Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 72: Chuốc rượu (2)




“Quân đội Hề gia có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của tất cả mọi người, ta kính trước một chén này.”
Lời này của Hề Minh Húc, thành công khiến những tướng lĩnh có mặt nhiệt tình ngẩng đầu.
Các tướng sĩ nhao nhao tụ chén rượu cùng Hề Minh Húc uống một chén này.
Hạ Triều Ca ngồi bên cạnh Trình Phi Dương, trong lúc nhất thời cũng bị không khí này cảm hoá.
Ở Bắc Cương một tháng, cùng những tướng sĩ này ăn ở một chỗ, Hạ Triều Ca càng có thêm hiểu biết với quân nhân.
Chỉ có tự mình trải nghiệm, mới có thể biết những hán tử máu nhuộm thiết bào này có bao nhiêu đáng yêu.
Chịu gian khổ, tràn đầy nhiệt huyết, bảo vệ biên cương, đảm bảo sự bình yên cho bách tính một quốc gia.
Hạ Triều Ca theo mọi người cùng uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Chén rượu rất lớn, rượu lại mạnh, Hạ Triều Ca có chút say.
Lúc này, Hề Minh Húc lại bưng chén rượu lên cười nói: “Hôm nay Thanh Long quân hoàn toàn thắng lợi, không thể bỏ qua công lao của quân sư, Lam tướng quân, Phi Dương, các ngươi không lẽ không muốn kính quân sư một ly sao?”
Hạ Triều Ca nghe vậy, rượu vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống thiếu chút thì phun ra ngoài.
Tên hỗn đản Hề Minh Húc này! Muốn chơi chết nàng hả?
Nghe Hề Minh Húc nói, Lam Thiên Tường dẫn đầu bưng chén rượu lên.
“Quân sư, đa tạ ngươi hơn một tháng nay vất vả, ta sẽ không nói thêm, toàn bộ đều trong rượu, ta cạn trước!”
Hạ Triều Ca nhìn Lam Thiên Tường dũng cảm không câu nệ chuyện nhỏ, ngu người.
Ngươi mời ta, chẳng lẽ không trưng cầu ý kiến của ta trước hả?
“Quân sư, tướng quân đều uống cạn rồi, ngươi lo lắng gì vậy?”
“Đúng vậy, là nam nhân phải dứt khoát chút chứ!”
“Uống nhanh uống nhanh!”
Cả đám ồn ào, đem toàn bộ đường lui của Hạ Triều Ca chặt đứt.
Hạ Triều Ca bất đắc dĩ, đành phải bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch!
Thật là cay, đau đầu quá, mắt cũng bắt đầu hoa.
Vẫn là Túy Lê Hoa của hồ ly uống ngon, lại ôn hòa.
Hạ Triều Ca bắt đầu mơ hồ.
Lúc này đến phiên Trình Phi Dương kính Hạ Triều Ca.
Trình Phi Dương nói cái gì Hạ Triều Ca đều mơ mơ màng màng không rõ, chỉ biết mình lại bị rót một ly.
Lần này triệt để không biết đông tây nam bắc.
Hạ Triều Ca ôm đầu, khuôn mặt hồng giống như quả táo.
Lúc này, Hạ Triều Ca loáng thoáng thấy có người đi tới, chân mang một đôi giày trắng khá quen.
“Quân sư mưu lược hơn người, Minh Húc rất là bội phục, ở chỗ này kính quân sư một ly.”
Là giọng cái tên hỗn đản Hề Minh Húc kia!
Hạ Triều Ca ngẩng đầu một cái, liền thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Hề Minh Húc.
“Quân sư, ngươi say rồi?”
Trong lúc mơ hồ, Hạ Triều Ca thấy vẻ mặt gợi đòn vui vẻ của Hề Minh Húc, nàng mãnh liệt đứng lên.
“Ta không có say!”
Nhưng Hề Minh Húc áp quá gần, Hạ Triều Ca đứng quá mạnh, lập tức khiến chén rượu trong tay Hề Minh Húc bị nghiêng.
Rượu trong ly, vẩy lên người Hề Minh Húc.
“Xem ra quân sư không thắng tửu lực, đã say, ta đỡ quân sư trở về nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ tiếp tục.”
Hề Minh Húc đưa tay kéo Hạ Triều Ca đã xiêu xiêu vẹo vẹo, để cho nàng tựa vào đầu vai.
Một mùi hương tươi mát lại bá đạo tràn vào chóp mũi Hạ Triều Ca, khiến cho đầu óc nàng “oanh” một tiếng càng loạn hơn.
Nàng, nàng, nàng vậy mà tựa trên người Hề Minh Húc!
Đừng nói là hắn, ngay cả nam nhân khác Hạ Triều Ca cũng chưa từng thân cận như vậy.
Không xong không xong, rối loạn rối loạn, nàng muốn bùng nổ.
Hạ Triều Ca muốn đẩy ra, thế nhưng tay Hề Minh Húc ôm rất vững vàng, nàng đầu váng mắt hoa làm sao mà đẩy ra nổi.
“Làm sao có thể làm phiền Thiếu tướng quân tự mình động thủ? Ta phái người đưa quân sư đi nghỉ ngơi là được.”
Trong lòng Hạ Triều Ca mãnh liệt gật đầu, đây là câu nói êm tai nhất mà nàng được nghe đêm nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.