Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 6:




Long Tử Vy tiếp tục nói: “Sư phụ của Đổng Khê là Cao Kiến Nghiêu, đã hơn trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, dáng vẻ tầm sáu bảy mươi tuổi mà thôi. Ông ấy có thể bói được Thái Sơn Bắc Đẩu, năm xưa có rất nhiều người muốn làm đệ tử của ông ấy nhưng ông ấy không đồng ý, chỉ thu nhận những người có duyên, lại có khả năng nhìn thấu thiên cơ một chút ít nên có rất nhiều người đến tìm ông ấy xin chỉ điểm (*). Tính ông ấy hơi khó chiều, không thích tham gia vào chuyện giang hồ, nên mới ở ẩn trong ngõ Lục Ấm. Để tránh có người vào quấy rầy, quanh ngõ giăng đầy kết giới ảo cảnh, tự tiện xông vào đó cũng vô dụng mà thôi, vào đó cả ngày đi tới đi lui mà vẫn còn ở ngoài đầu ngõ. Quan trọng nữa là, nghe nói rất nhiều người xông vào đó với mục đích xấu, kết quả là bị lạc vào ảo cảnh rồi bị giày vò một trận nhớ đời. Mỗi người bị ảo cảnh giày vò một kiểu khác nhau, thậm chí có người bị ảo cảnh thâm nhập vào nỗi sợ hãi tận trong tim, kinh hãi tột cùng, rất lâu sau mới bình phục được. Những chuyện này lan truyền ra ngoài nhiều lần nên không còn ai dám xông vào đó nữa. Nếu thật sự có chuyện cần nhờ thì gửi vào email, lúc ông ấy hứng thú sẽ căn cứ vào địa chỉ trong thư mà gửi thiệp mời đến cho họ. Người nhận được thiệp mới có thể vào ngõ.”
Hứa Tâm An nói chen vào: “Vậy ngay cả Đổng Khê cũng phải gửi email sao?”
“Dĩ nhiên là không, cô ấy gọi điện cho sư huynh của mình.” Long Tử Vy đáp. Tất Phương đưa ánh mắt như muốn nói “Cô nghĩ ra chuyện gì thế?”
Hứa Tâm An “ừm” một tiếng, còn tưởng sẽ huyễn hoặc như trong mấy bộ phim điện ảnh nữa chứ. Cũng may là, vẫn nằm trong phạm vi của người bình thường.
“Cao tiên sinh không xem email cũng không có điện thoại, bên cạnh có vài đệ tử chăm lo việc ăn nghỉ của ông, tất cả mọi việc đều do họ sắp xếp. Chuyện của Đổng Khê là do đại sư huynh của cô ấy nói giúp, vì liên quan đến tiệm Tìm Cái Chết nên Đổng Khê mới có thể nhanh chóng gặp mặt sư phụ hỏi rõ mọi chuyện. Đổng Khê nói nếu không như vậy chắc sư phụ cô sẽ nghĩ đây là chuyện của đám hậu bối không có gì quan trọng, suốt ngày nghĩ cách gặp ông hòng kiếm lợi ích, không chịu cố gắng.”
“Vị sư phụ này nghiêm khắc thật đó.”
“Đúng vậy.” Long Tử Vy khẽ gật đầu, “Cao tiên sinh nổi danh nghiêm khắc, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận. Một khi đã hạ quyết tâm thì phải làm cho bằng được. Đó cũng là điều khiến nhiều người thấy ông ấy quá cố chấp, không linh hoạt.”
“Lúc nãy bác nói do chuyện này có liên quan đến tiệm Tìm Cái Chết nên Cao tiên sinh mới đồng ý gặp Đổng Khê, vậy Cao tiên sinh cũng biết chuyện tiệm Tìm Cái Chết ư?”
“Đúng vậy. Đổng Khê kể rằng sau khi nói chuyện chi tiết mới biết sư phụ cô ấy nghiên cứu pháp thuật từ thời còn trẻ, đã đi khắp đại giang Nam Bắc để tìm cao thủ so tài vì vậy mới quen được một chủ tiệm Tìm Cái Chết họ Cao. Chủ tiệm họ Cao ấy đã trăm tuổi, pháp thuật cao cường, lấy việc trừ yêu diệt ma làm sứ mạng cả đời, đáng tiếc là không có con cháu, sự nghiệp của gia tộc không có người thừa kế, tiệm nến đã đóng cửa từ lâu. Chủ tiệm họ Cao thấy được tư chất thiện lương của Cao tiên sinh nên đã truyền thụ bản lĩnh cả đời của ông ta cho Cao tiên sinh, đồng thời tặng hết tất cả điển tích gia truyền và pháp khí của ông ta cho Cao tiên sinh, khuyên Cao tiên sinh đừng quan tâm đến những quy định của tổ tông, người đảm đương vị trí kế thừa sứ mạng, nên lấy việc diệt ma hàng yêu, hành hiệp trượng nghĩa làm đầu, những thứ khác chỉ là hư vô.”
Không ngờ trên đời còn có chủ tiệm Tìm Cái Chết lợi hại và chính trực như thế, Hứa Tâm An đột nhiên thấy kính phục ông ta vô cùng.
Long Tử Vy tiếp tục nói, “Cao tiên sinh luôn ghi nhớ lời dạy của chủ tiệm họ Cao kia, thấy đó là cơ duyên, lại là người cùng họ, cho rằng đây là sứ mạng ông Trời ban cho ông ấy. Sau khi chủ tiệm họ Cao mất, Cao tiên sinh kế thừa di nguyện, bắt yêu diệt ma, làm không ít chuyện tốt. Tuy nhiên khi ông ấy chăm chú nghiên cứu hết tất cả các thư tịch thì không phát hiện được pháp chú nào liên quan đến Nến Hồn hay bí mật gì cả, chỉ nhìn thấy trong điển tích gia phổ có ghi chép: “Người thừa kế sứ mạng có trách nhiệm to lớn, phải diệt trừ tất cả yêu ma, như thế nhân gian mới có ánh sáng.” Nói tóm lại, Cao tiên sinh có bản lĩnh hàng ma song trước giờ vẫn không tìm được Nến Hồn. Ông ấy luôn tin rằng trên đời này vẫn tồn tại pháp khí lợi hại nhất, chỉ là ông ấy không có duyên tìm thấy. Ông ấy cũng từng thất bại vô số lần trong tay những tà ma yêu quái có pháp lực cao cường, chạy trốn được từ cõi chết, cũng từng giương mắt nhìn rất nhiều yêu ma chạy thoát mà không thể làm gì. Những lúc như thế ông ấy càng muốn có được Nến Hồn, ông ấy nói với Đổng Khê, có lẽ đó là chuyện hối tiếc nhất trong đời mình.”
“Nên lúc ông nhìn thấy thư của Trần Bách Xuyên, biết hắn ta là chủ tiệm Tìm Cái Chết thì muốn gặp mặt hắn ta sao?” Tất Phương hỏi.
“Đúng vậy. Ông ấy nói rằng Trần Bách Xuyên muốn tạo kết giới liên hoàn để đối phó thần ma, nên mới chỉ điểm cho hắn.”
Hứa Tâm An muốn rớt quai hàm: “Không ngờ ông ấy lại dễ tin người lạ như vậy. Trần Bách Xuyên nói muốn đối phó thần ma thì chắc chắn là hắn ta sẽ đối phó thần ma sao? Ông ấy chưa kiểm chứng gì đã truyền hết kĩ năng cho hắn ta. Hơn nữa, lời nói chẳng có bằng chứng, chủ tiệm Tìm Cái Chết không qua lại với nhau, không quen biết nhau, Trần Bách Xuyên làm sao chứng minh hắn ta chính là tiệm Tìm Cái Chết chứ?”
“Năng lực linh hồn của Trần Bách Xuyên là 90%.”
Hứa Tâm An: “…” Xem năng lực linh hồn thôi cũng được sao? Cô nhớ đến lúc Trần Bách Xuyên kiểm tra năng lực linh hồn của mình.
Long Tử Vy nói: “Pháp lực của Cao tiên sinh rất mạnh, tu hành cả đời nhưng năng lực linh hồn cũng chỉ có 90%. Pháp lực của Trần Bách Xuyên không bằng ông ấy mà năng lực linh hồn cũng 90%.”
Hứa Tâm An: “…” Vậy thì người không biết pháp thuật như cô đã bất cẩn để uổng phí năng lực linh hồn rồi.
“Hơn nữa Cao tiên sinh có thể nhìn thấu thiên cơ biết họa phúc.”
“Ừm ừm.” Hứa Tâm An nghĩ, chắc là ông ấy dùng pháp thuật để phân biệt thật giả chứ gì.
“Cao tiên sinh muốn gặp con.”
Hứa Tâm An há miệng.
Long Tử Vy nói: “Cao tiên sinh có chấp niệm khá sâu sắc với tiệm Tìm Cái Chết, hoặc nên nói là sung bái, nên khi ông ấy xác nhận Trần Bách Xuyên là chủ tiệm Tìm Cái Chết mới cố sức giúp hắn. Bây giờ Đổng Khê lại nói Trần Bách Xuyên muốn sát hại chủ tiệm Tìm Cái Chết khiến ông ấy không thể tin nổi. Ông ấy muốn gặp chủ tiệm Tìm Cái Chết đó, người thừa kế sứ mạng có năng lực linh hồn mạnh mẽ nhất.”
Miệng của Hứa Tâm An há to không biết làm sao ngậm lại. “Người thừa kế có năng lực linh hồn mạnh mẽ nhất”, sao nghe có vẻ tài giỏi, lợi hại ghê gớm thế này, nhưng thật ra “Người thừa kế có năng lực linh hồn mạnh mẽ nhất” đó lại là một kẻ vô dụng, và rồi có khi nào Cao tiên sinh chính nghĩa dũng cảm lại vô cùng lợi hại đó sẽ vì thế mà vỡ mộng đau lòng, buồn thương bèn đánh chết cô không?
“Tâm An, con buộc phải đến đó một chuyến. Chắc chắn Trần Bách Xuyên đã nói rất nhiều chuyện để được Cao tiên sinh giúp đỡ, cho dù hắn ta không nói, Cao tiên sinh cũng nhìn được ít nhiều. Ông ấy nguyện giúp hắn ta thì nhất định là biết được gì đó, nếu không sẽ chẳng mù quáng giúp hắn ta đâu, nói không chừng có thể dò ra tung tích của Nến Hồn. Đây là cơ hội tốt để tìm manh mối biết được chân tướng sự việc. Con chứng minh mình là chủ tiệm Tìm Cái Chết, có thể sẽ nhận được sự giúp đỡ của Cao tiên sinh, “Bây giờ Cao tiên sinh không nói gì cả, chỉ để Đổng Khê truyền lời, nói ông ấy muốn gặp con.”
Hứa Tâm An do dự, cô cũng sợ chuyện đó, làm sao chứng minh? Cô không hiểu gì hết. Có nhà là cửa tiệm bán nến, biết vẽ vài bùa chú lên nến để bán kiếm tiền là có thể chứng minh sao? Tuy cô có cường hồn, thế nhưng lỡ lúc đó ông ấy muốn thử pháp thuật của cô thì cô chết chắc rồi.
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, dùng ánh mắt hỏi anh ta: Đi không?
“Đi.” Tất Phương quả quyết đáp. “Có tôi ở đây, ông ta dám làm gì cô sao?”
Hứa Tâm An quyết định đi. Thời gian là ba giờ chiều ngày hôm sau.
Ngõ Lục Ấm là một hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp, hai bên đều là vách tường, chỉ có một biệt viện, trên đó không có bảng hiệu gì cả, chỉ chạm trổ một hình thù đẹp đẽ. Hứa Tâm An đoán có lẽ là bùa chú gì đó.
Nói thật lòng, trong hẻm có hoa có cây, không gian xanh mướt một màu, trông có vẻ đơn sơ nhưng thật mỹ lệ, chẳng hề có cảm giác nặng nề chút nào. Tuy nhiên lời giới thiệu của bác Long Tử Vy hôm qua khiến Hứa Tâm An luôn thấy con hẻm này giăng đầy cơ quan, biết đâu cô mới đi được nửa đường thì đột nhiên có vật đáng sợ gì đó nhảy ra, bèn nói với Tất Phương: “Trấn áp người khác mà có thể trang trí đẹp thế này, thật cao tay.”
Tất Phương không quan tâm, anh ta vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn sư huynh của Đổng Khê, đó là một người đàn ông tên Hà Nghĩa, tuổi tầm bốn mươi.
Bởi Hà Nghĩa làm theo lời dặn của Cao Kiến Nghiêu, Hẻm Lục Ấm chỉ cho phép con người bước vào.
Cũng tức là, Tất Phương bị chặn ở ngoài cửa.
Tất Phương lạnh lùng nói: “Ta là thần!”
Hứa Tâm An nhìn anh ta đầy cảm thông, dựa vào kinh nghiệm của cô khi đối phó với vị khách quái lạ nào đó thì câu nói “Ta là thần” không có chút uy lực gì cả, “Ta là ma” may ra còn có thể dọa người.
Quả nhiên phản ứng của Hà Nghĩa cũng giống cô lúc ấy, anh ta bình tĩnh đáp: “Thần, mời anh đứng đợi ở ngoài hẻm. Chỗ này có đình nghỉ chân, chúng tôi sẽ chuẩn bị trà nước.”
Tất Phương kéo tay Hứa Tâm An định bỏ đi.
“Đợi đã, đợi chút đã.” Hứa Tâm An, Long Tử Vy và Đổng Khê cùng lên tiếng.
“Đình nghỉ chân đó không xa lắm, anh chưa kịp cất cánh bay đã tới rồi. Tôi không sao đâu.” Hứa Tâm An nói.
“Sư phụ tôi không làm hại cô ấy đâu.” Đổng Khê phụ họa.
“Tôi cũng ở đó, tôi nhất định sẽ chăm sóc Tâm An.” Long Tử Vy bổ sung.
Tất Phương lạnh lùng lên tiếng: “Đây không phải là vấn đề con người có bị thương hay không.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai từ “Con người” nhằm trả đũa việc ban nãy Hà Nghĩa nói “Chỉ cho phép con người bước vào.”
“Đây là vấn đề tôn nghiêm của thần.” Tất Phương nói.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta, Long Tử Vy và Đổng Khê không biết đáp trả như thế nào.
“Chuyện này dễ giải quyết thôi.” Hứa Tâm An rất dứt khoát, quay sang hỏi Hà Nghĩa: “Đại sư huynh, chỗ các anh có bò khô, cá sợi, hay khoai tây chiên gì không, à, có máy chơi game không?”
Hà Nghĩa ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Hứa Tâm An lại quay sang nói với Tất Phương: “Hỏi rồi. Người ta không có. Vậy thế này nhé, về nhà tôi sẽ hầm chân giò, làm sườn xào chua ngọt. Mua thêm hai máy chơi game mới nữa.”
Tất Phương ngẫm nghĩ: “Lỡ máy mới không vui thì sao?”
Hứa Tâm An liếc anh ta.
Tất Phương kì kèo: “Thêm món cá chép chiên giòn.”
“Ok.” Hứa Tâm An chỉ về phía mái đình: “Anh ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi, đừng chạy lung tung, đừng gây họa, cũng đừng lừa người ta lấy thức ăn.”
Tất Phương sải bước đi về phía mái đình.
Ngoài Hứa Tâm An ra, những người khác đều rơi vào trạng thái như trợn mắt, ngơ ngác, kinh ngạc. Không phải nói là tôn nghiêm của thần sao?
Ba phút sau, Hứa Tâm An được đưa vào một căn phòng, đứng trước mặt Cao Kiến Nghiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.