Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 166:




Đại khái chỉ cần không phải là kẻ ngốc, liền có thể nghe ra cảm giác không tình nguyện và lo lắng của Kỳ Thanh Lân dành cho cái người đang phát tín hiệu kia. Mà Kim Dư thì tuyệt đối không phải là kẻ ngốc.
Đại khái chỉ cần không phải là người đoạn tuyệt với thất tình lục dục, dưới tình huống như bây giờ, đều sẽ có vài phần không biết phải làm sao và chần chờ. Tuy thoạt nhìn Kỳ Thanh Lân là người cực kỳ lãnh huyết, nhưng thật ra không phải là không có thất tình lục dục.
Cho nên lúc người này rối rắm, sự tồn tại của bà xã liền cực kỳ quan trọng.
“Anh theo em lâu như vậy, sao tới giờ vẫn không giống em một chút nào a! Em biết anh giờ giống như là cận hương tình khiếp[144], lại đột nhiên có chút ủy khuất và không cam tâm. Nhưng mà a! Mặc kệ thế nào a, anh cũng phải bình tĩnh lại! Chúng ta không loại bỏ những chuyện có thể xảy ra được.
“Có lẽ bởi vì ông cụ trường kỳ bị nhốt ở chỗ này nên đầu óc có chút bất ổn, chẳng phân biệt được thị phi. Có lẽ ông cụ chưa thấy thằng cháu béo nhà ông, chỉ mới thấy đứa con cho nên đương nhiên là bất công. Còn đủ loại lý do khác mà, đừng kích động.
Kỳ Thanh Lân nhìn cái tên ở bên cạnh nói đến nước miếng tung bay nhịn không được mà giật giật khóe miệng. Hắn thực ra không có suy nghĩ nhiều như con cá voi này tưởng, chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào lẫn lo lắng kia không phải là tin tức thật mà thôi. Ai ngờ cái người này lại khẩn trương như vậy. Bất quá, nhìn vẻ mặt lo lắng của Kim Dư, Kỳ Thanh Lân vẫn nhịn không được cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đưa tay xoa mặt xoa đầu con cá, sau đó bình tĩnh nói:
“Anh không cần ông ta, cho nên không kích động.”
“Phải phải, anh không kích động, ông ấy phải kích động khi thấy anh mới đúng.”
“Nếu ông ta giống người kia, anh sẽ đánh ông ta như cái mền rách, tiếp tục giam giữ ông ta.”
“…..” Kim Dư đưa tay vuốt mặt một cái, đó là ông nội ruột thịt của anh nha, đừng có hung tàn như vậy chứ.
“Đi thôi. Nói không chừng qua một lát ông ta liền ngủm.”
Kỳ Thanh Lân lôi kéo Kim Dư hướng về phía khu rừng màu xanh đen hẹp dài. Phía sau bọn họ là Đại Bạch, Bánh Bao, Nhị Hắc, Vượng Vượng, Tiểu Bảo, Tiểu Tuyết đứa chạy đứa bay hoặc là ngồi trên đầu đứa nào đó theo đuôi, để lại Giáp 1 và Ất 1 đơ mặt.
Thật vất vả mới giải trừ được trạng thái hóa đá, Giáp 1 chọt chọt Ất 1.
“Này hình như không khoa học lắm a…. Không phải hàng năm trên Hoang Tinh số Sáu đều có phi thuyền tới xem xét tình huống sao. Nếu ảo ảnh con kỳ lân và chữ viết kia là thật, vậy cho dù thuyền viên trên phi thuyền có thiểu năng tới cỡ nào thì cũng phải phát hiện có người còn sống chứ! Hay đây là cái bẫy lợi hại nào đó!” A_Q_L
Ất 1 vừa nghe xong lại không cho là đúng. Nói là cạm bẫy thì cũng quá châm chích đi. Hoang Tinh số Sáu là cấm khu của nhân loại và dị thú, cho dù có cạm bẫy thì cũng phải là một cái bẫy tự nhiên. Nhưng hình ảnh trước mắt này thấy thế nào thì cũng như là một loại tín hiệu. Về phần tín hiệu này phải mất hơn ba mươi năm trời mới được Kỳ Thanh Lân phát hiện, muốn tìm lý do chỉ sợ phải thông qua một loạt thao tác.
Phải biết Thủ Đô Tinh và Hoang Tinh số Sáu này cách rất xa nhau, phải dùng cả bước nhảy thời gian mới rút ngắn được thành lộ trình hai ngày. Mà để phi thuyền vận hành được bước nhảy thời gian, cho dù có là người của thập đại thế gia cũng không chịu nổi chi phí tìm kiếm hàng năm như vậy, hơn nữa nhiều năm nay, Kỳ Vân Khiếu chỉ tiếp xúc với hạch tâm, mà làm việc thì đều là do Nguyên Tĩnh Nhã đảm nhiệm, rốt cục tình huống ở Hoang Tinh số Sáu là như thế nào, thật sự không thể hiểu được.
Chậc, làm thủ hạ của lão đại chính là nguyên nhân khiến y có thói quen tự hỏi, câu cửa miệng của lão đại Ất Văn chính là, biết càng nhiều thì chết càng sớm, làm tiểu đệ cuối cùng của hắn nên thiếu hiểu biết một chút thì tốt hơn!
“Ê ê, lại nghĩ cái gì vậy? Coi chừng nghĩ nhiều quá não bị chuột rút bây giờ.” Giáp 1 duỗi tay tiếp tục chọt, sau đó trở lại phi thuyền, “Đại boss bọn họ đi xem tình huống rồi. Hai người chúng ta không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng phải cam đoan phi thuyền không sao, nếu không, tới lúc đó mổ bụng tạ tội là còn nhẹ.”
Ất 1 trợn trắng mắt. Cho dù y cố giả làm một thằng ngốc, nhưng khi y thật sự ở chung một chỗ với một thằng ngốc, y rất bi kịch mà phát hiện ra một chuyện, cho dù có giả thế nào, y cũng không ngốc bằng tên kia.
Y ngược lại thật tâm hy vọng có người đến tìm ngược. Nếu không y sợ rằng y sẽ tự chém người nhà mình mất—cái tên ngu ngốc chỉ có vũ lực kia.
Ở bên kia, Ất 1 và Giáp 1 đang nghiêm túc đem phi thuyền di chuyển tới một vị trí an toàn ẩn nấp. Còn đoàn người của Kỳ Thanh Lân và Kim Dư thì đã đến được nơi xuất hiện bóng dáng kỳ lân vàng.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh đầm lầy quỷ dị.
Một bên đỏ thẫm, một bên xanh đen.
Mà chính giữa hai loại màu sắc này, là một lão già tóc vàng trắng đang ngồi, bên cạnh ông còn có một con báo đen, hai móng vuốt đều vắt ngang lên đùi đang ngồi xếp bằng của ông.
“......”
Đó là ông cụ nhà mình đó hả? Nhưng mà, cái con báo đen bên cạnh là sao đây?
“......”
Đừng hỏi anh, anh cũng không biết.
Kim Dư và Kỳ Thanh Lân vừa đến liền nhìn thấy được hình ảnh có chút không biết ra sao, sau đó liền trao đổi ánh mắt.
Bất quá khiến Kim Dư phải sốc một cú chính là bọn họ chỉ mới trao đổi ánh mắt, còn đứng ở rìa ngoài cách xa ít nhất hai mươi cây số, không nói một tiếng nào, ấy vậy mà ông lão và con báo kia vẫn phát hiện ra bọn họ.
“Không biết người tới là dũng giả[145] hay là nhà thám hiểm của gia tộc nào? Nếu có thể, lão cần các ngươi giúp. Ta là người tốt.”
“......%&*[&%......%”
Vị này thật sự là đã rời khỏi thế gian lâu lắm rồi đúng không, bình thường người tốt có bao giờ nói bản thân là người tốt đâu. -A-Q-L-
Chỉ là không đợi Kỳ Thanh Lân và Kim Dư trả lời, lão già kia giống như phát hiện ra chuyện gì đó không có khả năng phát sinh, liền kinh nghi một tiếng: “Khí tức này là như thế nào? ....Lên!!”
Kỳ Thanh Lân chợt biến sắc, căng thẳng nắm lấy tay Kim Dư nhịn không được, điên cuồng hét lên một tiếng, cùng lúc đó, phía sau Kỳ Thanh Lân đột nhiên hiện ra hình ảnh một con kỳ lân đen, cơ hồ giống y như đúc với con kỳ lân vàng vừa nãy, đương nhiên ngoại trừ màu sắc ra.
“Ế! Lão già! Ông làm gì hắn vậy?!”
Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân đột nhiên xảy ra chuyện, thoáng nghĩ một cái liền biết là do cái lão già ngồi ở chính giữa kia giở trò quỷ. Lập tức xù lông, con kỳ lân này là mạng của y nha.
Lúc này, ngược lại, lão già đang cười tủm tỉm kia thì một chút cũng không thèm để ý, nhìn Kim Dư đang xù vảy cá cũng chỉ là vui tươi hớn hở cười cười.
“Có thể bị máu của ta kích hoạt tuyệt đối là huyết mạch trực hệ của ta. Thấy thế nào thì hắn cũng đâu có giống con của lão phu đâu a, tính tính thời gian, nha đầu thông minh nhà Băng gia kia hẳn cũng nên sinh cho lão phu một thằng cháu rồi. Cho nên, cháu ngoan, đến đây gọi một tiếng gia gia[146] đi! Ha ha ha ha cáp~ Lão Hắc, ta đã nói rồi mà. Ông đây rất biết chọn con dâu. Cháu trai cũng tuyệt đối phải là đứa mạnh nhất! Cho dù cái thằng con không thành tài kia không đến cứu lão cha nó, thì cháu của ông cũng tới thôi! Ngươi xem ngươi xem! Giờ không phải đã đến đây rồi sao! Cái câu rắm bị vứt bỏ của ngươi mau thu hồi đi thôi ha ha ha!”
“Mẫu thân của ta sau khi sinh ta, vài ngày sau liền chết.”
Kỳ Thanh Lân nhìn ông cụ đang cao hứng tỏa sáng rạng ngời, không mặn không nhạt nói ra một câu. Khiến ông cụ nháy mắt cứng người kinh nghi.
Nhưng mà dù là như thế, Kỳ Thanh Lân vẫn không định dừng lại.
“Lúc ta sinh ra là hình thú. Sau khi mẫu thân chết liền bị đưa tới vệ tinh căn cứ của Kỳ gia, gần mười sáu năm.”
“Ngươi......”
“Ba tháng sau khi mẫu thân chết, người nọ cưới Nguyên Tĩnh Nhã. Sáu tháng sau, ‘đệ đệ’ của ta được sinh ra.”
“......”
“Từ lúc ta rời khỏi căn cứ cho tới nay, bị ám sát không dưới một trăm lần.”
“Cho nên lão già, sự thật vĩnh viễn không tốt như ngươi tưởng tượng. Tỷ như ta một chút cũng không thích lão cha ta, còn muốn giết hắn. Tỷ như ngươi bị nhốt trong này hết hai ba mươi năm, không phải thiên tai mà là nhân họa.”
Sau khi Kỳ Thanh Lân từng câu một đem toàn bộ hiện thực nói cho ông biết xong, Kim Dư bỗng nhiên mẫn cảm phát hiện đầm lầy vốn ôn hòa thế nhưng dần dần bắt đầu chấn động, hơn nữa biên độ càng lúc càng lớn, có xu thế núi sập đất nứt.
Ngao...... Rống ! ! !
Ngay sau đó, hắc báo vốn ghé nằm trên đùi ông cụ chợt rống lớn một tiếng. Mọi thứ lại dần dần bình tĩnh lại, chẳng qua sắc mặt ông cụ vừa tái nhợt lại vừa đỏ hồng, vẻ mặt không thể so với từ dữ tợn.
“Thằng, con, bất, hiếu!”
...... an_quy_lau
“Cháu trai! Cùng ông về nhà đánh con!!”
Nhìn sắc mặt dữ tợn của ông lão biến lại vẻ ôn hòa sau đó lại biến thành dữ tợn, Kim Dư và hắc báo đồng thời trợn trắng mắt, mẹ nó, ông và cháu trai ông căn bản đều là bị biến dị gien đúng không?! Còn có a, muốn đánh con thì trước hết phải ra khỏi nơi này thì mới đánh được a!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.