Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 205:




Tuy nói muốn đi âm phủ nhìn xem bí cảnh, nhưng vụ án còn vài thứ chưa xong, đặc biệt là thân thể Trương Cảnh Lâm vẫn chưa tìm ra.
Nhưng cái này cũng không phải là chuyện quá khó, Bộ ngành đặc thù Vụ Châu đã tìm được chỗ ở của Dư Bắc Quang, cũng tìm ra trong đó mấy cỗ thi thể, hẳn là có một cái của Trương Cảnh Lâm. Khi Thiết Diện nghe tin, đã nhanh chóng đặt vé, hai chú cháu ào ào chạy đến Vụ Châu nhận dạng.
Chờ Thiết Diện cùng “Trương Cảnh Lâm” đến Vụ Châu, Hạ Cô Hàn cũng trở lại Vụ Châu, sau đó đem sinh hồn Trương Cảnh Lâm trong thân thể Dư Phi Bạch ra, rồi trả vào chính thân thể vốn có.
Thân thể Dư Phi Bạch không còn sinh hồn của Trương Cảnh Lâm, nên sinh hồn của gã trở lại vị trí vốn có. Nhưng khi gã tỉnh lại, cái gã thấy không phải sự huy hoàng của Quỷ y, mà chính là cái tin Quỷ y bị gom đầu, "Thần minh" của họ đã bị Hạ Cô Hàn đồ sát.
Biết được chính “Thần minh” trong lòng mình trước nay không phải Hạ Phi Tinh, mà ngược lại còn bị Hạ Phi Tinh chân chính giết chết, Dư Phi Bạch như kẻ mất hồn, cả người ngốc lăng, trong ánh mắt đều là dại khờ không còn chút thần thái, bộ dáng sống hay chết cũng không còn luyến tiếc.
Nhưng đâu ai rảnh quan tâm gã nghĩ gì, gã là một Quỷ y, chờ đợi gã hiện tại chính là gông cùm lao ngục, cả đời đều sống dưới sự theo dõi của Bộ ngành đặc thù.
Hạ Cô Hàn đứng phía xa nhìn Dư Phi Bạch.
Dư Phi Bạch như nhận ra tầm mắt của Hạ Cô Hàn, vội vàng xoay đầu lại nhìn.
Gã đương nhiên biết Hạ Cô Hàn chính là Hạ Phi Tinh, nhưng khi đối diện với một Hạ Cô Hàn có danh lười biếng vô năng mà trước đó gã luôn khinh thường, hiện tại gã không khỏi hổ thẹn cúi đầu.
Đây mới là “Thần minh” chân chính, nhưng Dư Phi Bạch gã đã làm cái gì?
Dư Phi Bạch sắc mặt tái nhợt, xấu hổ không dám đối diện.
Hạ Cô Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn gã một cái, xoay người liền đi.
Qua hơn nửa tháng, cuối cùng cái án “Thần Tiên Tán” cũng kết thúc hoàn toàn. Quỷ y đưa Nhậm Học Bác “Thần Tiên Tán” cũng bị Bộ ngành đặc thù tiêu hủy, những người đã từng hút nó bị khống chế, sau đó đem bào một chỗ để quản lý, từ khi Linh y nghiên cứu ra thuốc chữa “Thần Tiên Tán”, những người bị nghiện cũng chống đỡ được không ít.
“Thần minh” hoàn toàn biến mất, những Quỷ Y phân bố rải rác khắp quốc gia cũng bị moi ra mà nhổ tận gốc,  rốt cuộc tranh đấu mấy trăm năm cũng được đặt dấu chấm hết.
Bận rộn nửa tháng, Hạ Cô Hàn chỉ muốn trở lại cửa hàng rồi ngủ một giấc.
Nhưng mà mới vừa bước đến ngõ nhỏ đã nghe líu ríu tiếng gọi, cùng ba cái thân ảnh bằng bông nhỏ nhắn ầm ầm chạy đến.
"Ông chủ nhỏ!"
"Ông chủ nhỏ! Rốt cuộc cũng chịu về rồi!"
Năm 1-2-3 lao thẳng vào Hạ Cô Hàn, không hề có nét nào sợ hãi lão quỷ đang đứng bên cạnh. Cả ba treo trên người y như Koala.
Cố Tấn Niên không gỡ ba đứa đang bám trên người vợ mình ra, mà chỉ nhướng mi nhìn một cái.
Trong khoảng thời gian này Hạ Cô Hàn vội vàng xử lí vụ án, từ Đồng Châu chạy đi Kinh thị, sau đó lại về lại Vụ Châu. Hoàn toàn không có quay lại Đồng Châu rước ba đứa nhỏ. Nên bây giờ ba đứa bất chấp tất cả mà bám chặt lấy y.
Hạ Cô Hàn xoa xoa từng đứa, vừa ngẩng lên đã thấy Nhậm Tĩnh Tĩnh đứng gần đó mỉm cười hiền hậu nhìn ba đứa nhỏ.
Khi cô nhận ra tầm mắt Hạ Cô Hàn, Nhậm Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, nói: “Tôi đem mấy đứa về, ông chủ Hạ chắc không chê ba đứa nhỏ đâu nhỉ?"
Tuy vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được lưu luyến không rời.
Tuy Năm 1 -2 là con của cô, nhưng cô biết người quỷ thù đồ, Nhậm Tĩnh Tĩnh ích kỷ giữ chúng bên người cũng không phải chuyện tốt với tụi nhỏ. Tuy bản thân muốn giữ hai đứa con bên cạnh, nhưng lý trí cho cô biết, đem chúng về cho Hạ Cô Hàn vẫn là tốt nhất.
Dù sao Đồng Châu với Vụ Châu không phải quá xa, rảnh thì cô có thể chạy qua nhìn mấy đứa nhỏ.
Năm 1-2 cũng biết nguyên nhân lần này Nhậm Tĩnh Tĩnh đưa mấy bé về lại Vụ Châu, nên khi nghe cô nói thì hai chị em lại buông Hạ Cô Hàn ra, lạch bạch nhào vào ngực Nhậm Tĩnh Tĩnh. Thanh âm vẫn trắc trắc như trước, nhưng lại mang theo sự nũng nịu, "Con với em trai vẫn luôn ở đây, mẹ lúc nào rảnh đều có thể đến xem tụi con mà."
"Đúng vậy. Tụi con sẽ luôn ở đây chờ mẹ."
Nhậm Tĩnh Tĩnh ôm chặt hai đứa nhỏ, cố gắng nhịn để nước mắt không rơi.
So với tưởng niệm trước kia, bây giờ đã là quá tốt rồi.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên không quấy rầy ba mẹ con nói chuyện, y bồng Năm 3 vào lại trong tiệm.
Mấy tháng không ở, bên trong đã giăng đầy bụi, Hạ Cô Hàn bật đèn nhìn một vòng sau đó trực tiếp thảy ra Thanh khiết phù, toàn bộ cửa tiệm nháy mắt đã sạch sẽ sáng bóng.
Bước đến quầy, Hạ Cô Hàn vẫn như thường lệ, chính là trực tiếp leo lên ghế mà nằm liệt ra, cảm thụ sự lười nhũn của mình. Y vừa nằm xuống, đã đối diện ngay với cặp mắt Cố Tấn Niên, không nhịn được liền vươn tay đan vào tay hắn, mười ngón giao hoà.
Nhật nguyệt luân chuyển, mấy trăm năm đi qua, nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi.
Hạ Cô Hàn rất nhanh đã ngủ, trước đó mơ màng nói với Cố Tấn Niên: “Ngày mai đi âm phủ một chuyến, đem tiền anh về.”
Cố Tấn Niên đương nhiên thuận theo vợ, ôn nhu mà nói được.
Giữa trưa ngày sau, Hạ Cô Hàn mới mơ màng tỉnh lại, y vẫn nhớ rõ những gì mình đã nói trước khi ngủ với Cố Tấn Niên, rửa mặt thay đồ xong xuôi liền cùng ông chồng quỷ đi một vòng xuống âm phủ.
Thông đạo hai giới âm dương tuy đã đóng, nhưng muốn mở chỉ là trở bàn tay với Cố Tấn Niên.
Đã cách mấy tháng, Hạ Cô Hàn một lần nữa đứng trước cửa Quỷ Thị, mà y cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Một người một quỷ vừa xuất hiện ở Quỷ Thị, liền nhanh chóng thu hút sự chú ý của chúng quỷ nơi đây, sau khi phát hiện là Hạ Cô Hàn, Quỷ thị nhốn nháo lập tức tĩnh lặng. Sau đó liền bùng nổ.
"Ông chủ Hạ! Cậu rốt cuộc cũng tới rồi!"
"Ông chủ Hạ! Lần này đến lại bán bùa gì sao?"
"Ông chủ Hạ! Chúng ta chuẩn bị tiền đầy đủ rồi, cậu chỉ cần đưa bùa ra thôi!"
“Ông chủ Hạ……”
“Ông chủ Hạ……”
Một đám quỷ chen chúc quay quanh Hạ Cô Hàn, vừa nhìn liền thấy được y được chúng quỷ nơi này hoan nghênh vô cùng.
Vu Mặc Định đứng trên tửu lâu, nhìn đám quỷ kích động trên phố, sau đó quay đầu nhìn về phía ghế thái sư, thái độ cung kính thưa, "Tôn thượng, ông chủ Hạ cùng Cố tiên sinh đã đến."
Biểu tình trên mặt Quỷ Vương thoáng cứng đờ, nhưng nhanh chóng giả vờ như không có gì, Vu Mặc Định lại rõ ràng thấy được trên đầu hắn đã mây đen giăng đầy. Gã thật không biết chủ thượng của kình lại ưu sầu cái chuyện chi.
Vu Mặc Định cũng không dám nhiều chuyện, lia ánh mắt trở lại chỗ hai vợ chồng kia, thì một người một quỷ đã biến mất, không biết đi nơi nào.
“Hả, người đâu?” Vu Mặc Định buồn bực nói.
Lại nghe Quỷ Vương nặng nề mà thở dài một hơi.
Người còn có thể đi nơi nào? Đương nhiên là đi đến bí cảnh!
Bí cảnh a!
***
Cố Tấn Niên quả thật đưa Hạ Cô Hàn đi thẳng đến gia nghiệp to lớn dưới âm phủ của mình.
Đây là một địa phương nồng đậm âm khí nhất ở âm phủ, nơi này quanh năm được bao trong sương đen dày đặc, duỗi tay cũng không thấy rõ năm ngón.
Khi họ bước đến thì một trận gió từ đâu thổi đến phá lệ mãnh liệt, xuyên qua màn sương đen dày, nếu không cẩn thận có thể bị nó thổi đến hồn phi phách tán, huống chi là con quỷ khác.
Nhưng mà Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn lại như vào chỗ không người, thản nhiên nắm tay nhau xuyên qua màn sương đen, sau đó đi vào sơn cốc.
Càng đi vào trong, sương đen dần tan đi, mọi thứ hiện rõ ngày trước mắt.
Hạ Cô Hàn vô cùng chờ mong để thấy được cái gia nghiệp của Cố Tấn Niên ở Âm phủ, không phải y để ý đến giá trị của nó, cái mà y để ý chính là đây là "nhà" mà Cố Tấn Niên vì cả hai thành lập.
Khôi phục lại ký ức mấy trăm năm trước, Hạ Cô Hàn đối với chữ "Nhà" không có khái niệm. Vì trước khi gặp Cố Tấn Niên, y không có nhà, sau đó gặp được hắn, hắn cho y cái nhà.
Mà hiện tại, ký ức trước sau hoàn chỉnh mà hợp lại với nhau —— Cố Tấn Niên vậy mà dựng lên một Cố giá sơn trang ở dưới Âm phủ không khác gì so với nhân gian trăm năm trước.
Một ngọn cỏ, một cành cây, một viên gạch ngói, đều y đúc với trí nhớ của Hạ Cô Hàn. Tầm mắt y kia dừng ở bất luận nơi nào, trong đầu đã hiện ra từng hình ảnh như thước phim quay chậm.
Đây là Cố gia sơn trang, là nhà mà Cố Tấn Niên dành cho y, đối với y nó chính là vô giá. 
“Vào xem không?” Cố Tấn Niên nắm tay Hạ Cô Hàn, nghiêng đầu nhìn về phía y.
Khi đối diện với ánh mắt ông chồng quỷ, ánh mắt y khẽ chớp động, "Được."
Sơn trang như cảm nhận được chủ nhân trở về, hai cửa lớn đóng chặt ầm ầm mở ra. Khung cảnh trước mắt Hạ Cô Hàn lại lần nữa biến hoá, bên tai cũng nghe ồn ào náo nhiệt.
Sơn trang Cố gia từ khi nào đã giăng đèn kết hoa, lụa đỏ, đèn lồng trải rộng tầm nhìn. Hạ Cô Hàn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng chúc mừng.
Y kinh ngạc mà quay lại nhìn Cố Tấn Niên, lại phát hiện, không biết từ lúc nào vị bá quỷ tổng tài luôn đóng vest đã thay cho mình một thân hỉ bào đỏ thẫm.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Cô Hàn trong lòng biết rõ ràng, nhưng còn cố hỏi.
Cố Tấn Niên nói như đúng tính hợp lý mà nói: "Ở nhân gian thành thân một lần, bây giờ vào nhà mới ở âm phủ cũng phải thành thân."
Hạ Cô Hàn không nhịn được phì cười, “Có người nào cầu hôn như anh sao?”
Cố Tấn Niên không trả lời Hạ Cô Hàn, trực tiếp nắm tay y đi thẳng vào bên trong, khi đi qua dãy hành lang gấp khúc, liền hướng về phía nhà kho.
Khi cửa nhà kho mở ra, giống như mấy trăm năm trước, giọng nói âm trầm tràn ngập dụ hoặc, "Thành thân với anh, mọi thứ đều cho em."
Toàn bộ nhà kho đều là hoàng kim, dù ở âm phủ đi chăng nữa, thì ánh sáng lấp lánh của hoàng kim cũng chiếu cho Hạ Cô Hàn muốn lòi cả mắt.
Mấy trăm năm trước, y cũng vì đống hoàng kim này mà yếu lòng, đáp ứng chuyện thành thân với Cố Tấn Niên.
Mấy trăm năm sau, Cố Tấn Niên lại dùng cái chiêu này.
Cố Tấn Niên thấy Hạ Cô Hàn không phản ứng, lại kéo tay y vào thẳng bên trong nhà kho.
Cái gì đáng giá bên trong, cái góc lớn nhất kho đều chứa đầy minh tệ, đúng với câu mà trước kia Cố Tấn Niên từng nói —— anh có rất nhiều tiền.
Nhưng mà Hạ Cô Hàn lại lâm vào trầm mặc.
Cố Tấn Niên hỏi: “Còn không hài lòng sao?”
Hạ Cô Hàn lắc đầu, “Em chỉ cảm thấy mấy trăm năm trước em mệt tâm, chắc là vì cái kho này."
Hoàng kim cùng minh tệ trong kho đã khiến y mê mẩn, nên cái việc đáp ứng thành thân với Cố Tấn Niên là chuyện hiển nhiên.
Cố Tấn Niên nhanh chóng đưa Hạ Cô Hàn bộ hỉ phục đỏ thẫm, để y bận vào, sau đó đưa người đi thành thân.
Hạ Cô Hàn nhìn như ỡm ờ, nhưng mặt mày đã tràn ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.