Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 2:




Edit: Huyên + Beta: Andy
Chờ Vân Trạch rời đi, Chung Hành hỏi: “Thiếu niên áo xanh này là ai?”
Một gã kiệu phu râu tóc hoa râm nâng kiệu ở phía trước, đây là mưu sĩ Hứa Kính mà Chung Hành mang theo đến kinh thành giả dạng.
Sau khi Hứa Kính tới kinh thành tiêu tiền mua tin tức khắp nơi, sự kiện lớn nhỏ trong kinh đều biết hết.
Hứa Kính nói, “Đây là con trai trưởng của An Lạc hầu Vân Thường Viễn.”
Chung Hành đã từng nghe nói đến: “Vân Dương?”
Kiệu đã vào trong viện, Hứa Kính hạ kiệu mời Chung Hành bước ra: “Vân Dương là do thị thiếp Thái thị sinh, sau khi Thái thị được nâng từ thiếp thành chính thất, hắn ta liền nổi bật ở kinh thành. Còn vị này là do vợ cả của Vân Thường Viễn là Vương thị sinh, tên là Vân Trạch, năm nay mười tám tuổi.”
Chung Hành nâng mắt lên: “Con gái Phụ quốc công? Tài học phẩm hạnh của Vân Trạch thế nào?”
Hứa Kính nói: “Đúng rồi, mẹ là Đông Lĩnh Vương thị, con gái của Phụ quốc công. Từ nhỏ Vân Trạch đã thông minh, nhưng do được mẹ cưng chiều nên cậu ta không ham học lắm. Ba năm trước vô tình rơi xuống nước, sau khi rơi xuống nước trở thành kẻ câm, người bên ngoài hỏi cậu ta cái gì cậu ta cũng không nói một lời. Nửa năm sau bệnh câm khỏi hẳn, tính tình vị Vân công tử này thay đổi rất lớn, mỗi ngày cần cù đọc sách, bình thường cậu ta không ra khỏi phủ mấy, không biết tại sao mấy tháng nay lại thường xuyên ra ngoài.”
Chung Hành thản nhiên nói: “Lần đầu tiên cô nghe nói rơi xuống nước sẽ biến thành kẻ câm đấy.”
Mới vừa rồi ngược lại là nhanh mồm nhanh miệng lắm thay.
Hứa Kính nói: “Có lẽ trong chuyện này còn có chút duyên cớ. Điện hạ, tòa trạch viện này đã được quét dọn sạch sẽ, tôi tớ đều là tâm phúc từ Liêu Châu, bên ngoài trời rét đậm, mời ngài vào noãn các nghỉ ngơi.”
Chung Hành ở Minh Đô hiệp thế lộng quyền*, không ít người muốn giết Chung Hành chấm dứt hậu hoạn. Đoạn thời gian trước phủ Liêu vương có vài thích khách xông vào, sáng nay lại có triều thần ám sát Chung Hành. Chung Hành võ nghệ cao cường, tuy rằng không thể bị thích khách giết chết, nhưng thích khách liên tục quấy nhiễu làm Chung Hành không có lòng lo chính sự, hiện giờ hắn thay đổi nơi ở hành tung bất định, người ngoài rất khó dò xét hư thực.
(* Hiệp thế lộng quyền: Dựa vào sức mạnh để giành lấy quyền lực)
Tầm Nguyệt viên này là chỗ ở của Thụy quận vương, Chung Hành là chú ruột của Thụy quận vương, giờ Thụy quận vương không ở kinh thành Minh Đô, nơi này liền trở thành một trong những địa điểm Chung Hành đặt chân.
Sau khi phụ vương Chung Hành qua đời, Liêu Châu loạn thành một bầy, anh em chú cháu của Chung Hành vì quyền thế mà ra tay. Tuy Chung Hành là con vợ lẽ, nhưng vì thủ đoạn mưu lược hơn những người khác, cuối cùng giẫm lên xương máu thượng vị.
Bởi vì kinh lịch ít, Chung Hành lãnh khốc đa nghi, Hứa Kính đi theo Chung Hành đến nay vẫn luôn cẩn thận hầu hạ, không dám đụng vào nghịch lân của đối phương: “Điện hạ, trước mắt Thái thị đang được Vân Thường Viễn sủng ái, Vân Dương là con cả lại khôn khéo, nếu ngài cố ý mượn sức của Vân Thường Viễn, không ngại kết giao với Vân Dương. Thân phận Vân Trạch tất nhiên tôn quý, nhưng hiện giờ cậu ta ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó, Đông Lĩnh cách Minh Đô ngàn dặm, nếu như cậu ta không vào triều thì rất khó mượn thế lực của Vương gia.”
Khi dùng người, quyền quý triều Khế thích nhìn xuất thân của đối phương, con trai trưởng gia thế hiển hách thường hơn con thứ.
Thế nhưng Chung Hành xuất thân từ con thứ, thuở nhỏ chịu không ít khổ, từ năm mười hai tuổi đã bị cha ném vào trong quân doanh trải nghiệm. Hắn lấy thân phận con thứ thượng vị, cuối cùng ngồi vững ngôi vị Hoàng thất, một nguyên nhân quan trọng trong đó là khi Chung Hành dùng người không nhìn xuất thân tốt xấu, chỉ xem đối phương có tài học hay không.
Trước khi Hứa Kính hầu hạ Chung Hành chính là một tôi tớ cho ngựa ăn, trong một lần chinh chiến Hứa Kính đã hiến một kế hay phá được thành trì quân địch, từ nay về sau được Chung Hành trọng dụng.
Lúc suy nghĩ chuyện Vân gia, Hứa Kính đương nhiên phải phỏng đoán tâm ý của Chung Hành khen ngợi xuất thân của Vân Dương.
Nhưng mà, Chung Hành buồn vui thất thường lòng dạ thâm trầm, cho dù là Hứa Kính đi theo nhiều năm, phỏng đoán mười lần cũng có năm lần thất bại.
Tôi tớ hầu hạ Chung Hành cởi mãng bào dính máu trên người ra, hắn thay một bộ thường phục màu xanh đậm, chỉ dẫn theo Hứa Kính ra cửa.
Trong kinh có vô số lời đồn về Chung Hành, bởi vì Chung Hành vừa phế đi tiểu hoàng đế năm sáu tuổi, nâng đỡ Khang vương mười lăm tuổi thượng vị cho nên dân chúng và quan viên trong tửu lâu đều đang nghị luận về Chung Hành, tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu đang kể chuyện. Cũng là chuyện cũ khi Chung Hành còn trẻ bắt Bắc Địch vương làm tù binh.
Vân Trạch uống một hớp trà nóng làm ấm cơ thể: “Hôm nay náo nhiệt gớm.”
Đương Quy dựng thẳng lỗ tai nghe đám người ở bàn bên cạnh nói chuyện, sau khi nghe xong nói với Vân Trạch: “Nhiếp chính vương chính là sài lang hổ báo, hôm nay trên triều hắn giết Binh bộ thị lang, hơn nữa hắn ở Kim Loan điện dùng thi thể của Binh Bộ thị lang uy hiếp quần thần, máu tươi nhuộm đỏ cả Kim Loan điện.”
Vân Trạch không hiểu ra sao: “Tại sao hắn lại giết Binh Bộ thị lang?”
“Bởi vì Binh bộ thị lang ám sát hắn.”
Vân Trạch thắc mắc: “Ý của ngươi là, chỉ cho phép Binh Bộ thị lang giết hắn mà không cho hắn giết Binh Bộ thị lang?”
“Công tử, hắn là người xấu đó.”
Vân Trạch cười như không cười: “Hắn đã làm chuyện xấu gì?”
“Hắn phế Hoàng đế, lập Khang vương làm đế, hơn nữa dã tâm bừng bừng muốn lên ngôi Hoàng đế.” Đương Quy lòng đầy căm phẫn, “Hắn đáng ghét như Đổng Trác và Tào Tháo vậy.”
Vân Trạch tiếp tục uống trà: “Chỉ mới nhiêu đây?”
Hiện tại chỉ có những điều này.
Tuy rằng có người nói Nhiếp chính vương thích ăn thịt người, hơn nữa đắm chìm trong tửu sắc, mỗi đêm phải có mười mỹ nữ hầu hạ, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh.
Đương Quy nói: “Nếu hắn đánh cắp ngôi vị Hoàng đế rồi xưng đế, không biết các gia tộc trong kinh thành có thể sống nổi không nữa.”
Vân Trạch cũng không cho rằng đương kim hoàng thất đáng thương, Tiên đế tàn bạo bất nhân nghe theo lời hoạn quan gièm pha, sát hại không ít hiền thần, không có chút năng lực trị quốc nào, toàn bộ dân chúng triều Khế lầm than.
Nếu Hoàng đế cố gắng trị quốc, Trung Nguyên nhiều người, cho dù Liêu Châu rắp tâm làm bậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Huống chi, con sói Chung Hành này được các thần trong triều triệu tới để dọn dẹp. Đám đại thần này muốn lợi dụng Chung Hành sát hại hoạn quan, lập quân chủ trẻ tuổi thượng vị bảo trụ phú quý nhà mình, nhưng trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Chung Hành mang theo mười vạn tinh binh đến kinh, làm sao có thể gọi là tới đuổi là đi được?
Vân Trạch tiếp tục uống trà: “Quả của ngày hôm nay được tạo thành từ hôm qua.”
Vân Trạch biết triều Khế còn chưa có án văn học*, dân chúng bình thường cũng có thể nghị luận triều sự, nếu quân chủ có sai lầm gì đại thần cũng có thể sửa ngay trước mặt. Thế nhưng tác phong của vị Nhiếp chính vương này dường như không giống với những người nắm quyền khác trong triều Khế, thời gian trước Vân Trạch đã nhận ra chỗ không đúng, cho nên cậu không muốn đàm luận việc nước ở nơi đông người.
(* Văn tự án là khái niệm để chỉ các vụ án ở những mức khác nhau liên quan đến các sản phẩm của văn tự (thơ, phú, văn xuôi…) trái với quy chế hoặc ý chí chủ quan của lực lượng đứng đầu nhà nước cai trị. Từ đó dẫn đến, các cá nhân, tổ chức liên quan một cách gián tiếp hay trực tiếp (tác giả, độc giả…), phải chịu sự trừng phạt về vật chất, tinh thần…tùy mức của các đối tượng, nhưng chủ yếu đến từ nhà nước cai trị. – Nguồn)
Sau khi đến triều đại không rõ này, Vân Trạch cẩn thận đề phòng khắp nơi. Ngôn ngữ cổ đại và ngôn ngữ hiện đại có hơi khác biệt, Vân Trạch không hiểu rõ về văn tự và lễ nghi cổ đại, sau khi xuyên đến cậu giả vờ câm nửa năm mới mở miệng.
Cuộc sống vô tư mười lăm năm được cha mẹ nuông chiều giống như một giấc mơ.
Đương Quy nghe không hiểu nhân quả gì, người khác đều nói Nhiếp chính vương là người xấu, tuy rằng nó chưa từng gặp mặt, nhưng mọi người nói không sai, nói theo là được.
Nước trà trong tay Chung Hành đã lạnh, hắn lại không uống, Hứa Kính thấy hắn nghe đến xuất thần, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Công tử.”
Chung Hành phản ứng lại, hắn nhướng mày nhìn Hứa Kính: “Hiếm khi nhìn thấy một người không nhục mạ cô.”
Hứa Kính chướng mắt những người thích làm anh hùng sau lưng đó: “Mọi người chỉ dám nghị luận sau lưng mà thôi, nếu biết bản thân ngài ở đây, khẳng định sẽ sợ tới mức quỳ xuống cầu xin ngài tha cho cửu tộc.”
Lúc này, Chung Hành nghe ở bên kia nói: “Công tử, cậu thích ăn bánh quế hoa của tửu lâu này nhất mà, hôm nay không gọi sao?”
Vân Trạch thở dài một hơi: “Cách cuối tháng còn tận mười ngày, ta chỉ còn lại ba trăm văn, công tử nghèo nhất kinh thành của ngươi không mua nổi bánh quế hoa rồi.”
Hứa Kính nhịn không được bật cười: “Công tử, vị Vân tiểu công tử này hài hước quá, cha cậu ta là An Lạc hầu, sao có thể thiếu tiền được chứ.”
Chung Hành lại không cười, hắn đánh giá Vân Trạch từ trên xuống dưới một lượt.
Bởi vì dung mạo khí chất xuất chúng, phần lớn người bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào mặt Vân Trạch, rất ít người chú ý quần áo của cậu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện y bào màu xanh trên người Vân Trạch bị giặt đến trắng bệch, cổ áo tay áo cũng bị mòn, trâm trên tóc chỉ là trâm gỗ bình thường.
Hứa Kính rất nhanh đã nhận ra. Lão nhìn Chung Hành, thấy ánh mắt Chung Hành vẫn mãi dừng trên người Vân Trạch.
Hứa Kính biết Chung Hành không gần sắc đẹp, năm đó khi dẫn quân đánh giặc, quân địch nhiều lần thực hiện mỹ nhân kế cũng không có hiệu quả.
Bỗng nhiên nghĩ đến mỹ nhân mà quân địch phái tới quyến rũ Chung Hành không bằng được Vân Trạch, Hứa Kính ho khan một tiếng: “Nếu công tử cảm thấy hứng thú, thuộc hạ dẫn đến cho ngài.”
(* Bánh quế hoa: một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn, có đặc điểm là trong suốt như pha lê, vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại. Nguyên liệu làm món có chức năng thúc đẩy tuần hoàn máu và dưỡng khí, điều tiết dịch cơ thể và dạ dày, cải thiện tiêu hóa, giảm đờm và giảm ho.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.