Cục Cưng Có Chiêu

Chương 4: Mami của cháu không thể vào nhà vệ sinh nam




Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan từ xa, cả người hơi run rẩy.
Thân hình kia, tư thế đi đường kia thật sự cực kỳ giống Thẩm Hạ Lan!
Anh không nhịn được đi tới, cố ý đến gần.
Tống Đình cũng ngơ ngác, từ trước tới giờ chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn chủ động tiếp xúc với người phụ nữ nào, đặc biệt là năm năm trước sau khi bà chủ xảy ra chuyện, anh lại giống như một ngọn núi băng, khiến người ta không nhịn được lùi bước, chủ động đến gần như vậy thật sự là lần đầu tiên.
Anh ta không nhịn được nhìn Thẩm Hạ Lan nhiều thêm một cái, lập tức bị sự xinh đẹp của cô làm ngạc nhiên.
Khuôn mặt xinh đẹp kia thật sự cực kỳ hoàn mỹ, giống như được nghệ thuật gia điêu khắc ra vậy, không dư cũng không thiếu.
Người bị ngạc nhiên còn có Diệp Ân Tuấn.
Nhưng anh vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, hơi nhíu mày, theo bản năng lùi về sau một bước, lạnh lùng nói: “Đi đường chú ý một chút.”
Thẩm Hạ Lan thầm cười lạnh.
Khuôn mặt bây giờ hoàn toàn khác với mình trước kia.
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác ngọn lửa thiêu đốt trên làn da đau đến thấu xương như thế nào, vẫn nhớ vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, cô cố gắng chịu đựng đau khổ suốt chín tháng, sau khi sinh con ra mới làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Mỗi đêm khuya nhớ về, cô đều sẽ bừng tỉnh từ trong ác mộng, hết lần này đến lần khác khóc ướt cả gối. Bây giờ kẻ gây ra ở ngay trước mặt cô, cô không nhịn được siết chặt tay, chỉ hận không thể xé rách mặt anh, moi tim anh ra, xem thử tim anh có màu gì, càng muốn hỏi anh một câu, anh có trái tim sao?
Thẩm Hạ Lan cầm kẹo que Thẩm Minh Triết vẫn chưa ăn hết trong tay, vào khoảnh khắc đụng trúng Diệp Ân Tuấn, kẹo que cũng dính lên âu phục của anh.
Cô cười nói: “Xin lỗi, khi nãy thật sự không nhìn thấy. Quần áo của anh bị bẩn rồi, hay là tôi đền cho anh một bộ khác nhé, có điện thoại không? Tôi mua cho người đưa qua.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có hơi khàn khàn.
Trong mắt Diệp Ân Tuấn loé lên chút thất vọng.
Không phải cô!
Chẳng những khuôn mặt không phải, ngay cả giọng nói cũng không phải.
Anh vẫn nhớ giọng nói của Thẩm Hạ Lan trong trẻo như chim hoàng oanh vậy, mặc dù người phụ nữ trước mắt xinh đẹp, nhưng giọng nói lại trầm và khàn. Có lẽ với người khác, giọng nói thế này có sức quyến rũ, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh như băng.
“Không cần, một bộ âu phục mà thôi.”
Nói xong, anh cởi áo khoác âu phục, ném vào trong thùng rác không xa trước mặt Thẩm Hạ Lan, giống như vứt rác rưởi cực kỳ ghê tởm vậy.
Thẩm Hạ Lan hơi cong môi.
Ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô là một người phụ nữ vừa mắt anh, muốn tiếp cận xin cách liên lạc với anh nhỉ.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nhìn bóng lưng anh, không biết khi anh biết mình là nhà thiết kế anh sắp nghênh đón sẽ có vẻ mặt thế nào.
Diệp Ân Tuấn tự nhiên hơi tức giận, chỉ gì tức giận cái gì ngay cả anh cũng không rõ ràng.
Rõ ràng người phụ nữ kia không phải Thẩm Hạ Lan, nhưng vì sao anh lại thấy quen thuộc như vậy chứ?
Không!
Không phải cô!
Là Thẩm Hạ Lan, nếu mình chủ động đến gần chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ. Anh biết tình cảm của Thẩm Hạ Lan với mình, nhưng khi nãy trong mắt người phụ nữ kia hoàn toàn không có chút cảm xúc.
Đôi mắt kia của cô cực kỳ giống Thẩm Hạ Lan!
Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng chân lại, Tống Đình không kịp dừng lại, đụng trúng lưng anh.
“Tổng Giám đốc Diệp, xin lỗi.”
Tống Đình sờ cái mũi bị đau của mình, vội vàng lùi về sau hai bước, mới phát hiện ánh mắt của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn dõi theo Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Thẩm Hạ Lan gặp Diệp Ân Tuấn thì đi thẳng đến nhà vệ sinh, bước chân và dáng vẻ đi đường kia khiến anh híp mắt lại.
“Tổng Giám đốc Diệp, anh có hứng thú với người phụ nữ kia sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên trừng Tống Đình một cái, anh ta vội vàng ngậm miệng lại.
“Tôi đi vệ sinh.”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết mình bị sao, cực kỳ bực bội, anh xoay người đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Tống Đình rất ít khi thấy dáng vẻ này của anh, đương nhiên cũng không dám đi theo, chỉ đứng đợi ở bên ngoài.
Diệp Ân Tuấn đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước hất nước lên mặt mình, muốn khiến mình tỉnh táo hơn một chút, lại đột nhiên cảm thấy có người kéo áo anh.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thấy một bé trai chừng bốn năm tuổi đang ngẩng đầu, tay phải nắm vạt áo anh, hình như có lời muốn nói.
“Buông tay!”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, cả người phát ra hơi thở có thể khiến người bình thường phải lùi bước, nhưng bé trai trước mắt lại không hề nhúc nhích.
Đôi mắt kia của cậu bé khiến anh cảm thấy rất quen thuộc.
“Chú ơi, chú có thể giúp cháu một chuyện không?”
Thẩm Minh Triết nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ngây thơ ngóng nhìn khiến anh đột nhiên mềm lòng.
“Ba mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu không vào nhà vệ sinh nam được!”
Thẩm Minh Triết chu cái miệng nhỏ, sắc mặt hơi ngượng ngùng.
Diệp Ân Tuấn nhìn bánh bao nhỏ như búp bê sứ trước mặt, đột nhiên thở dài nói: “Muốn chú giúp cái gì?”
“Khoá quần của cháu bị kẹt rồi, nhưng cháu rất vội, chú có thể kéo khoá quần giúp cháu không?”
Khi Thẩm Minh Triết nói chuyện còn không ngừng cọ qua cọ lại hai chân, giống như thật sự sắp không nhịn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.