Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 27:




Chu Dũng và Quý Đức thức dậy nhưng không thấy Vân Trạch đâu, cả hai hỏi tỳ nữ trong viện, bốn tỳ nữ này không một ai đáp lại bọn chúng.
Bọn chúng nhân lúc Vân Trạch không có ở đây vội vàng đi đến viện của Thái phu nhân.
Thái phu nhân bảo dưỡng đầy đủ, mặc dù không rực rỡ hoạt bát như thiếu nữ mười bảy mười tám, nhưng làn da ả trơn bóng khuôn mặt dịu dàng, có một nét phong tình khác.
Chu Dũng và Quý Đức nói hướng đi mấy ngày nay của Vân Trạch cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân vuốt một chuỗi ngọc châu, giọng điệu bình thản: “Vốn nghĩ cậu ta gặp vận may gì, thì ra là quen biết Thụy quận vương. Lão gia là Hình bộ thượng thư, tầm nhìn lại hạn hẹp như vậy, ngay cả một Quận vương không có thực quyền mà cũng sợ.”
Quý Đức vội vàng giải thích: “Quan hệ giữa tiểu công tử và Thụy quận vương không bình thường, hiện giờ lão gia bị Nhiếp chính vương làm khó dễ, Thụy quận vương được Nhiếp chính vương yêu thích, cho nên mấy ngày nay lão gia đối xử với tiểu công tử khá quan tâm chu đáo.”
Thái phu nhân gật đầu: “Hai người các ngươi biết không ít chuyện, nói đi, các ngươi tới đây có mục đích gì?”
Quý Đức nói: “Tụi nô tài được đưa đến viện của tiểu công tử để hầu hạ, tiểu công tử ỷ mình được cưng chiều nên sinh hư, nhiều lần tự tay đánh nô tài, hôm qua còn phạt nô tài quỳ cả ngày. Nô tài nuốt không trôi cục tức này nên mới đến chỗ phu nhân, hy vọng phu nhân ra tay giúp đỡ.”
Thái phu nhân nhíu mày: “Cậu ta là công tử, hai người các ngươi chỉ là tôi tớ trong phủ, cho dù phạt các ngươi thì đó cũng là lỗi của các ngươi, các ngươi ở đây chửi bới công tử là muốn ta phạt các ngươi nữa à?”
Quý Đức vội vàng cầu xin tha: “Phu nhân, tất cả đều là lỗi của nô tài.”
Chu Dũng quỳ bên cạnh nói: “Phu nhân rộng lượng với tiểu công tử, nhưng chưa chắc tiểu công tử đã coi ngài như mẹ đẻ. Hiện tại lão gia thiên vị cậu ta, lạnh nhạt đại công tử không ít, phu nhân, ngài phải suy nghĩ cho đại công tử chút chứ.”
Thái phu nhân nói: “Nói đi, hai nô tài các ngươi muốn xúi giục ta làm chuyện gì?”
Chu Dũng nói: “Đại công tử có thể thắng tiểu công tử, nhưng tiểu công tử là con trai trưởng được người ngoài công nhận, tương lai vị trí Thế tử An Lạc hầu có xác suất lớn sẽ là của tiểu công tử. Nếu như tiểu công tử không còn, vị trí Thế tử chính là của đại công tử, không còn ai tranh đoạt với đại công tử nữa.”
Thái phu nhân cười lạnh: “Các ngươi to gan lắm đấy, dám có ý nghĩ hại chủ tử. Nể tình các ngươi làm việc trong phủ từ nhỏ, tạm thời ta tha cho các ngươi, hiện giờ cút ra ngoài cho ta, sau này không được có ý nghĩ xấu.”
Chu Dũng và Quý Đức nhìn nhau, bất đắc dĩ rời khỏi viện của Thái phu nhân.
Thái phu nhân nói với Triệu ma ma đứng bên cạnh: “Nghe nói gần đây tiểu công tử lại bị bệnh, tối nào cũng phải uống thuốc?”
Triệu ma ma gật đầu: “Năm nay phong hàn của cậu ấy vẫn chưa khỏi.”
Thái phu nhân nói: “Đúng lúc mượn tay hai tên nô tài ngu xuẩn này giết nó. Ngươi phái lão Lục giúp đỡ hai người kia, xui khiến bọn nó động tay động chân trong thuốc tiểu công tử uống, ngàn vạn lần đừng để lão Lục tiết lộ ra là ta sai xử…”
Lão Lục là tên đánh xe cho An Lạc hầu, từng thu rất nhiều ngân lượng của Thái phu nhân, trong phủ có rất ít người biết được chuyện này.
Thái phu nhân hạ thấp giọng, Triệu ma ma đứng bên cạnh vội vàng cúi đầu nghe Thái phu nhân tỉ mỉ an bài hết thảy.
Bà ta gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ làm theo sắp xếp của phu nhân.”
Ngón tay bóng loáng nhẵn nhụi của Thái phu nhân khẽ vuốt ve ngọc châu.
Vân Trạch mà có gió thổi cỏ lay gì, người bên ngoài sẽ nghi ngờ là do Thái thị và Vân Dương hại cậu vì cái danh Thế tử.
Hai kẻ ngu xuẩn Chu Dũng và Quý Đức xúi ả ra tay, ả sẽ không làm gì cả, một khi chuyện này bại lộ, hai tên này sẽ không hề do dự khai ra Thái thị.
Hiện tại ả ta bàng quan, âm thầm thao túng tất cả mọi chuyện, xong chuyện giết chết lão Lục thì tất thảy sẽ viên mãn. Cho dù người bên ngoài nghi ngờ mình, trong tình huống không có chứng cứ nào, An Lạc hầu cũng không có biện pháp với ả.
Huống chi Chu Dũng và Quý Đức có thù oán với Vân Trạch, tôi tớ trả thù chủ tử hành hạ mình không phải chuyện hiếm có.
Hai người này vốn do An Lạc hầu đưa qua, dù An Lạc hầu có tức giận thì cũng nên tức giận bản thân lão không biết nhìn người.
Chu Dũng và Quý Đức giận đùng đùng trong lòng, Chu Dũng nói: “Ta đã nói ngươi đừng làm bậy, giờ thì hay rồi, khi không bị phu nhân mắng một trận.”
Quý Đức “chậc” một tiếng: “Thái phu nhân giả nhân giả nghĩa, tuyệt đối sẽ không quan tâm đến tiểu công tử đâu. Nếu ta là bà ta, dù bất cứ giá nào cũng phải đoạt lấy vị trí Thế tử cho con trai ruột mình.”
“Thôi vậy, thừa dịp tiểu công tử không có ở đây, hai chúng ta lén ra ngoài uống rượu đi.” Chu Dũng thở dài, “Nói thật, giết một người đẹp như cậu ta, ta có hơi không nỡ đấy.”
Lúc chạng vạng Vân Trạch về phủ, Chu Dũng và Quý Đức vội vàng đi lên đón: “Công tử về rồi ạ?”
Vân Trạch không để ý tới bọn chúng.
Chu Dũng cười hì hì nói: “Trên cổ công tử bị muỗi đốt kìa.”
Quý Đức thọc gã một cái: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?”
Vân Trạch thấy bọn họ lại đang châm chọc mình, tâm trạng vốn rất tốt bị Vân Dương phá hủy một nửa, giờ lại bị hai tên này phá hủy nửa còn lại.
Vân Trạch lười quan tâm đến hai kẻ này: “Qua bên cạnh quỳ đi.”
Chu Dũng cười nói: “Nô tài lại phạm phải sai lầm gì ạ?”
Vân Trạch chưa nghĩ ra lý do, nhưng cậu chán ghét hai kẻ tiểu nhân da mặt còn dày hơn tường thành này: “Hai ngươi xấu xí, làm ảnh hưởng đến mắt ta.”
Chu Dũng sờ mặt mình: “Tôi thấy mình đẹp trai mà, tuy kém công tử nhưng đi đường không có ai nói chúng tôi xấu cả.”
Vân Trạch hừ lạnh một tiếng: “Là trái tim hai ngươi xấu xí. Quỳ hai canh giờ, không được xuất hiện trước mặt ta.”
Vân Trạch không thích tức giận với người khác, đây là mấy ngày cậu tức giận nhiều nhất từ trước đến nay.
Quý Đức và Chu Dũng không thể không quỳ ở một góc sân.
Quý Đức trợn trắng mắt với Chu Dũng: “Cho ngươi miệng thối, đùa giỡn với cậu ta vui đến vậy à?”
Chu Dũng nói: “Là thèm đến sợ đó, muốn bị cậu tát thêm vài cái nữa, ta không thể sờ cậu ta, để cậu ta đánh vài cái cũng được, ai biết cậu ta ít đánh người đến vậy. Quận vương kia may mắn ghê —— lại có thể ôm cổ cậu ta mà cắn.”
Quý Đức ghét bỏ: “Ngươi thích cậu ta như vậy, sao không đi uống nước tắm của cậu ta đi.”
Chu Dũng cũng muốn uống đó, đáng tiếc Vân Trạch ghét hai người bọn họ muốn chết, hai kẻ này đã bị xếp vào danh sách người Vân Trạch muốn ám sát nhất, hơn nữa vị trí chỉ đứng sau Vân Dương, trong tình huống như vậy, Chu Dũng không có cơ hội hầu hạ Vân Trạch tắm rửa.

Đương Quy cứ cảm thấy không ổn: “Công tử, cậu đừng gây với bọn họ nữa, coi như hai kẻ này là chó trụi lông đi, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.”
“Hai người bọn chún không phải là người tốt gì, sẽ không để ta bắt nạt mãi đâu, không đến một hai tháng bọn chúng sẽ bị ta chọc giận bỏ đi thôi.” Vân Trạch uống một hớp nước, “Sống cùng bọn chúng dưới một mái hiên khó chịu lắm.”
Đương Quy nhìn cổ Vân Trạch, nó ho khan một tiếng: “Công tử, Quận vương có chỉ cậu cách đối phó hai kẻ này không?”
“Chủ ý Quận vương đưa ra còn không hay bằng của ta.” Vân Trạch nói, “Sau khi ta nói với huynh ấy, huynh ấy bảo ác nhân ắt có ác nhân trị, còn nói hai kẻ này làm nhiều chuyện xấu sẽ gặp báo ứng. Chờ báo ứng cũng không biết đến năm nào tháng nào, tra tấn bọn họ theo cách của ta còn đáng tin hơn.”
Người trong phủ Thụy quận vương nghe lời, có thể là không có kiểu chủ tử làm bọn họ đấu đá lẫn nhau, cũng có thể là ngày thường Chung Hành đối xử với bọn họ rất tốt, cho nên bọn họ tận tâm tận trách.
Đương Quy nhìn thoáng qua cửa sổ bên cạnh, thấy Quý Đức và Chu Dũng vừa quỳ vừa nói chuyện.
Đương Quy nói: “Hai anh em này đều là kẻ ác, công tử cẩn thận bọn họ bắt tay với Thái phu nhân đối phó cậu.”
Vân Trạch gật đầu: “Ta sẽ luôn luôn chú ý, sẽ không để bọn họ thành công đâu.”
Vân Trạch ho khan hai tiếng, Đương Quy cầm áo khoác lên cho cậu: “Ban ngày ấm áp được chút, trời vừa tối liền trở lạnh, công tử đọc sách một lát đi, tôi đi sắc thuốc cho cậu.”
Chuyện sắc thuốc đều do Đương Quy làm. Tuy rằng Đương Quy làm việc rất qua loa, nhưng chuyện sắc thuốc cho Vân Trạch không dám chểnh mãng tí nào.
Vân Trạch nói, “Thôi đi, hai ngày nay ta uống nhiều thuốc quá dạ dày không thoải mái lắm, ho khan hai ngày rồi sẽ hết mà.”
“Vậy cậu mặc dày thêm đi ạ.” Đương Quy nói, “Sắp lập xuân rồi, thời tiết sẽ sớm ấm lên thôi. Tôi nhớ thuốc ho ở Hồi Xuân Đường không tệ, thừa dịp còn chưa đóng cửa tôi đi mua một lọ về cho cậu.”
Đương Quy ra ngoài, Chu Dũng hỏi: “Công tử cho chúng tôi đứng lên chưa?”
Hai người này không dễ chọc, Đương Quy không muốn dây dưa nhiều với bọn họ: “Hai vị đại ca đứng hết lên đi, chỉ cần không vào trong chọc công tử bực bội, cậu ấy sẽ không quan tâm tới các ngươi đâu.”
Chu Dũng thấy Đương Quy đi ra ngoài, gã cũng rời khỏi viện với Quý Đức.
Vừa vặn gặp người kéo xe của An Lạc hầu là lão Lục, lão Lục có quan hệ không tệ với hai người họ, Chu Dũng và Quý Đức thấy đều gọi một tiếng “chú”.
Lão Lục cười ha hả chào hỏi: “Chú Lục vừa mới được một chai rượu ngon, qua chỗ chú uống rượu nào.”
Chu Dũng và Quý Đức vội vàng đuổi theo.
Lão Lục vừa đi vừa hỏi: “Các ngươi ở chỗ tiểu công tử thấy thế nào?”
Vẻ mặt Quý Đức tàn nhẫn: “Đừng nói nữa, chưa từng gặp chủ nhân khó hầu hạ như vậy, cứ thích hành hạ tụi con, đầu gối sắp quỳ chai luôn rồi.”
Lão Lục cười ha hả dẫn hai người bọn họ đến chỗ ở của mình: “Vậy các ngươi không thể uống nhiều rồi, chơi một lát phải quay về, bằng không sẽ bị công tử trách tội đó.”
Ba người cùng uống rượu nói chuyện, rượu quá ba tuần, lão Lục đột nhiên lấy ra một gói đồ: “Đứa con trai không tranh giành của ta lại cãi nhau với vợ, hôm qua ồn ào muốn đầu độc vợ để cưới vợ mới, may mắn ta đã trộm gói thuốc này đi.”
Chu Dũng nói: “Anh Cẩu ghê gớm thật, đầu độc chết vợ mình, anh ấy muốn đi gặp quan à.”
“Gói thuốc này tương khắc với rất nhiều dược liệu, gần đây vợ nó nhiễm phong hàn nên đang uống thuốc, nếu chết sẽ không tra ra nguyên nhân, người ngoài sẽ nghĩ là đột tử.”
Trong mắt Quý Đức hiện lên một tia tàn nhẫn.
Gã thừa dịp lão Lục uống uống say mèm, nhân cơ hội bỏ gói thuốc này vào trong ngực mình.
Ngày đó Vân Trạch làm hỏng chuyện tốt của gã và Tuệ Nhi, Quý Đức vẫn ghi nhớ trong lòng, hai ngày nay lại bị Vân Trạch phạt quỳ, gã hận Vân Trạch gấp mấy lần Chu Dũng hận Vân Trạch.
Dứt khoát một là không làm hai là phải làm cho trọn vẹn, dù sao Vân Trạch cũng là công tử, cho dù bị tra ra, phận tôi tớ như gã cùng chết theo đối phương cũng không thiệt thòi.
Gã và Chu Dũng cùng trở về chỗ ở của Vân Trạch, Đương Quy vừa lúc cầm một lọ thuốc ho về.
Quý Đức nói, “Trong lọ là gì vậy? Ta cũng muốn nếm thử.”
Đương Quy nói: “Trong kinh thành nhiều người nhiễm phong hàn, ta xếp hàng rất lâu mới mua được, đây là thuốc ho cho công tử uống, các ngươi không thể động vào.”
Đương Quy vào phòng rót một bát cho Vân Trạch uống.
Vân Trạch không thích mùi vị này, cậu uống nửa bát rồi ngủ.
Bởi vì vừa gặp gió là ho khan, hai ngày nay cậu đều nghỉ ngơi trong nhà, hôm sau Quý Đức muốn lẻn vào phòng, bởi vì Vân Trạch ở bên trong nên gã mãi không có cơ hội.
Cơ thể Vân Trạch lúc tốt lúc xấu, hôm nay cậu vừa mới tỉnh giấc, muốn ở trên giường trong chốc lát, Đương Quy nói Quận vương đến.
Vân Trạch còn chưa xuống giường thì đối phương đã đi vào phòng.
Vân Trạch dụi dụi mắt: “Quận vương.”
“Nhiếp chính vương cho ta một vấn đề khó khăn. Nửa đêm truyền cấp báo nói lưu dân Vĩ châu tụ tập thành tai họa, trong đó có một người kêu gọi mọi người tạo phản, hơn bốn ngàn lưu dân đánh lén phủ Thứ sử trong một đêm, giết Thứ sử Vĩ châu, cướp lấy thủ thành, hiện tại bọn họ nhìn chằm chằm quận Đình, ít ngày nữa sẽ tiến lên bắc. Nhiếp chính vương hỏi ta phải xử lý chuyện này như thế nào.”
Vân Trạch hỏi, “Quận vương tiến cử vị tướng quân nào đi tiêu diệt phản tặc?”
“Phái tướng quân Triệu Nghị và thị lang Từ Quy.” Chung Hành nói, “Nguyên nhân gốc rễ lại không ở chỗ này.”
Vân Trạch nghi hoặc: “Thế đó là gì?”
“Căn nguyên là do quá nhiều lưu dân.” Chung Hành gõ lên trán Vân Trạch một cái, “Các Hoàng đế trước không có thành tựu gì, đất đai sáp nhập thôn tính quá nghiêm trọng, Vĩ châu là nơi thế lực ngang ngược lớn nhất, gần như một tay che trời.”
Từ chuyện trưởng công chúa Hoài Thục có thể nhìn ra, quý tộc có quyền có thế dùng giá rất thấp chiếm đoạt đất đai của dân chúng cũng không phải việc khó. Dưới chân Thiên tử cô ruột của Hoàng đế còn làm như vậy, nơi khác chỉ có nghiêm trọng hơn.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Hoàng đế trong cung vẫn đang ngủ, chỉ nói để Nhiếp chính vương làm thay là được. Chung Hành triệu đại thần suốt cả đêm, cuối cùng phái Triệu Nghị đi diệt tặc, cho đến giờ vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.
Vân Trạch nói, “Hai ngày này ta sẽ giúp Quận vương suy nghĩ cách giải quyết chuyện đó.”
Chung Hành lại gõ lên trán cậu một cái: “Bổn vương đã đọc bài ngươi viết, suy nghĩ của ngươi vẫn còn non nớt. Nói cho ngươi biết chuyện này không phải vì để ngươi lo lắng, Nhiếp chính vương nuôi nhiều đại thần như vậy, bọn họ hưởng quyền cao lộc hậu, phân ưu vì quân là chức trách của bọn họ.”
Tai Vân Trạch đỏ lên: “Huynh đọc bài ta viết ở đâu?”
“Lần trước ngươi đến nhà ta đọc sách có viết một bài nhưng không mang đi.”
Vân Trạch suốt ngày đọc sách đương nhiên phải viết văn, thi khoa cử cũng thi những thứ này, cho nên mỗi tháng cậu phải viết rất nhiều bài tập, không ngờ rằng Chung Hành lại có lòng dạ lật xem.
“Tuy rằng non nớt, nhưng có một số quan điểm lại rất mới lạ, rất có hồn.” Chung Hành nói, “Ngươi còn nhỏ, viết được như vậy đã rất giỏi rồi. Chỉ là An Lạc hầu vẫn cần cẩn thận, lão phải xử lý tốt chuyện trưởng công chúa Hoài Thục, cho đại thần và dân chúng mộtcâu trả lời, như vậy trước khi Nhiếp chính vương đưa ra tân chính mới không giết lão.”
Vân Trạch ngủ rất ấm, chăn và trên gối đều có hương thơm ấm áp, trên mặt còn có vài vết hằn.
Chung Hành nhìn khuôn mặt của cậu: “Nửa tháng tới ta phải ra ngoài điều tra tình huống mấy quận, sẽ không ở Minh Đô.”
Vân Trạch nói, “Trên đường đi Quận vương nhớ phải cẩn thận hơn.”
Chung Hành như cười như không: “Ngươi không lo lắng sau khi ta đi, Nhiếp chính vương sẽ nhân cơ hội cướp ngươi đến phủ chú ấy à?”
Vân Trạch vùi mặt vào trong gối.
Chung Hành túm lấy gáy cậu, kéo cậu ra: “Không bằng bái đường thành thân với ta đi, có hôn nhân ràng buộc, chú ấy sẽ không dám làm bậy.”
Vân Trạch sống không còn gì luyến tiếc: “Quận vương đừng nói giỡn nữa, ngươi và ta không thể sinh con.”
Tuy rằng triều đại này có trường tử nam tử thành thân với nam tử, nhưng quý tộc sẽ không làm vậy, bởi vì bọn họ cần vợ cả sinh con nối dõi.
Chung Hành hỏi, “Ngươi rất thích trẻ con?”
“Không.” Vân Trạch chưa đến mức rất thích, chỉ là nhìn thấy trẻ con sẽ theo bản năng bảo vệ hoặc yêu mến, nhưng đây là chuyện thường tình của con người, “Quận vương cần con cái mà.”
Chung Hành không có bất kỳ suy nghĩ gì về chuyện con cái, cha Chung Hành có thể sinh nhiều như vậy, đứa nhỏ được sinh ra còn không phải tự hại lẫn nhau chết hơn phân nửa à.
Bất kể con cháu hay là mỹ danh gì, đây không phải là thứ Chung Hành theo đuổi.
Hắn chỉ cần lúc còn sống, quyền cao trong tay muốn làm gì thì làm, không ai dám phản đối hắn.
Chung Hành vuốt tóc Vân Trạch: “Quận vương đã coi ngươi như đứa nhỏ rồi.”
Dáng vẻ Vân Trạch vừa tỉnh ngủ rất mê mang, bởi vì lông mi quá dài, khi ngủ lông mi hơi nghiêng nên bị cong cong, thoạt nhìn rất khiến người ta yêu thương.
Vân Trạch biết suy nghĩ của mình không chín chắn bằng Chung Hành, bề ngoài cũng không trưởng thành như đối phương, cậu đẩy tay Chung Hành ra: “Quận vương đừng có giễu cợt ta nữa.”
Chung Hành nói, “Bổn vương phải đi đây, chờ ta trở về.”
Khi chia xa mọi người đều muốn ôm… Vân Trạch chủ động ôm Chung Hành: “Nghe nói hiện tại thế đạo không yên bình, ngay cả trên đường quan đi cũng dám mai phục cướp bóc, nếu như gặp phải nhiều thổ phỉ hung tặc thì nhất định phải cẩn thận chạy trốn, đừng nên nói đạo lý khuyên bọn họ làm người tốt, bọn họ sẽ không nghe đâu.”
Chung Hành ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người Vân Trạch, hắn đè vai Vân Trạch lại: “Ta sẽ cố gắng.”
Lúc Chung Hành ra cửa, Quý Đức đang quét sân với Chu Dũng, bởi vì Chung Hành phong thái lỗi lạc, cả hai nhịn không được nhìn qua.
Chung Hành lơ đãng đảo qua hai kẻ này, Quý Đức và Chu Dũng nhịn không được rùng mình một cái.
Rõ ràng lúc mới đi ra cho người ta cảm giác hắn rất dịu dàng, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi đột nhiên làm người ta có cảm giác tàn bạo bạc tình. Bị ánh mắt Chung Hành đảo qua tựa như bị dã thú hung mãnh nào đó nhìn chằm chằm, cho người ta cảm giác sống một ngày như một năm.
Chờ Chung Hành rời đi, Quý Đức sờ sờ cánh tay mình: “Quận vương này thoạt nhìn rất nguy hiểm.”
Chu Dũng tò mò Chung Hành đi vào làm gì Vân Trạch.
Thời gian dài như vậy cũng đủ để Chung Hành liếm cả người Vân Trạch một lần rồi nhỉ? Tiểu công tử vẫn là một tờ giấy trắng, vị Quận vương này nguy hiểm như Quý Đức nói, không giận tự uy, khiến người ta nhịn không được muốn thần phục quỳ lạy hắn. Hai người hoàn toàn khác biệt khi ở bên nhau có phải không hợp không?
Chu Dũng dựa vào bên cửa sổ nhìn trộm vào trong, gã còn chưa thấy cái gì thì bỗng nhiên bị một quyển sách đập mạnh lên mặt.
Vân Trạch ăn mặc chỉnh tề, không hề lộn xộn như trong suy nghĩ của gã.
Chu Dũng xoa xoa da mặt đau đớn vội vàng cút đi.
Chung Hành không quan tâm đến hai kẻ này, trong mắt hắn hai tên này sớm đã thành người chết rồi.
Hắn muốn rời khỏi kinh thành, sẽ không để cho hai tên tiểu nhân lượn quanh Vân Trạch. Chung Hành kết thiên la địa võng xong vẫn đang chờ Vân Trạch rơi vào, sao có thể bị người khác vọng tưởng nhúng chàm?
Vừa rồi Hứa Kính vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, lão nói: “Quận vương, ánh mắt hai người trong viện tiểu công tử tàn ác dâm tà, trông không phải kẻ lương thiện.”
Chung Hành không có nhiều lòng nhân từ, làm việc chẳng bao giờ lo lắng đến hậu quả, bởi vì hắn làm bất cứ quyết định gì cũng có thể gánh lấy hậu quả.
Trong mắt hắn hiện lên sự tàn bạo: “Giết, càng nhanh càng tốt.”
Hứa Kính đáp một tiếng: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.