Cục Cưng Có Chiêu

Chương 9: Gặp phải cao thủ




Diệp Ân Tuấn nhớ lại một chút, lúc trước trong phòng vệ sinh ở sân bay chỉ có anh và thằng nhóc thúi kia.
Anh không cảm thấy một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể làm ra chuyện này với mình.
Nhưng ngoài đứa nhỏ kia, còn ai biết chuyện này đâu chứ? Hay là phòng vệ sinh khác vẫn có người khác mà anh không biết.
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày.
Tống Đình cảm thấy không khí trong phòng làm việc áp lực đến khó thở, anh ta không nhịn được tháo cúc áo ra, giống như làm vậy sẽ khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi.
“Đón được Lisa không?”
Anh đặc biệt đến sân bay vì Lisa, chỉ là không đón được người. Vì không biết đối phương trông như thế nào nên anh bảo Tống Đình giơ một tấm bảng lên, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có ai đến tìm bọn họ.
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đổi chủ đề, vội vàng nói: “Bên Mỹ gửi tin nói Lisa đã tới rồi. Có lẽ chúng ta đến muộn, hoặc là không phải ngồi chuyến bay kia. Tổng Giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa này thật sự hơi ngạo mạn không coi ai ra gì. Cho dù nói thế nào, cô ta chỉ là một nhà thiết kế thôi, anh có thể tự mình đi đón đã là nể mặt cô ta rồi, cô ta lại còn cho anh leo cây, thế này đúng là…”
“Mau đi xử lý chuyện video cho tôi, nếu năm phút sau tôi còn nhìn thấy nó trên mạng, cậu có thể tìm một khu mộ tốt, coi như tôi tặng cậu. Cút đi!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngắt lời anh ta, cả người âm u.
Tống Đình vội ngậm miệng lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Năm phút?
Không biết tên hacker kia trang bị Trojan gì, chỉ phá giải nó đã mất năm phút rồi, Tổng Giám đốc Diệp là muốn anh ta chết trẻ mà.
Sau khi Tống Đình rời khỏi phòng làm việc, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng mở máy tính lên.
Anh phát hiện hệ thống an toàn của công ty đã hoàn toàn bị công phá, trước mắt cả hệ thống an toàn đều tê liệt.
Là ai?
Ai muốn trừng trị anh như vậy?
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, lập tức bắt đầu gõ bàn phím, một hàng mật mã xuất hiện trên màn hình, nhanh chóng phá vỡ điểm sáng màu đỏ đầu tiên.
Vì để không gặp bà già Lam Tử Thất kia, Thẩm Minh Triết nhốt mình trong phòng, mở máy tính lên, nhìn thấy hệ thống an toàn của tập đoàn Hoàn Trí bị sập và tê liệt, khoé miệng hơi cong lên.
Chỉ với trình tự Trojan này, đã đủ khiến Diệp Ân Tuấn mệt rồi.
Đột nhiên, máy tính cậu bé chớp một cái, tường lửa đầu tiên của mình đã bị phá.
Thẩm Minh Triết lập tức nhíu mày.
Không ngờ tập đoàn Hoàn Trí còn có cao thủ máy tính.
Thẩm Minh Triết nhanh chóng đặt bàn tay nhỏ bé lên bàn phím, bắt đầu cạch cạch đánh chữ.
Diệp Ân Tuấn phát hiện hành động của đối phương, lập tức trở nên tập trung.
“Cho dù cậu là ai, hôm này tôi nhất định sẽ bắt được cậu!”
Diệp Ân Tuấn đã rất lâu rồi không tức giận như vậy, thậm chí cũng đã lâu không tự mình xử lý chuyện này.
Không thể không nói, kỹ thuật của tên hacker này không tệ, nhưng trong mắt anh, đối phương vẫn có hơi non nớt.
Thẩm Minh Triết nhìn thấy màn hình hoàn toàn không nhúc nhích, đã biết mình bị đối phương khoá rồi.
Không xong!
Gặp phải cao thủ rồi!
Thẩm Minh Triết muốn thoát ra, bây giờ không thể điều khiển được cả màn hình.
Làm sao đây?
Tuyệt đối không thể để lộ vị trí của bọn họ!
Thẩm Minh Triết chợt nghĩ ra, nhanh chóng liên kết thiết bị kết nối với máy tính.
Máy tính “đinh” một tiếng, trình tự Trojan hoàn toàn bị phá, mà đối phương cũng thành công xác định địa chỉ IP của cậu bé.
Diệp Ân Tuấn nhìn địa chỉ IP trước mắt, càng nhíu mày chặt hơn.
“Tống Đình, lăn tới đây!”
Tống Đình nghe thấy Diệp Ân Tuấn gọi mình thì vội chạy vào.
“Tổng Giám đốc Diệp.”
“Điều tra xem địa chỉ IP này là ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn ném phát hiện của mình cho Tống Đình.
Tống Đình vừa nhìn đã ngơ ngác.
“Sao thế?”
“Tổng Giám đốc Diệp, địa chỉ IP này là địa chỉ của nhà cổ nhà họ Diệp.
Tống Đình nơm nớp lo sợ nói ra.
“Cậu nói gì?”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên nặng nề, không khí áp lực kia khiến Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Thật ạ, Tổng Giám đốc Diệp, đây là địa chỉ của nhà cổ nhà họ Diệp, địa chỉ IP bên kia là tôi tự cài đặt.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn càng nặng nề hơn.
Đối phương đúng là gian trá.
Xem ra vào khoảnh khắc cuối cùng đã liên kết thiết bị kết nối, dời địa chỉ IP đi. Nhưng người này quen thuộc với anh và nhà họ Diệp như thế, là ai mới được chứ?
Nếu là kẻ thù của mình thì thật quá đáng sợ!
“Đi điều tra cho tôi! Tôi không quan tâm cậu sử dụng cách gì, tôi nhất định phải biết nơi đăng video này lên, còn có tin tức của hacker này nữa!”
“Vâng!”
Tống Đình cảm thấy nhiệm vụ trên vai rất nặng nề, vội vàng chạy ra ngoài.
Thẩm Minh Triết mệt mỏi ngồi xụi lơ trên ghế.
Xem ra ông ba này của cậu cũng không phải đồ vô dụng.
Khi nãy mình suýt chút bị lộ rồi.
Sau này cậu bé phải cẩn thận hơn mới được.
“Minh Triết, ra ngoài ăn cơm.”
Thẩm Hạ Lan gõ cửa phòng, Thẩm Minh Triết sợ hãi vội vàng thoát khỏi giao diện máy tính, mở trò chơi lên, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Biết rồi, con ra ngay.”
Cậu bé mở cửa phòng ra, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn vào trong, khi nhìn thấy hình ảnh trên máy tính thì hơi lắc đầu.
“Nói với con bao nhiêu lần rồi, ít chơi game lại, nhưng con vẫn không vâng lời. Còn nữa, một hồi phải xin lỗi dì Lam, biết không?”
Thẩm Minh Triết lại nhíu mày chặt hơn.
Muốn cậu bé xin lỗi bà già kia? Có lầm không vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.