn trưởng vừa nghe thì ánh mắt sáng lên, vội vàng năn nỉ Diệp Hiểu Hạ mang ra cho lão nhìn xem. Vốn cho rằng chỗ này không có kho hàng, bặc nhân dược đỉnh này cầm không ra, lại thật không ngờ thôn nhỏ này cư nhiên có kho hàng, cô vội vã lấy bặc nhân dược đỉnh từ kho hàng ra, giao cho lão thôn trưởng xem xét.
Lão thôn trưởng cầm dược đỉnh trong tay, trên dưới trái phải xoay tới xoay lui, nhìn nhìn một hồi, cuối cùng lệ nóng doanh tròng: "Tôi còn tưởng bặc nhân diệt tộc trong một hồi thiên tai nhân họa kia, lại thật không ngờ còn có người may mắn thoát nạn, thật sự là trời xanh có mắt."
Nghe ông cụ này nói như vậy, đứa ngốc cũng biết nhất định có ẩn tình, nói không chừng còn có thể gây ra nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ vội vàng hỏi tiếp, đến cùng từng xảy ra chuyện gì. Giờ phút này lão thôn trưởng mới kể chuyện cũ ra.
Ban đầu Bặc Nhân là một bộ lạc nhỏ vô cùng bình thản, nhiều thế hệ khổ tâm chuyên nghiên cứu chế tạo dược kỹ, điều này khiến dược phẩm bọn họ luyện chế tốt hơn dược phẩm người bình thường luyện chế không ít, năm đó là lúc quần hùng chinh chiến, cho nên dược phẩm rất là trân quý, không chỉ như thế, thượng đẳng dược phẩm là ngàn càng khó cầu. Một ngày một người đi đến bộ lạc bọn họ xin thuốc, vốn nghĩ là một loại thuốc trị thương, lại thật không ngờ người này xin là dược phẩm gia tăng sức chiến đấu. Lúc đó tộc trưởng bộ lạc quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu này, người nọ căm giận rời đi, vốn nghĩ chuyện này dừng lại ở đây, lại thật không ngờ, vài ngày sau người này vậy mà mang đại quân đến, một lần diệt bộ lạc, cướp đoạt dược phẩm thừa lại.
Nghe đến đó Diệp Hiểu Hạ không khỏi kinh ngạc: "Diệt bộ lạc cướp dược, đây có khác gì mổ gà lấy trứng ?"
Lão thôn trưởng lại cười khổ: "Con không hiểu lòng của đám người cao cao tại thượng kia, bọn họ là thà tiêu diệt bộ tộc, cũng không muốn dược chúng tôi bị người khác dùng." Ông vừa lắc đầu vừa thở dài, "Mà mấy người trẻ tuổi cuối cùng chúng tôi bị bọn họ mang một âm Dương gia đến phong ấn trong một trong thế giới này, chỉ có thể luyện dược cho hắn. Chúng tôi vốn định chết đi, nhưng... Có đôi khi con sẽ phát hiện trên thế giới này có chuyện còn khổ hơn chết - đó là con căn bản không chết được. Người Bặc nhân chúng tôi tuổi tác dài hơn người thường rất nhiều, hàng năm thêm tuổi, chung quy chúng tôi cũng già đi, chỉ tiếc, diệt tộc mối hận kia, là cả đời khó báo ."
Lão thôn trưởng tự thuật, người già trong không có một người nào là không thương tâm rơi lệ, thổn thức không thôi, khiến tâm trạng Diệp Hiểu Hạ cũng nặng nề. Cô thở dài một hơi, hỏi: "Một khi đã như vậy, không biết tôi có thể giúp mọi người làm gì không?"
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, cô lập tức nghe thấy hệ thống thông báo cô đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ "Bặc nhân báo thù".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.