Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 142: Hơi hung tàn




Dạy hư con nít là phải nhận trừng phạt, trong truyện tranh đều có nói rõ.
Mà trừ chuyện này ra, bạn Bánh Bao luôn tự nhận bản thân là con báo đẹp trai nhất bị đánh thành đầu heo lại có thể chứng minh một điều, kỳ thật so với việc dạy hư con nít, dạy hư mấy bạn già không thể già hơn như Lão Gia Hỏa, cũng sẽ phải nhận sự trừng phạt, ặc, kỳ thật chuyện này có thể so với việc bị trời phạt.
Bỏ qua, không nói chuyện này nữa, trong khu căn cứ duy nhất của dị thú ở Địa Cầu này, quan hệ giữa người và chúng thú đều vẫn rất vui vẻ ấm áp, ngay cả Tiểu Ngân – con linh giáp ngân thú từng chết đi sống lại rất nhiều lần – sau khi biết tin đại ca nhà mình không chết liền cực kỳ an tâm nằm bên cạnh đại ca ngủ tới thiên hôn địa ám. Bạn Ngân tỏ vẻ nó vẫn còn rất nhỏ, có ca có ăn có ngủ là đủ lắm rồi, mấy thứ khác, có liên quan gì tới nó?
Chờ Kim Dư được Lão Gia Hỏa thiếu chút nữa đã trở thành biến thái dẫn đi xem đám dị thú ở vài nơi khác xong, coi như đã có thể an tâm trở lại nhà gỗ nghỉ ngơi. Cũng may, Lão Gia Hỏa chỉ bị biến thái mỗi giọng điệu mà thôi, tính tình vẫn còn đáng tin lắm, nếu không thì RP[117] gì đó đã giữ không nổi rồi, thật là, không biết phải nói gì nữa.
Nhưng mà, bộ Địa Cầu có nhân phẩm gì đó sao? Hay là vật phẩm?
......
Pia bộp một phát lên mặt, ông chủ Kim thấy hôm nay nhất định là bị quá nhiều chuyện kích thích liên tiếp, cho nên ngay cả ngủ mà vẫn còn nghĩ tới cái chuyện này!!!
“….Ngủ ngoan đi.”
Kim Dư bị boss nhà mình túm vào lòng, đè lại. Boss tỏ vẻ nếu đêm hôm khuya khoắt bà xã còn lăn qua lộn lại nữa, và nếu không phải đã xác định hiện giờ không phải là thời cơ tốt, hắn tuyệt đối sẽ ăn cái người nào đó không còn một mảnh. Có biết cái gì là đùa với lửa không, còn đùa, còn đùa, còn đùa liền ăn em luôn!
Bạn cá tựa hồ cảm nhận được mối nguy hiểm sắp sửa ghé thăm, liền run lên, lủi vào lòng boss không dám động đậy. Ừm, ngày mai còn phải đi xem tình huống trong tiệm nữa, mấy ngày này nên cấm dục thì tốt hơn! Di, sao tự dưng y lại phát hiện danh tự của mình thế nhưng lại đồng âm với hai từ ‘vô ngữ’[118] thế nhỉ?!
Tóm lại, hỗn loạn cả một ngày, giờ lại tha hương đến nơi cố hương, Kim Dư ngủ cực an ổn.
Nhưng thế ngoại đào nguyên thường thì chỉ có duy nhất một nơi, cũng không phải là vật sở hữu của người và thú, chỉ cần có đủ may mắn nhất định sẽ tìm được nơi thế ngoại đào viên có thể bao dung bọn họ.
Chỉ là trong vòng một ngày, Thủ Đô Tinh từ một địa phương phát triển thịnh vượng, là nơi muôn loài có thể an ổn sinh sống, lại biến thành nơi chiến loạn phong sương, giống như trở lại tình cảnh trăm ngàn năm trước kia, đêm tối điên cuồng dụ hoặc, tối đen không có lấy một chút ánh sáng, yên tĩnh đến mức không thể nghe được tiếng gọi của mèo đêm.
Tất cả nhân loại đều đóng chặt cửa nhà, kéo kín màn che, cùng nhau nương tựa cùng nhau ôm ấp, cầu nguyện dị thú đã từng vô hại đừng xông vào nhà mình. Điều đó có nghĩa rằng, người báo thù đã tới.
Lúc này, tại Hoang Tinh số Bốn, cũng là Hoang Tinh có diện tích lớn nhất, có hoàn cảnh tốt nhất trong các Hoang Tinh, một tòa cung điện thần bí từ trên trời giáng xuống cực kỳ tương phản với cảnh tượng hàng hà sa số túp lều tranh nguyên thủy tục tằng phóng khoáng, áp đảo cả một mảnh thực vật hung hãn.
Thẳng đến nửa giờ sau, dưới sự chấn nhiếp của tam vương, đám thực vật chung quanh mới miễn cưỡng na ra một chỗ để cung điện nhân loại đáp xuống, nha, thực vật tuy không có trí tuệ nhưng bản năng sinh tồn vẫn có thể ngăn ngừa hết thảy nguy hiểm. Cho nên, mới là bản năng.
Ngao -- ! rống ! ! !
[Má nó má nó má nó, mau tìm chỗ cho ông ói đi nha, không biết bộ tộc ông đây sợ độ cao sao?!]
[Đờ đệch đờ đệch đờ đờ đờ…. Nước đâu? Hồ a! Mẹ nó cho cái chậu rửa mặt cũng được, sắp chết rồi có biết không hả! Cá a! Tao là cá đó a! Tụi mày thấy cá bay bao giờ chưa hả! Đến cho miếng nước đi a!!]
Phốc --.
[Cho nước miếng nè.]
[…. Mẹ nó ông vứt cho mày mặt đầy vảy cá bây giờ!! Ai bảo mày nhổ nước miếng hả?! Ai kêu mày tương nhu dĩ mạt[119]! Mẹ mày!!]
......
“Tôi nói, hình ảnh này cũng có chút rất cái kia đi? Sao tôi lại cảm thấy cái đám chúng ta mang về đều là mấy đứa không được bình thường vậy?”
Lúc này, ba thú vương đã khôi phục lại hình người, nhìn một đám lộn xà lộn xộn khiến bọn họ đột nhiên có chút xúc động. Xúc động là ma quỷ, này không thể không nói, có đôi khi lời nói của loài người rất là sâu sắc. an-quy-lau
“Chẹp, thiệt là phiền, tìm người dàn xếp chỗ ở cho tụi nó trước rồi nói. Ở trong Thủ Đô Tinh quá lâu, nếu muốn để tụi nó sinh tồn ở đây, không cho tụi nó nhìn thấy một ít sự thật tàn khốc, tụi nó còn tưởng nơi này là thiên đường nữa kìa.”
“Ha ha~ Có đôi khi, Địa Ngục cũng không hơn vậy đâu.” Tóc trắng cười đầy vẻ hồ ly, “Người có đầu óc lợi hại nhất đến đây a. Ba người chúng ta tùy tiện tìm thủ hạ, sau đó, trong vòng một tuần ít nhất phải để tụi nó thích ứng được một nửa hoàn cảnh tàn khốc ở nơi này trước. Đồng thời, bắt tụi nó hiểu, không thể cứ sống an ổn ở đây mãi được, Thủ Đô Tinh mới là nhạc thổ của chúng ta.”
Chỉ có vài câu, trong vòng mấy chục ngày tiếp theo, đám thú được nuông chiều luôn sống trong hoàn cảnh ôn hòa tại Thủ Đô Tinh liền được thể nghiệm một phen cái gì gọi là sống không bằng chết lẫn dục tiên dục tử. Chỉ là, mặc dù như thế, đại đa số dị thú trong hơn mười vạn con tiến vào nơi này, lại tình nguyện giãy dụa sống trong hoàn cảnh sinh tồn tự nhiên, không muốn mỗi nhất cử nhất động lại bị bó buộc như cá chậu chim lồng nữa.
Không tự do chi bằng chết.
Nói cho cùng, đây cũng là tín ngưỡng đã khắc sâu vào tận xương tủy từ khi mới sinh ra.
Bởi vì ngay từ đầu đã khắc cốt ghi tâm, cho nên năng lực sinh tồn và năng lực thích ứng mới có thể bộc phát kinh người như vậy, đó mới là bản thân chân thật nhất của dị thú. Mặc dù nguy cơ tứ phía, nhưng ta vẫn cứ sống sôi nổi tùy ý. Đây chính là mị lực lớn nhất.
Ngày hôm sau, dương quang sáng lạn.
Nhưng mà, dương quang sáng lạn này lại vạch trần hết thảy cảnh sắc điêu tàn do đêm đen che dấu ra.
Trải qua một ngày đêm khẩn cấp hành động phòng ngự, nhân loại và dị thú còn sót lại tại Thủ Đô Tinh tựa hồ đã đạt thành một sự ăn ý khó hiểu. Nhân loại kết thành quần thể cảnh giác đi thành đoàn, dã thú trong bóng đêm thì độc hành tự do phòng ngự. Phân biệt rõ ràng, khi đến hạn độ lớn nhất liền chiếm địa bàn, chờ có một thằng đui mù hoặc xui xẻo bước nhầm một bước, lập tức sẽ bị đối phương cắn nuốt không chút dư thừa.
“Tê…..” Kim Dư đứng trước cửa lớn nhà mình, nhìn hơn hai mươi tên binh lính được võ trang đầy mình thì nhịn không được mà nhíu mày. Từ lúc nào mà nhà y biến thành nơi quan trọng phải để quân đội phái cả một đống bộ đội đặc chủng đến gác như thế?
Lúc này, bên người Kim Dư cũng chỉ có Kỳ Thanh Lân và Lý Khiếu, Cam Lượng, tổng cộng có ba người, một con dị thú cũng không có, ngay cả lông dị thú cũng không thấy.
“Kim lão đệ, trong tiệm của cậu có hàng cấm hả?” Vì Cam Lượng không có Tham Lang ở bên người, y cũng không có quá nhiều cố kỵ, miệng bắt đầu công kích.
“Canh gác thôi, bọn họ muốn gác thì gác, chả liên quan gì đến ông. Nhưng nếu đột nhiên xông vào nhà dân loạn cướp loạn phá, tôi không ngại thẳng tay đánh thủ trưởng của bọn họ.” Nói xong, Kim Dư liền kéo Kỳ Thanh Lân vào nhà. Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại bên người bọn y không có dị thú, cho dù quân đội có muốn gây phiền toái, cũng không có lý do hợp lý để hành động. Cá quá lớn rất khó bắt, làm không tốt sẽ lật thuyền.
“Tôi nói a, sao lại phải trực tiếp tới đánh thủ trưởng của bọn họ a?”
“À, quân nhân thì phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên chúng ta không cần để ý đám tiểu lâu la, tập trung hỏa lực đánh boss mới tốt!”
Vì thế mười mấy binh lính chiến đấu cấp A đứng trước cửa hàng thú cưng số 138 cảm thấy rét quá nha, hình như cái tên ‘gian thương văn nhược đạp một cái liền chết tươi’ cần phải giám thị khống chế này hơi – quá – hung – tàn rồi?! Mẹ nó, là đứa nào nói đây là cái địa bàn nhẹ nhàng nhất dễ kiếm công nhất vậy? Khi dễ bọn họ không có binh chủng trinh sát binh hay là khi dễ bọn họ không có chức nghiệp tình báo hả!!!
“Nha, thực thức thời, ngoại trừ tấm thảm, các gì cũng không để lại cho ông.”
Nhìn căn phòng trống rỗng, biểu tình trên mặt Kim Dư vẫn như cũ. Đương nhiên, nếu không tính tới độ ấm nháy mắt đã giảm xuống giá trị âm, thì Kim Dư vẫn rất là bình thường.
“Em – gái – mày. Ông đây không có dị thú đồng nghĩa với việc mày đã nhổ mất cái răng của lão hổ mà mày không nên đụng rồi!” Sắc mặt Kim Dư rốt cục cũng sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Không biết dị thú của bổn tiệm đều thuộc loại bán manh, chỉ có những lúc boss vào nhà cướp của mới bộc phát đại sát khí sao!”
“Dám lấy đồ của ông, ông bắt mày ngay cả quần cộc cũng không có mà mặc!!!!!!” an~quy~lau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.