Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 99: Lần này đến lượt ta (3)




Hạ Triều Ca nặn ra một nụ cười, đang muốn đi về phía Hề Minh Húc, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói.
"Phía trước hình như có đánh nhau, mau đi điều tra!"
Toàn thân Hạ Triều Ca run lên, nàng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau một rừng đuốc sáng trưng, số lượng không ít hơn phân đội vừa mới tiêu diệt lúc nãy.
Tim nàng đập mạnh, làm sao bây giờ!
Hề Minh Húc tránh trong góc cũng nghe được như nàng, thấy ánh lửa của những ngọn đuốc.
Mí mắt hắn như sắp nứt ra, hắn nói: "Triều Ca, mau trở lại đây!"
Hạ Triều Ca sững sờ đứng ở đó không nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn những ngọn đuốc càng ngày càng gần, từ đầu đến cuối không di chuyển về phía Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc cố gắng di chuyển thân thể, nhưng mà thân thể chết lặng không chịu nửa phần khống chế.
"Nàng muốn làm cái gì? Quay lại!" Hề Minh Húc rống lên một tiếng.
Hạ Triều Ca nhìn về phía Hề Minh Húc, hơi mỉm cười.
Nụ cười kia rơi vào trong mắt Hề Minh Húc, cực kì chói mắt, ngay cả hô hấp của hắn đều như muốn dừng lại.
Hạ Triều Ca nhấc chân đá vào một thanh trường thương, phát ra tiếng động.
"Người nào! Đúng đó, đừng chạy!"
(Editor: thắc mắc, đuổi bắt người ta mà kêu đừng chạy??? Câu thoại não tàn nhất trong mấy cuộc truy đuổi :v)
Người sau lưng nghe được tiếng động vội xông qua đây, đồng thời, Hạ Triều Ca cũng không thèm quay đầu chạy về một hướng khác.
"Có người, khải giáp màu bạc, là Hề Minh Húc, mau đuổi theo!"
"Hắn giết nhiều người của chúng ta như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua, toàn lực truy bắt!"
"Vâng quân trưởng!"
Trong sơn động, Hề Minh Húc trơ mắt nhìn một phân đội không dưới năm mươi người đuổi theo Hạ Triều Ca, hắn lại chỉ có thể ẩn nấp trong sơn động không thể động đậy.
Tiếng hô hào, tiếng chạy sột soạt ở trong rừng phát ra rất lớn, lập tức tràn vào đầy tai Hề Minh Húc, khiến hắn vừa thống khổ vừa bất lực.
Cho đến khi âm thanh dần dần biến mất, khắp nơi này, chỉ còn lại một mình hắn cùng thi thể đầy đất.
Hạ Triều Ca liều mạng chạy về phía trước, mắt thấy rời khỏi nơi Hề Minh Húc ẩn thân rất xa, nàng bắt đầu cởi khải giáp trên người, vừa chạy vừa ném.
Truy binh phía sau một đường đuổi theo, nhưng vẫn không thể bắt được Hạ Triều Ca.
Cùng kiếm pháp thì đáng khen ngợi còn có khinh công của Hạ Triều Ca.
Nàng luyện võ không phải vì theo đuổi tuyệt đỉnh, mà để lúc ở đường cùng giữ lại cho mình một con đường sống.
Cho nên, khinh công có thể chạy trốn đối với nàng mà nói, quan trọng ngang với kiếm pháp.
Điển hình hiện tại nàng lấy một địch ba mươi, dưới tình trạng kiệt sức, vẫn không thể bắt được như trước.
Sắc trời dần dần sáng lên, trong tầng mây phía đông rơi xuống những tia sáng bình minh.
Hạ Triều Ca không biết nàng chạy đến nơi nào, chỉ biết là truy đuổi vẫn còn.
Nhưng bình minh cho nàng hy vọng, nàng vừa chạy vừa một bên gọi hồn: Trình Phi Dương à Trình Phi Dương ơi, nể tình chúng ta có nhiều ngày tình nghĩa, ngươi đừng lừa ta nha, người mà không tới nữa là ta chạy không nổi nữa đâu!
Thật sự Hạ Triều Ca không biết tại sao mình lại phải liều mạng chạy như vậy.
Nếu như nàng dừng lại, cùng lắm là chết, sau khi chết, hết chuyện, nàng liền có thể thoát khỏi mọi chuyện về tiên giới.
Nhưng nàng bỗng nhiên không muốn kết thúc như vậy, trong lòng nàng dường như có thêm một tầng vướng bận, khiến nàng tham luyến, khiến nàng không bỏ xuống được.
Còn là cái gì ràng buộc, Hạ Triều Ca không muốn nghĩ tới.
Rốt cục một đội quân đội xuất hiện trước mặt Hạ Triều Ca, lòng nàng buông lỏng, dừng lại.
Nhưng nàng còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ thấy một người chậm rãi đi ra từ giữa đội quân, lại không phải là Trình Phi Dương!
Người kia đầu đội Ngọc Quan, một khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt phượng tinh xảo, bờ môi mỏng đang nín cười nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.