Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 24:




Mặc kệ thế nào thì vẫn phải ăn.
Dù sao cũng là vằn thắn gà mà Vân Trạch chờ mong cả ngày nay.
Bởi vì Chung Hành đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nên Vân Trạch ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Vân Trạch nhận lấy sương sớm tỳ nữ đưa tới súc miệng rửa tay, cậu cầm khăn mặt lau khô ngón tay: “Quận vương, còn chuyện gì nữa không?”
Chung Hành nói, “Đa số tâm phúc của ta cũng cũng là tâm phúc của Nhiếp chính vương, nếu Nhiếp chính vương biết hai người chúng ta hợp lại lừa gạt chú ấy, ngươi đoán xem hai ta sẽ có kết cục gì đây?”
Vân Trạch im lặng một lát: “Hai ngày trước ta có nghe nói hắn giết mấy người anh họ ở Liêu Châu xa xôi.”
Chung Hành gật đầu: “Hắn sẽ không quan tâm tới tình cảm anh em.”
Vân Trạch thở dài: “Nhiếp chính vương đáng sợ quá à.”
Chung Hành “Ừ” một tiếng: “Cho nên ngươi phải giấu diếm người bên cạnh trước thì mới có thể giấu diếm được hắn ta.”
Vân Trạch đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Nếu huynh đã chặn được thư thì Nhiếp chính vương sẽ không biết chuyện này. Mặc dù hắn biết cũng chưa chắc đã nhận biếu tặng của cha ta ——”
Chung Hành nói, “Nhiếp chính vương không trả lời, chẳng lẽ cha ngươi không nghi ngờ gì à? Lão ta sẽ hỏi thăm lại chuyện này.”
Vân Trạch nghiêm túc suy nghĩ, Chung Hành nói rất có lý. Chặn một lá thư chỉ sợ không dễ, sau này sẽ càng khó khăn hơn.
“Cho nên chúng ta phải làm mọi người bên cạnh ngươi cho rằng hai ta có tư tình.” Vân Trạch suy nghĩ, “Quận vương, huynh có bài xích ta gần gũi với huynh ——”
Chung Hành đè cổ tay Vân Trạch lại: “Vì để ngươi không rơi vào đầm rồng hang hổ, bổn vương chỉ có thể hy sinh thôi.”
Vân Trạch cũng không ngại thân mật với Chung Hành.
Thứ nhất, Chung Hành trông rất tuấn tú, chắc chắn sẽ tuấn tú hơn Nhiếp chính vương mặt xanh nanh vàng trong truyền thuyết, thứ hai Vân Trạch không phải người cổ đại, cậu không bảo thủ đến vậy.
Không có gì quan trọng hơn bảo vệ mạng sống cả.
Vân Trạch cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng ngay từ đầu cậu cho rằng Chung Hành ôn tồn lễ độ cơ mà.
Chung Hành cầm tay Vân Trạch: “Tiếp tục.”
Vân Trạch tạm thời bỏ qua việc này: “Được rồi.”
Cậu tiếp tục ôm bả vai Chung Hành, từ từ kề sát vào gương mặt tuấn mỹ của đối phương, Vân Trạch hỏi: “Quận vương, huynh có thể tiếp nhận việc ta hôn huynh không?”
Chung Hành không nói gì.
Vân Trạch chưa từng hôn người khác, hôn lên mặt Chung Hành một cái hẳn sẽ rất bình thường nhỉ, cậu do dự rất lâu nhưng không có ý định kề sát thêm nữa.
Vân Trạch vội vàng đứng dậy chuồn đi: “Thôi quên đi, hôm khác rồi thử lại, ta về nhà trước đây. Quận vương, huynh đừng quên nói cho Nhiếp chính vương biết ta đã là người của huynh nha, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, để hắn đi tìm người khác đi.”
Chung Hành ôm eo Vân Trạch: “Ngươi xấu hổ à?”
Vân Trạch bị lực lớn kéo trở lại, cậu không cam lòng phản bác: “Ta không hề xấu hổ nhé.”
Hứa Kính đi vào từ bên ngoài: “Điện hạ, Phùng Khôi vừa mới cho người đưa tới——”
Lời còn chưa dứt, Hứa Kính đã đơ người.
Bởi vì Vân Trạch muốn chứng minh cậu không xấu hổ nên đã trực tiếp ngồi lên đùi Chung Hành, vốn định tự cổ vũ bản thân hôn lên mặt Chung Hành một cái, nhưng do Hứa Kính đột nhiên xuất hiện, Vân Trạch cứng đờ tại chỗ.
Hứa Kính giơ tay dụi dụi mắt mình.
Chung Hành thong thả đặt Vân Trạch sang một bên, hắn nhìn sang Hứa Kính: “Hứa tiên sinh, ngày sau có vào phòng ta thì phải gõ cửa trước.”
Hứa Kính không ngờ tới hai người tiến triển nhanh như vậy, Nhiếp chính vương quả đúng là một người đàn ông thần kỳ, trên đời này không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Cánh tay Vân Trạch đã đỏ thấu, cậu cảm thấy cả người mình đang bốc hơi đến nóng hổi, chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Hứa Kính vội vàng đi ra, sau đó gõ cửa: “Điện hạ, ta có thể vào không?”
“Không thể.” Chung Hành nói, “Bổn vương không rảnh.”
Hứa Kính: “…”
Chung Hành nhìn Vân Trạch: “Bổn vương có thể tiếp nhận ngươi hôn ta, ngươi có thể làm được không?”
Dũng khí vừa rồi của Vân Trạch biến mất hết trơn: “… Giờ ta không làm được nữa rồi.”
“Ừ?”
Vân Trạch cảm thấy cổ mình cũng đỏ thấu.
Chung Hành thờ ơ mở miệng: “Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được thì sao có thể gạt được thuộc hạ của Nhiếp chính vương? Nếu không thể gạt được, ngươi sẽ bị đưa đến phủ của hắn.”
Vân Trạch xoa xoa vành tai, định xoa cho vành tai đang nóng bừng giảm nhiệt độ xuống, sau đó lại kề sát mặt Chung Hành.
Chỉ cần hôn lên mặt Chung Hành một cái là được rồi.
Hiện tại tập luyện ổn, ngày khác sẽ tìm thời cơ thích hợp diễn trò ở trước mặt mọi người, để mọi người tin tưởng cậu đã sớm gần gũi với Chung Hành, từ đó thoát khỏi vận mệnh gặp mặt Nhiếp chính vương.
Vân Trạch do dự một lát, chậm rãi áp sát gò má Chung Hành, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, tim Vân Trạch đập rất nhanh, cậu cảm thấy nó sắp nhảy đến cổ họng, vội vàng lui về.
Vân Trạch nói, “Quận vương, chúng ta chỉ cần nắm tay ôm ấp là đủ rồi, bọn họ có thể đoán được, không cần đến bước hôn môi đâu.”
Chung Hành nâng mắt lên: “Nhát gan.”
Vân Trạch: “…”
Vân Trạch nhắm mắt lại: “Vậy huynh hôn ta đi.”
Chung Hành nói, “Không, bổn vương là quân tử, tuyệt đối sẽ không chủ động làm việc này.”
Vân Trạch: “Vậy, vậy thì quên đi! Ta về nhà đây.”
Vân Trạch nhanh chóng biến mất, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Chung Hành vẫn chưa đứng dậy, ngón tay thon dài vuốt ve một vòng trên chén nước Vân Trạch đã dùng.
Sau khi ra khỏi cửa Vân Trạch gặp Hứa Kính.
Lão già Hứa Kính xấu xa này cứ cười ha ha, Vân Trạch hoàn toàn quên đi truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ, ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp chạy mất.
Sau khi về nhà, Vân Trạch nói chuyện An Lạc hầu truyền thư cho Nhiếp chính vương cho Đương Quy nghe.
Đương Quy nghe xong tức giận sắc mặt tái mét: “Công tử, lão gia thật sự là, thật sự là ngay cả cầm thú cũng không bằng! Hổ dữ không ăn thịt con, sao lão ta có thể đẩy cậu vào hố lửa? Dân chúng Minh Đô đều biết Nhiếp chính vương bạo ngược thành tính, một khi cậu đến phủ của hắn sẽ sống không quá ba ngày đâu.”
Đương Quy nghe nhiều lời đồn trên phố, nó cũng giống như những dân chúng khác trong Minh Đô, không hề có ấn tượng với Nhiếp chính vương Chung Hành.
“Chúng ta chạy trốn đi, mang theo vàng bạc châu báu nữ trang bỏ chạy về phía nam, đến lúc đó đổi tên đổi họ đổi thân phận sống qua ngày,” Đương Quy nói, “Vừa lúc hiện giờ có không ít tiền tài.”
“Chạy trốn không phải là biện pháp hay, hai người chúng ta tay trói gà không chặt, hiện giờ thế đạo cũng không an bình, trên đường đi đều có cướp bóc, lúc đến phía nam chỉ sợ lành ít dữ nhiều, trừ phi không còn cách nào khác mới rời đi.” Vân Trạch nói, “Thụy quận vương bằng lòng giúp ta, chúng ta đã nghĩ ra một cách.”
“Cách gì ạ?”
Vân Trạch Tử cẩn thận kể lại.
Đương Quy mờ mịt: “Công tử, cậu thật sự cho rằng chuyện này đơn giản hơn việc đi đến phía nam?”
“Đương nhiên!” Vân Trạch nói, “Gặp dịp thì chơi là được, chờ Nhiếp chính vương quên chuyện này, ta và Thụy quận vương sẽ tách ra.”
Da đầu Đương Quy tê rần: “…”
Đương Quy không rõ cảm giác trong lòng mình, nó bắt đầu nghi ngờ Vân Trạch có sở thích đặc biệt gì đó giống Vân Dương.
Trong trường hợp bình thường, có tên đàn ông nào muốn gặp dịp thì chơi với một người đàn ông khác? Tuy trên đường đến phía nam nguy hiểm trùng trùng, nhưng so với việc anh anh em em với một tên đàn ông thì tốt hơn rất nhiều chứ nhỉ?
Đương Quy nói: “Trước hết cứ theo dõi hành động bên lão gia đã, tôi sẽ để ý hộ công tử. Mặt khác tôi cứ cảm thấy hai tên sai vặt mới tới này không thành thật gì lắm, công tử đừng nên đặt vật dụng quý giá ở ngoài.”
Vân Trạch gật đầu.
Chung Hành đánh giá hai gã này lỗ mãng, Vân Trạch cũng cảm thấy như thế.
Hai gã sai vặt mới này một kẻ tên Quý Đức, một kẻ tên Chu Dũng, hai người bọn họ đều là bà con xa của Tổng quản gia, có chút địa vị trong phủ.
Ngày thường Quý Đức và Chu Dũng lấy không ít thứ tốt của Thái thị, vẫn cho rằng tương lai phủ An Lạc hầu sẽ rơi vào trong tay đại công tử Vân Dương, cho nên trong lòng kinh thường Vân Trạch.
Hiện tượng ác bộc khi chủ không còn là chuyện hiếm lạ gì ở một ít đại gia tộc.
Một hai năm sau khi Vương phu nhân qua đời, An Lạc hầu không quan tâm đến sống chết của Vân Trạch, Vân Trạch còn nhỏ, tiền hàng tháng đều bị ác bộc cắt xén.
Hiện giờ Vân Trạch đã lớn, An Lạc hầu chú ý tới cậu, nhưng tư tưởng của một ít người hầu vẫn chưa thể sửa lại trong thời gian ngắn được.
Quý Đức và Chu Dũng theo Vân Trạch đến phủ Quận vương, vốn tưởng rằng Quận vương là nhân vật hào phóng, sẽ cho bọn chúng một ít khen thưởng gì đó, ai biết rắm cũng không thèm thả mà còn bị ánh mắt của đối phương dọa cho sợ gần chết.
Trong đám tỳ nữ có vài người xinh đẹp, khi nọ một tỳ nữ bưng khay vào phòng, Chu Dũng thấy dáng người đối phương yểu điệu mà hai tay lại đang cầm đồ, thừa dịp người không chú ý véo mông nàng một cái.
Tuệ Nhi vừa tức giận vừa nói: “Ngươi làm gì đó! Công tử mà biết được sẽ lột da của ngươi!”
Chu Dũng cười ha ha: “Cậu của ta được lão gia yêu thích, tên đó dám lột da ta? Cho dù đại công tử và phu nhân cũng sẽ không dám lột da ta.”
Tuệ Nhi đỏ mặt dâng trà cho Vân Trạch.
Lúc đầu Vân Trạch cho rằng Tuệ Nhi bị sốt, cậu hỏi vài câu, Tuệ Nhi mới oán giận nói chuyện Chu Dũng đùa giỡn nàng ra.
Vân Trạch nói, “Ta sẽ răn dạy cậu ta, bảo cậu ta xin lỗi ngươi.”
Tuệ Nhi lắc đầu: “Công tử không cần phiền lòng vì chuyện nhỏ này đâu ạ, hãy quên chuyện đó đi, hắn ta chỉ đùa giỡn thôi.”
Vân Trạch còn muốn lên tiếng, Đương Quy bên cạnh nháy mắt với cậu.
Chờ Tuệ Nhi rời đi, Đương Quy nói: “Công tử đừng để ý chuyện giữa tôi tớ chúng tôi, cậu mà nhúng tay vào chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng. Tuệ Nhi không muốn cậu làm lớn chuyện.”
Vân Trạch khó hiểu.
Đương Quy nói: “Thứ người như Chu Dũng bản tính khó sửa, không nghe lời còn chưa tính, nhiều lần sàm sỡ các nàng, gã không dám cưỡng gian. Nếu cậu mắng hoặc phạt gã, ngày sau không chừng gã sẽ trả thù Tuệ Nhi, tình cảnh của tỳ nữ trong phủ đều như vậy, làm tôi tớ đều mang mệnh ti tiện, so sao được với tiểu thư được nuông chiều chứ.”
Vân Trạch im lặng một lát: “Là ta chỉ nhìn mỗi một mặt. Nhưng đã xảy ra trong viện của ta, không thể để chuyện này cứ tiếp diễn mãi được, ta sẽ nghĩ biện pháp đuổi bọn họ đi.”
Hai tên dâm tặc đi theo phía sau hầu hạ Vân Trạch, Vân Trạch cũng cảm thấy lo lắng.
Đương Quy quay lưng lại nhỏ giọng nói thầm: “Cần gì phải làm thế? Tám phần là các nàng cũng nghe theo Thái phu nhân và lão gia, cậu quản chi các nàng sống hay chết, các nàng cũng mặc kệ sống chết của cậu, làm người tốt có thể có kết cục đẹp đẽ gì? Lòng dạ độc ác như Nhiếp chính vương mới leo lên cao được.”
Vân Trạch nhìn sang Đương Quy: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Đương Quy vội vàng quay mặt lại: “Tôi nói công tử lòng dạ thiện lương đó. Công tử có cách rồi à?”
Vân Trạch vẫy tay nói: “Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi nghe.”
Đương Quy gật đầu: “Được, cứ theo lời công tử nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.