Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 18:




Nếu cho Vân Trạch liệt kê một danh sách những người cậu muốn ám sát, Vân Dương chính là kẻ đứng đầu trong danh sách này.
Thuốc mỡ hôm qua Thụy quận vương cho dùng cực kì tốt, máu bầm trên đầu gối Vân Trạch đã hoàn toàn biến mất, chỉ là phong hàn chưa hết, gặp gió dễ ho khan.
Đương Quy quay lại cầm theo một chiếc áo choàng dày khoác lên cho Vân Trạch, hai người cùng nhau ra ngoài.
Giá cả ở Túy Tiêu lâu cao hơn những quán rượu bình thường khác, chỉ có thương nhân hoặc quyền quý mới có thể ra vào nơi này, so sánh với Sướng Xuân lâu náo nhiệt, nơi này yên tĩnh đẹp đẽ hơn, ngay cả quần áo của tiểu nhị trong tửu lâu cũng phải sạch sẽ gọn gàng.
Tiểu nhị Túy Tiêu lâu nhìn thấy Vân Trạch dẫn theo Đương Quy đi vào, gã theo bản năng đánh giá Vân Trạch: Dung nhan xuất chúng, quần áo có hơi đơn giản, có lẽ là công tử thế gia của đại tộc suy tàn nào đó, kiểu như này bình thường sẽ không tiêu pha nhiều, hơn nữa còn khó hầu hạ.
Một món ăn trong Túy Tiêu lâu tầm hai ba lượng bạc, gần như là chi phí sinh hoạt một tháng của nhà bình thường. Tiểu nhị Túy Tiêu Lâu hỏi, “Mời khách quan vào bên trong, xin hỏi ngài muốn uống trà gì?”
“Ta tìm Vân Dương.”
“Vân đại công tử?” Vân Dương là khách quen của Túy Tiêu lâu, Minh Đô có không ít quyền quý, quyền quý cũng phân cao thấp sang hèn, quyền quý bình thường không trèo lên nổi phủ An Lạc hầu, tiểu nhị không ngờ Vân Trạch lại quen biết Đại công tử phủ An Lạc hầu, “Vân đại công tử đang ở sương phòng lầu hai, mời ngài đi theo tôi.”
Vân Trạch đi theo người của Túy Tiêu lâu lên lầu hai, Vân Dương đang ngồi ở vị trí uống trà, gã cười với Vân Trạch: “Quả nhiên đã đến, lâu rồi anh em bọn mình không ngồi chung một bàn cơm nhỉ.”
Vân Trạch ngồi xuống: “Hình như lần cuối cùng là một năm trước, anh cả cho ta một chén bánh trôi nhân hạt vừng đậu phộng, suýt nữa đã lấy mạng ta rồi.”
Vân Dương cười nói: “Vậy mà em ghi thù đến tận giờ.”
Chuyện sống chết, Vân Trạch không canh cánh trong lòng sao được.
Trên đời này e rằng không có ai thích nổi người muốn giết mình.
Người bình thường đều thích ai đó thân thiện với mình, giống như Thụy quận vương đêm khuya đưa thuốc cho Vân Trạch, làm Vân Trạch rất cảm động nhớ nhung.
Vừa rồi Vân Dương đã gọi đồ ăn, lục tục có đồ ăn được đưa lên, tuy rằng các món ăn trong Túy Tiêu lâu đều có màu sắc và mùi vị phong phú, nhưng Vân Trạch lại không động đũa.
Vân Dương gắp một đũa thịt cá, mặt không chút thay đổi nói: “Em trai, anh sẽ cho người điều tra rõ, xem rốt cuộc là ai nói với cha chuyện anh ra vào Nam Phong quán, nếu người kia là em ——”
Vân Trạch nhìn như không quan tâm tựa lưng vào ghế.
Vân Dương nhìn cậu.
Từ nhỏ gã đã cảm thấy Vân Trạch xinh đẹp, đường nét mặt mày Vân Trạch rất giống người mẹ đã chết của cậu.
Vân Dương vẫn nhớ rõ Vương phu nhân, Vương phu nhân quốc sắc thiên hương, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngọc chất nhu cơ, như tuyết tụ dưới trăng, lời nói cử chỉ đoan trang ưu nhã, không kiều không mị, ngoại trừ đối đãi với An Lạc hầu và Thái thị lạnh như băng, khi gặp những người khác đều vui vẻ ôn hòa.
Vương phu nhân cực kỳ yêu thương Vân Trạch.
Thái phu nhân xem Vân Dương là công cụ để giữ vững sủng ái của mình.
Thuở nhỏ Vân Trạch thường xuyên được Vương phu nhân nắm tay tản bộ trong hoa viên, lần nào Vân Dương nhìn thấy hình ảnh này cũng cảm thấy chói mắt.
Hiện giờ Vân Trạch đang nâng cằm, trên khuôn mặt trắng như tuyết có ba phần lạnh lùng, trong đôi mắt xưa nay chỉ có ý cười dịu dàng giờ đầy cảnh giác, vẻ mặt lạnh như băng này đâm vào mắt Vân Dương.
Hai mẹ con này chưa từng hoà nhã với Vân Dương.
Có lẽ mấy năm trước sau khi Vân Trạch rơi xuống nước được vớt lên cậu đã từng hoà nhã với Vân Dương, nhưng Vân Dương không chỉ thích tìm đường chết mà còn muốn thử em trai mình xem có dễ chết thế không, một bát bánh trôi làm cho tình anh em biến thành kẻ địch.
“Là ta thì sao?”
“Anh cả không chiếm được vị trí thế tử Hầu phủ thì em cũng đừng mong có được.” Vân Dương đặt thịt cá đã gỡ xương vào trong đĩa trước mặt Vân Trạch, “Em chờ cá chết lưới rách đi.”
Vân Trạch sẽ không ăn thịt cá Vân Dương gắp cho cậu… Ngay cả khi trông nó rất ngon đi chăng nữa.
Vân Dương quỷ kế đa đoan, mấy năm nay Vân Trạch sống rất không thoải mái gì, vắt hết óc đấu trí đấu dũng với đối phương, tránh rơi vào bẫy của gã.
Những món ăn khác lục tục được mang lên, tổng cộng có mười món.
Một lát sau Vân Dương đi ra ngoài thay quần áo, Đương Quy nói: “Công tử, tốt nhất cậu đừng thử dù chỉ một miếng, đại công tử luôn thích hãm hại cậu mà.”
Vân Trạch đợi hồi lâu không thấy Vân Dương quay lại, người bình thường đi vệ sinh sẽ không chậm như vậy, cậu ý thức được có gì đó không đúng: “Ngươi ra ngoài tìm Vân Dương, xem gã đi đâu.”
Đương Quy vội vàng đi xuống.
Một lát sau Đương Quy quay lại, sắc mặt nó rất khó coi: “Đại công tử đi rồi, gã nói với tiểu nhị tửu lâu cậu là bạn của gã, bữa cơm này do cậu trả tiền.”
Vân Trạch trả hai mươi lượng bạc.
Cậu lo lắng Vân Dương và Túy Tiêu lâu có cấu kết gì đó, bữa cơm này không thể đắt như vậy được.
Lúc ra khỏi tửu lâu, Đương Quy căm giận bất bình nói: “Đại công tử hèn hạ quá! Hành vi đê tiện như vậy mà có thể làm được, không xứng làm anh cả của cậu.”
Vân Trạch nói không nên lời.
Bởi vì trái tim của Vân Trạch đang rỉ máu.
Bất kể ra sao, năm sau cậu phải tìm được việc làm, bằng không chỉ dựa vào mười lượng bạc còn lại cậu khó mà sống nổi hết một năm…
….
Sáng sớm Hứa Kính thức dậy liền nhìn ra ngoài cửa lớn.
Mấy ngày rồi Vân Trạch không đến Vương phủ, Hứa Kính vẫn đang chờ Vân Trạch đến Vương phủ làm khách.
Nửa đêm qua Liêu Châu truyền đến tin tức nói có quan viên cấu kết với Bắc Địch, Bắc Địch bị Chung Hành đánh thành rùa rụt cổ rục rịch muốn thu về đất đai đã mất, mấy trăm người Bắc Địch cướp bóc sạch sẽ ở biên cảnh còn giết mấy ngàn dân chúng Liêu Châu.
Quan viên cấu kết với Bắc Địch chính là anh em họ gan to bằng trời của Chung Hành.
Ai mà không thèm muốn cái vị trí Liêu Vương chứ? Phàm là kẻ cùng tộc với Chung Hành, phàm là người có chút lá gan và chí khí đều sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí Liêu vương.
Sau khi Chung Hành nghe tin tức thì phát giận.
Mấy tướng quân ngày thường to gan lớn mật, nửa đêm được triệu đến nghị sự xong đều chuồn mất, trước khi rời đi cũng không dám thở mạnh.
Tỳ nữ bưng trà rót nước cho Chung Hành đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Nhiếp chính vương dọa cho khóc nhiều lần, sợ Nhiếp chính vương mất hứng muốn đầu nàng.
Hứa Kính là mưu sĩ đi theo Chung Hành, lão cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chung Hành, nhưng không còn cách nào mà, những tướng quân kia không có ở đây, Hứa Kính ở lại chỗ này, đằng nào cũng tránh không được.
Vân Trạch vẫn còn suy nghĩ đến chuyện đó, không nhận ra mình đang đi ngang qua cửa chính của phủ Thụy quận vương, Hứa Kính đột nhiên nhảy ra làm cậu hoảng sợ: “Hứa tiên sinh.”
Hứa Kính cười tủm tỉm vuốt râu: “Nhiều ngày rồi không thấy tiểu công tử tới chơi, mọi người trong phủ nhớ cậu lắm đấy.”
Vân Trạch tốt tính, miệng lại ngọt, có đôi khi mơ màng còn rất đáng yêu, tôi tớ ở đây rất thích cậu.
Vân Trạch nói, “Hai ngày nay ta bị cha cấm túc, trong nhà lại xảy ra chuyện, Hứa tiên sinh, ngày khác ta sẽ đến quấy rầy.”
Hứa Kính trực tiếp nắm lấy cánh tay Vân Trạch kéo cậu vào cửa: “Hôm nay điện hạ chúng ta có ở nhà, sao phải đổi ngày khác? Mời công tử vào.”
Vân Trạch không ngờ rằng sức lực của lão già Hứa Kính còn lớn hơn cả mình, đôi tay gầy gò mà cứ như kìm sắt vậy.
Thật ra hôm nay đến gặp Thụy quận vương cũng được… Cơ mà Vân Trạch đang không vui, không muốn tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến bạn tốt.
Vân Trạch sửa lại quần áo: “Hứa tiên sinh, ông không lịch sự gì cả!”
Hứa Kính cười ha ha, vội vàng cho tỳ nữ đi vào thông báo.
Vân Trạch nhìn bầu không khí trong phủ không đúng lắm, tuy bình thường tỳ nữ cẩn thận từng li từng tí, nhưng hình như hôm nay càng sợ sệt hơn.
Còn Hứa Kính nữa, ngày thường Hứa Kính là một ông lão rất phong độ, hôm nay lại có vẻ khang khác.
Vân Trạch nhìn Hứa Kính: “Hứa tiên sinh, điện hạ nhà ông đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Kính nói: “Gần đây sự vụ rất nhiều, tâm trạng điện hạ không tốt lắm, tối qua còn không hề ngủ, Vân công tử, cậu có thể xoa dịu cho ngài ấy không?”
Tâm trạng Vân Trạch cũng không tốt, hiện giờ không muốn xoa dịu cho ai cả… Nhưng Thụy quận vương đối xử với cậu tốt như vậy, cho cậu ăn ngon uống ngon còn đưa thuốc sang, lúc Thụy quận vương khó chịu Vân Trạch nên an ủi đối phương.
Vân Trạch gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
Tỳ nữ đi ra: “Vân công tử, cậu vào đi ạ, điện hạ đang ở bên trong.”
Vân Trạch đi vào.
Chung Hành cầm một quyển sách ngồi cạnh bàn, nửa người trên cao ngất như tùng, mặc áo bào đơn bạc, mái tóc như mực xõa tung vẫn còn ướt, có lẽ vừa mới tắm chưa lâu khô.
Hắn nhìn sang Vân Trạch: “Hôm nay đã có thể ra ngoài?”
Thoạt nhìn Chung Hành không khác ngày thường là bao, tâm trạng không hề không tốt như lời Hứa Kính nói.
“Cha bỏ cấm túc của ta rồi.”
“An Lạc hầu…” Giọng nói Chung Hành trầm thấp, “Nghe nói Nhiếp chính vương để lão trị tội trưởng công chúa Hoài Thục, hiện giờ lão đang khó xử, không rảnh bận tâm đến ngươi đâu.”
Vân Trạch không ngờ tin tức của Thụy quận vương lại linh thông đến vậy, trong thời gian ngắn đã biết được nhất cử nhất động của Nhiếp chính vương.
“Đúng thế.” Vân Trạch nói, “Cha ta vô tình bị gãy chân, không chỉ cơ thể đau đớn mà tinh thần cũng phải chịu tra tấn.”
Chung Hành như cười như không: “Tiểu công tử có diệu kế gì cứu cha ngươi không?”
“Không thể nói là diệu kế, chỉ là suy đoán ý đồ của Nhiếp Chính Vương thôi.”
“Ồ?”
Vân Trạch nói, “Nhiếp chính vương muốn Hình bộ, nhưng hắn không muốn Hình bộ mà cha ta quy thuận, hắn muốn quan viên mình lựa chọn đến chấp chưởng Hình bộ.”
Ngón tay Chung Hành chọc lên trán Vân Trạch: “Là một đứa trẻ thông minh.”
Vân Trạch cầm ngón tay Chung Hành: “Quận vương, huynh không được chọc vào trán ta, hơn nữa ta không phải con nít, huynh không lớn hơn ta mấy tuổi đâu.”
Vân Trạch cảm thấy Thụy quận vương chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, nhiều nhất là hai mươi bốn.
Chung Hành có khuôn mặt tuấn mỹ khí chất đặc biệt, rất khó đoán được tuổi cụ thể của hắn.
Cho nên cách làm ổn thỏa nhất của An Lạc hầu là xin Nhiếp chính vương từ chức Hình bộ thượng thư, để người của Nhiếp chính vương đi xử lý củ khoai lang nóng bỏng tay này, Nhiếp chính vương thấy lão thông minh, tự nhiên sẽ an bài cho lão chức quan thích hợp khác. Từ nay về sau Vân gia liệt vào trận doanh Nhiếp chính vương, tuy rằng sẽ không còn hiển hách nữa nhưng lại có thể an ổn.
Nhưng An Lạc hầu là một kẻ ham làm quan, lão theo đuổi an ổn à? Nếu lão thật sự theo đuổi an ổn thì đã ôm phong hào hầu tước mỗi ngày ở nhà ngủ một giấc, cần gì phải lên quan trường chịu khổ? Bảo lão buông tha chức quan Thượng thư không dễ dàng có được này không khác gì cắt thịt lão.
Cách làm có nguy hiểm lớn nhất là kiên trì đối nghịch với Trưởng công chúa Hoài Thục, đắc tội với thế lực bên Hoàng đế.
Chờ Trưởng công chúa Hoài Thục bị trị tội, Nhiếp chính vương có thể tiếp nhận An Lạc hầu mà cũng có thể không tiếp nhận An Lạc hầu. Cho dù Nhiếp chính vương tiếp nhận, nhưng không che chở chu toàn, An Lạc hầu sẽ bị thế lực bên Hoàng đế nhắm vào.
Cách làm không muốn sống chính là không nể mặt Nhiếp chính vương, không vào phe Nhiếp chính vương, không xử lý vụ án này. Lấy nhân phẩm và thủ đoạn của Nhiếp chính vương, An Lạc hầu sẽ chịu chết, hai đứa con trai Vân Trạch và Vân Dương cũng phải cùng chết theo.
“Ta chỉ lo lắng một điều,” Vân Trạch nói, “Năng lực và địa vị của cha ta không tệ, đầu nhập vào phe Nhiếp chính vương thì không nên bị làm khó dễ. Nhiếp chính vương làm như vậy, ta nghĩ có thể cha ta đã làm gì đắc tội hắn rồi.”
Đôi mắt hẹp dài của Chung Hành chứa ý cười: “À? Sao An Lạc hầu lại đắc tội Nhiếp chính vương được?”
“Ta cũng không biết,” Vân Trạch căng thẳng nhìn Chung Hành, “Quận vương, Nhiếp chính vương ông ta thích xử tội liên đới* không? Chính là kiểu người một người phạm tội tru cửu tộc…”
(* Một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây)
“Hình như rất thích.” Chung Hành nói, “Cực kỳ thích.”
Tâm trạng Vân Trạch sa sút trong nháy mắt.
Chung Hành nói, “Chỉ là nếu ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta có thể bảo vệ tính mạng cả nhà ngươi đấy.”
Vân Trạch vội vàng xoa vai đấm chân cho Chung Hành: “Quận vương, ta cực kỳ nghe lời! Huynh bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó.”
Xoa xoa lên cánh tay Chung Hành, Vân Trạch nghiêm túc niết: “Quả nhiên có cơ bắp, cứng quá.”
Hơn nữa đường cong rõ ràng, sờ vào có cảm giác rất đã.
Vân Trạch nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Quận vương, huynh có tám khối cơ bụng hay sáu múi cơ bụng? Luyện được nó như nào vậy?”
Chung Hành nắm lấy eo Vân Trạch, kéo cậu sang một bên: “Giờ Mão mỗi ngày rời giường tập võ.”
Vân Trạch sửa lại quần áo, cậu nhìn thấy hạt dẻ trong mâm đựng trái cây: “Quận vương, ta ăn nó được không?”
Đương nhiên có thể, ngay cả đậu phụ của Nhiếp chính vương cũng ăn rồi, còn có cái gì mà không thể ăn nữa chứ.
Chỉ là vỏ hạt dẻ dày quá không dễ gỡ, Vân Trạch lại vụng về, Nhiếp chính vương đành phải tự tay bóc một đĩa hạt dẻ cho Vân Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.