Cực Hạn

Chương 140: Mạc danh kỳ diệu




“ Ừ.” Hình như Tố cũng không thấy biểu cảm lã chã chực khóc kỳ lạ của Diệp Hiểu Hạ, chỉ trầm ngâm một lát mới lại chậm rãi nói: “Trong trò chơi cũng làm lại một lần được rồi. Khó có một lần cho Vân Ẩn ra máu, đừng băn khoăn.” Tiếp theo anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, tay sờ sờ tóc của cô: “Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.”
Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.... Diệp Hiểu Hạ nhìn xa.
Tố đại thần, đây không là trọng điểm được không! Đây căn bản không phải trọng điểm được không! ! ! !
Trọng điểm là... Diệp Hiểu Hạ run lên nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, cô nhỏ giọng hỏi: “Trầm Hoan, ý của anh là...”
Bỗng nhiên bên môi Tố lộ ra một chút tươi cười dịu dàng hiếm thấy, anh cúi đầu, tới gần Diệp Hiểu Hạ đã thạch hóa, hôn bên môi cô: “Gả cho anh đi.”
Đề tài này đến cùng là chuyển thế nào?
Trong óc Diệp Hiểu Hạ đã biến thành tương hồ lăn qua lộn lại chỉ còn lại có vấn đề này.
Không phải bọn họ đang nói chuyện công thành chiến sao? Vì sao vì sao lại vòng đến đề tài làm đầu óc cô trống rỗng này đến ?
Diệp Hiểu Hạ thật sự nghĩ không rõ ràng, trong đầu cuồn cuộn cuồn cuộn, thẳng đến NPC trước mặt kia không biết là đang làm gì toát ra một câu nói cô mới hồi phục tinh thần lại.
“Không phải cô đã học công trình học sao? Ở trong Đào Nguyên thôn một người chỉ có thể học một bản lĩnh, làm người không thể quá tham lam.”
“Như thế nào?” Diệp Hiểu Hạ có thế này mới ý tưởng không rõ kéo kéo Tố vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì.” Tố bình tĩnh như nước, nhìn NPC nói: “Cô ấy không thể học đạn Đạo học, tôi học.”
Đợi đến Tố theo NPC này học đạn Đạo học về sau, Diệp Hiểu Hạ mới hỏi: “Đạn Đạo học là gì? Trên tài liệu hướng dẫn giống như không có giới thiệu.”
“Em học công trình học là chuyên môn tạo khí giới dùng công thành, anh học đạn Đạo học là chuyên môn làm đạn pháo cho khí giới của em.” Tố lại nhìn nhìn một NPC cách đó không xa, hơi đáng tiếc: “ Chỉ tiếc tiểu Ngũ không thể học trận pháp, nếu có thể, sau này công thành sẽ là vô địch.”
“Anh rất hứng thú với công thành chiến hả?” Diệp Hiểu Hạ thấy vẻ mặt Tố tiếc hận, nhẹ nhàng hỏi. Sau đó lại cảm thấy mình hỏi thật ngu ngốc, một người đàn ông sẽ không cảm thấy hứng thú với chuyện chiến tranh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này?
Cô phảng phất nhớ được không phải viện trưởng Vương đã thương cảm nói sao, thế giới phụ nữ chỉ là trong nhà ngoài nhà, mà thời sưn đàn ông là chiến trường.
Cái loại này băng hỏa lưỡng Trọng Thiên, nhiệt huyết sôi trào, vong thành bi tráng hùng hồn, đại khái trời sinh dự bị cho đàn ông, phụ nữ rất ít người có thể cảm thấy vui vẻ với chuyện này.
“Anh chỉ cảm thấy hứng thú với việc phát tài từ chiến tranh.” Đối với vấn đề của Diệp Hiểu Hạ Tố giật giật khóe miệng, sau đó lại kéo Diệp Hiểu Hạ tiếp tục đi bộ trong thôn.
Câu trả lời này thật đúng là làm Diệp Hiểu Hạ giật mình, cô không quá hiểu ý tứ của Tố, “Tài chiến tranh?” Anh nói là kiếm tiền sao?
“Tiền là thứ yếu .” Một loại cảm xúc làm cho người ta không thể nắm lấy bay lên trên mặt Tố, “Ở trong thành chiến, kỹ thuật cá nhân căn bản là bé nhỏ không đáng kể, hai bên so mấy thứ này, cũng quyết định cung cấp bao nhiêu số lượng cho hai bên, chẳng khác nào em nắm giữ thắng bại trận chiến?” Nói đến chỗ này, anh hơi hơi dừng một chút, sau đó dùng khẩu khí rất nhẹ nhàng nói: “Như vậy không phải so với việc tự mình tham sư càng thú vị hơn sao?”
Diệp Hiểu Hạ mở to hai mắt nhìn, sau đó môi không khép lại được. Qua một hồi lâu, cô mới nở nụ cười: “Trầm Hoan, anh đúng là có bóng lưng làm em ngưỡng vọng này.”
Trên thế giới có người là chơi trò chơi, còn có một người bị trò chơi chơi đùa.
Thật rõ ràng Tố là loại người trước, mà Diệp Hiểu Hạ chết không tử tế trở thành loại sau. Diệp Hiểu Hạ luôn luôn cảm thấy giờ đã hiểu biết trò chơi không ít, nhưng hôm nay lại phát hiện, cấp bậc của mình quả nhiên vẫn không đủ, xem ra sau này thật đúng là đường dài từ từ đi.
Đi một vòng trong thôn, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, cư dân Đào Nguyên thôn này một đám trời sanh tính đạm bạc, không có yêu cầu và nhiệm vụ đặc biệt sưo cho hai người, thậm chí cả nói với bọn họ cũng rất ít, đi một vòng như vậy, hai người chỉ học tập công trình học và đạn Đạo học đã đến cửa thôn.
Đứng ở cửa thôn có thể thấy chỗ cách rừng hoa của thôn không xa có một bến tàu nho nhỏ, bên cạnh bến tàu ngừng mấy chiếc thuyền nhỏ. Xem ra phải rời khỏi nơi này, chỉ có đi tới đó .
Đi tới bến tàu nhỏ, thì thấy một người nằm trên bến tàu, trên người anh ta mặc vải thô áo đuôi ngắn, trên đầu có trúc đấu lạp, nghe thấy có tiếng buốc chân tới chỗ mình, NPC kia nhấc đấu lạp lên, nhìn hai người cười nói: “Phải đi sao?”
“Muốn.” Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời.
“Đi rồi không thể quay lại, chuyện nên làm đã làm xong chưa?” Người nọ xoay người đứng lên, vừa vỗ người, vừa mang đấu lạp về lại trên đầu mình, hơi hơi nở nụ cười.
“Làm xong.”
“Vậy thì lên thuyền đi.” Người nọ đầu tiên nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, Diệp Hiểu Hạ và Tố xoay người nhìn thôn trang nhỏ hoa đào nở rộ này, nhìn nhau cười, cũng trước sau nhảy lên thuyền nhỏ.
Đào Hoa Mãn Thiên, bông cải mãn ngạn. Thuyền nhỏ theo dòng suối trong suốt thấy đáy kia một đường đi tới.
Chín khúc mười tám ngoặt, thuyền nhỏ đi vào một sơn động không tính rộng, ở trong sơn động lại theo dòng chảy đi một trận, cảm thấy trước mắt sáng ngời, vậy mà đã đến trên Trường Sưng. Diệp Hiểu Hạ vội vàng quay đầu nhìn, muốn ghi nhớ đường về này, nhưng nơi nào còn có sơn động gì, nơi nào còn có đào nguyên gì, tất cả chỉ là một hồi mộng đẹp mà thôi.
Cuối cùng thuyền nhỏ dừng trên bến tàu thành Cửu Ti. Hai người xuống thuyền, thuyền phu kia kéo thấp đấu lạp, động sào trúc, thuyền nhỏ kia, phảng phất như một con chim, theo dòng nước nhanh nhẹn mà đi.
Thành Cửu Ti. Cư nhiên là thành Cửu Ti.
Diệp Hiểu Hạ nhìn ba chữ triện thể to ở cửa thành, bên môi lộ ra một tia tươi cười khó có thể nắm lấy, đây đúng là thế sự khó liệu, cuối cùng, lòng vòng dạo quanh, vậy mà cô đến chỗ này.
“Thế nào ?”
Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Tố, vốn muốn nói cho Tố chân tướng giữa mình và thành Cửu Ti, nhưng lại nghĩ đến khi mình đi ra từ thôn bặc nhân đã hứa hẹn, đành phải nói: “ Chuyện này không thể nói cho anh trong trò chơi.”
Tố lập tức hiểu, là có hạn chế trong trò chơi, cũng không hỏi nhiều, kéo tay Diệp Hiểu Hạ đi tới Trong thành Cửu Ti.
Trong thành Cửu Ti đúng là tràn ngập phong tình dân tộc thiểu số, không riêng ăn uống, dù tính là quán nhỏ bán gì đó cũng vô cùng hiếm lạ. Diệp Hiểu Hạ nhìn mấy món đồ chơi nhỏ này trong lòng vô cùng thích, Tố nhìn thấy cô rất có hưng trí dạo phố, cũng tạm thời buông việc, lôi kéo cô đi dạo trong thành Cửu Ti.
Loại thể nghiệm này dù là đối với Diệp Hiểu Hạ hay là đối với Tố mà nói đều là mới lạ ít có. Hai người nhàn tản đi ở trong ngã tư đường chật chội của thành Cửu Ti, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nhớ tới không biết ai nói qua một câu nói.
Quan trọng không phải làm chuyện gì, mà là cùng ai làm.
Dù là làm cái gì, người bên người này, đều khiến cô cảm thấy hoàn toàn vừa khéo.
“Tố đại thần.” Hai người đang lãng đãng đi dạo, nhìn xem cái này, lại nhìn sang cái kia, lại nghe thấy phía sau có người kêu một tiếng.
Một tiếng này vừa khinh vừa thúy, lại phảng phất mang theo giọng bi oán phát ra từ miệng một thiếu nữ diện mạo đáng yêu. Lúc Diệp Hiểu Hạ quay đầu, vừa vặn thấy thiếu nữ này lã chã chực khóc nhìn Tố.
Tố nhìn xem âm dương sư đứng cách mình không xa, lên lên xuống xuống đánh giá cô mấy lần, lại thủy chung không nghĩ ra gặp cô ta ở chỗ nào. Anh đối với người như thế chuyện thế này vẫn không thèm để ý, kéo Diệp Hiểu Hạ xoay người muốn đi.
Không nghĩ kia âm Dương sư lại gọi một tiếng: “Tố! Anh không thể đi.” Mà lúc cô ta nói như vậy, người đã vọt tới bên người hai người, vươn tay chặt chẽ bắt được tay áo Tố.
Tố nhíu nhíu đầu mày, tuy rằng biểu cảm không có biến hóa gì, nhưng Diệp Hiểu Hạ nghĩ là anh hơi không vui . Anh run ống tay áo muốn bỏ tay âm Dương sư này ra, cũng không nghĩ tới âm Dương sư này nắm vô cùng chắc, vài lần cũng không có vung ra. Tố càng không vui , giọng anh chìm chìm: “Cô là ai?”
“Tố chẳng lẽ anh không nhận ra em sao? Sao anh có thể không biết em chứ ?” Âm dương sư cau mày, dung nhan đáng yêu càng nhíu lại, cơ hồ muốn khóc ra.
Nói như vậy, biểu cảm như vậy đúng là làm cho người ta miên man bất định. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thú vị, không có hảo ý liếc mắt nhìn Tố một cái, cười khẽ trong mật ngữ: “Nha, hình như là tình nhân cũ.”
Tự nhiên Tố biết ý tứ trêu đùa của Diệp Hiểu Hạ, anh nhíu mày, trả lời cô trong mật ngữ: “Đừng nháo.” Sau đó anh lại lạnh lùng nói với âm Dương sư kia: “Buông tay.”
Âm Dương sư vốn muốn tiếp tục dây dưa, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh như bang của Tố, nhịn không được run run một chút. Ngượng ngùng buông tay, nhưng là lại nói: “Tố, dù tính anh không nhận em, anh cũng không thể không nhận Hồ Điệp chứ!”
Hồ Điệp? Bỗng nhiên trong đầu Diệp Hiểu Hạ toát ra một khuôn mặt xinh đẹp, cô ngẩn người: “Lan Hồ Điệp?”
“Đúng, chính là Lan Hồ Điệp!” Âm dương sư kia gật đầu xác nhận, cô ta vốn muốn thân mật cười cười với Diệp Hiểu Hạ, nhưng ánh mắt dừng trên tay hai người, mặt lập tức suy sụp xuống. Cô tiến lên một phen đẩy Diệp Hiểu Hạ ra: “Cô là Diệp Hiểu Hạ đúng không! Cô đến cùng dùng xong thủ đoạn gì quyến rũ Tố! Cư nhiên làm Tố đối xử với Hồ Điệp như vậy!”
Diệp Hiểu Hạ thật là có cảm giác tai bay vạ gió, người này đột nhiên đẩy làm cô lảo đảo lui lại mấy bước, nếu không phải Tố ôm thắt lưng cô lại, đoán chừng cô đã ngã trên đất.
Mày Tố cau chặt hơn , nếu nói vừa rồi cái âm dương sư này chỉ làm anh cảm thấy cố tình gây sự, như vậy cô ta ra tay đẩy Diệp Hiểu Hạ khiến cho anh cảm thấy rất tức giận. Vì thế anh nâng tay quăng cho âm dương sư kia một giam cầm thuật, trước gia cầm tất cả hành động của cô ta, tiếp lạnh lùng nói: “ Đừng có ngậm máu phun người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.